Editor: Stop
***
Độ Niệm bị tiếng mưa rơi lộp độp đánh thức.
Y từ từ mở mắt, kéo chăn nhỏ quấn quanh người mình xuống rồi nhìn xung quanh.
Ngoài trời không biết đổ mưa từ lúc nào, mưa đập vào cửa kính ô tô tạo nên âm thanh trầm đục.
Trong xe không có người, ánh đèn mờ mịt.
Trên ghế sau còn chiếc áo khoác của Phó Kiêu, Độ Niệm trong một khoảnh khắc tưởng rằng mình đã quay về đời trước, bị Phó Kiêu bỏ rơi trong xe không nói một lời.
Y ngồi dậy, kéo chăn ra khỏi người, giơ tay ấn trán, nhớ ra mục đích hôm nay đi ra ngoài với Phó Kiêu.
Làm sao y lại có thể ngủ quên trong xe như thế này?
Độ Niệm quay người nhìn mưa ngoài cửa xe, trong lòng có chút u ám.
Y đặt tay lên tay nắm, vừa định mở cửa thì cánh cửa bên kia đã mở ra.
Khuôn mặt Phó Kiêu hiện ra trước mắt y.
Hắn đang cầm trong tay một cốc gì đó, đang định ngồi xuống thì thấy Độ Niệm đã tỉnh, liền khựng lại.
Độ Niệm lạnh nhạt liếc hắn một cái, không nói gì.
Phó Kiêu ngồi vào, tài xế đứng sau cầm ô giúp hắn đóng cửa lại, đứng ngoài không lên xe.
Hệ thống sưởi trong xe rất ấm, hơi lạnh Phó Kiêu mang vào gần như bốc hơi ngay khi cửa đóng lại.
“Em tỉnh rồi à?” Phó Kiêu liếc nhìn chiếc chăn bị Độ Niệm bỏ sang một bên, dừng lại một chút, “Anh vừa đi mua chút đồ uống nóng cho em, em xem mùi vị có hợp không.”
Độ Niệm cụp mắt nhìn đồ vật trong tay hắn, không hề có ý định cầm lấy.
Phó Kiêu lại đưa cốc về phía trước: “Bên ngoài hơi lạnh, em cầm sưởi ấm tay đi.”
Độ Niệm trầm mặc một lát rồi cầm lấy cốc nước nóng.
Vừa lúc máy sưởi đã mở lâu, cổ họng có chút khô, y cúi đầu uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Phó Kiêu.
Độ Niệm mím môi, không uống nữa, “Xuống xe thôi.”
Phó Kiêu mở cửa xe, tài xế lập tức đưa ô cho hắn. Hắn mở ô, đi vòng qua bên Độ Niệm, giúp y mở cửa xe.
Đúng như Phó Kiêu nói, bên ngoài vẫn đang mưa, lạnh hơn lúc y ra ngoài rất nhiều.
Độ Niệm xuống xe, nắm chặt cốc nước nóng, hấp thụ chút hơi ấm từ nó.
Xe dừng trước cửa nhà hàng, Phó Kiêu cầm ô che cho Độ Niệm khỏi bị dính mưa, đưa y vào trong.
Sau khi bước vào nhà hàng, Độ Niệm cảm thấy nơi này có chút quen thuộc. Chỉ là trước đây y đã đi quá nhiều nơi, không nhớ nổi đây là nhà hàng nào.
Y và Phó Kiêu vốn hẹn nhau ăn trưa, nhưng y ngủ trên xe được một lúc thì trời cũng đã xế chiều.
Nhà hàng yên tĩnh, không biết là do Phó Kiêu bao trước hay là vì buổi chiều không có khách.
Mãi đến khi ngồi xuống phòng riêng, nhìn người phục vụ bày món ăn, Độ Niệm mới nhớ ra đây là nhà hàng nào.
Đời trước y đến công ty Phó Kiêu, thường xuyên gọi đồ ăn từ nhà hàng này, có một năm vào Đông Chí, y và Phó Kiêu cũng đến đây ăn tối.
Lại là Đông Chí.
Độ Niệm không biết là ngẫu nhiên hay do Phó Kiêu cố ý sắp đặt, chỉ giả vờ như không phát hiện ra, cầm tách trà lên nhấp một ngụm trà nóng.
Phó Kiêu cầm đũa, gắp một đũa thức ăn để vào bát y: “Nếm thử món này xem.”
Trước đây Độ Niệm rất thích nhà hàng này, nếu không y sẽ không thường xuyên gọi đồ ăn ở đây, thậm chí còn đưa Phó Kiêu đến đây vào ngày Đông Chí.
