Editor: Stop
***
Hộp nhẫn bị văng mở, hai chiếc nhẫn bên trong rơi ra ngoài, lẳng lặng nằm trên mặt đất.
Là một cặp nhẫn thật tinh xảo.
Hai chiếc nhẫn rõ ràng đều là của nam giới, thiết kế đơn giản trang nhã, bên trên có đính một viên kim cương nhỏ lấp lánh xinh đẹp.
Ánh mắt của Phó Kiêu cứng đờ trong giây lát.
Trước nay hắn chưa từng nhìn thấy cặp nhẫn này.
Căn phòng này luôn là do Độ Niệm sắp xếp, hắn thậm chí còn chưa từng tự tay mở tủ quần áo, cũng không biết bên trong có một ngăn tủ nhỏ.
Phó Kiêu nhặt nhẫn lên, lại đưa tay sờ soạng trong ngăn tủ nhỏ một chút, tìm được một tờ hoá đơn.
Dòng chữ trên tờ hoá đơn hơi mờ, có thể mơ hồ nhìn thấy giá cả và ngày tháng.
Phó Kiêu cúi đầu nhìn chữ trên hoá đơn, đầu ngón tay vô thức siết chặt tờ giấy.
Giá của cặp nhẫn này không đắt, với số tiền mỗi tháng hắn đưa cho Độ Niệm cũng đủ để mua một cặp nhẫn tốt hơn, nhưng không biết tại sao Độ Niệm lại không chọn nhẫn đắt hơn.
Hắn mím môi, rồi lại nhìn ngày tháng mua hàng trên hoá đơn.
Là vào hai năm trước.
Phó Kiêu nhớ kỹ mỗi một món đồ Độ Niệm tặng cho hắn, cho nên hắn chắc chắn Độ Niệm chưa từng đưa chiến nhẫn này cho hắn.
Chẳng lẽ cặp nhẫn này không phải là mua cho hắn sao?
Phó Kiêu rũ mắt, cầm chiếc nhẫn lên nhìn lại.
Đột nhiên, đầu ngón tay hắn hơi cứng lại, giơ chiếc nhẫn lên trước mắt.
Mặt trong cả hai chiếc nhẫn đều được khắc chữ.
Lần lượt là một chữ “Kiêu” và “Niệm”.
Phó Kiêu nghẹn lại, cẩn thận nhìn hai chữ này trước ánh đèn, hầu kết chuyển động lên xuống.
Độ Niệm hai năm trước mua cho hắn một chiếc nhẫn?
Vậy tại sao lại không đưa nhẫn cho hắn?
Trái tim Phó Kiêu như bị treo lên, hắn sợ hãi Độ Niệm lúc đó đã hối hận, hoặc là không thích hắn nữa nên mới không đưa nhẫn cho hắn.
Hắn cầm chiếc nhẫn khắc chữ “Niệm” kia lên, cẩn thận đeo vào ngón áp út, rồi nắm chiếc nhẫn còn lại trong lòng bàn tay.
Đang lúc chuẩn bị cầm tờ hoá đơn cất đi, Phó Kiêu đột nhiên phát hiện trên giấy dấu vết mực thấm, giống như có người viết chữ ở mặt sau.
Hắn chần chờ một chút, lật ngược tờ giấy, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Mặt sau tờ hoá đơn có viết mấy chữ, là nét chữ rõ ràng và mạnh mẽ của Độ Niệm.
[Anh ấy nói mình suy nghĩ lung tung, không muốn đi cùng mình. Thôi vậy.]
Phó Kiêu sửng sốt, không biết nghĩ đến cái gì, lập tức lật lại tờ hoá đơn, nhìn ngày tháng trên đó, nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm ấy.
Ngày ấy của hai năm trước, Độ Niệm như thường lệ đến công ty tìm hắn, bọn họ lăn lộn trên giường trong phòng nghỉ xong, Độ Niệm kéo tay hắn đang định đi ra ngoài, ánh mắt trốn tránh hỏi hắn có muốn cùng y rời khỏi thành phố này không.
Lúc đó Phó Kiêu chỉ nghĩ là Độ Niệm lại đọc sách gì đó nên mới nảy ra ý tưởng kỳ lạ như vậy. Nhưng hiện thực không phải là tiểu thuyết, hắn cũng không phải loại người có thể dễ dàng bỏ xuống tất cả rồi cùng người yêu rời đi, vọng tưởng của Độ Niệm chắc chắn sẽ thất bại.
