Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 42



Editor: Stop

***

Mặc dù nghe như là lấy cớ để từ chối nhưng Độ Niệm đang nói thật.

Vài ngày trước y đã lên kế hoạch đi chơi với Thịnh Văn Nhiên trong ngày Đông Chí. Y đã mua vé vào khu nghỉ dưỡng trượt tuyết và đặt chỗ ở nhà hàng gần đó.

Phó Kiêu đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối, nhưng hắn không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.

Bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, một lúc sau mới hỏi lại: “Đi cùng với thằng nhóc họ Thịnh kia à?”

Độ Niệm nghe được cách hắn gọi Thịnh Văn Nhiên, không vui cau mày nói: “Em ấy có tên.”

Nghe được những lời Độ Niệm bênh vực Thịnh Văn Nhiên, Phó Kiêu trong lòng cảm thấy chua xót, khuôn mặt không mấy đẹp đẽ của hắn phản chiếu trên kính cửa sổ.

“Để hôm khác đi. Nếu không tiện, tôi có thể tìm trợ lý Diệp hẹn lịch.” Độ Niệm quay lại chủ đề.

Trợ lý Diệp là trợ lý của Phó Kiêu. Kiếp trước Độ Niệm thường xuyên tới công ty Phó Kiêu, y biết những người muốn gặp Phó Kiêu cần phải hẹn trước, sau khi Phó Kiêu đồng ý, trợ lý Diệp mới đi sắp xếp lịch hẹn.

Có lần y làm Phó Kiêu không vui, buổi tối y nấu một bàn đồ ăn ở nhà, muốn xoa dịu bầu không khí rồi xin lỗi. Lúc y đi tìm Phó Kiêu, hắn lạnh lùng đưa y số điện thoại của trợ lý Diệp, bảo y hẹn trước rồi nói sau.

Độ Niệm còn nhớ lúc đi tìm trợ lý Diệp, trợ lý Diệp vẻ mặt lúng túng, sắp xếp thời gian cho y hẹn trước, nhưng cuối cùng cả bàn đồ ăn vẫn bị đổ vào thùng rác.

Tuy chuyện đó chỉ xảy ra một lần nhưng cũng đủ để Độ Niệm nhớ rõ quá trình hẹn gặp.

Sắc mặt Phó Kiêu cứng đờ, nhớ lại kiếp trước mình đã làm những gì.

Khi đó hắn đã ỷ vào tình yêu của Độ Niệm dành cho hắn, coi tình cảm của y như một lẽ đương nhiên. Chỉ sau khi đánh mất nó, hắn mới nhận ra đó chỉ là sự bố thí của Độ Niệm. Hắn từ từ thở ra, cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể: “Không sao đâu, ngày mai tôi có thể đi cùng bọn em. Chuyện của Thịnh gia không cần phải giấu Thịnh Văn Nhiên.”

Lần này hắn đã nói rõ tên Thịnh Văn Nhiên.

“Đi cùng?” Độ Niệm cau mày, nhớ tới vết thương ngày đó Phó Kiêu để lại trên mặt Thịnh Văn Nhiên, liền từ chối không cần suy nghĩ: “Không cần.”

Nếu Phó Kiêu lại phát điên, y lại không để ý, Thịnh Văn Nhiên đánh không lại hắn, nói không chừng lại có thêm vết thương nữa.

Loại rắc rối này tránh được thì tránh.

Lông mày Phó Kiêu hơi nhíu lại, đi tới đi lui vài bước trước cửa sổ sát đất, cảm thấy có chút bực bội.

Hắn không muốn nhìn thấy Độ Niệm cùng người khác trải qua ngày Đông Chí. Rõ ràng đây là ngày lễ thuộc về riêng hắn và Độ Niệm.

Hồi lâu không nhận được phản hồi, Độ Niệm không kiên nhẫn hỏi: “Có nghe thấy không?”

Phó Kiêu dừng bước, nhìn xuống khung cảnh bên dưới qua cửa kính, giọng nói còn nhẹ hơn trước: “Nhưng ngày mai là Đông Chí.”

Độ Niệm có chút kỳ quái: “Đông Chí thì sao?”

