Tình Nhân Hai Mặt - Ôn Tửu Tiên Trà

Chương 14: Quả nho



Mua đồ ăn nấu cơm sợ nhất đối phương nói”Tùy tiện” “Đều được”, nhưng Mạnh Hủ Nhiên lại chính là người như thế, cho dù bị Bạc Minh Yên chất vấn, hỏi muốn ăn cái gì thì người này cũng chỉ biết nói “Tôi không kén chọn.”

Nếu cũng đã nói không kén chọn, vậy thì Bạc Minh Yên cũng không cần quan tâm, cứ nấu theo khẩu vị của bản thân.

Nửa tháng tiếp theo, dưới tình huống có tinh thần thể lực có thể dậy sớm, Bạc Minh Yên cứ theo lẽ thường giúp Mạnh Hủ Nhiên chuẩn bị hết cơm trưa cùng cơm chiều.

Cứ như thế số lần đạp mìn ngày càng nhiều.

Lần thứ hai đạp mìn.

【khó chăm: cà chua và trứng rất ngon, nhưng bắp cải thì hơi chưa chín.】

Theo báo cáo của thám tử Lục San, thân cây bắp cải ngày hôm đó đã được tiểu công chúa Mạnh chọc thành cái sàng mới chịu nuốt xuống bụng.

Lần thứ ba đạp mìn

【khó chăm: tôi tưởng dưa chuột chỉ để ăn sống.】

Ngày hôm đó, Hồ Tinh Tinh thấp giọng nói với Bạc Minh Yên, theo quan sát của Lục San, vẻ mặt của Mạnh công chúa khi ăn dưa chuột xào có thể so sánh với việc ăn khổ qua.

Lần thứ tư đạp mìn

【khó chăm: món này ăn ngon nha, nhưng không có cà rốt thì ngon hơn.】

Hình như có nghe người nào đó phải mất nửa giờ để thái cà rốt thành hạt lựu.

Lần thứ năm đạp mìn

Buổi sáng, Bạc Minh Yên đăng một tin lên khoảnh khắc trên Wechat 【 chờ tôi có tiền, tôi sẽ trồng hết rau mùi trên toàn thế giới. 】

Buổi tối, người nào đó ở trong vòng bạn bè lên lại bài phản bác 【Gừng sống chính là gián điệp của đồ ăn. Chờ khi tôi có tiền tôi sẽ diệt sạch tất cả rau mùi.】

Vì vậy, phần bình luận của hai người không có giới hạn, trong công ty bắt đầu lan truyền tin đồn rằng tiểu Mạnh tổng đang cãi nhau với Bạc Minh Yên trên mạng, mối quan hệ giữa hai người vô cùng kém.

Lần thứ sáu đạp mìn

【khó chăm: món này ngon, nhưng ô mai rất chua. 】

Ngày hôm đó, cả bộ phận thiết kế đều thấy được biểu tình ăn phải quả chua của tiểu Mạnh tổng ra sao.

Lần thứ bảy đạp min

【 khó chăm: tôi muốn ăn you. 】

Là giọng nói mềm mỏng, là giọng điệu đáng thương.

Bạc Minh Yên thì đang dùng tai nghe, còn Mạnh Hủ Yên lại không có nói nhỏ.

Vì vậy trong công ty bắt đầu lan truyền hai loại tin đồn, một là tiểu Mạnh tổng đang giảm cân, mỗi ngày dù chỉ một miếng thịt cũng không ăn, nên muốn ăn thịt đến phát điên. Thứ hai là tiểu Mạnh tổng đã đắc tội với mẹ mình, thậm chí một miếng thịt bà cũng không cho vào, tiểu Mạnh tổng muốn ăn thịt, muốn khóc.

“……”

Đổi lại người khác đã sớm nói một câu: “Cô muốn ăn gì thì tự làm đi.” Nhưng tính tình Bạc Minh Yên lại quá tốt, mỗi lần như thế đuề nhắn lại đúng một kiểu “Được, đã biết.”

Buổi tối, Bạc Minh Yên về đến nhà, mở cửa, trước cửa có mấy kiện hàng chuyển phát nhanh chất đống, nhãn mác đã bị lem, sáng mai nên vứt đi.

Phòng khách sáng sủa, giọng nói của Mạnh Hủ Yên từ rất xa truyền đến.

“Tiểu Mãn Mãn, hôm nay có nhớ tôi không nha~.”

“Để xem, tiểu Mãn hôm nay có ngoan không.”

“Oa, vậy mà cũng điều khiển robot quét rác được ha! Hay thật đó, tiểu Mãn!”