Hắn không hề suy nghĩ mà từ chối Độ Niệm, đẩy tay Độ Niệm ra rồi đi ra ngoài.
Phó Kiêu ngồi trước tủ quần áo, ngẩn ngơ cầm tờ hoá đơn, như bị ai đánh vào mặt.
Thì ra chính hắn đã tự mình vứt bỏ cơ hội mà Độ Niệm cho.
Chính hành động này của hắn đã khiến Độ Niệm giấu cặp nhẫn đi, không bao giờ nhắc đến chuyện đó với hắn nữa.
Phó Kiêu suy sụp ngả ra sau, cả người ngồi vào trong tủ quần áo, bàn tay cầm nhẫn buông thõng xuống.
Hắn và Độ Niệm lẽ ra đã có thể có một cái kết tốt đẹp hơn, tại sao lại đi đến nước này.
Sự hối hận vô tận bao phủ lấy hắn, nhưng hắn lại không có bất kỳ cơ hội nào để chuộc lỗi, chỉ có thể bất lực nhắm mắt lại.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng thở như có như không, giống như một ngôi mộ tĩnh mịch.
Không biết đã qua bao lâu.
Phó Kiêu không cảm giác được thời gian trôi qua, chỉ biết sắc trời bên ngoài sáng rồi lại tối.
Người giúp việc đã lâu không thấy hắn đi ra, trong lòng có chút lo lắng, lại không dám đến quấy rầy hắn.
Mãi đến khi nửa ngày nữa trôi qua, bọn họ mới bắt đầu hoảng loạn, mang bữa trưa lên tầng gõ cửa.
Gõ một lúc lâu, trong phòng vẫn không có tiếng trả lời.
Người giúp việc quay qua nhìn nhau, cẩn thận mở cửa phòng, mang bữa trưa đi vào.
Trong phòng ngủ tối tăm, rèm cửa che mất ánh sáng từ bên ngoài, trên giường rải rác quần áo, lại không có dấu vết người ngủ qua.
Còn chủ nhân căn phòng thì đang ngồi trong tủ quần áo, hai chân dài co lại, đầu hơi cúi xuống, vẻ mặt bị mái tóc trên trán che đi.
Người giúp việc bước vào giật mình hoảng sợ, vừa định đi tới đỡ hắn đứng dậy thì thấy hắn ngẩng đầu lên.
Đôi mắt Phó Kiêu bị tơ máu che kín, hắn nhìn chằm chằm họ, giọng nói khàn khàn: “Cút ra ngoài.”
Người giúp việc hơi run lên, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi chạm phải tầm mắt hắn lại ngậm miệng, bưng bữa trưa đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, Phó Kiêu mới hơi ngẩng đầu, lại nhét chính mình vào trong tủ.
Hắn đã không thể cảm nhận được sự đau nhức trên cơ thể, cũng không cảm nhận được đói khát, như thể chỉ cần hắn trốn mãi ở trong này, là có thể không cần đối mặt với thế giới không có Độ Niệm.
Nếu có thể, hắn thậm chí còn hy vọng mình có thể bất tỉnh, để không phải hết lần này đến lần khác cảm thấy đau khổ và hối hận.
Nhưng thậm chí hắn còn không ngủ được, chỉ có thể tỉnh táo mà thừa nhận sự tra tấn lặp đi lặp lại.
Lúc Du Ánh đến, cô thấy bác sĩ gia đình đứng ngoài phòng ngủ với vẻ mặt lo lắng, chỉ trong vài phút đã lắc đầu thở dài vài lần.
Cô nhìn quanh thấy người giúp việc cũng vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng nhìn về hướng phòng ngủ.
Du Ánh là bởi vì không liên lạc được với Phó Kiêu để báo cáo công việc, cũng không nhận được phản hồi email cô gửi cách đây không lâu, cho nên mới đến đây xem đã xảy ra chuyện gì.
Cô tuỳ ý tìm một người giúp việc đến hỏi thăm tình hình, nghe được một nửa, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Độ Niệm tự sát?