Y biết Phó Kiêu không có thói quen mừng Đông Chí, nếu kiếp trước y không gọi hắn cùng y ăn Đông Chí, có lẽ Phó Kiêu còn hoàn toàn không biết tới ngày này.

Đông Chí cũng chỉ là một ngày bình thường đối với hắn.

“Trước kia đều là hai chúng ta cùng nhau mừng Đông Chí.” Phó Kiêu nhẹ giọng.

Độ Niệm không ngờ tới lại là nguyên nhân này, chỉ cảm thấy có chút hoang đường.

“Hiện tại chúng ta không có quan hệ gì, tại sao phải cùng nhau ăn mừng?”

Phó Kiêu dừng một chút, giọng điệu ghen tức đến mức chính hắn cũng không nhận thức được: “Vậy Thịnh Văn Nhiên cùng em có quan hệ gì?”

“Không liên quan đến anh.” Giọng Độ Niệm trở nên lạnh lùng, “Cho tôi số điện thoại của trợ lý Diệp, tôi sẽ đặt lịch hẹn trước.”

Phó Kiêu trầm mặc một lát: “Không cần liên lạc với hắn, hẹn ngày kia đi.”

“Được.” Độ Niệm không nói thêm gì nữa, hẹn địa điểm xong rồi cúp điện thoại.

Vấn đề bản quyền âm nhạc của Thịnh Văn Nhiên đã được giải quyết, kỳ nghỉ của y vẫn còn một thời gian nên vẫn còn chút thời gian rảnh.

Gọi điện xong, Độ Niệm lên mạng tìm đường đi đến khu trượt tuyết ngày mai.

Y tìm được một con đường thuận tiện nhất, lưu nó trên điện thoại, thuận tiện xem chút hướng dẫn về khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, lên kế hoạch cho lộ trình.

Buổi tối, Độ Niệm nhận được một cuộc điện thoại, là cuộc gọi từ nhân viên khu trượt tuyết.

Nhân viên liên tục xin lỗi Độ Niệm qua điện thoại, nói rằng gần đây khu trượt tuyết xảy ra sự cố thương vong, cả khu trượt tuyết phải điều tra an toàn nên sẽ đóng cửa một thời gian.

Vé đã đặt được hoàn trả đầy đủ, đồng thời tặng thêm một số phiếu giảm giá và phiếu ăn uống, có thể sử dụng vào lần tiếp theo đến khu trượt tuyết.

Sau khi cúp điện thoại, Độ Niệm nhìn tiền vé được hoàn lại trên điện thoại, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Kế hoạch nghỉ dưỡng khu trượt tuyết bị hủy bỏ, đành phải nghĩ cách khác.

Ngày mai là Đông Chí, bây giờ có sắp xếp gì cũng đã muộn. Độ Niệm dự định đặt chỗ ở một nhà hàng gần nhà, dùng một bữa ăn đơn giản.

Y dùng điện thoại tìm kiếm các nhà hàng gần đó, chọn một nhà hàng, phát hiện ngày mai đã kín chỗ.

Đổi sang nhà hàng khác, cũng đã hết chỗ.

Độ Niệm tìm thêm mấy nhà hàng nhưng đều không còn chỗ trống, y cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu ngày mai là một ngày lễ quan trọng, tất cả các nhà hàng đều kín chỗ là điều bình thường. Nhưng ngày mai chỉ là Đông Chí, A thành cũng không có phong tục đón Đông Chí, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Nhưng y không nghĩ nhiều, chỉ tiếp tục kéo xuống, cuối cùng cũng tìm được một nhà hàng còn chỗ.

Ngay khi y vừa đặt chỗ xong, chủ nhà hàng đã gọi điện đến.

“Thưa ngài, nhà hàng của chúng tôi vừa được một khách hàng bao hết rồi. Chúng tôi chưa kịp thay đổi trạng thái online. Xin hỏi ngài có thể huỷ bàn không?”

Độ Niệm sửng sốt: “Bị bao trọn sao?”

“Vâng, tôi thực sự xin lỗi.”

“Được rồi, không sao đâu.” Độ Niệm cúp điện thoại, hủy bàn vừa đặt. Ngay sau đó, nút đặt chỗ của nhà hàng cũng chuyển sang màu xám, báo hiệu đã hết chỗ.

