Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 32



Editor: Stop

***

Trong lúc Độ Niệm bận rộn, Thịnh Văn Nhiên cũng không nhàn rỗi.

Ngoài công việc hàng ngày ở quán bar, cậu còn dành thời gian để sáng tác, dù chưa có phản hồi từ hãng thu âm nhưng cậu vẫn tràn đầy nhiệt huyết.

Độ Niệm có thể thấy được tình yêu âm nhạc của Thịnh Văn Nhiên, thỉnh thoảng y sẽ đến Điêu Tàn vào nghe cậu hát, nhưng công việc kinh doanh của Điêu Tàn ngày càng tốt, có nhiều hôm trong quán đều không còn chỗ trống.

Tuy nhiên Độ Niệm ở nhà cũng có thể nghe Thịnh Văn Nhiên hát, thậm chí mỗi lần sáng tác ra ca khúc mới, y đều là người đầu tiên được nghe, vì vậy y cũng không cần đến Điêu Tàn chen chúc với người khác.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Thịnh Văn Nhiên đã coi y như người đại diện của mình, những vấn đề liên quan đến công việc và tiền bạc đều sẽ hỏi ý kiến của y.

Độ Niệm không biết cậu học được quy củ này ở đâu, nhưng cũng không phản đối cách làm của cậu, dù sao việc y chỉ nói mấy câu đã có thể dụ Thịnh Văn Nhiên về nhà, thật là làm người khác không an tâm.

Hôm đó Độ Niệm vừa tan làm liền nhận được điện thoại của Thịnh Văn Nhiên.

Thịnh Văn Nhiên có lẽ vẫn còn ở nhà, giọng nói như vừa mới ngủ dậy: “Độ Niệm, có một quán bar vừa gọi điện cho em, mời em đến biểu diễn trong kỳ nghỉ…”

Cậu cẩn thận giải thích mức giá mà quán bar đó đưa ra rồi hỏi y: “Em có nên đồng ý không?”

Độ Niệm đã từng nghe nói tới quán bar đó, ở đó hình như thường xuyên có chuyện khất nợ tiền lương, bầu không khí trong quán cũng không tốt lắm.

Y suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bảo cậu đừng đồng ý.

Thịnh Văn Nhiên cũng không hỏi y lý do, chỉ nói “Được”.

Độ Niệm cúp điện thoại, đi siêu thị dưới lầu dạo một vòng.

Trên thực tế, Thịnh Văn Nhiên so với y tưởng tượng còn bớt lo hơn rất nhiều, trong thời gian ngắn đã tích lũy được nhân khí cao như vậy, không những không kiêu ngạo, mà còn không nghĩ đến việc nhân lúc nổi tiếng kiếm một số tiền lớn, mà vẫn kiên định tự sáng tác cho chính mình.

Người nỗ lực như vậy, còn có thiên phú bất phàm, thật giống như được trời cao ưu ái.

Nếu kiếp trước Thịnh Văn Nhiên không tự sát, nói không chừng y đã có thể nhìn thấy cậu trên một sân khấu lớn hơn.

Độ Niệm xách đồ đi lên lầu, bước đến bậc cuối cùng thì đột nhiên dừng lại.

Có mấy người mặc vest đứng ở hành lang, vẻ mặt vô cảm canh giữ cửa nhà y, người dẫn đầu hình như đang nghe điện thoại.

Y vừa xuất hiện, những người đó lập tức nhìn sang.

Độ Niệm mơ hồ đoán được thân phận của những người này, nhưng vẫn cảnh giác hỏi: “Mấy người tìm ai?”

Người dẫn đầu cúp điện thoại, đi tới trước mặt y, cho y xem ảnh chụp trong điện thoại: “Tiên sinh, ngài đã gặp qua người này chưa?”

Độ Niệm nhìn thoáng qua, quả nhiên là ảnh của Thịnh Văn Nhiên.

Suy đoán của y quả không sai, thân phận của Thịnh Văn Nhiên có lẽ là thiếu gia của một gia tộc giàu có nào đó, có lẽ còn có thể so sánh với Phó gia trước đây.

Độ Niệm thật ra không giỏi đối phó những người này, nhưng cố tình hai đời đều phải đối mặt những người này.

Y giả vờ nghiêm túc nhìn bức ảnh, sau đó lắc đầu: “Chưa từng gặp qua.”

