Editor: Stop
***
Phó Kiêu đứng tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng mới xác nhận được sự thật trước mắt.
Cốc trà sữa hắn ôm trong lòng ủ ấm suốt nửa giờ, Độ Niệm lại không uống ngụm nào, đưa cho người khác.
Tuy rằng đây không phải trà sữa đắt tiền, cũng không tốn bao nhiêu công sức của hắn, nhưng Phó Kiêu vẫn bị đả kích mạnh bởi cảnh tượng trước mắt.
Hắn nhớ rõ ràng, trước kia Độ Niệm thích đậu đỏ, thích uống đồ ấm, rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào?
Chuyện hôm trước ở quán bar cũng vậy, rõ ràng hắn đã cho người mua một chiếc quần vừa cỡ với Độ Niệm, nhưng y thà mặc đồng phục nhân viên còn hơn nhận đồ của hắn.
Dường như ngay từ lần đầu gặp mặt ở kiếp này, Độ Niệm vẫn luôn từ chối hắn.
Kiếp trước có được quá dễ dàng, đời này ngay cả một cái nhìn của Độ Niệm cũng trở thành xa xỉ.
Phó Kiêu mím môi, tự hỏi có thể mình đã vô ý làm chuyện gì đó khiến Độ Niệm không vui, cho nên đời này y mới chán ghét hắn.
Hắn cẩn thận suy nghĩ về tất cả những lần tiếp xúc với Độ Niệm trong đời này, nhưng nghĩ mãi cũng không biết mình đã làm gì khiến Độ Niệm phản cảm.
Hai người họ, đời này còn chưa gặp nhau được mấy lần.
Tại sao đời trước hắn không cần làm gì, Độ Niệm đã yêu hắn, còn đời này dù có làm gì đi chăng nữa, càng giống như đẩy Độ Niệm đi xa hơn.
Phó Kiêu chán nản, sau đó lại cưỡng ép chính mình vực dậy tinh thần, bắt đầu nghiêm túc phân tích nguyên nhân hai lần bị Độ Niệm cự tuyệt.
Lần trước ở quán bar bị y từ chối, có lẽ là bởi vì trong mắt Độ Niệm, quan hệ giữa họ còn xa lạ, chưa quen thuộc đến mức độ có thể nhận đồ của hắn.
Độ Niệm từ trước đến nay đều rất đúng mực, cho dù là người khác, y cũng sẽ từ chối.
Nhưng việc hôm nay Độ Niệm từ chối uống trà sữa hắn đưa tới, lại không thể giải thích bằng lý do trên.
Tình huống lần này khác với lần trước, hắn đưa trà sữa cho mọi người trong trung tâm huấn luyện, Độ Niệm dù không quen biết hắn cũng không nên từ chối.
Xem ra vấn đề nằm ở cốc trà sữa đó.
Sở thích của một người không dễ thay đổi, chắc không phải Độ Niệm đột nhiên không thích đậu đỏ, chỉ có thể là y không thích uống trà sữa mà thôi.
Nghĩ tới đây, Phó Kiêu có chút không chắc chắn.
Đời trước hắn quá ít quan tâm đến Độ Niệm, hiện tại hắn cũng không nhớ nổi Độ Niệm có thích trà sữa hay không.
Trước đây hắn đã quen với việc Độ Niệm nhớ rõ tất cả sở thích của mình, nhưng lại chưa bao giờ chủ động tìm hiểu xem y thích cái gì, bây giờ chỉ có thể cố gắng nhớ lại một cách vô ích.
Suy nghĩ hồi lâu cũng không có manh mối, chỉ đành quyết định đổi lại món khác xem sao.
Ngày hôm sau, đồ ăn trong trung tâm huấn luyện vẫn rất phong phú.
Sau khi mọi người thưởng thức bữa trưa ngon miệng, nghỉ trưa vui vẻ, vừa kết thúc lớp học buổi chiều, lại có người mang đến điểm tâm trà chiều.
Trong phòng nhân viên diễn ra một khung cảnh vui vẻ, lúc này là giờ nghỉ giải lao tiết buổi chiều, mọi người đang ngồi trong phòng thưởng thức điểm tâm.