“Tiểu Mãn, no, không được cắn tôi….Liếm liếm thì được.”

Động tác đổi dép của Bạc Minh Yên dừng lại một chút, trái tim bổng đập thình thịch.

Kết quả của việc giống tên với một con mèo là mỗi lần Mạnh Hủ Nhiên nói chuyện với con mèo như vậy ở nhà, thì Bạc Minh Yên sẽ luôn hoảng loạn trong giây lát, đặc biệt là lần Mạnh Hủ Nhiên bị cảm lạnh cách đây không lâu.

Giọng mũi dày đặc, giọng nói nhõng nhẽo như con nít, lại mang theo một chút quyến rũ, khiến người ta không thể cưỡng lại được.

Mặc dù sau đó cũng đã hết cảm, nhưng giọng nói của người này lại có một âm điệu đặc biệt, giống như sỏi đá trong suốt mùa xuân, hai chữ “Tiểu Mãn” dường như tuôn ra từ đầu lưỡi, mang theo ý tứ kéo dài khiến tai người ta ngứa ngáy.

Bạc Minh Yên vẫn chưa quen được, không nhịn được xoa xoa tai, mang dép đi vào trong.

Khi cô đến phòng khách, điện thoại di động của Mạnh Hủ Nhiên vừa vang lên, cô bế con mèo sang một bên, đứng dậy khỏi ghế sofa rồi cầm điện thoại di động đi ra ban công.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc với đôi lông mày hơi cau lại, rất có thể cô ấy đã nhận được một cuộc gọi công việc.

Bạc Minh Yên không để ý, đi vào bếp.

Trong bếp còn nhiều thứ nữa.

Tầng một và tầng hai của tủ đồ ăn vặt được đặt một đĩa kem dâu tây và hai chùm nho tròn trịa, trong khi bốn tầng dưới chứa đầy ắp các loại đồ ăn vặt hợp miệng.

Trong số đó có hai túi ngũ cốc trái cây mà Bạc Minh Yên thường ăn, cô đã ăn gần hết hộp cô mua trước đó.

Có thêm một đĩa trứng và sườn tươi trong tủ lạnh.

Tình cờ, sau khi nhận được tin nhắn của người nào đó muốn ăn thịt, cô cũng mua một ít.

Bạc Minh Yên vừa uống nước vừa chậm rãi nhét rau mua buổi tối vào.

“Cho lợn ăn cũng không nhiều như vậy đâu.”

Cùng lúc đó, một âm thanh hắng giọng từ phía bên trái phía sau cô phát ra.

Bạc Minh Yên giật mình tới bị sặc nước.

Người này đi giống như mèo vậy, một chút tiếng động cũng không có, cũng không biết người nọ có nghe thấy lời bình cô vừa nói không.

Tuy rằng cô nói không lớn, nhưng trong bếp lại rất im ắng.

Bạc Minh Yên nghĩ thầm, trong lòng có chút xấu hổ, nên cô lập tức đóng cửa tủ lạnh, rót cho mình một ly nước khác để bình tĩnh lại.

Bắt đầu phát ra khí lạnh “Người lạ chớ gần” xung quanh bồn rửa.

Mạnh Hủ Nhiên không biết mình là người lạ, liền mở miệng trước: “Trong tủ đồ ăn vặt và trong tủ lạnh đều có một ít đồ, cô muốn ăn cái gì cũng có thể lấy.”

Rất hào phóng.

Nhưng Bạc Minh Yên lại đau đầu: “Tôi lấy hai túi ngũ cốc và một túi trong tủ lạnh, tính tiền đi rồi chuyển cho cô.”

Mạnh Hủ Nhiên nhướng mày, cầm chùm nho bỏ vào bồn rửa, sau đó mở vòi nước rửa sạch: “Không cần, tôi chỉ có chút chuyện cần cô giúp.”

Bạc Minh Yên nghĩ tới yêu cầu buổi chiều ăn thịt của cô ấy, cho rằng có liên quan đến việc mang đồ ăn, nên cô trầm ngâm nói “Ồ”.

Sau đó, cô đặt cốc xuống, lấy điện thoại di động ra, vuốt ngón trỏ thon dài trên màn hình, bấm vào bản ghi chú rồi đưa cho Mạnh Hủ Nhiên.

【 không ăn cuống bắp cải, không dưa chuột xào, không ăn nấm, không ăn hành, gừng, tỏi. Không ăn cà rốt và rau mùi, có thể ăn thịt ôm với ớt xanh Thịt xào ớt xanh thì không được, trái cây chua không được, đào giòn không được, đào mật thì được, thịt kho tàu thì không ăn thịt mỡ, xường thì không ăn đường dấm chua, không ăn cá có nhiều xương, cá có chút tanh cũng không ăn. 】

“Đây là cái gì?” Mí mắt Mạnh Hủ Nhiên kịch liệt giật giật.