Nhưng y chỉ nếm thử một miếng, đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn Phó Kiêu: “Có thể kể cho tôi về chuyện Thịnh gia được chưa?”
Phó Kiêu biết Độ Niệm nguyện ý ra ngoài cùng mình là do chuyện của Thịnh gia. Dù vậy, khi nghe thấy sự gấp gáp không thèm che giấu của Độ Niệm, trái tim hắn vẫn cảm thấy nhói đau trong giây lát.
Hắn mím môi nói: “Ăn no rồi tôi từ từ kể cho em.”
Dù sao cũng là y có việc nhờ người, Độ Niệm cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu im lặng ăn cơm.
Đã lâu rồi y không dùng bữa một mình với Phó Kiêu, trong lòng có chút không quen, nhưng y tập trung hết sự chú ý xuống bàn ăn trước mắt, dần dần xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Ngoại trừ ánh mắt nóng bỏng đó.
Động tắc gắp đồ ăn dừng lại một chút, y ngẩng đầu nhìn Phó kiêu ngồi đối diện, quả nhiên bắt gặp đôi mắt đen láy đó.
Bị bắt gặp, Phó Kiêu không hề xấu hổ chút nào, cúi đầu rót trà nóng cho y như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhìn thoáng qua đôi đũa chưa chạm của Phó Kiêu, Độ Niệm đặt đũa xuống: “Tôi no rồi, vào vấn đề chính thôi.”
Hai người hầu như đều không có tâm trạng ăn cơm, chỉ có Độ Niệm động đũa, đồ ăn trên bàn hầu như không giảm đi chút nào.
Phó Kiêu biết Độ Niệm nóng lòng muốn biết chuyện Thịnh gia, liếc nhìn đồ ăn trên bàn, lại kêu người phục vụ đổi một bàn đồ ăn còn nóng lên.
“Vừa ăn vừa nói.”
Độ Niệm hít sâu một hơi, hỏi: “Lần trước anh nói Thịnh gia chỉ có một đứa con là Thịnh Văn Nhiên, có ý gì?”
Lần trước nghe Phó Kiêu nhắc đến y đã đại khái đoán ra ý hắn, nhưng y lại không có quá nhiều manh mối. Bây giờ sự thật đã ở ngay trước mắt, y không còn tâm trạng để tiếp tục ăn nữa.
Phó Kiêu rũ mắt, nhớ lại tin tức cấp dưới báo cáo ngày hôm đó.
Đối với những người khác, tin này có thể đủ gây sốc, nhưng lúc đó sau khi nghe được, trong lòng Phó Kiêu lại không có chút cảm xúc nào.
Hắn không có hứng thú với chuyện gia đình của người khác, nhưng lại nghĩ Độ Niệm có thể sẽ cần những tin tức này, nên mới dành thời gian đi tra những thứ nhàm chán đó.
“Thịnh Chí Ninh không phải là con ruột của Thịnh gia.” Phó Kiêu lại gắp cho Độ Niệm một ít thức ăn, chậm rãi nói: “Gã được Thịnh gia nhận nuôi sau khi Thịnh Văn Nhiên mất tích.”
Trong câu này có nhiều thông tin đến mức Độ Niệm phải mất một lúc mới kịp phản ứng: “Sau khi Thịnh Văn Nhiên mất tích?”
“Ừ.” Giọng điệu của Phó Kiêu không hề dao động, như đang nói về một chuyện rất bình thường, “Hai mươi năm trước Thịnh Văn Nhiên bị người làm vườn của Thịnh gia bắt cóc. Người làm vườn muốn trả thù Thịnh gia, vì vậy đã bắt cóc Thịnh Văn Nhiên đưa đi một nơi rất xa rồi đem cho người khác.”
Độ Niệm không ngờ trong quá khứ lại xảy ra chuyện như vậy, giọng điệu vô thức trở nên lo lắng: “Sau đó thì sao?”
“Thịnh gia không muốn bê bối bị truyền ra, cho nên lúc đầu cũng không có nhiều người biết.” Phó Kiêu hiếm khi giải thích một đoạn dài như vậy cho người khác, nhưng bây giờ đối mặt với Độ Niệm, hắn lại cực kỳ kiên nhẫn.” Nhưng trong hơn mười năm Thịnh gia vẫn âm thầm tìm kiếm tin tức về Thịnh Văn Nhiên.”
“Phải đến khi Thịnh Văn Nhiên học cấp hai, cậu ta mới được Thịnh gia tìm thấy.”
