Mều lười thích cá muối, không thì gõ tên truyện nó cũng ra á nha 🥰__________
Edit: Mều.
Thẩm Từ đang còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Tần Ức cắt ngang: “Em đừng lo, sau này anh sẽ cẩn thận hơn.”
Sự kháng cự trong lời nói của hắn sắp tràn ra ngoài, Thẩm Từ đành thôi không nói nữa, miễn cưỡng lui một bước: ‘Được, tha cho anh lần này, nếu còn lần sau…”
Yên tâm đi.” Tần Ức nói, “Không có lần sau đâu.”
Cho dù có thì cũng tuyệt đối không để bị phát hiện lần nữa.
Tần thiếu son sắt hứa hẹn, Thẩm Từ buông chân hắn ra, lại tiếp tục dặn dò: “Ngày mai lúc tập phục hồi thì cẩn thận một chút, đừng để bị động vào vết thương, nếu mà anh thấy đau thì cứ nghỉ ngơi hai ngày rồi lại tập tiếp.”
“Không sao đâu, chỉ trầy chút da thôi.”
Vết thương này chẳng là gì so với vết thương do tai nạn gây ra cả, không đáng nói.
Thẩm Từ đi WC xong thì quay trở lại tiếp tục tập đàn.
*
Vài ngày sau, Thẩm Từ thuận lợi báo danh thi tuyển sinh đại học, sau đó nhận được giấy dự thi tập trung, địa điểm thi, chuẩn bị cho kì thi sắp tới.
Địa điểm thi âm nhạc là ở đại học Yến Âm tại thành phố Yến, thời gian thi rơi vào tuần cuối cùng của tháng mười hai, có ba ngày để thi lý thuyết và thi vấn đáp.
Vào ngày đi thi, Thẩm Từ xin nghỉ học và mang theo vài thứ cần thiết để thi viết, nội dung thi viết khá đơn giản, ai nghiêm túc học kiến thức cơ bản về âm nhạc đều có thể đạt điểm, trước kì thi Tần Ức cũng ôn tập qua cho cậu nên không có vấn đề gì khó.
Thời gian thi vấn đáp cách thi viết hai ngày cuối tuần, buổi sáng ngày hôm đó cậu đi cùng Ôn Dao đến đợi ở phòng thi.
Lần đầu tiên bước chân vào khuôn viên trường, Thẩm Từ không khỏi xúc động, lần trước vốn định thi xong thì tham quan xung quanh, nhưng thời tiết hôm đó lại không tốt nên đành về sớm.
Hôm nay lại khá đẹp, không có gió, nhiều nắng, nhưng ngặt nỗi nhiệt độ vẫn thấp.
Thời tiết cuối tháng mười hai lạnh vô cùng, trong phòng chờ thi không ấm áp chút nào, Thẩm Từ chỉ hơi nới lỏng khăn quàng cổ, không dám cởi ra.
Trước khi đi, Tần Ức bảo cậu mang theo túi sưởi ấm nhưng Thẩm Từ cảm thấy không cần thiết, bây giờ mới thấy nó tốt biết bao nhiêu. Nếu không có nó, đến lúc vào phòng thi tay vẫn còn cứng do bị lạnh.
Trong phòng chờ đã ngồi đầy thí sinh, lúc cậu đi ngang những phòng khác cảm thấy kỳ thi tuyển thi tuyển sinh âm nhạc năm nay cũng không ít người tham gia.
Ngoài dương cầm ra, những nhạc cụ có khối lượng lớn thì trường thi sẽ chuẩn bị, còn nhạc cụ khác yêu cầu thí sinh mang theo, cho nên hiện tại trong phòng chờ đâu cũng có thể thấy đàn tranh, sáo, violon, với một số nhạc cụ khá phổ biến chẳng hạn như đàn nhị và kèn sona (kèn bầu).
Thẩm Từ nhìn nhìn, không hiểu sao bên tai như đang vang lên nhạc điệu “Nhị tuyền ánh nguyệt”.*
*Tìm Nhị tuyền ánh nguyệt trên diu túp để nghe.
Thời gian chờ đợi vô cùng nhàm chán, mấy thí sinh bên cạnh đã rôm rả nói chuyện với nhau. Từ khi bước vào phòng chờ, giám khảo đã cho họ bốc thăm số thứ tự, vậy nên cứ theo thứ tự mà vào phòng thi, Thẩm Từ nhìn số đang hiện thị trên màn hình, vẫn còn lâu mới tới lượt cậu.