Quay qua quay lại vẫn không đặt được bàn, Độ Niệm quyết định ngừng tìm kiếm nhà hàng trên mạng.

Y nhớ có một số nhà hàng ở tầng dưới không có chức năng đặt chỗ online. Tuy chất lượng kém hơn nhưng hương vị cũng không tệ. Y và Thịnh Văn Nhiên đều không quan tâm đến những chuyện như vậy, xuống tầng tìm một nhà hàng là được.

Đêm nay Độ Niệm hiếm khi có được giấc ngủ yên bình.

Sau khi sự việc trên mạng được giải quyết, y cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không còn phải lo lắng vừa ngủ dậy đã phải đối diện với phong ba bão táp trên mạng.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Độ Niệm nghe thấy tiếng “ùng ục” từ phía nhà bếp truyền đến, còn có mùi thơm thoang thoảng từ nhà bếp bay ra.

Y chớp chớp mắt, xác nhận mình không nằm mơ rồi ngồi dậy, xỏ dép vào rồi bước ra khỏi phòng.

Thịnh Văn Nhiên đang đứng trong bếp, tay ấn nắp nồi, lo lắng nhìn nước sôi dưới nắp nồi trong suốt.

“Em đang làm gì vậy?” Độ Niệm khó hiểu nhìn động tác của cậu.

Sự chú ý của Thịnh Văn Nhiên đều đổ dồn vào nồi, nghe y hỏi liền giật mình, quay người lại mỉm cười với Độ Niệm: “Chúc mừng Đông Chí!”

“Chúc mừng Đông Chí.” Độ Niệm tiến lên hai bước, liếc nhìn cái nồi bị Thịnh Văn Nhiên chặn lại, “Em đang nấu món gì à?”

“Ừm, em đang nấu sủi cảo.” Thịnh Văn Nhiên lại cúi đầu nhìn nước sôi, nhưng hơi nước quá nhiều, không thể thấy rõ trạng thái trong nồi.

Độ Niệm nhớ tới Thịnh Văn Nhiên mới học làm sủi cảo mấy ngày trước, có lẽ sủi cảo trong nồi cũng là do cậu sáng nay dậy sớm làm.

Y bước tới, ra hiệu cho Thịnh Văn Nhiên dịch sang, sau đó nhấc nắp nồi ra.

Sau khi hơi nước tan đi, những chiếc sủi cảo trong nồi lộ ra. Vỏ sủi cảo và nhân thịt tách ra nổi trên mặt nước, giống như một nồi canh kỳ quái.

Nhìn thấy cảnh này, Thịnh Văn Nhiên sửng sốt.

Độ Niệm dùng rây vớt ra, nhưng không tìm được cái sủi cảo nào còn sống sót, đành phải đặt rây xuống.

“Em chưa quen làm sủi cảo, trước tiên có thể cho ít nhân hơn một chút, nếu không sẽ dễ bị vỡ.”

Độ Niệm lấy giấy vỏ sủi cảo và nhân thịt trong tủ lạnh ra, làm cho Thịnh Văn Nhiên xem.

Y dùng những ngón tay mảnh khảnh nặn vỏ bánh, dùng thìa cho nhân thịt vào, lật qua lật lại linh hoạt vài lần. Một chiếc sủi cảo căng mọng có hình dáng đẹp mắt xuất hiện trong lòng bàn tay.

Thịnh Văn Nhiên nhìn quen mắt rồi thử lại, mặc dù sủi cảo vẫn có hình dáng kỳ lạ nhưng ít nhất sẽ không bị vỡ vụn trong nồi.

Hai người vừa nói chuyện vừa làm sủi cảo, trước khi kịp nhận ra thì họ đã làm sủi cảo cả buổi sáng, lấp đầy vài đĩa. Thế là buổi trưa, bữa trưa của họ vẫn là sủi cảo.

Sau bữa trưa, Thịnh – không có kỹ năng nhưng lòng tràn đầy nhiệt huyết – Văn Nhiên, vào bếp tiếp tục làm sủi cảo. Khi Độ Niệm lại vào bếp, sủi cảo xếp trên đĩa đã có thể đi vòng quanh bếp hai vòng.

Chỉ còn lại một ít vỏ bánh, nhân thịt đều đã dùng hết.