Độ Niệm không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra với Thịnh Văn Nhiên. Y thấy Thịnh Văn Nhiên không có chút tự cao tự đại nào của công tử nhà giàu, còn cho rằng là nhờ sự giáo dục tốt Thịnh gia, mới nuôi được một đứa bé có tính cách ngoan ngoãn như vậy.
“Vậy… cha mẹ nuôi của Thịnh Văn Nhiên thì sao?”
“Sau khi Thịnh gia tìm đến bọn họ, cha mẹ nuôi cậu ta đã không chút do dự nhận số tiền từ Thịnh gia, để bọn họ đưa Thịnh Văn Nhiên trở về.” Phó Kiêu cau mày suy nghĩ, sau đó nói thêm: “Sau đó, Thịnh Văn Nhiên không còn liên lạc với họ nữa.”
Độ Niệm im lặng.
Y nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên trên con đường vắng nước S, cậu cô đơn ngồi một mình dưới mưa.
Rõ ràng là đứa trẻ ngoan như vậy, nhưng khi còn nhỏ tuổi đã bị những người mà cậu coi là cha mẹ ruột bỏ rơi không chút do dự. Có lẽ khi bị đưa về Thịnh gia, Thịnh Văn Nhiên cũng không biết bản thân đã làm sai ở đâu.
Cũng không biết khi được tìm về, liệu có ai đó ác ý nói với cậu rằng, cha mẹ ruột vì thể diện gia đình, hơn mười năm sau mới đón cậu về không?
Thịnh Văn Nhiên trở về Thịnh gia, không những bị che giấu danh tính thực sự, còn bị Thịnh Chí Ninh âm thầm thao túng. Vậy mà, Thịnh Văn Nhiên lại chọn cách tự mình rời khỏi gia Thịnh gia, không có bất kỳ ý nghĩ tổn hại người khác.
Trà nóng trong cốc dần dần nguội đi, Độ Niệm hồi lâu không nói gì, lông mi dài hơi che đi đôi mắt.
Phó Kiêu nhìn chằm chằm y một hồi, đột nhiên hỏi: “Em đang đau lòng vì cậu ta sao?”
Độ Niệm không thừa nhận cũng không phủ nhận, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, cảm xúc trong mắt đã bị giấu đi.
Y không để ý đến những lời vô nghĩa của Phó Kiêu: “Văn Nhiên biết những chuyện này không?”
Nghe thấy cách Độ Niệm gọi Thịnh Văn Nhiên, trong lòng Phó Kiêu lại chua xót. Hai chữ đó sao lại thân mật quá.
Hắn có thể thấy rõ vẻ mặt vừa rồi của Độ Niệm, rõ ràng đang đau lòng vì thằng nhóc họ Thịnh kia.
Thấy Phó Kiêu không trả lời, Độ Niệm khó hiểu gọi hắn: “Phó Kiêu?”
Khuôn mặt Phó Kiêu càng nặng nề.
Hắn càng lúc càng thấy, chuyến đi hôm nay như là đang may áo cưới cho người khác.
Nhưng mặc dù trong lòng không vui, Phó Kiêu cũng chỉ đành đè nén cảm xúc, tiếp tục bình tĩnh trả lời câu hỏi của Độ Niệm: “Cậu ta không biết. Thịnh gia chỉ nói với cậu ta rằng Thịnh Chí Ninh là em ruột của cậu ta.”
Tay Độ Niệm vô thức nắm chặt thành nắm đấm.
Y không biết cơn giận trong lòng là do Thịnh gia, hay Thịnh Chí Ninh tu hú chiếm tổ, hoặc là do cả hai.
“Sự việc mấy ngày trước quả thực là do Thịnh Chí Ninh gây ra.” Phó Kiêu biết Độ Niệm đã đoán được sự việc có liên quan đến Thịnh Chí Ninh, cho nên ngày đó mới mang theo ảnh của Thịnh Chí Ninh đến hỏi hắn.
Hắn mím môi giải thích: “Tôi không biết gã, nhưng Diệp Kính nói gã đã đến tìm tôi mấy lần.”
Diệp Kính là tên của trợ lý Diệp.
Độ Niệm đột nhiên nghe được câu nói đột ngột của Phó Kiêu, nhìn vào mắt hắn, mới ý thức được câu này có quan hệ như thế nào với câu trước đó.
Y dừng lại một lúc, nhớ ra mình trước đó đã hiểu lầm Phó Kiêu quen biết với Thịnh Chí Ninh, còn nghi ngờ sự việc có liên quan đến Phó Kiêu.
Khi đó, y vừa biết đến sự tồn tại của Thịnh Chí Ninh, lại phát hiện Phó Kiêu có quan hệ qua lại với gã, nhất thời không kìm được cảm xúc nên đã nghi ngờ hắn.