Cậu yên lặng xoa bóp bàn tay bên trong túi sưởi, lại nhìn sang cô gái đang bên cạnh mình, cô nàng không ngừng hà hơi vào lòng bàn tay, trông rất lạnh.
Trước mặt cô nàng có một ly nước giữ nhiệt, nhưng hơi ấm tỏa ra từ đó không đủ để làm ấm đôi tay.
Bên người không mang theo món nhạc cụ nào, chắc có lẽ cũng thi dương cầm giống cậu.
Thẩm Từ suy nghĩ một chút, chủ động đưa ly giữ nhiệt của mình cho đối phương. Ly giữ nhiệt cậu mang theo là loại thủy tinh, bên ngoài có lớp chống bỏng, cầm trên tay vẫn có cảm giác ấm. (?)
Cô nàng thấy hành động của Thẩm Từ, ngạc nhiên nhìn sang: “Cho tôi à?”
“Cho cậu giữ ấm tay,” Thẩm Từ nói, “Ngón tay bị đông lạnh không linh hoạt sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi.”
“Cảm ơn cậu!” cô nàng cảm kích mà nhận ly giữ nhiệt, ôm chặt trong tay, có hơi xấu hổ: “Tôi chỉ nghĩ tới uống nước ấm cho khỏi đau bụng, mà lại quên mất giữ ấm tay.”
Cô nàng nói xong, chớp chớp mắt nhìn cậu: “Cậu cũng thi đàn dương cầm à?”
Thẩm Từ gật đầu.
“Cậu nói xem, nhiều người thi đàn dương cầm như vậy, có khi nào khó đạt điểm cao không?” Cô nàng hạ giọng, dường như có chút lo lắng, “Nghe nói mấy nhạc cụ ít phổ biến thì dễ qua hơn.”
“Không đâu, đừng suy nghĩ nhiều quá làm gì, chỉ cần đàn cho tốt là được, nhạc cụ nào cũng như nhau cả.” Thẩm Từ nói, “Cậu học dương cầm bao lâu rồi?”
“Năm tuổi đã bắt đầu học rồi,” cô nàng ôm ly giữ nhiệt, co mình lại cố gắng giữ lấy chút ấm áp, giống như đang tự nói mà thì thà thì thầm, “thi tập trung thì còn được, nhưng sau này còn phải thi xét duyệt ở khoa, nghe nói thi dương cầm nâng cao rất khó đậu bởi do nó quá phổ biến…Ài, tôi sợ mình không thi đậu quá — Còn cậu học được bao lâu rồi?”
Thẩm Từ bị cô nàng hỏi có hơi chột dạ, không dám nói thật: “Chậm hơn cậu hai năm.”
“Không khác mấy, mười một mười hai năm với mười ba mười bốn năm không khác gì nhau.”
Thẩm Từ mím môi, trong lòng thầm nghĩ nào có dài như vậy, nếu tính luôn cả thời gian nguyên chủ học đàn thì mới được ba năm sáu tháng.
Ba năm với mười ba năm có thể giống nhau sao?
Thẩm Từ hít sâu một hơi, bắt mình phải bình tĩnh lại, tự an ủi bản thân rằng Tần Ức đã nói không sao, đương nhiên mình sẽ ổn cả thôi.
Thí sinh xếp hàng phía trước lần lượt bị gọi đi, Thẩm Từ nhìn số dự thi lần nữa, hỏi cô nàng: “Của cậu là số mấy?”
Cô nàng cầm chặt phiếu số trên tay: “Chỉ sau cậu hai số thôi.”
“Vậy lúc tôi vào thi sẽ cho cậu mượn túi sưởi ấm.”
Cô nàng mở to mắt, dường như không tin được người lạ bèo nước gặp nhau lại nhận được lòng tốt đến vậy, cảm động nói: “Cảm ơn cậu rất nhiều! Vậy…vậy cậu thi xong thì chờ tôi một chút nhé, tôi sẽ trả lại túi sưởi ấm cho cậu.”
“Được, thi xong tôi ở ngoài chờ cậu.”
Cô nàng gật đầu liên tục.
Thi vấn đáp từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc chỉ vỏn vẹn mười phút, mắt thấy con số cách mình càng gần, nói không căng thẳng là giả.
Rốt cuộc cũng tới lượt mình, cậu đưa cả túi sưởi ấm lẫn khăn quàng cổ cho cô nàng bên cạnh, lấy lại ly giữ nhiệt, uống ít nước ấm nhuận họng, mạnh mẽ thở ra một hơi, sau khi đối chiếu thông tin với giám thị, bước vào phòng thi.