Sắc mặt người nọ hơi đổi, hắn ta hỏi lại: “Ngài chắc chứ?”

Độ Niệm “Ừ” một tiếng.

Người đàn ông quay người giao tiếp ánh mắt những người đang canh cửa, sau đó lại hạ giọng: “Tôi hỏi ngài một lần nữa…”

Độ Niệm nheo mắt, đã có chút không kiên nhẫn, đang định ngắt lời hắn ta thì cửa lại mở ra.

Thịnh Văn Nhiên đứng ở cửa, sau khi nhìn rõ tình huống trong hành lang, vẻ mặt sửng sốt trong giây lát.

Người vừa lên tiếng cũng im lặng.

Độ Niệm vốn định đuổi những người này đi trước, sau đó đi vào nói cho Thịnh Văn Nhiên, nhưng không ngờ đúng lúc này Thịnh Văn Nhiên lại đi ra.

Y và Thịnh Văn Nhiên nhìn nhau, còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để giúp Thịnh Văn Nhiên đuổi đi những người này, chợt nghe cậu nói: “Độ Niệm, anh vào nhà trước đi.”

Trên mặt Thịnh Văn Nhiên không hề có ý cười, điều này khiến Độ Niệm nhớ tới lần đầu tiên y gặp Thịnh Văn Nhiên ở nước S, biểu cảm trên mặt cậu cũng giống như bây giờ.

Độ Niệm đi vào nhà, Thịnh Văn Nhiên đứng ở ngoài cửa, nhìn y xin lỗi rồi giúp y đóng cửa lại.

Loáng thoáng có tiếng nói chuyện từ bên ngoài truyền vào.

Trong nhà cách âm không tốt lắm, nhưng bởi vì Thịnh Văn Nhiên dường như đang dè giọng nói chuyện, nên Độ Niệm không nghe được họ đang nói gì.

Y đứng ở cửa một lúc, sau đó dứt khoát thay giày vào nhà nấu bữa tối, không để ý đến chuyện ngoài cửa nữa.

Sau khi Độ Niệm chuẩn bị xong bữa tối, Thịnh Văn Nhiên cuối cùng cũng từ bên ngoài đi vào.

Có vẻ vừa cùng người bên ngoài cãi nhau một trận, vừa rồi khi Độ Niệm từ phòng bếp đi ra, cách một cánh cửa vẫn có thể nghe thấy giọng nói tức giận của Thịnh Văn Nhiên.

May mắn là hàng xóm vẫn chưa về, nếu không họ sẽ bị khiếu nại là làm phiền đến người khác.

Nhìn thấy vẻ xin lỗi trong mắt Thịnh Văn Nhiên, Độ Niệm cũng không nói gì, chỉ thúc giục cậu mau đến ăn cơm.

Thịnh Văn Nhiên ngồi xuống bàn ăn, không cần y hỏi đã chủ động giải thích: “Những người đó là do người nhà em phái tới, bọn họ muốn em quay về.”

Độ Niệm thấy cậu nguyện ý chủ động nói ra, thuận tiện hỏi: “Em không muốn quay về sao?”

“Không muốn.” Thịnh Văn Nhiên không chút suy nghĩ trả lời.

“Vậy thì không cần về.” Độ Niệm gắp một đũa đồ ăn.

Trước đây y đã đoán Thịnh Văn Nhiên bị đuổi ra khỏi nhà, cho nên mới có thể nghèo túng như vậy, hiện tại xem ra là chính cậu tự bỏ nhà đi.

Chẳng lẽ là loại kịch bản nếu không thành công trong giới âm nhạc thì phải trở về thừa kế khối tài sản hàng trăm tỷ sao?

“Độ Niệm.” Giọng nói của Thịnh Văn Nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Độ Niệm, ngữ khí có chút do dự, “Em sợ những người đó sẽ lại tìm đến anh, hay là mấy ngày này để em xin nghỉ phép ở nhà canh chừng nhé.”

“Không cần đâu, bọn họ không thể làm gì anh.” Độ Niệm nhẹ nhàng nói.

Thịnh Văn Nhiên biết Độ Niệm rất lợi hại, nhưng vẫn cứ không an tâm, lại kiên trì một lúc, cuối cùng Độ Niệm cũng đồng ý cho cậu mỗi ngày đến trung tâm huấn luyện đón y tan tầm.