Bây giờ Phó Kiêu sẵn lòng kể cho y nghe mọi chuyện về Thịnh Chí Ninh, cũng có nghĩa là hắn không liên quan gì đến Thịnh Chí Ninh. Nếu suy nghĩ kỹ, Phó Kiêu cũng không phải là người sẽ dùng những thủ đoạn thấp kém này. Nếu Phó Kiêu thực sự ra tay, Thịnh Văn Nhiên chắc chắn không tránh khỏi bị thương.
Độ Niệm cúi đầu sờ cốc trà ấm trong tay, “Ừ, là tôi hiểu lầm.”
Thấy Độ Niệm tin tưởng mình, tảng đá trong lòng Phó Kiêu cuối cùng cũng rơi xuống.
“Thịnh gia trước kia đã đính hôn cho Thịnh Chí Ninh, khi đó còn chưa tìm thấy Thịnh Văn Nhiên.”
Phó Kiêu liếc nhìn Độ Niệm rồi nói tiếp: “Mối hôn sự này đáng lẽ ra là của Thịnh Văn Nhiên.”
Độ Niệm không nghe được ý tứ khác trong lời nói của hắn, chỉ gật đầu như có điều suy nghĩ.
Thấy y đang suy nghĩ điều gì đó, Phó Kiêu cụp mắt xuống, nhấp một ngụm trà ấm, không làm phiền y.
Khi cấp dưới đưa hắn tất cả thông tin tìm được, còn đính kèm một bản sao thông tin về cô gái đã đính hôn với Thịnh Chí Ninh. Vị hôn thê này không hài lòng với cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt, còn giấu giếm gia đình mà hẹn hò với người mình thích.
Người đang hẹn hò với vị hôn thê của Thịnh Chí Ninh là một trong những đối thủ trong giới kinh doanh của hắn, cũng là một người có năng lực.
Nhưng Phó Kiêu chỉ đọc sơ qua thông tin về vị hôn thê của Thịnh Chí Ninh.
Hắn cảm thấy tin tức này đối với Độ Niệm không có tác dụng mấy, cho nên hiện tại cũng không nhắc tới, sợ quấy rầy suy nghĩ của y.
Im lặng chờ đợi hồi lâu, Phó Kiêu cuối cùng cũng lên tiếng: “Nếu như cần thì tôi có thể giúp em.”
Tuy rằng hắn không biết mục đích của Độ Niệm là gì, nhưng bất kể là gì, hắn đều có thể giúp đỡ.
Độ Niệm lắc đầu, “Tôi không cần gì cả, lần này Thịnh Văn Nhiên không sao là tốt rồi.”
Những lời này khiến Phó Kiêu cứng đờ, trái tim như bị tảng đá đập vào, thậm chí còn ngừng thở trong giây lát.
Nỗi đau đớn hiện lên trong mắt hắn.
Một lúc sau, Độ Niệm đứng dậy nói: “Tôi về trước.”
Những chuyện này không nên giấu Thịnh Văn Nhiên, cậu có quyền biết được sự thật. Độ Niệm dự định quay về kể lại mọi chuyện cho cậu, sau đó hai người sẽ cùng nhau nghĩ ra cách đối phó Thịnh Chí Ninh.
Phó Kiêu đặt cốc trà nguội trong tay xuống, cũng đứng dậy theo y ra ngoài.
Khi ra đến cửa nhà hàng, mưa vẫn đang trút xuống, kèm theo gió lạnh thổi qua.
Phó Kiêu cởi áo khoác khoác cho Độ Niệm.
Độ Niệm đặt tay lên chiếc áo khoác còn ấm. Đang định cởi ra, y chợt nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng cũng bỏ tay xuống.
Tài xế thấy họ bước ra, lập tức xuống xe, mở cửa ghế sau cho họ.
Phó Kiêu mở ô che cho y: “Đi thôi.”
Dù ô to nhưng cũng không thể che được hết cho hai người. Nhưng cho đến khi bước lên xe, Độ Niệm cũng không hề bị ướt một chút nào.
Y cúi người ngồi vào xe, Phó Kiêu từ bên kia bước vào.
Xe chậm rãi khởi động, Độ Niệm ngả người về phía sau, đột nhiên chạm vào thứ gì đó qua túi áo khoác.
Y cau mày, đút tay vào túi, sờ vào một vật hình vuông. Khi lấy ra thì thấy là một hộp thuốc lá.
Độ Niệm sửng sốt một lát mới nhớ ra mình đang mặc áo khoác của Phó Kiêu.
