Tắm rửa xong, Bạc Minh Yên bỏ quần áo đã thay vào máy giặt tích hợp sấy khô, trở về phòng xem thông tin thời trang một hồi, đoán đã đến giờ nên đứng dậy đi ra ngoài.
Khí lạnh thổi vào, còn mát hơn cả trong phòng.
Từ phòng khách mơ hồ truyền đến nói âm thanh nói chuyện.
“Bọn họ cố tình làm khó em, thấy em dễ ăn hiếp…… Cơm chiều em cũng chưa ăn mà họ đi ăn ngon không dẫn em theo huhu……”
Giọng mũi kéo dài, mang giọng khóc nồng đậm nức nở.
Để tránh bối rối, Bạc Minh Yên nhón chân đi vào bếp.
Trong phòng khách, Mạnh Hủ Nhiên mang tai nghe ngồi ở trước bàn ăn, trước mặt còn có một thùng mì gói.
Trong tai nghe Phó Quân Tuyết dỗ dành cô ấy:: “Đừng khóc, cuối tuần mời em đi ăn cơm nhé.”
“Em không muốn ăn cơm, em muốn ăn đồ ăn.”
“……”
Sau khi gọi điện xong, Mạnh Hủ Nhiên theo cảm giác, quét mắt về phía phòng bếp.
Thấy Mạnh Hủ Nhiên tháo tai nghe xuống, Bạc Minh Yên cầm cốc nước từ phòng bếp đi ra.
Dưới ánh đèn, cô mơ hồ nhìn thấy vệt nước mắt trên gò má trắng nõn của Mạnh Hủ Nhiên khóe mắt đỏ bừng.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau Mạnh Hủ Nhiên nấc lên một cái.
Trong phòng lại yên tĩnh, nên không tài nào không nghe thấy tiếng nấc.
Người ban ngày ít khi nói cười, về đến nhà thì lập tức trở thành người uất uất ức ức mà nhõng nhẽo kể lể với người nhà.
Còn khóc đến nấc lên.
Bạc Minh Yên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng cười người khác là không tốt nên trên mặt cô không lộ chút biểu cảm nào.
Đôi mắt Mạnh Hủ Nhiên trừng lên tròn tròn, nhìn chằm chằm vào cô rồi tức giận mà nói: “Làm sao, chưa từng thấy người khác khóc, chưa từng nghe có người ức hiếp tôi…”
Âm cuối lại nấc một cái.
Da của người này thật trắng, có một chút màu khác tỉ như màu máu thì lộ ra một cách rõ ràng, cho nên Bạc Minh Yên nhìn xương quai xanh cho đến tận mang tai của cô ấy đều đỏ bừng thì càng muốn cười hơn.
Bạc Minh Yên dùng giọng điệu không tốt, không để ý tới mặt cô ấy, thẳng thừng nói: “Tôi chưa từng thấy ai khóc đến mức nấc lên cả.”
“……”
Mạnh Hủ Nhiên mở miệng định phản bác, nhưng lại bị tiếng nấc cắt ngang, thất vọng vỗ ngực.
Vẻ liền mặt xấu hổ và khó chịu đến mức có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Bạc Minh Yên đưa cốc nước trong tay ra: “Cốc mới, chưa uống qua đâu.”
Mạnh Hủ Nhiên giương mắt, nín thở, nhân lúc còn yên tĩnh nghẹn ra một câu: “Cảm tạ, không cần.”
Người ta không cần, Bạc Minh Yên cũng sẽ không ép, vì thế thu tay lại, tự mình uống nước.
Khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, Mạnh Hủ Nhiên đã giơ tay lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống.
Buông cái ly, Bạc Minh Yên bắt gặp ánh mắt đang nhìn trực tiếp của: “Cô muốn uống thì nói, tủ lạnh còn.”
“Tôi không uống lạnh *nấc* –“
Mạnh Hủ Nhiên lập tức ngập miệng lại.
Vẫn còn chút khó chịu, Bạc Minh Yên gật đầu hai cái, trầm ngâm nói: “Trong ấm có nước mới nấu.”
“Tôi không khát, *nấc*–“
Mạnh Hủ Nhiên mím môi thành một đường thẳng.
Mối quan hệ giữa hai người chỉ là nửa vời, Bạc Minh Yên không có tư cách quan tâm đến việc cô ấy có uống nước hay không, thay vào đó cô mím môi đi vào phòng giặt.