Sau ngày hôm đó, Thịnh Văn Nhiên ngày nào cũng đúng giờ có mặt ở bên ngoài trung tâm huấn luyện.

Độ Niệm không biết cậu làm thế nào mà mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng, chỉ có thể cảm thán người trẻ tuổi đúng là có tinh lực tốt.

Tuy rằng tuổi của y cũng không lớn hơn Thịnh Văn Nhiên bao nhiêu.

Đã mấy ngày trôi qua, Độ Niệm không gặp lại những người đó, nhưng trong lòng y biết, mọi chuyện không dễ dàng trôi qua như vậy.

Cùng ngày hôm đó, điện thoại của Độ Niệm nhận được mấy cái email.

Lúc đó y đang ăn trưa với đồng nghiệp trong phòng nghỉ, điện thoại trong túi rung lên mấy lần, y mới lấy ra xem.

Vừa nhìn thoáng qua, biểu tình trên mặt có chút trầm xuống.

Những email đó đều đến từ các công ty thu âm.

Thịnh Văn Nhiên dùng địa chỉ email mới đăng ký để gửi bài hát cho công ty thu âm, cậu nói rằng đó là email dành riêng cho công việc, cũng đăng nhập địa chỉ email này trên điện thoại của Độ Niệm, vì vậy y cũng nhận được phản hồi từ công ty thu âm.

Mặc dù đã nhìn thấy chủ đề email, nhưng Độ Niệm vẫn mở từng cái ra, bên trong là những lời từ chối gần như là giống nhau như đúc.

Những email này đến từ các công ty thu âm khác nhau, nhưng đều được gửi cùng một lúc, giữa chừng chỉ cách nhau vài phút, khó có thể nghĩ rằng đây là trùng hợp.

Vẻ mặt Độ Niệm càng nghiêm trọng hơn một chút.

Y nhớ lại vẻ mặt do dự của Thịnh Văn Nhiên khi y đề nghị cậu nộp tác phẩm của mình cho công ty thu âm.

Có lẽ trước đây Thịnh Văn Nhiên đã từng trải qua chuyện như thế này.

Chẳng lẽ gia đình cậu đã chặn kín con đường này, vì để ép cậu quay về sao?

Nhưng trong nhà Thịnh Văn Nhiên rõ ràng không thiếu tiền, một gia tộc như thế này bình thường đều sẽ bỏ ra một ít tiền để con cái vui chơi, nhưng Thịnh gia lại bỏ tiền ra để gây rắc rối cho Thịnh Văn Nhiên.

Rốt cuộc quan hệ gia đình này như thế nào, mà lại phải làm điều này với chính con mình?

Độ Niệm nhìn chằm chằm vào email một lúc, ngón tay di chuyển trên màn hình vài cái, mở phần mềm tìm kiếm ra.

Y muốn tìm hiểu xem có tin tức gì về Thịnh gia hay không, tốt nhất là có video để y có thể tìm hiểu cách ở chung của Thịnh Văn Nhiên với người nhà.

Độ Niệm không ôm nhiều hy vọng, nhưng sau khi tìm kiếm một hồi, y thật sự tìm được một ít tin tức về chuyện của Thịnh gia, nhưng đều là tin tức từ rất lâu rồi.

[Vợ chồng Thịnh gia đưa con đi du lịch, một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.]

Độ Niệm bấm vào tin tức này, đọc qua một chút, sau đó bấm vào hình ảnh kèm theo.

Đồng tử y đột nhiên hơi rụt lại.

Trong ảnh, vợ chồng Thịnh gia đang mỉm cười hạnh phúc, đứa trẻ họ đang dắt ở giữa cũng đang nở nụ cười vui vẻ, quả thực là một bức tranh gia đình ấm áp.

Nhưng đứa trẻ đó không phải là Thịnh Văn Nhiên.

Độ Niệm tiếp tục tìm kiếm những tin tức khác, nhưng đều không có bóng dáng của Thịnh Văn Nhiên, cũng không có tin tức nào đề cập đến chuyện Thịnh gia vẫn còn một đứa con trai khác.

Chẳng lẽ Thịnh Văn Nhiên là con ngoài giá thú của Thịnh gia?

Nhưng nếu là con riêng thì Thịnh gia cũng không cần phải gây sức ép bắt Thịnh Văn Nhiên quay về, càng sẽ không cản trở cậu phát triển sự nghiệp của bản thân.

