Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 13



Editor: Stop

***

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, ánh sáng dịu nhẹ bao trùm căn phòng.

Lúc vào phòng Độ Niệm cũng không bật đèn, ánh trăng trở thành nguồn sáng duy nhất, y nhìn chằm chằm ánh trăng trên mặt đất, sắc mặt không quá nhẹ nhàng.

Vừa rồi sau khi nghe thấy tiếng chuông điểm mười hai giờ, y gọi số hiệu hệ thống ở trong lòng, nhưng ngồi bên giường đợi thật lâu cũng nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Y biết bình thường hệ thống rất bận, lần trước gọi hệ thống cũng phải chờ một lát mới có phản hồi, nhưng thời gian chờ đợi lần này còn dài hơn nhiều so với lần trước.

Độ Niệm không biết thời gian chính xác, cũng không biết có phải là bởi vì khẩn trương mà cảm thấy thời gian dài hơn hay không.

Mãi đến khi tiếng chuông điểm giờ đúng lại vang lên, y mới chắc chắn rằng thời gian chờ đợi lần này quả thực dài hơn lần trước.

Y không phải ký chủ duy nhất của hệ thống, Độ Niệm đoán có lẽ những ký chủ khác của hệ thống đang gặp phải phiền phức nên hệ thống mới chậm trễ.

Sau khi nghe thấy tiếng chuông điểm một giờ sáng, Độ Niệm ở trong lòng gọi thêm hai tiếng rồi cũng không thử nữa.

Nếu như hệ thống thật sự gặp phải phiền toái, chắc sẽ không có thời gian giúp y giải quyết nhiệm vụ, vậy nên chỉ có thể chờ đợi.

Y đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua, do dự không biết có nên rời đi hay không, sau đó lại nghĩ đến việc lần trước nộp nhiệm vụ bị hệ thống từ chối. Nếu lần này lại bị từ chối, có lẽ y cần phải ở lại đây thêm một thời gian nữa.

Nghĩ vậy, Độ Niệm lại quay vào phòng.

Y mở đèn trong phòng, vào phòng tắm tắm rửa, lúc tắm xong đi lấy khăn tắm còn phát hiện bên cạnh đã để sẵn một bộ quần áo để thay.

Độ Niệm thoáng trầm mặc, rồi cầm lấy bộ quần áo mặc vào.

Y không biết Phó Kiêu định xử lý y như thế nào. Với tính cách của Phó Kiêu, hắn sẽ không bao giờ mềm lòng với những kẻ phản bội mình. Nhưng đến tận bây giờ, Phó Kiêu chỉ nhốt y trong phòng, thậm chí còn cho người chuẩn bị quần áo và chăn đệm sạch.

Chẳng lẽ Phó Kiêu định vĩnh viễn nhốt y ở chỗ này?

Độ Niệm cũng lười đoán suy nghĩ của Phó Kiêu, y chỉ cần ở trong căn phòng này thêm vài đêm, đợi khi hệ thống phản hồi sẽ lập tức rời đi.

Y đi đến bên giường, trải chăn lên rồi nằm xuống. Giường trong phòng này có chút cứng, chăn đắp lâu cũng không thấy ấm lên, Độ Niệm trở mình vài lần cũng không ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện lên bộ dáng Phó Kiêu bóp cằm đỏ mắt chất vấn y.

Y nên sớm nghĩ tới, với tính tình đa nghi của Phó Kiêu, không thể nào giữ một người không rõ lai lịch như y ở bên cạnh.

Cho dù lần này không có Tiêu Như Niên hắt nước bẩn, cũng sẽ có những chuyện khác làm Phó Kiêu nghi ngờ y.

Đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Nằm trên giường không biết bao lâu, Độ Niệm cuối cùng cũng mơ màng chìm vào giấc ngủ.

***

Sáng sớm.

Trên tầng cao nhất của công ty, vài người ôm tài liệu vội vã qua lại, vẻ mặt đầy phiền muộn.

Trợ lý Diệp vừa từ văn phòng tổng giám độc đi ra, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Hắn ta không biết tại sao Phó Kiêu hôm qua mới từ thành phố D trở về, hôm nay lại đến công ty từ sớm, tâm trạng thoạt nhìn còn kém hơn bình thường.

Rõ ràng chuyện hợp tác bên thành phố D không có bất kỳ vấn đề gì, thậm chí còn diễn ra vô cùng thuận lợi.

Trợ lý Diệp buồn bực suy nghĩ một lúc, do dự có nên gọi điện cho Độ Niệm hay không. Nhưng nghĩ đến trước đây mỗi lần như vậy đều gọi Độ Niệm tới, không biết đã làm phiền y bao nhiêu lần, cuối cùng hắn ta vẫn không đủ can đảm để gọi.