Nhìn cốc thủy tinh trống không trên bàn, Mạnh Hủ Nhiên chậm rãi thở ra.
Tức giận đến nấc cũng không lên nữa.
Chờ Bạc Minh Yên thu dọn quần áo xong, trong phòng khách đã không còn ai.
Sau khi tắt đèn, Bạc Minh Yên ôm quần áo trở về phòng đi ngang qua phòng bếp.
“Bạc Minh Yên.” Bên trong truyền đến thanh âm của Mạnh Hủ Nhiên.
“Hả?” Bạc Minh Yên dừng bước chân lại rồi xoay người.
Mạnh Hủ Nhiên mặc váy ngủ bằng lụa có dây đeo đứng bên quầy nấu ăn.
Hai chân dài dưới váy trắng đến chói mắt.
So với chiếc quần dài tay của Bạc Minh Yên chúng dường như ở hai mùa đối nghịch.
“Vừa nãy ở phòng khách cô nghe được, thấy……” Mạnh Hủ Nhiên đột nhiên dừng lại, đang suy nghĩ dùng từ.
“Cái gì?” Bạc Minh Yên ngước mắt lên, ánh mắt rơi vào chiếc cốc tráng men còn to hơn cả khuôn mặt.
Vài phút trước còn nói không uống nước lạnh không khát, hiện tại lại đang dùng cốc lớn như vậy uống nước.
Mạnh Hủ Nhiên nhếch ngón út lên cuộn lại cuộn.
“Tôi không hy vọng không nghe được chuyện tôi khóc ở nhà trong công ty.”
Mạnh Hủ Nhiên thấy Bạc Minh Yên đứng ở cửa bếp, sau lưng còn có ánh đèn, vẻ mặt ẩn trong bóng tối nhìn không rõ, đặt cốc xuống, nói thêm: “Có một số người trời sinh ra đã dễ không, không còn cách nào.”
Giọng nói bất đắc dĩ, như thể bản thân cô ấy không nằm trong số “một số người”.
“Tôi công tư rất rõ ràng.” Bạc Minh Yên lãnh đạm nói, “Còn chuyện gì nữa không?”
Mạnh Hủ Nhiên: “Không.”
Bạc Minh Yên gật đầu, lập tức trở về phòng.
Bạc Minh Yên nằm ở trên giường cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn không ngủ được. Cô mò mẫm tìm điện thoại di động, bấm vào Khoảnh Khắc để xem những hình ảnh mẫu vải cập nhật của người bán.
Lướt lướt, ánh mắt dán chặt.
Đúng giờ, Lâm Tuệ Tâm đăng một bài.
Mẹ: 【 Chúc tiểu soái ca sinh nhật vui vẻ】
Trong bức ảnh Lâm Tuệ Tâm với người chồng thứ hai Hạ Ứng đứng một trái một phải, con của Hạ Ứng Hạ Thần Trừng đứng ở giữa, cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
Đầu ngón tay Bạc Minh Yên kéo trên màn hình một cái.
Vòng bạn bè đã đổi tin mới.
Còn không mau thêm bạn tôi: 【 Cốc bảo bối đã đến vào hai hôm trước, vậy mà hôm nay mới nhìn đến, thích thật chứ. 】
Sau đó, hình ảnh một chiếc cốc tráng men có hoa văn hình tai lúa mì hiện ra.
Người thích khóc như vậy, một chiếc cốc men thế quả thực là một chiếc cốc bảo bối.
“Có một số người trời sinh ra đã dễ không, không còn cách nào.”
Bạc Minh Yên không khỏi nhớ lại cảnh Mạnh Hủ Nhiên nói câu này trong bếp.
Người này hình như trước đây đều cứ như vậy, cảm thấy uất ức thì khóc, muốn có người dỗ dành thì nói thẳng, cảm thấy chính mình giỏi giang thì khoe khoang, cảm thấy không ổn thì tự bào chữa, cũng không lo sẽ bởi vì dùng cách nói như nói người khác này mà cảm thấy thẹn.
Như thể luôn thể hiện hết cảm xúc của bản thân ra.
Không giống cô.
Rút lại suy nghĩ của mình, Bạc Minh Yên bấm vào ảnh đại diện của Mạnh Hủ Nhiên đổi tên biệt danh cho cô ấy “Khóc nhè”.