Hôm qua họ mới gặp ông chủ mới trẻ tuổi, bây giờ lại thưởng thức điểm tâm cao cấp sang trọng, đều không hẹn mà cùng cảm thán ông chủ mới thực sự rất đẹp trai, lắm tiền lại hào phóng.
“Thầy Độ, sao thầy không ăn? Không thích sao?”
Độ Niệm từ lúc mở hộp đựng ra đã im lặng cụp mắt, không hề chạm vào điểm tâm trước mặt.
Y nghe thấy liền ngẩng đầu, hơi nhấp môi: “Ừ, tôi không có khẩu vị.”
“Ấy, điểm tâm của thầy Độ hình như không giống với chúng ta.”
Rất nhiều người quay sang nhìn cái hộp trước mặt Độ Niệm.
Vì ở hơi xa nên họ không nhìn rõ đó là món gì, chỉ thấy nó được trang trí bằng lá vàng, lại còn khắc hoa, quả thực rất khác với của họ.
Nhưng khi Độ Niệm đẩy món điểm tâm ra giữa bàn cho bọn họ nhìn, tất cả đều sững sờ.
Món điểm tâm được đầu tư rất nhiều tâm huyết, hóa ra lại chỉ là một chiếc bánh đậu đỏ bình thường.
Trầm mặc hồi lâu, mới có người ngậm ngùi nói: “Cái bánh đậu đỏ này, sao lại biến nó thành dáng vẻ tôi không đủ tiền mua thế?”
Độ Niệm đứng dậy, không nhìn bánh đậu đỏ nữa, “Mọi người ăn đi, tôi đi chuẩn bị lên lớp đây.”
Mặc dù phun tào, nhưng các đồng nghiệp vẫn rất thèm muốn món bánh đậu đỏ này, họ reo hò nhanh chóng chia chiếc bánh đậu đỏ.
Độ Niệm đi vào phòng tập, cúi xuống dọn dẹp tấm thảm tập lộn xộn, môi mím chặt thành một đường thẳng.
Y không phải là kẻ ngốc. Hôm qua Phó Kiêu đưa trà sữa đậu đỏ, hôm nay lại là bánh đậu đỏ, nghĩ thế nào cũng không thể là trùng hợp.
Khả năng duy nhất là Phó Kiêu vẫn giữ được ký ức kiếp trước giống như y.
Y không biết ở đời trước, sau cái chết của y đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao Phó Kiêu đời này lại khác thường như vậy, nhưng dù thế nào đi nữa, y cũng không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với Phó Kiêu.
Mục đích sống lại của y chỉ có một, đó chính là hoàn thành nhiệm vụ, về phần Phó Kiêu muốn làm gì, y thực sự không muốn quan tâm.
Nghĩ đến bánh đậu đỏ vừa rồi, trong mắt Độ Niệm hiện lên vẻ trào phúng.
Không chừng Phó Kiêu phải nghĩ nát óc, mới miễn cưỡng nhớ ra y thích đậu đỏ, ngoài ra không nghĩ ra được y còn sở thích nào khác.
Chỉ là điều duy nhất mà hắn nhớ được này, cũng không nhớ rõ ràng.
Y thỉnh thoảng thích thêm một ít đậu đỏ vào điểm tâm, nhưng lại không thích đồ ăn làm từ đậu đỏ, chẳng hạn như bánh đậu đỏ vừa rồi – thứ mà y chưa từng thích ăn.
Giờ giải lao sắp kết thúc, các học sinh lần lượt đi vào, Độ Niệm thu hồi suy nghĩ, không để ý đến chuyện này nữa.
Dạy được nửa tiết, Độ Niệm chú ý đến một bóng người quen thuộc đang đứng ngoài kính phòng tập.
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Trong tiết học ngày hôm qua, y cũng cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ như vậy, mãi cho đến khi sắp tan học mới biến mất.
Độ Niệm chỉ làm như không nhìn thấy.
Chỉ cần không làm phiền lớp học của y, Phó Kiêu muốn đứng đó bao lâu cũng được.
Sau khi lớp học này kết thúc cũng là lúc tan làm.
Độ Niệm vào phòng thay đồ tắm rửa, thay quần áo của mình, chào hỏi đồng nghiệp và học sinh đi ngang qua, sau đó bước ra khỏi trung tâm huấn luyện.