Trước mắt Du Ánh hiện lên khuôn mặt mang ý cười nhàn nhạt của Độ Niệm ngày hôm đó, lông mày nhíu chặt.
Sao lại đột ngột như vậy?
Cô biết Độ Niệm không phải loại người dễ dàng chấm dứt sinh mệnh của mình, hơn nữa lời nói của cô lúc đó đáng lẽ phải mang lại hy vọng cho Độ Niệm, dù thế nào Độ Niệm cũng không nên đột nhiên đi vào ngõ cụt như vậy.
Rốt cuộc mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì?
Du Ánh nhìn lên tầng, do dự một chút rồi vẫn đi lên.
Bác sĩ gia đình thấy cô đi tới liền đưa tay ngăn lại: “Tinh thần ngài Phó hiện tại không ổn định, tốt nhất đừng nên làm phiền ngài ấy.”
Bước chân của Du Ánh dừng lại.
Cô biết sự ra đi của Độ Niệm là một đả kích lớn với Phó Kiêu, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này.
Một người bình tĩnh cứng cỏi như hắn, vậy mà có một ngày tinh thần bất ổn.
“Tôi vào xem một chút, sẽ ra nhanh thôi.” Cô gật đầu với bác sĩ gia đình, mở cửa bước vào.
Sau khi vào phòng, Du Ánh nhận ra tình hình còn nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.
Người không gì sánh bằng như Phó Kiêu lại ngồi trong tủ quần áo chật chội, trên người phủ đầy quần áo của Độ Niệm, trong tay nắm chặt thứ gì đó, ánh mắt hơi cụp xuống.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Kiêu ngẩng đầu liếc nhìn, thấy người tới là Du Ánh, hắn lại cúi đầu xuống.
Như để tự dằn vặt bản thân mình, Phó Kiêu trong khoảng thời gian này vẫn luôn nhớ lại từng chi tiết khi ở bên Độ Niệm, tất cả những chuyện trước kia hắn chưa từng để mắt đến đều lần lượt hiện lên.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn dường như hiểu được tại sao ngày đó Du Ánh lại kiên quyết nói với hắn rằng, người thông đồng với Phó gia không phải là Độ Niệm.
Hắn mới chính là người duy nhất không nhận ra.
Bây giờ nhìn thấy Du Ánh, Phó Kiêu lại nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó.
Vì sao Du Ánh có thể kiên định mà tin tưởng Độ Niệm như vậy, còn hắn lại không làm được.
Trong mắt Phó Kiêu hiện lên đau đớn, hắn cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn lẻ loi trong tay.
Lúc Du Ánh nhìn thấy Phó Kiêu, cô liền biết bây giờ ngoại trừ Độ Niệm, không có ai có thể khuyên nhủ được hắn.
Cô im lặng đứng đó, không biết phải nói gì. Trước kia khi Độ Niệm ở đây, Phó Kiêu chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến y, cô còn cho rằng Phó Kiêu cũng chẳng có tình cảm sâu nặng gì với Độ Niệm.
Nhưng không ngờ sau khi Độ Niệm rời đi, Phó Kiêu lại biến thành bộ dạng này.
“Cô nói xem,” Phó Kiêu đột nhiên mở miệng, khàn giọng nói, “Người chết rồi sẽ đi đâu?”
Du Ánh ngẩn ra một lát, lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Nhất định là một nơi rất tốt nhỉ.” Trong mắt Phó Kiêu lộ ra vẻ mê mang, như đang tự nói với chính mình: “Nếu không sao em ấy không quay về thăm tôi.”
“Phó tổng…” Du Ánh mím môi, không đành lòng nhìn nữa.
Cô không nhịn được nghĩ, nếu Phó Kiêu sớm cho Độ Niệm biết hắn quan tâm y đến nhường nào, có lẽ Độ Niệm đã không làm ra quyết định như vậy.
Nhưng trên đời này không có nếu như, Phó Kiêu nhất định phải sống trong sự hối hận như vậy đến hết cuộc đời.
Nói xong câu kia, Phó Kiêu không mở miệng nữa, lại yên lặng như một bức tượng điêu khắc.
Du Ánh ở trong phòng một lát, khẽ thở dài rồi xoay người đi ra ngoài.
Phó Kiêu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Trước mặt hắn lúc thì là Độ Niệm đang mỉm cười với hắn, lúc lại là Độ Niệm nhìn hắn lần cuối trước khi nhảy xuống sân thượng.