“Còn không mau thêm bạn tôi” Cái tên này nhìn thế nào cũng thực sự thiếu thiếu như nào.
Trước khi đi ngủ,, Bạc Minh Yên mơ mơ màng màng mà nhớ rằng mình đã vứt tờ giấy ghi chú có ID WeChat của Mạnh Hủ Nhiên nhưng cuối cùng lại thêm cô ấy làm bạn bè vì thuê nhà.
Mà cho dù không thuê nhà, sau khi đi làm thì cũng phải thêm.
Mà biệt danh này chọn cho Mạnh Hủ Nhiên cũng rất tốt.
….
Hừng đông.
Bạc Minh Yên bị đồng hồ báo thức đánh thức, chật vật đứng dậy.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Bạc Minh Yên rời khỏi phòng, khóa cửa, vào bếp thì thấy Mạnh Hủ Nhiên mặc đồ ngủ đang đứng trước bếp.
Nghe thấy tiếng động, Mạnh Hủ Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Tôi nấu cháo, có muốn ăn chút không?”
Bạc Minh Yên quen tính mà cự tuyệt: “Không cần, cảm ơn.”
Lấy trong tủ ra một chai nước khoáng, Bạc Minh Yên lại nghe Mạnh Hủ Nhiên hỏi: Cô đến công ty thế nào?”
Bạc Minh Yên không cần suy nghĩ nói: “Đi tàu điện ngầm.”
Mạnh Hủ Nhiên lặng lẽ vặn nút cho đến khi nó bật lên.
Ngọn lửa xanh lan rộng răng đến đáy nồi.
Thấy cô ấy có chút mệt mỏi, Bạc Minh Yên uống một cốc nước, đi ra khỏi phòng bếp, thay giày rồi đi ra ngoài.
Trong tàu điện ngầm có rất nhiều người, sau khi lên tàu Bạc Minh Yên đã bị hai nữ sinh chen chúc trước mặt.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cho biết cô đã nấu mì cho bữa sáng. Cô gái tóc ngắn ngạc nhiên: “Cô, một tiểu thư không chạm vào tí nước nào lại có thể tự mình nấu mì.”
Bạc Minh Yên bị gợi lại chút ký ức.
Năm thứ hai sau khi ra nước ngoài, Bạc Minh Yên bắt đầu tự học nấu ăn để tiết kiệm tiền, đến khi cô và Phó Quân Tuyết ở chung nhà, kỹ năng nấu nướng của cô đã rất tốt..
Bạc Minh Yên nhớ rõ lần đầu tiên Phó Quân Tuyết ăn đồ ăn cô làm, ngoại trừ khen cô còn sẵn tiện chê luôn Mạnh Hủ Nhiên.
“Hai đứa tôi đều nấu ăn không giỏi, đặc biệt là đồ ăn của em gái tôi, nó hâm sầu riêng bằng lò vi sóng là đỉnh nhất rồi!”
Chính là ngày gọi điện mách đó, Mạnh Hủ Nhiên gọi điện trò chuyện cùng Phó Quân Tuyết, Phó Quân Tuyết đang rửa bát phải kêu Bạc Minh Yên lại giúp.
Bạc Minh Yên đến nay vẫn còn nhớ giọng nói tươi cười ở đầu bên kia điện thoại, nghe có vẻ phấn khích như thể cô ấy đã khám phá được một thế giới mới.
“Chị, em mới vừa dùng cà phê để nấu cháo đấy! Quá là thơm!”
Cũng nhớ rõ cô cũng có hỏi “Bộ ăn được hả?” Sau đó Mạnh Hủ Nhiên nghe được không phải giọng Phó Quân Tuyết thì nhanh nhẹn tắt điện thoại.
Đêm đó, Phó Quân Tuyết gửi cho cô ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, trong đó Mạnh Hủ Nhiên nói 【 gửi cho bạn cùng phòng của chị 】.
Phía dưới là một bức ảnh.
Cháo màu nâu như bùn.
Cuối cùng là ba biểu cảm mỉm cười.
Không biết nồi cháo kia ở nhà có phải là cháo bình thường không. Bạc Minh Yên nghĩ, có lẽ khi nãy cô không từ chối thì đã thể nhìn thử xem.