Tủ lạnh nhỏ của họ không chứa được nhiều sủi cảo như vậy, Độ Niệm đành phải nấu một nửa số sủi cảo rồi cho vào hộp giữ nhiệt.

Thịnh Văn Nhiên xung phong đưa sủi cảo cho hàng xóm và đồng nghiệp tại quán bar.

Độ Niệm vẻ mặt phức tạp nhìn chiếc sủi cảo hình dáng kỳ dị, không chút gánh nặng tâm lý đưa hộp giữ nhiệt cho Thịnh Văn Nhiên.

Dù sao người xấu hổ cũng không phải là y.

Sau khi Thịnh Văn Nhiên mang theo mấy hộp sủi cảo rời đi, Độ Niệm thu dọn nhà bếp rồi ra ngoài.

Y dự định tìm trước một nhà hàng để ăn tối, đợi Thịnh Văn Nhiên giao sủi cảo xong thì trực tiếp đến đây.

Tầng dưới lúc này là lúc nhộn nhịp nhất, tiếng rao hàng của các chủ quầy, tiếng mặc cả của người dân, tiếng vui đùa của những đứa trẻ vừa tan học xen lẫn vào nhau.

Độ Niệm đi ra khỏi con hẻm nhỏ, đi dọc theo con đường, ngang qua mấy nhà hàng thì tiến vào hỏi. Điều kỳ lạ là những nhà hàng này cũng kín chỗ.

Y liếc nhìn nhà hàng trống không, dù có vẻ kỳ quái nhưng cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Sau khi hỏi thêm vài nhà hàng, Độ Niệm cũng nhận được câu trả lời tương tự, cho đến khi một ông chủ quen biết vẫy tay gọi y đến với vẻ mặt hóng chuyện.

“Hôm nay tất cả các nhà hàng trong khu vực chúng ta đều được bao trọn, nhưng khách hàng này không bày biện món ăn và cũng không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào. Nhưng mà số tiền đưa ra thì không ít đâu.”

Chủ nhà hàng nói với vẻ mặt vui vẻ: “Không làm mà vẫn có ăn, chuyện tốt như này không nhiều đâu”.

Nghe ông chủ nói xong, trong lòng Độ Niệm trầm xuống, nhưng vẫn mỉm cười nói chuyện với ông chủ thêm vài câu rồi rời khỏi nhà hàng.

Đầu đông trời tối sớm, khi Độ Niệm bước ra khỏi nhà hàng, bên ngoài tối đen.

Chủ nhà hàng nói tất cả các nhà hàng gần đó đều đã được bao trọn nên y không tiếp tục tìm nữa mà đi về nhà.

Khi rẽ vào một góc phố, Độ Niệm thoáng thấy một ánh đỏ lóe lên trong con hẻm tối tăm, một bóng người cao lớn đứng ở đó, gần như hòa vào bóng tối.

Nếu không có ánh đỏ đó thì không ai phát hiện ra có người ở trong hẻm.

Độ Niệm nheo mắt, xoay người đi tới.

Phó Kiêu vẫn đang hút thuốc, không ngờ Độ Niệm lại chú ý tới mình. Thấy y đi tới, hắn vội vàng dập điếu thuốc trong tay, giấu tay về phía sau.

“Sao ngài lại đứng ở đây? Bao trọn nhiều hàng như vậy mà không có cái nào làm ngài hài lòng sao?” Độ Niệm nhướng mày, bình tĩnh hỏi.

Phó Kiêu nghe được sự mỉa mai trong lời nói của Độ Niệm, cũng không phủ nhận, cụp mắt xuống nói: “Tôi chỉ nghĩ chắc em sẽ không thích những nhà hàng này thôi.”

Hắn biết trước kia Độ Niệm thích đi nhà hàng nào, cũng không muốn thấy y cùng người khác đi vào những nhà hàng bình dân này, thế nên ích kỷ bao trọn tất cả những nhà hàng gần đây.

Độ Niệm lãng phí thời gian tìm nhà hàng, nghe được lời này của hắn, tức đến bật cười: “Vậy anh nghĩ tôi thích cái gì?”

Phó Kiêu chưa kịp trả lời, Độ Niệm lại hỏi: “Anh dựa vào cái gì mà dùng suy nghĩ của mình áp đặt lên người tôi?”