Giây tiếp theo, ý cười trong mắt y hoàn toàn biến mất.
Một chiếc ô tô đỗ bên ngoài trung tâm huấn luyện, Phó Kiêu ngồi ở ghế lái, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía y.
Độ Niệm tránh đi tầm mắt của hắn, nhưng vừa đi được hai bước đã bị Phó Kiêu gọi lại.
Cửa trung tâm huấn luyện người đến người đi, không chỉ đồng nghiệp, học sinh mà còn có rất nhiều phụ huynh đến đón học sinh.
Độ Niệm không muốn gây sự chú ý, dừng lại một chút rồi đi về phía chiếc xe, nhưng vẫn cách Phó Kiêu một khoảng.
Sau khi biết Phó Kiêu còn giữ lại ký ức đời trước, Độ Niệm càng không muốn nhìn thấy hắn, luôn cảm thấy hiện tại mặc kệ Phó Kiêu có làm gì, đều giống như đang đeo một chiếc mặt nạ giả mù sa mưa.
“Thầy Độ, để tôi đưa thầy về.” Phó Kiêu dừng một chút, bổ sung thêm: “Vừa lúc tiện đường.”
Không ngờ sau khi nói xong lời này, sắc mặt Độ Niệm càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Anh biết tôi sống ở đâu?”
Phó Kiêu sửng sốt một chút, vội vàng phủ nhận: “Tôi không biết, chỉ là…”
“Không cần.” Độ Niệm ngắt lời hắn, xoay người rời đi.
Phó Kiêu nhìn bóng lưng Độ Niệm rời đi, lúc lâu sau mới đập mạnh tay vào vô lăng, trên mặt tràn đầy hối hận.
Vừa rồi hắn không hề nói dối, hắn thật sự không biết Độ Niệm sống ở đâu.
Bởi vì sợ làm Độ Niệm không vui, nên hắn vẫn luôn kiềm chế, không đi tra địa chỉ của y, cũng chỉ dám lưu số điện thoại của Độ Niệm. Nhưng cho dù có được số điện thoại, hắn cũng không dám gọi điện hay nhắn tin làm phiền y, chỉ có thể mỗi ngày nhập một đoạn tin nhắn dài vào hộp chat, rồi sau đó lại xoá đi.
Sở dĩ nói tiện đường, là vì sợ hành vi của mình vượt quá giới hạn nên mới thêm câu đó, không ngờ lại khiến Độ Niệm càng thêm chán ghét.
Phó Kiêu vẻ mặt u ám ngồi trong xe, một lúc lâu sau mới nhấn ga rời đi.
Mấy ngày tiếp theo, Phó Kiêu vẫn luôn tới trung tâm huấn luyện.
Hắn không cho người đi theo, lần nào cũng đến một mình, điều này khiến lão Lưu lo lắng phát hoảng, cho rằng hắn đang nhắm vào chi nhánh ở đây.
Nhưng sợ hãi chờ đợi mấy ngày vẫn không có tin tức gì truyền đến, lão chỉ có thể tiếp tục lo lắng mà nghiền ngẫm ý tứ của Phó Kiêu.
Những người ở trung tâm huấn luyện thấy Phó Kiêu thường xuyên đến kiểm tra, ban đầu cũng sợ hãi cắt giảm nhân lực rồi mất việc, nhưng dần dần bọn họ phát hiện, mỗi lần Phó Kiêu đến đều trực tiếp đi phòng tập, lại toàn chọn lúc Độ Niệm có ở đó.
Bọn họ cho rằng Phó Kiêu đang tuần tra phương pháp giáo dục của trung tâm, cho nên đều nhắc nhở Độ Niệm cẩn thận chú ý.
Từ sau ngày hôm đó, Độ Niệm không còn nói chuyện với Phó Kiêu, mặc dù Phó Kiêu mỗi ngày đều có mặt tại trung tâm huấn luyện, nhưng cũng không chủ động nói chuyện với y.
Hôm nay, Độ Niệm trong giờ giải lao đi vệ sinh, lúc quay lại đã nhìn thấy đồng nghiệp đang cầm điện thoại của mình.