Tất cả sự dịu dàng mà Độ Niệm dành cho hắn giờ đây giống như một lưỡi dao sắc bén, một lần nữa cứa vào trái tim vốn đã đau đến chết lặng của hắn.
Đôi mắt hắn tối tăm, dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn thêm vài lần, tưởng tượng đây chính là Độ Niệm tự tay đeo lên cho hắn.
Chờ Độ Niệm quay lại tìm hắn, hắn cũng sẽ tự tay đeo chiếc nhẫn còn lại lên cho Độ Niệm.
“A Kiêu.”
Trên đầu hắn đột nhiên vang lên một giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe.
Phó Kiêu sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Độ Niệm tay chống lên đầu gối, cúi người nhìn hắn, khóe môi nở nụ cười dịu dàng: “Ngồi ở đây sẽ bị cảm lạnh. Mau đứng lên đi.”
Phó Kiêu nín thở, ngơ ngác nhìn Độ Niệm, ngay cả hít thở cũng không dám, sợ một giây tiếp theo Độ Niệm trước mặt sẽ biến mất.
“Ngay cả râu cũng mọc ra rồi, trông không đẹp chút nào.” Độ Niệm nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay chạm vào mặt hắn giống như lúc trước.
“Độ Niệm…” Phó Kiêu không dám chạm vào Độ Niệm trước mắt, giọng nói nghẹn ngào, “Xin lỗi em, xin lỗi em…”
Độ Niệm không nói gì, chỉ lùi lại một bước, lặng lẽ nhìn hắn.
“Em đừng đi!”
Phó Kiêu bắt đầu nói năng lộn xộn: “Anh không ngồi ở đây nữa, anh đi cạo râu, em đừng đi.”
Hắn đứng lên đi về phía phòng tắm, lúc lấy dao cạo lên còn quay đầu lại nhìn, chắc chắn Độ Niệm vẫn còn ở phía sau mới bắt đầu cạo râu.
Cửa phòng ngủ bị mở ra.
Bác sĩ gia đình và người giúp việc lập tức nhìn sang, vui mừng thấy Phó Kiêu đi ra ngoài.
“Đi chuẩn bị bữa tối.” Phó Kiêu phân phó.
Người giúp việc vội vàng gật đầu, vừa định đi xuống tầng thì bị gọi lại.
“Làm thêm nhiều món Độ Niệm thích ăn.” Phó Kiêu nhìn không khí bên cạnh, rồi lại quay đầu: “Đi nhanh đi.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, mãi cho đến khi Phó Kiêu bắt đầu bất mãn, bọn họ mới vội vàng xuống tầng chuẩn bị.
Đến khi bữa tối đã chuẩn bị xong, Phó Kiêu lại tức giận.
“Tại sao chỉ chuẩn bị bộ đồ ăn cho một người?”
“Cái này…” Người giúp việc đang muốn nói gì đó thì bị ánh mắt của bác sĩ gia đình chặn lại, lại đi chuẩn bị thêm một bộ đồ ăn để lên bàn.
Lúc này Phó Kiêu mới ngồi vào bàn bắt đầu dùng bữa, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho vị trí trống đối diện.
Mặc dù trạng thái của Phó Kiêu có vẻ rất không ổn, nhưng nhìn thấy hắn ăn xong bữa tối, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Từ ngày đó trở đi, Phó Kiêu thường xuyên nhìn thấy Độ Niệm. Lúc Độ Niệm xuất hiện, có khi là nhắc hắn đi ngủ sớm, có khi lại khuyên hắn ăn nhiều thêm một chút.
Nhưng phần lớn thời gian, hắn đều không nhìn thấy Độ Niệm. Hắn rõ ràng ý thức được, những lúc nhìn thấy Độ Niệm đều là ảo giác của hắn, nhưng mỗi khi Độ Niệm xuất hiện, hắn vẫn sẽ đắm chìm trong đó mà không cần nghĩ ngợi.
Cứ như vậy một thời gian, số lần Phó Kiêu nhìn thấy Độ Niệm càng ngày càng ít.
Hắn chỉ có thể uống một lượng lớn thuốc ngủ, cưỡng ép chính mình chìm vào giấc ngủ. Nhưng ngay cả trong mơ, hắn cũng chưa từng gặp Độ Niệm dù chỉ một lần.