Phó Kiêu mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện, Độ Niệm đã xoay người rời đi.

Hắn lập tức hối hận vì sự bốc đồng của mình, nhưng vẫn đi theo y: “Em đi đâu vậy?”

Độ Niệm không để ý tới hắn, đi thẳng đến siêu thị cuối đường, đẩy xe đẩy hàng đến quầy thực phẩm tươi sống.

Y quen thuộc lựa hàng trên quầy, chẳng mấy chốc xe đẩy đã đầy một nửa.

Phó Kiêu chân dài đi theo y, lại không tìm được cơ hội nào giúp đỡ. Hắn muốn giúp Độ Niệm đẩy xe, nhưng lại bị y trừng mắt nhìn một cái.

Đang xếp hàng tính tiền, điện thoại Độ Niệm trong túi vang lên, y lấy từ trong túi ra, vừa tiếp điện thoại vừa đẩy xe.

Thịnh Văn Nhiên về đến nhà không thấy Độ Niệm nên mới gọi điện hỏi thăm. Nghe Độ Niệm nói mình đang ở siêu thị dưới lầu, liền hỏi có cần giúp đỡ không.

“Không sao đâu, không nhiều đồ lắm.” Y tùy ý đáp lại.

Thịnh Văn Nhiên bên kia nói mấy câu, bắt đầu nói với Độ Niệm chuyện vừa rồi đi quán bar giao sủi cảo, giọng điệu có chút bối rối.

“Ông chủ vừa nhìn liền nói là em làm, rõ ràng như vậy sao?”

Độ Niệm nghĩ đến hộp sủi cảo hình dáng kỳ quái kia, không khỏi bật cười: “Ừm, cũng không rõ ràng lắm.”

Thịnh Văn Nhiên không nghe được nụ cười của y qua điện thoại, nhưng Phó Kiêu lại có thể nhìn thấy rõ nụ cười đó khi đứng cạnh y.

Hắn nhìn đôi môi hơi cong của Độ Niệm, trái tim như bị một bàn tay nắm lấy, tuy không thoải mái nhưng cũng không khỏi bị hấp dẫn.

Nói xong mấy câu, Độ Niệm cúp điện thoại, đến quầy thu ngân thanh toán rồi rời khỏi siêu thị.

Lúc đến tầng một, Độ Niệm cúi đầu nhìn bóng người trên mặt đất, hít sâu một hơi rồi quay đầu nhìn hắn: “Anh còn muốn đi theo đến bao giờ?”

Ánh mắt Phó Kiêu dừng lại trên chiếc túi trong tay y một lúc, trả lời một nẻo: “Em có muốn cùng cậu ta ăn mừng Đông Chí sao?”

Độ Niệm đau đầu. Y không biết vì sao Phó Kiêu cứ ám ảnh ngày Đông Chí, hắn đã nói đến hai từ này từ hôm qua, thậm chí còn tốn công sức bao trọn tất cả nhà hàng gần đây, cứ như ngày này đối với hắn rất quan trọng vậy.

Nếu không phải trí nhớ của y không có sai sót, y suýt chút nữa cho rằng Đông Chí đối với Phó Kiêu có ý nghĩa đặc biệt gì đó.

Độ Niệm kiên nhẫn trả lời hắn: “Tôi cùng ai ăn Đông Chí cũng không liên quan đến anh, không phải sao?”

Phó Kiêu nhìn chằm chằm y, trong mắt hoang mang, “Nhưng trước kia đều là hai chúng ta cùng nhau chúc mừng Đông Chí.”

Hắn vốn không hiểu tại sao Độ Niệm hằng năm đều muốn cùng hắn mừng Đông Chí, nhưng lại chưa bao giờ đề cập đến những ngày lễ khác, cho đến khi Độ Niệm rời đi hắn mới hiểu ra.

Đông Chí là một ngày lễ quan trọng đối với Độ Niệm, vậy nên y muốn cùng với người quan trọng của y cùng nhau ăn mừng.

Độ Niệm trầm mặc một lát, khẽ chớp mắt: “Chắc là anh nhớ lầm.”

“Lần trước không phải anh đã từ chối rồi sao?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.