Có lẽ trong phòng thi có bật máy sưởi, nhiệt độ rõ ràng ấm áp hơn bên ngoài. Vừa bước vào phòng thi, cậu đã nhìn thấy hai cây đàn được để sát tường, một cây đại dương cầm và một cây piano đứng. Hai cây đàn này, nhìn bên ngoài là đàn tốt, sáng bóng như mới, không có chút vết tích của thời gian.
Không hổ danh là đại học Yến Âm, có thể cung cấp cây đàn tốt như vậy cho thí sinh dự thi.
Thí sinh dự thi với ban giám khảo được ngăn cách bởi một tấm màn sân khấu, không thấy được mặt nhau chỉ có thể lắng nghe âm thanh. Thẩm Từ rút một tập khúc nhạc dùng để dự thi, ngồi xuống bên cạnh đàn, điều chỉnh ghế ngồi, sau đó bắt đầu thử âm.
Trước đó Tần Ức đã dặn cậu, cho dù có căng thẳng cỡ nào thì nhất định không được quên điều chỉnh tư thế ngồi. Dùng một tư thế thoải mái bắt đầu diễn tấu mới có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái ổn định.
Ngón tay cậu nhấn trên phím đàn, lắng nghe âm thanh phát ra, nhịp tim cuồng loạn trong lồng ngực cũng chậm rãi khôi phục như bình thường. Cây đàn này không khác mấy cây đàn ở nhà, ngồi ở đây và ngồi ở nhà, hình như cũng khác nhau.
Cậu hoàn tất chuẩn bị, ra hiệu có thể bắt đầu với giám thị đứng bên cạnh.
Tiếng đàn êm ái trôi chảy theo ngón tay truyền ra, cậu nhanh chóng tiến chìm vào âm thanh đàn dương cầm, nội tâm hồi hộp cũng dần tan biến. Bởi vì cậu chơi dựa theo trí nhớ, cho nên không cần phải ngẩng đầu, thậm chí không cần mở mắt, khúc nhạc đã tập qua vô số lần, âm thanh chảy ra theo từng ngón tay, như thể âm thanh trong tự nhiên.
Khúc nhạc mà cậu với Tần Ức cùng nhau chọn, độ khó cao hơn những bản nhạc mà thí sinh khác sẽ chọn. Tần Ức lại tin tưởng ở cậu, cảm thấy khúc nhạc này đối với cậu mà nói không là gì, nếu không phải do sợ cậu phát huy thất thường, Tần Ức đã chọn khúc nhạc khó hơn.
Rất có cảm giác tự hào rằng “Nhìn cho thật kỹ trình độ của học trò tôi, đừng có mà không biết điều chấm sai điểm.”.
Trong thời gian quy định, Thẩm Từ đã hoàn thành phần thi diễn tấu lẫn phần thi thị tấu*, lúc này ban giám khảo đã cho điểm, cậu kí tên vào phiếu điểm, nhìn điểm thì có vẻ thành tích khá cao.
*Thị tấu (sight-read): Thị tấu được hiểu là khả năng nhìn và đàn cùng một lúc. Trên thực tế, đây chính là phản xạ đọc nốt thật nhanh rồi sau đó đàn những gì đã thấy.
Cậu lập tức thấy an tâm, lễ phép cúi chào giám thị rồi khỏi phòng thi, đứng ở hành lang nhắn tin cho Tần Ức: [Em thi xong rồi.]
Tần Ức trả lời ngay: [Thi thế nào?]
Thẩm Từ: [Chắc là ổn, thi diễn tấu được 146 điểm, thị tấu được 17.5 điểm.]
Điểm tối đa của hai phần thi này lần lượt là 150 và 20 điểm.
Tần Ức: [Không tệ, nằm trong mong đợi của anh.]
Thẩm Từ: [Em tưởng anh mong đợi em lấy được điểm tối đa chứ…]
Tần Ức: [Điểm tối đa thì không thể đâu, khoảng tầm 142 đổ lại đã khá rồi, nhưng em lại thi được 146, nói không chừng thi độc tấu năm nay điểm khá cao.]
Thẩm Từ thấy hắn nói vậy không khỏi run tay: [Thật sao?]
Tần Ức: [Thật, Nhưng mà thị tấu hơi thấp, anh vốn nghĩ cao hơn đó một điểm, em căng thẳng lắm không?]
Thẩm Từ: [Có chứ, lúc độc tấu thì không thấy gì, nhưng qua phần thị tấu, vừa mới mở miệng thôi là đã thấy căng thẳng rồi.]