Đồng nghiệp thấy y quay lại, liền đưa điện thoại cho y, giải thích: “Điện thoại của anh vừa reo, có một học sinh nghịch ngợm bắt máy. Tôi vừa giúp anh giải thích tình hình cho đối phương.”
Độ Niệm nói lời cảm ơn với anh, lại hỏi trong điện thoại có chuyện gì.
Đồng nghiệp chuyển lời cho y: “Là cuộc gọi từ thợ sửa ống nước. Người đó hỏi hôm nay lúc nào thì anh ở nhà… Chào Phó tổng!”
Độ Niệm ngẩng đầu, thấy Phó Kiêu đứng cách đó không xa, vẻ mặt y không đổi, chào hỏi giống đồng nghiệp: “Chào Phó tổng.”
Phó Kiêu nhìn chằm chằm y một lúc rồi gật đầu đáp lại.
Đồng nghiệp muốn đi phòng kho lấy chút đồ, tạm biệt Độ Niệm và Phó Kiêu rồi rời đi.
Đúng lúc này, thợ sửa ống nước gọi lại cho Độ Niệm, y bắt máy, không thèm nhìn Phó Kiêu, đi thẳng vào phòng tập.
Sau khi hẹn thời gian với thợ sửa ống nước, Độ Niệm đặt điện thoại xuống, bắt đầu chuẩn bị cho buổi học tiếp theo.
Mặc dù nơi y và Thịnh Văn Nhiên sống đã tốt hơn trước kia rất nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra chút trục trặc nhỏ, chỉ riêng đường ống nước đã phải sửa lại vài lần. Tuy nhiên, ngoại trừ trang thiết bị có chút cũ, những phương diện khác của căn hộ vẫn rất tốt.
Độ Niệm không để ý tới chuyện nhỏ này, nhưng không đến mấy ngày, lão Lưu lại tới trung tâm.
Giống như lần đầu Phó Kiêu đến đây, lần này cũng có người mang trà sữa vào phân phát cho nhân viên, chỉ là trà sữa còn chưa phát xong, lão Lưu đã gọi Độ Niệm lại: “Thầy Độ, tôi có chút việc muốn hỏi cậu, cậu theo tôi đến văn phòng một chút.”
Độ Niệm theo lão Lưu tới văn phòng.
Vào văn phòng, lão Lưu mời Độ Niệm ngồi xuống trước, sau đó nở nụ cười, giọng điệu thân thiện: “Là như thế này, thầy Độ có thể coi như là đại diện của chi nhánh chúng ta, cho nên có vài việc tôi muốn hỏi ý kiến của cậu.”
Độ Niệm gật đầu: “Ngài nói đi.”
Lão Lưu hắng giọng: “Gần đây công ty đang có kế hoạch sắp xếp ký túc xá miễn phí cho một số nhân viên xuất sắc. Ký túc xá nhân viên của chi nhánh chúng ta được bố trí ở khu Senna, chỗ đó cách trung tâm huấn luyện gần, hoàn cảnh cũng tốt. Phó… Tôi muốn hỏi cậu có ý kiến gì khác không?”
Khu Senna là một khu biệt thự cao cấp gần đó, giá nhà đắt khủng khiếp, sống ở đó đều là những nhân vật có máu mặt, bây giờ lão Lưu lại nói rằng công ty sẽ dùng nó làm ký túc xá cho nhân viên, thật là hoang đường.
Độ Niệm lập tức nhớ lại ánh mắt Phó Kiêu nhìn mình hôm đó, sau khi đồng nghiệp kể lại nội dung cuộc điện thoại cho y.
Y khẽ mím môi, sắc mặt ngày càng lạnh lùng.
Lão Lưu còn chưa đợi được Độ Niệm trả lời, cửa văn phòng đã bị đẩy ra, Phó Kiêu từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm một ly nước gì đó.
“Phó tổng.” Lão Lưu nhanh chóng đứng dậy.
Lão Lưu chưa kịp nói gì thì giọng Độ Niệm đã vang lên: “Phó tổng, tôi có thể nói chuyện với anh không?”
Y nâng mi nhìn người đàn ông, sau đó bổ sung mấy chữ: “Chỉ hai chúng ta.”
Phó Kiêu ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi.”