Phó Kiêu nhìn thấy hộp thuốc lá trên tay y cũng sựng lại.
Kiếp trước hắn chưa từng hút thuốc trước mặt Độ Niệm, bởi vì hắn biết Độ Niệm không thích hắn hút thuốc, mà bản thân hắn cũng không có thói quen hút thuốc.
Phó Kiêu còn nhớ có lần hắn xã giao ở bên ngoài, có người lịch sự đưa cho hắn một điếu thuốc, hắn tuỳ tiện đút vào túi. Sau khi về nhà, hắn bỏ áo khoác lên ghế sofa rồi lên lầu đi tắm.
Sau khi tắm xong, hắn đứng cạnh lan can tầng hai, nhìn thấy Độ Niệm đang giúp hắn treo áo khoác, sờ túi lấy ra điếu thuốc lá, lặng lẽ ném vào thùng rác.
Một thời gian sau đó, Độ Niệm thường vô tình cố ý nói với hắn về tác hại của việc hút thuốc, thậm chí khi xem TV, y cũng thường xuyên mở kênh về sức khỏe.
Lúc này nhìn thấy Độ Niệm lấy ra hộp thuốc lá từ trong túi áo khoác, Phó Kiêu nhất thời có chút khẩn trương, lại xen lẫn chút chờ mong.
Hắn sợ Độ Niệm vì thuốc lá mà ghét hắn, lại muốn nhìn thấy Độ Niệm vứt thuốc lá đi như lúc trước.
Nhưng Độ Niệm chỉ nhìn hộp thuốc lá trên tay, khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhét hộp thuốc lá lại vào túi áo, sau đó cởi áo khoác, gấp gọn gàng để ở ghế sau.
Ánh mắt Phó Kiêu hơi tối sầm. Tuy rằng đã đoán trước được hành động của Độ Niệm, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút thất vọng.
Xe lặng lẽ lái xe đến khu dân cư, khi dừng lại bên đường, mưa bên ngoài đã tạnh.
Phó Kiêu còn chưa kịp xuống xe mở cửa cho y, Độ Niệm đã mở cửa bước ra ngoài.
Y vừa xuống xe, Phó Kiêu liền đi tới, thấp giọng hỏi: “Tôi tiễn em lên lầu nhé?”
Độ Niệm nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Không cần.”
Chỉ có vài bước chân, có thêm một người cũng chẳng ích gì.
Y đặt tay lên cửa xe định đóng lại, nhưng Phó Kiêu cũng đồng thời đưa tay ra, lòng bàn tay nóng hổi vô tình che lại mu bàn tay y.
Tay Độ Niệm rất lạnh, nhiệt độ trên tay Phó Kiêu lại trái ngược, y càng có thể cảm nhận được độ ấm một cách rõ ràng.
Y phản ứng rất nhanh, lập tức rút tay lại như bị điện giật.
Phó Kiêu khựng lại một lúc rồi mới đóng cửa xe lại. Lúc hắn quay người lại, Độ Niệm đã đi đến cổng chung cư.
Lúc Độ Niệm đang định lấy chìa khóa mở cửa bảo vệ, có người từ bên trong đẩy cửa ra trước mặt y.
Sau khi nhìn thấy người đó, đôi mắt của Phó Kiêu hơi nheo lại, bàn tay bên hông siết chặt lại thành nắm đấm.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, người mở cửa bước ra là Thịnh Văn Nhiên.
Cậu đang cõng hộp đựng đàn guitar trên lưng, khi nhìn thấy Độ Niệm, cậu lập tức mỉm cười, một tay giữ cửa cho y.
Phó Kiêu cách bọn họ một con đường, không nghe được họ đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Độ Niệm.
Con đường trong khu dân cư đầy ổ gà, sau cơn mưa khắp nơi là vũng nước mưa lầy lội. Cách đó không xa, một chiếc ô tô chạy về hướng này, không hề giảm tốc độ.
Thịnh Văn Nhiên nghe thấy tiếng động cơ, nhạy cảm liếc nhìn giao lộ, sau đó phản ứng rất nhanh, kéo Độ Niệm vào trong, tránh nước bẩn bị xe chạy qua bắn tung tóe.
Xe gầm rú lao đi, Độ Niệm bị kéo dựa vào Thịnh Văn Nhiên, một giọt nước bẩn cũng không chạm vào người.
“Rắc”.
Tài xế ngồi ở ghế lái kinh hãi quay lại, chỉ thấy bàn tay Phó Kiêu nổi đầy gần xanh, nắm chặt lấy tay nắm cửa vừa bị bẻ gãy.