Trong phòng làm việc, Phó Kiêu dựa vào lưng ghế, giơ tay xoa ấn đường.

Cả đêm qua hắn gần như không ngủ, đến bây giờ thái dương vẫn còn đang nhức, đầu đau đến không làm được việc gì.

Tựa lưng vào ghế nghỉ một hồi, Phó Kiêu lại ngồi dậy, cầm tài liệu trên bàn lên xem, cau mày nhìn từng hàng chữ.

Lúc trợ lý Diệp bước vào, Phó Kiêu đang một tay đỡ trán, cau mày.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói có chút mệt mỏi: “Gọi Độ Niệm tới đây.”

Trợ lý Diệp nghe vậy, trong lòng vui vẻ nhanh chóng đồng ý, ra ngoài gọi điện cho Độ Niệm.

Chẳng mấy chốc, hắn ta quay lại với vẻ mặt phức tạp.

“Phó tổng, bên kia nói… Độ Niệm đã bị ngài nhốt lại.”

Phó Kiêu sững ra một lát.

Hắn đã quen với việc mỗi khi đau đầu có Độ Niệm bên cạnh, nhất thời quên mất Độ Niệm vẫn đang bị hắn nhốt trong phòng.

Trợ lý Diệp đứng trước cửa văn phòng, trong lòng chua xót. Hắn ta biết bình thường Độ Niệm ngoan ngoãn nghe lời Phó tổng như thế nào. Không biết Phó tổng lại đang chơi trò tình thú gì, còn nhốt người ta lại.

“Được rồi, ra ngoài đi.”

Phó Kiêu phất tay, không nói gì thêm nữa.

Đợi trợ lý đi khỏi, Phó Kiêu yên lặng ngồi sau bàn làm việc một hồi rồi cầm điện thoại lên gọi điện.

Bên kia nhanh chóng bắt máy.

“Độ Niệm có động tĩnh gì không?”

Đối phương cẩn thận trả lời: “Ngài ấy tìm tôi muốn một chiếc đồng hồ và một cuốn sách.”

“Đưa cho y chưa?”

“Đưa rồi.”

Phó Kiêu “Ừ” một tiếng không có cảm xúc rồi cúp điện thoại.

Hắn cầm chuột nhấp vài cái, trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh giám sát của mấy căn phòng, hắn nhìn lướt qua rồi phóng to một hình ảnh trong đó lên. Trong màn hình, Độ Niệm đang ngồi trên giường đọc sách, ngón tay y đặt trên mép trang sách, lâu lâu mới chậm rãi lật một trang.

Mỗi khi đọc được hai trang, y sẽ cầm chiếc đồng hồ ở bên cạnh lên nhìn, cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì, rồi lại tiếp tục chuyên tâm vào những trang sách.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dát lên người Độ Niệm một tầng ánh kim dịu nhẹ.

Phó Kiêu nhìn hồi lâu, nôn nóng trong lòng cũng bình tĩnh đi rất nhiều.

Hắn không tắt màn hình giám sát trên máy tính, cầm tài liệu bên cạnh lên đọc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn màn hình.

Cứ như vậy cho đến trưa, Phó Kiêu xử lý xong tài liệu trên bàn rồi ngẩng đầu nhìn màn hình, thấy Độ Niệm lại đang nhìn đồng hồ.

Hắn nhíu mày, cảm thấy tần suất xem giờ của Độ Niệm quá nhiều.

Như thể đang chờ đợi một điều gì đó.

Chẳng lẽ Độ Niệm đang chờ người của Phó gia tới cứu?

Ý nghĩ này khiến sắc mặt Phó Kiêu trong nháy mắt trầm xuống.

Độ Niệm thật sự quá ngây thơ, cho dù cho những người đó trăm lá gan cũng không dám đến cứu người, chỉ sợ y sẽ phải thất vọng.

Trong lòng Phó Kiêu hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn không rời mắt khỏi màn hình.

Một lúc sau, hắn thấy cửa phòng mở ra, người canh gác bên ngoài bưng đồ ăn đi vào.

Độ Niệm ngẩng đầu nhìn một chút, đi tới trước bàn ngồi xuống, dùng đũa ăn vài miếng rồi kêu người bưng đi.

Sau khi ăn xong, Độ Niệm lên giường nghỉ ngơi một chút, đôi mi dài mảnh thỉnh thoảng khẽ rung, không biết mơ thấy cái gì.

Phó Kiêu ngồi nhìn cả buổi, mãi cho đến khi hết giờ nghỉ trưa mới quay lại làm việc.