Tần Ức: [Không sao hết, chênh lệch một hai điểm không lớn, anh năm đó chính là thí sinh duy nhất lấy 0 điểm phần thị đọc.]
Thầm Từ rất kinh ngạc, gõ nguyên một loạt dấu chấm hỏi: [Anh không hát cái gì à?]
Tần Ức: [Ừ.]
Không hổ là Tần thiếu mà.
Hai mươi điểm cũng không thèm nhìn, thí sinh tuyển thẳng thật là ngông mà.
Tần Ức: [Lúc đó khi thi đàn xong thì anh đi luôn, không tính thi phần viết, nhưng nghĩ lại nếu không thi thì sau này phải viết bù mấy đề văn lớn ở tiết học văn hóa, phiền phức.]
Lại còn… mấy đề viết lớn nữa à?
Cho nên lúc thi viết Tần Ức chỉ cần thi đủ điểm là được, mấy câu hỏi khác đều không trả lời hết sao?
Cái này đúng là…
Tâm tình Thẩm Từ rối rắm, ngón tay đặt trên màn hình run run, không biết nên nói gì mới được.
Tần Ức: [Thi xong rồi thì về nhà đi.]
Thẩm Từ lấy lại tinh thần: [Em đang tính đi dạo quanh trường, sau đó tìm chỗ nào đó đi ăn với anh Ôn Dao, chiều mới về.]
Tần Ức: [Tùy em vậy.]
Thẩm Từ nhìn hai chữ “Tùy em” tràn đầy sự miễn cưỡng này, có vẻ như Tần Ức không được vui lắm.
Cậu đang nghĩ không biết lúc về nhà nên dỗ người như thế nào, bỗng nghe thấy tiếng ai gọi mình, quay đầu lại nhìn thì nhận ra là cô nàng ban nãy, ôm đồ chạy về phía cậu: “Đây, khăn quàng cổ nè, ly giữ nhiệt nè, à còn có túi giữ ấm nữa! Cậu chờ tôi một chút, đợi tôi thi xong sẽ mời cậu uống trà sữa!”
Thẩm Từ nhận đồ, chưa kịp nói gì thì đối phương đã vội vàng chạy đi mất.
Cậu đành phải ở lại chờ, khoảng hơn mười phút sau, cô nàng vui vẻ bước ra từ phòng thi: “Ok, chúng ta đi thôi nào.”
Nhìn tình hình này, chắc là thi không tệ.
Cô nàng đi bên cạnh cậu, đúng là dẫn cậu đi mua trà sữa thật, còn mua thêm xúc xích nướng chia cho cậu một cây: “Hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều, nếu không có túi sưởi ấm của cậu, chắc mấy ngón tay của tôi đông cứng hết rồi.”
“Không có gì, chuyện nhỏ như vậy không cần phải mời trà sữa đâu.”
“Cũng không đáng bao nhiêu tiền, trời này lạnh, uống cho ấm người.”
Hai người vừa đi vừa nói, lúc ra tới cổng trường, cô nàng vẫn còn lưu luyến không rời mà chào tạm biệt với Thẩm Từ: ‘Tôi về nhà đây, còn cậu thì sao?”
“Tôi cũng về nhà.”
“Vậy…bái bai nha.”
“Tạm biệt.”
Tiễn cô nàng đi, cậu cũng ăn luôn cho xong miếng xúc xích còn lại, quăng que xiên vào thùng rác, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ôn Dao đứng chờ cậu cách đó không xa.
Cậu nhanh chân đi về phía đối phương, càng đi càng nhanh, kết quả giống như biến thành chạy, sau đó đâm thẳng vào ngực đối phương: “Anh Ôn Dao!”
“Vui vẻ thế kia chắc là thi tốt lắm hả?” Ôn Dao xoa xoa tóc cậu, “Còn mời em uống trà sữa nữa à?— cẩn thận, coi chừng bị đổ.”
“Cậu ấy mời em đó, cảm ơn em cho mượn túi giữ ấm.”
“Vậy à,” Ôn Dao nói, “Bây giờ tụi mình tìm chỗ ăn cơm, xong rồi đi tham quan trường hửm?”
“Không ạ,” Thẩm Từ bỗng ngẩng đầu, vô cùng vui vẻ mà nói, “Giờ về nhà luôn, tạo bất ngờ cho Tần Ức.”
Tác giả có lời muốn nói: #Tuyệt đối sẽ không bao giờ bị phát hiện vô tình bị thương lúc tập phục hồi lần nào nữa#