Tiêu đề của bản ghi chú là “Ghi chú sở thích ăn uống của Khó chăm”.

Bạc Minh Yên nói: “Cô xem có còn muốn bổ sung cái gì.”

“…”

Trong đầu Mạnh Hủ Nhiên cũng đã hình dung ra được bộ dáng không nói nên lời, hít thở không thông của Bạc Minh Yên khi gõ những dòng chữ này.

Nhưng bây giờ, bản thân cô ấy lại càng không nói nên lời hít thở không thông hơn.

Người đã tự tin biết bao khi nói “Tôi không kén chọn”, bây giờ thì mặt nóng bừng lên.

“Sao tôi có thể kén chọn như vậy?” Mạnh Hủ Nhiên đưa tay tắt màn hình điện thoại của Bạc Minh Yên.

Ngón tay của Bạc Minh Yên đặt ở đó, còn động tác của Mạnh Hủ Nhiên rất nhanh, đầu ngón tay của cô ấy cọ xát trên ngón tay cô, ấn vào ngón tay cô rồi ấn nút.

Không biết có phải thấy thẹn làm nhiệt độ cơ thể cô ấy tăng cao hay không.

Nơi nào đầu ngón tay chạm qua, ngoài những giọt nước ẩm ướt thì còn có hơi ấm cơ thể không thể bỏ qua.

Bạc Minh Yên cất điện thoại di động vào túi, rồi mân mê ngón tay trong đó, ân cần nói: “Có lẽ là trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường. Từ nhỏ đã được nuôi chiều nên đến lớn đã thành tật xấu, nhưng bản thân cô lại không ý thức được”

Càng nói về cuối câu, giọng cô càng nhỏ đi, Bạc Minh Yên cũng tự nghĩ tới quá khứ của mình.

Mạnh Hủ Nhiên nhìn cô, ánh sáng trong mắt cô nhìn như gợn nước, như thể một giây tiếp theo sẽ tràn ra.

Trong lúc nhất thời, Bạc Minh Yên không thể phân biệt được cảm xúc trong mắt Mạnh Hủ Nhiên là vì chính mình quá xấu hổ hay vì điều gì khác…

“Vậy cô thật đúng là người ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.” Mạnh Hủ Nhiên quay mặt đi, lấy máy ép trái cây và bát trong tủ ra, cụp mắt lột nho, lẩm bẩm nói: “Cô giảng đạo còn giống mẹ tôi hơn là chị gái tôi đấy.”

Bộ dáng ngượng ngùng lẩm bẩm, nhìn có chút đáng yêu, làm Bạc Minh Yến muốn cười, tâm tình rất tốt nên cô cũng lại giúp lột nho, nửa đùa nửa thật nói: “Tôi cũng không ngại cô gọi tôi là mẹ đâu, dù gì ở công ty mọi người cũng tưởng mẹ cô làm thức ăn cho cô.”

Mạnh Hủ Nhiên đưa tay rồi quay mặt lại, đôi mắt hoa đào quyến rũ bị bao phủ bởi một tầng sương mù mỏng, ánh mắt xuyên qua tầng sương mù này rơi vào trong mắt Bạc Minh Yên, đầu ngón tay mảnh khảnh cầm lấy quả nho ẩm ướt đang ngày càng đến gần hơn.

Bạc Minh Yên sửng sốt tại chỗ, mùi nho hòa lẫn hơi lạnh bao trùm lấy cô, khi cô mở miệng muốn nói gì đó thì môi lại cảm thấy ươn ướt.

Một quả nho tròn trĩnh được nhét vào đó.

“Chúng ta cách nhau mấy tuổi, cô có chắc chắn muốn tôi gọi cô là mẹ không?” Nốt ruồi ở khóe mắt Mạnh Hủ Nhiên hơi nhếch lên, cô ấy lại tiếp tục nói lời trêu chọc: “Sao cô không cho tôi gọi cô là bố luôn? Ha?”

Thanh âm cuối lại kéo dài, giống như sợi đường vậy.

Quả nho được những ngón tay thon dài đẩy vào trong miệng, ép ra dòng nước thật nlột.

Không biết răng va vào tay hay đầu ngón tay cọ xát vào đầu răng.