***

Sau khi Độ Niệm tỉnh lại, y đứng dậy đi lại trong phòng vài vòng, sau đó đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng từ sáng đến giờ luôn có cảm giác có người đang theo dõi nhất cử nhất động của mình, khiến y không thoải mái.

Giống như một con chuột bạch đang được quan sát trong chiếc hộp trong suốt.

Lúc sáng y cũng không để ý lắm, bây giờ ngủ một giấc tỉnh lại, cảm giác kia vẫn còn tồn tại khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Độ Niệm ngẩng đầu nhìn một vòng, rất nhanh liền khoá tầm mắt trên trần nhà đối diện với giường. Trên góc trần nhà chỗ đó có một chiếc đèn treo, trên đèn treo còn bị gắn thêm gì đó.

Y suy nghĩ vài giây, gấp chăn bông lại, chất ở giữa giường rồi giẫm lên, dễ dàng chạm tới đèn treo.

Độ Niệm sờ soạng một hồi, rất nhanh liền có cảm giác chạm vào vật gì đó, ngón tay hơi dùng sức, gỡ vật kia xuống.

Y xuống giường, nheo mắt nhìn đồ vật trên tay. Quả nhiên là một cái camera thu nhỏ, ánh chớp đỏ vẫn còn sáng, hiển nhiên vẫn đang hoạt động.

Độ Niệm ném chiếc camera xuống đất, dùng chân nghiền nát rồi vứt vào thùng rác trong phòng.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm cuối cùng cũng biến mất. Y ngồi trở lại giường, tiếp tục cầm sách lên đọc.

***

Nửa đêm, có người dùng chìa khóa mở cửa phòng.

Phó Kiêu đẩy cửa vào, đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Độ Niệm đang ngủ say.

Hôm nay lúc ở văn phòng, hắn vẫn luôn mở màn hình giám sát, đang làm việc ngẩng đầu lên thì thấy Độ Niệm đang tháo camera.

Bình thường lúc ở bên cạnh hắn, Độ Niệm lúc nào cũng ngoan ngoãn ôn nhu, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng hành động phá huỷ camera hôm nay lại cực kỳ dứt khoát. Sau khi lấy camera xuống, Độ Niệm còn lạnh lùng nhìn chằm chằm camera một hồi rồi mới ném xuống đất nghiền nát.

Tận đến khi hình ảnh biến mất, Phó Kiêu vẫn chưa hoàn hồn.

Vốn dĩ hắn còn muốn gọi người đến lắp một chiếc camera khác, nhưng Phó Kiêu cảm thấy cho dù có lắp bao nhiêu camera đi chăng nữa, Độ Niệm cũng có thể dễ dàng phá huỷ chúng, vì vậy hắn đã từ bỏ ý định này.

Làm việc cả ngày về đến nhà, Phó Kiêu nằm trên giường, lại không chút buồn ngủ giống đêm qua. Thấy có vẻ đêm nay lại thức đến sáng, hắn từ trên giường đứng dậy đi tới phòng Độ Niệm.

Phó Kiêu đứng bên giường, cúi đầu nhìn Độ Niệm ngủ say dưới ánh trăng dịu dàng, khẽ mím môi mỏng, nằm xuống bên cạnh.

Giường ở đây cứng hơn giường trong phòng hắn, diện tích cũng nhỏ hơn nhiều, thậm chí còn khó có thể duỗi thẳng tay chân. Nhưng nằm xuống bên cạnh Độ Niệm không bao lâu, hắn liền cảm thấy có chút buồn ngủ.

Phó Kiêu ôm Độ Niệm vào lòng, nhắm mắt lại.

Độ Niệm trong lòng hắn cựa quậy một chút nhưng không tỉnh lại, ngoan ngoãn dựa vào hắn như mọi khi.

Khi sắp chìm vào giấc ngủ, Phó Kiêu nghe thấy Độ Niệm nói gì đó. Hắn mở mắt ra, nhìn khuôn mặt Độ Niệm dưới ánh trăng, lại thấy môi Độ Niệm hơi hé mở, nói mấy chữ.

Mặc dù không nghe rõ Độ Niệm đang nói cái gì, nhưng mơ hồ có thể nghe được y đang gọi tên ai đó.

Cơn buồn ngủ của Phó Kiêu bay sạch, hắn bóp hai má Độ Niệm, lạnh giọng hỏi: “Em đang gọi ai?”

Độ Niệm mơ thấy hệ thống cuối cùng cũng trả lời y, hơn nữa còn thông qua nhiệm vụ cho y, y còn chưa kịp vui mừng đã bị một con chó điên quấn lấy, thấy con chó điên sắp cắn lên mới giật mình từ trong mộng tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Phó Kiêu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.