Phó Kiêu dần quay trở lại quỹ đạo sinh hoạt trước kia của mình, nhưng trông hắn vẫn ngày càng tiều tuỵ. Hắn từ chối lời đề nghị tìm bác sĩ tâm lý của Du Ánh, vì hắn sợ điều đó sẽ khiến hắn không thể gặp Độ Niệm được nữa.
Một ngày nọ, khi đang ở công ty, điện thoại của Độ Niệm đặt trên bàn đột nhiên sáng lên.
Phó Kiêu cầm lên nhìn, bấm vào xem tin nhắn.
Tin nhắn là của ông chủ quán bar, hỏi Độ Niệm sao lâu như vậy không liên lạc lại với hắn, hỏi y khi nào thì tiện ra ngoài ký hợp đồng.
Phó Kiêu trầm mặc một lát rồi trả lời tin nhắn này.
Một giờ sau, hắn đứng trước cửa Điêu Tàn.
Ông chủ dùng chìa khóa mở cửa, làm động tác mời với hắn.
Bài trí trong “Điêu Tàn” vẫn như ba năm trước, không có gì thay đổi, Phó Kiêu thậm chí còn có thể nhớ được lúc đó Độ Niệm ngồi ở đâu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
“Nháy mắt đã ba năm trôi qua, không ngờ hai người vẫn ở bên nhau, thật sự là hiếm thấy.” Ông chủ cảm thán một câu, đặt hợp đồng lên quầy bar, “Tiểu Độ và ngài cũng không có gì thay đổi, chuyện hồi đó giống như mới xảy ra ngày hôm qua thôi vậy.”
Phó Kiêu không nói gì, chỉ lấy bút ký ra hợp đồng, gật đầu với ông chủ: “Tôi có thể ở một mình trong đây một lát được không?”
“Đương nhiên.” Ông chủ cười ha hả đồng ý, cầm lấy hợp đồng rời đi.
Phó Kiêu đứng một mình trong quán bar một hồi, sau đó đi đến vị trí Độ Niệm ngồi ba năm trước.
Lần đầu tiên hắn gặp Độ Niệm, chính là ở trong quán bar này.
Lúc đó hắn đi ngang qua quán bar này, vừa quay đầu qua liền thấy Độ Niệm ở phía sau quầy bar đang rũ mắt lau ly rượu. Hắn dừng lại, đứng ở cửa nhìn Độ Niệm một lúc lâu rồi mới quay người rời đi.
Thật trùng hợp, vài ngày sau có người hẹn hắn gặp nhau ở quán bar này. Khi nghe đến tên quán bar, trong đầu hắn lập tức hiện ra bộ dáng của Độ Niệm.
Không biết là vô tình hay cố ý, vào hai ngày trước ngày đã hẹn, hắn lại đi qua quán bar ấy.
Lúc đi ngang qua, Phó Kiêu lại nhìn vào trong, thấy lần này Độ Niệm đang ngồi trước quầy bar với ly rượu trên tay. Bóng dáng y rất gầy, eo nhỏ dường như có thể dùng một tay ôm lại, phần cổ trắng sứ lấp ló lộ ra một chút, dưới ánh đèn cực kỳ mê người.
Bước chân của Phó Kiêu một lần nữa lại dừng lại.
Ngay lúc hắn bị bóng lưng của Độ Niệm thu hút, vị khách ngồi bên cạnh y đột nhiên giơ tay rắc thứ bột trong tay mình vào ly rượu của Độ Niệm.
Động tác của gã rất tinh vi, nhưng vẫn bị Phó Kiêu nhìn thấy rõ ràng.
Hắn vô thức nắm chặt tay thành quyền, đứng trước cửa quán bar do dự một chút, cuối cùng vẫn bước vào.
Sau khi đập vỡ ly rượu của Độ Niệm, dọa gã khách kia bỏ chạy, Độ Niệm lộ rõ vẻ kinh ngạc nhìn hắn.
Phó Kiêu chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt của y, quay người nói chuyện với ông chủ đang liên tục cảm ơn hắn.
Nói chuyện với ông chủ xong, khi quay người lại thì thấy khuôn mặt Độ Niệm hơi ửng hồng, đôi mắt mờ mịt, sắc môi đỏ hồng quyến rũ, hiển nhiên là đã bị hạ thuốc.