“Thầy Độ, chuẩn bị lên lớp thôi.” Có người gọi y một tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của y.

Độ Niệm lên tiếng đáp lại, lại nhìn thoáng qua ảnh chụp trên màn hình, đặt điện thoại xuống rồi rời khỏi phòng nghỉ.

Tan làm, Độ Niệm nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên đang đứng ở đại sảnh.

Y vốn tưởng rằng Thịnh Văn Nhiên bị công ty thu âm từ chối sẽ có chút thất vọng, nhưng biểu tình trên mặt cậu không có chút kỳ lạ nào, trên tay còn đang cầm cây kẹo mút mà một đứa trẻ đưa cho cậu.

Độ Niệm và Thịnh Văn Nhiên cùng nhau bước ra khỏi trung tâm huấn luyện, y ngập ngừng hỏi: “Em đã xem những email đó chưa?”

“Ừm, em xem rồi.” Thịnh Văn Nhiên gật đầu, giọng điệu thoải mái, “Xem ra em vẫn cần cố gắng nhiều hơn.”

Độ Niệm nhịn không được nhìn cậu một cái.

Thịnh Văn Nhiên rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại cố tình nói là chính mình chưa đủ nỗ lực, không biết có phải là do sợ y lo lắng hay không.

Y nghĩ đến những tin tức hôm nay đã đọc, mím môi, “Em đã rất giỏi rồi.”

Thịnh Văn Nhiên nghe được lời này, hai mắt sáng rực, khóe môi cũng cong lên.

Bởi vì cậu đã sớm dự đoán sẽ bị công ty thu âm từ chối, nên hôm nay nhận được những email đó cũng không có mấy cảm xúc, nhưng bây giờ nghe được Độ Niệm khen ngợi, ngược lại tâm trạng còn tốt hơn rất nhiều.

Độ Niệm đang do dự có nên hỏi Thịnh Văn Nhiên về chuyện Thịnh gia hay không thì bỗng có một cô gái ngăn họ lại.

Cô gái lúc đầu dùng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Thịnh Văn Nhiên, sau khi nhìn thấy Độ Niệm bên cạnh, không khỏi nhìn y thêm mấy lần, cuối cùng nuốt nước miếng, nói với Thịnh Văn Nhiên: “Anh đẹp trai, em đã xem video của anh trên mạng, em còn có một người bạn rất thích anh, em có thể chụp ảnh cùng anh không?”

Thịnh Văn Nhiên theo bản năng quay đầu lại nhìn Độ Niệm, sau đó gật đầu đồng ý: “Được thôi.”

Độ Niệm nhận lấy điện thoại của cô gái, giúp bọn họ chụp ảnh rồi trả điện thoại cho cô.

Cô gái trông rất vui vẻ, nói lời cảm ơn, nhìn họ thêm vài lần rồi mới rời đi.

Bị chuyện này cắt ngang nên Độ Niệm không tiếp tục chủ đề vừa rồi, y cười cười với Thịnh Văn Nhiên: “Không tồi nhé, em có fan nhỏ rồi.”

Thịnh Văn Nhiên có chút xấu hổ, gãi gãi tóc: “Người ta còn không nhớ rõ tên em, sao có thể tính là fan được?”

“Sao lại không? Cô ấy không phải nói bạn cô ấy cũng rất thích em sao?” Độ Niệm chớp mắt, giọng điệu có chút trêu chọc.

Vành tai Thịnh Văn Nhiên lại đỏ lên.

Đang nói chuyện thì đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, Thịnh Văn Nhiên quay người nhìn một chút, kéo Độ Niệm lại.

“Em đi mua bánh ngọt, anh đợi em một chút.”

Độ Niệm không biết vì sao cậu đột nhiên muốn đi mua bánh ngọt, chỉ là theo bản năng gật đầu.

Y nhìn bóng lưng Thịnh Văn Nhiên bước vào tiệm bánh, đang phân vân có nên theo cậu vào trong xem một chút không, chợt thoáng thấy một bóng người đang đứng bên đường.

Y liếc nhìn một cái, thấy Phó Kiêu đang đứng trong gió lạnh, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào y, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.

***

Đôi lời editor:

Úi, editor nào một ngày ra hai chương ấy nhỉ? 🫢


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.