Bạc Minh Yên lướt web rất nhiều, dễ dàng hiểu được ý nghĩa của việc “gọi bố”, nghe xong sắc mặt cô hơi thay đổi rồi đẩy Mạnh Hủ Nhiên ra, cầm đi nửa bát nho mà cô đã lột vỏ.

Mạnh Hủ Nhiên “Ai da” một tiếng, lập tức thay đổi: “Tôi sai, tôi sai, không đùa nữa không đùa nữa, đừng lấy đi, tôi còn muốn ép nước nho uống.”

Vừa nói cô ấy vừa đưa tay lấy bát, vóc dáng Bạc Minh Yên lại cao hơn cô ấy một cái đầu, nên tay dài giơ cao bát, còn Mạnh Hủ Nhiên phải kiễng chân giành lấy, trọng tâm thì lại không ổn định nên cô ấy đã ngã xuống, sau đó lập tức tiến vào trong vòng tay Bạc Minh Yên, cô ấy ngẩng đầu lên.

Sườn mặt lướt qua cằm Bạc Minh Yên, hơi thở nóng bỏng lan tỏa trên đôi môi còn đang khép hờ.

Hơi thở của Bạc Minh Yên ngưng trệ.

Sự im lặng của màn đêm tràn vào nhà như thủy triều dâng cao. Ngoài cửa kính, không biết cây nào có ve đậu, đám cỏ nào có ếch ẩn náu, tiếng ếch kêu rền rĩ như đang chơi một bản giao hưởng có âm cao thấp.

Mạnh Hủ Nhiên nhận lấy bát, bước ra khỏi vòng tay của Bạc Minh Yên. Từ dư quang khóe mắt, cô ấy vén sợi tóc đang lủng lẳng trước ngực ra sau tai, bề ngoài thì vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cô ấy lại đổ nho đã lột vỏ vào nửa bát chưa lột vỏ.

“…”

Bạc Minh Yên giả vờ như không để ý, mở vòi nước, dòng nước lạnh rửa sạch vết nho còn sót lại trên tay cô, đồng thời cũng giảm bớt khô nóng từ trò đùa kia.

Rửa tay xong, Bạc Minh Yên đang muốn đi ra ngoài, vừa mới nhón chân lên thì Mạnh Hủ Nhiên liền hỏi: “Muốn uống nước ép nho không?”

Bạc Minh Yên: “Không cần, tôi tắm rửa rồi đi ngủ.”

Mạnh Hủ Nhiên: “Tuần sau cô không cần chuẩn bị bữa ăn cho tôi đâu.”

Bạc Minh Yên: “Ồ, được.”

“Tôi phải tham dự một buổi thi hoa hậu, ngày mai tôi sẽ đi, có lẽ sẽ chủ nhật tuần sau mới về.” Mạnh Hủ Nhiên đổ nho và nước vào máy ép trái cây, thản nhiên báo cáo lịch trình.

Bạc Minh Yên dừng lại rồi nói như thường lệ: “Ồ, được.”

Mạnh Hủ Nhiên lại hỏi: “Tôi có thể nhờ cô một việc không?”

Bạc Minh Yên liếc nhìn cánh cửa cách đó không xa, cảm giác muốn ra đi thì có chút khó khăn.

Cô dừng lại, quay đầu nhìn Mạnh Hủ Nhiên nói: “Nói.”

Trong đôi mắt dịu dàng của Mạnh Hủ Nhiên hiện lên nụ cười, nhìn cô rồi nói từng chữ: “trong những ngày này, mong cô giúp tôi chăm sóc tiểu Mãn thật tốt, được không?”

Mà mãi cho đến khi nghe thấy tiếng mèo kêu ngoài bếp, cô mới chớp mắt nói: “Ồ, được.”

“Chỗ cá cũng làm phiền cô.”

“Ồ, được.”

Lông mày Mạnh Hủ Nhiên càng cong cong: “Tôi cũng để lại một lượng thức ăn có thể cho lợn ăn trong tủ lạnh cho cô đấy.”

“…”

Chắc chắn rồi, cô ấy đã nghe thấy rồi!

Câu trả lời lại Mạnh Hủ Nhiên không còn là “Ồ, được” nữa mà là tiếng cửa đóng lại và bóng dáng không hề quay đầu lại.

Mạnh Hủ Nhiên sờ sờ chóp mũi, cười nhẹ.

Sau khi ra khỏi bếp, Bạc Minh Yên quỳ xuống, chạm vào con mèo vẫn đang cọ vào chân mình.

Trong khoảnh khắc kia, cô thực sự có ảo tưởng rằng “tiểu Mãn” trong miệng của Mạnh Hủ Nhiên là đang nói về cô.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.