Đêm đó Phó Kiêu đưa Độ Niệm về nhà.
Từ hôm đó, Độ Niệm liền ở bên cạnh hắn, đi theo hắn ba năm.
Phó Kiêu ngồi vào vị trí mà đêm đó Độ Niệm ngồi, tay chống lên trán, lại cảm thấy đầu đau như vô số mũi kim đâm vào thái dương.
Nhưng lần này không có ai đặt tay lên thái dương hắn, nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn.
Cho dù là Độ Niệm chân chính, hay là Độ Niệm trong ảo tượng của hắn, đều không xuất hiện.
Phó Kiêu ngồi trong quán bar cả ngày, mãi đến tối mới về nhà.
Hắn nằm trên giường, uống thuốc ngủ như thường lệ rồi nhắm mắt lại.
Đêm nay, lần đầu tiên hắn gặp được Độ Niệm trong mộng.
Độ Niệm đứng cách hắn không xa không gần, mỉm cười nhìn hắn, nhưng Phó Kiêu vừa tiến về phía trước, Độ Niệm cách hắn lại càng xa, hắn không có cách nào đến gần.
“A Kiêu, em sẽ không đến gặp anh nữa.” Y cười đẹp như vậy, nhưng lời nói của y lại khiến trong lòng Phó Kiêu rỉ máu.
Độ Niệm xoay người, để lại cho hắn một bóng lưng, “Anh cũng đừng đi tìm em nữa.”
Nói xong, bóng người kia liền biến mất trong làn sương trắng.
Khi Phó Kiêu tỉnh dậy, gối đầu đã ướt đẫm.
Hắn mở mắt ra, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nhớ lại những lời Độ Niệm đã nói trước kia.
Lúc đó là một buổi chiều, Độ Niệm ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của hắn đọc sách.
Không biết nhìn thấy nội dung gì thú vị, Độ Niệm đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo tay hắn.
“A Kiêu, nhìn cái này đi.” Độ Niệm đặt sách trước mặt hắn, ngón tay thon dài chỉ vào một câu trên trang giấy.
Giọng nói của y nhẹ nhàng êm tai, chậm rãi đọc cho hắn nghe câu nói trong sách.
“Nếu bạn mơ về một người mà bạn đã lâu không gặp, điều đó có nghĩa là người đó đang dần lãng quên bạn.”
Đôi lông mày xinh đẹp của Độ Niệm khẽ nhíu lại, “Em còn tưởng rằng nếu mơ thấy người đó, có nghĩa là người đó đang nhớ em cơ.”
Phó Kiêu chỉ liếc qua nội dung trên sách, “Những lời này mà em cũng tin.”
Những điều tưởng chừng như đã quên từ lâu bỗng hiện lên trong đầu hắn, như thể không chịu buông tha cho những người đang sống tạm bợ trên thế giới này.
Phó Kiêu nâng tay lên che mắt, khóc không thành tiếng.
***
Độ Niệm không biết đã ngủ say trong bóng tối bao lâu.
Khi bị hệ thống đánh thức, y vẫn còn có chút choáng váng.
Ánh đèn trước mắt không sáng lắm, thậm chí còn có chút lay động, lắc lư khiến cho Độ Niệm càng chóng mặt.
Y nheo mắt, nhận ra nơi này chính là Điêu Tàn, quán bar nơi y từng làm việc.
Nhìn khung cảnh xung quanh, y dường như đang ngồi nghỉ ngơi ở quầy bar, trên tay cầm ly rượu, bên cạnh là một vị khách xa lạ.
Độ Niệm lắc lắc đầu, đang định cầm ly rượu lên nhấp một ngụm cho tỉnh táo, chợt nghe thấy âm thanh của hệ thống 62.
“Đừng uống.”
“Nếu như anh không muốn làm lại nhiệm vụ một lần nữa.”
***
Đôi lời editor:
Vâng anh ta đã khóc, và không chỉ một lần :)))
Note thêm là truyện có 74 chương chính văn thì phải ngược công đến tầm chương 70 cơ. Nếu tiếp tục đọc xin giữ một trái tim cứng rắn chứ đừng dễ mủi lòng như tôi :)))