…
Đến công ty khi còn chưa đến 9 giờ, Ava đang trò chuyện với nhà thiết kế quần áo nam Lưu Dương, thấy Bạc Minh Yên tới cười chào hỏi: “Chào buổi sáng nha ~”
“Chào buổi sáng.” Bạc Minh Yên cúi người mở máy tính.
Khi cô ngồi dậy, Lưu Dương đưa một chiếc bánh sandwich có kích thước bằng nửa nắm tay và hỏi: “Ăn một miếng không?”
Bạc Minh Yên theo phản xạ lùi lại một bước.
Lưu Dương sửng sốt, Bạc Minh Yên vén tóc tự nhiên chỉnh lại chỗ ngồi, nhẹ nhàng nói: “Cám ơn, tôi ăn cơm sáng rồi.”
Lưu Dương rút tay lại.
Ava nói: “Tôi nói với cậu tôi muốn ăn thì liền keo kiệt bủn xỉn, Minh Yên không cần thì cậu vội vàng đưa người ta.”
Lưu Dương: “Nếu cô có một nửa giá trị nhan sắc nha, tôi cũng vội vội vàng vàng đưa cho cô.”
“Cậu đúng là đồ nhan cẩu (người mê, ưu tiên vẻ/người đẹp) nổi tiếng.” Ava mắng xong, đột nhiên đổi qua chuyện khác “Tiểu Mạnh tổng giám mỗi ngày đều trang điểm rất xinh đẹp rất đáng ngắm.”
Bạc Minh Yên ngẩng đầu thì Mạnh Hủ Nhiên đã vào văn phòng, cố chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo.
“Tiểu Mạnh tổng giám vừa rồi hình như đang nhìn chúng ta,” Ava lẩm bẩm, “Tôi nhớ không có quy định nào cấm ăn sáng trong văn phòng, sao cô ấy lại nhìn chúlaijta như vậy?”
Vừa dứt lời, điện thoại Bạc Minh Yên rung lên một chút.
Khóc nhè: 【 Vào văn phòng 】
Hẳn là muốn nói về kế hoạch, Bạc Minh Yên cất điện thoại di động vào túi, đứng dậy đi đến cửa phòng tổng giám, gõ cửa..
“Vào.”
Phía sau bàn làm việc, Mạnh Hủ Nhiên mặc một bộ váy màu trắng như trăng, một bộ sườn xám có thiết kế bằng vải sa bay bổng.
Ngoại hình nổi bật, khí chất phi thường và sự cao quý vô song.
Nó hoàn toàn khác với người khóc nấc đêm qua.
“Ngồi đi.” Mạnh Hủ Nhiên đặt một tập tài liệu dày lên bàn, giọng nói trong trẻo: “Kể từ hôm nay cô sẽ gia nhập nhóm thời trang cao cấp và theo dõi các dự án trang phục của tác phẩm điện ảnh. Dưới đây là những thông tin liên quan, cô lấy về đi xem một chút.”
Mùa trước, loạt phim “Four Seasons” do Mạnh Hủ Nhiên thiết kế, đã ra mắt thương hiệu thứ hai và thu hút nhiều dự án hợp tác, bao gồm cả các dự án trang phục cho phim điện ảnh. Để mở rộng hơn nữa mức độ phổ biến của thương hiệu, Mạnh Hủ Nhiên đã chọn bộ phim “Gây sốc” hơn nữa phù hợp với phong cách thiết kế hiện tại《 Bird》 đàm phán hợp tác.
Bạc Minh Yên chậm rãi ngồi xuống, rồi tiêu hóa những gì Mạnh Hủ Nhiên nói, hỏi: “Còn dự án ngày hôm qua Tôn giám đốc kêu tôi làm thì sao?”
Đó là loạt sản phẩm xuân hè sẽ được bán trực tuyến vào năm tới.
“Tôi sẽ thông báo cho giám đốc Tôn giao cho nhà thiết kế khác theo.” Mạnh Hủ Nhiên dùng ngón trỏ ấn tập tài liệu đó đẩy đến trước mặt Bạc Minh Yên trước mặt đẩy,”Tôi đã xem sơ yếu lý lịch và trình độ của chị, chắc chắn có thể tham gia nhóm cao cấp, cho nên,”
Cô ấy dừng lại, ngước mắt lên, nhìn vào mắt Bạc Minh Yên chậm rãi nói:
“Cứ theo tôi là được rồi.”