Edit: Mều.
“Em đang ở bên ngoài, về ngay đây,” Thẩm Từ vội nói, “Ban nãy Phùng Việt nhắn tin cho em, nói muốn gặp mặt để trả tiền, thẻ ngân hàng của em nằm trong tay hắn ta cho nên em mới đi lấy, có anh Ôn Dao đi cùng nữa.”
Dường như khi nghe cậu nói “có Ôn Dao đi cùng” hắn không còn lo lắng nữa, chỉ phát ra giọng mũi “Ừm” một tiếng, cũng sinh ra chút khó hiểu với việc ‘gặp mặt trả tiền’ nhưng không hỏi gì thêm, chỉ hỏi: “Bây giờ em đang ở cùng Phùng Việt sao?”
“Không ạ, hắn ta đi rồi,” Thẩm Từ nói, “Em đang ở ngân hàng, chuẩn bị về.”
“Được, đi đường cẩn thận.”
Tần Ức giống như vẫn còn buồn ngủ, giọng điệu như chưa tỉnh ngủ hẳn, tốc độ nói chuyện cũng chậm rãi, có chút mơ màng.
Thẩm Từ đáp lời rồi bỏ điện thoại vào túi, nói với Ôn Dao: “Đi thôi.”
Mùa đông ở thành phố Yến vẫn rất lạnh, hai ngày trước còn có tuyết rơi bay bay, tuy không đọng trên đất nhưng không khí vẫn rét buốt. Dự báo thời tiết dự báo mấy ngày tới không khí sẽ đột nhiên giảm mạnh, sẽ có trận tuyết rơi lớn, nhắc nhở người dân chuẩn bị biện pháp phòng lạnh.
Tần Ức thì chắc là không cần chuẩn bị phòng lạnh bởi vì người này căn bản không ra khỏi cửa, với cả hệ thống máy sưởi trong nhà cũng rất nóng, mùa đông còn phải bật điều hòa để làm mát không khí.
Bỗng Thẩm Từ có hơi tò mò không biết Tần thiếu có thể ở trong nhà bao lâu, Tần Ức nói từ lúc bị tai nạn đến lúc ra viện là ba tháng, tính đến bây giờ cũng đã tám tháng, lại thêm một mùa đông… Này là muốn khiêu chiến ở trong nhà một năm hay sao?
Thẩm Từ vừa đi ra khỏi sảnh lớn ngân hàng vừa nghĩ, mới bước ra ngoài đã bị khí lạnh thổi tới, vội cùng Ôn Dao lên xe.
Với tình trạng thân thể của Tần Ức không ra khỏi nhà cũng tốt, mùa hè nhiễm chút lạnh cũng sẽ đau thần kinh, huống chi là mùa đông, sẽ bị đau thành dạng gì chứ?
Cậu ngồi ở trong xe, lấy điện thoại trong túi ra nhìn một chút, không ngờ lại thấy điện thoại vẫn đang duy trì kết nối cuộc gọi, cậu không cúp máy, Tần Ức ở đầu dây bên kia cũng không cúp máy.
Thẩm Từ có hơi khó hiểu, thầm nghĩ không có âm thanh mà, bèn thử đưa điện thoại lên tai: “Alo, anh ơi?”
Không ai trả lời.
Đầu dây bên kia yên tĩnh, nếu nghe kĩ còn có thể nghe thấy âm thanh hít thở nhẹ nhàng truyền qua.
Cái này…Ngủ rồi?
Không tắt điện thoại cứ để vậy ngủ luôn?
Buồn ngủ tới mức nào chứ.
Thẩm Từ hơi do dự, cũng không cúp máy, cứ để điện thoại như vậy cho đến khi về tới nhà, đi vào phòng ngủ.
Đi vào thấy Tần Ức đúng là đã ngủ thật rồi, điện thoại rớt bên gối, hình như bị tuột khỏi tay.
Cậu khẽ khàng đi tới, lấy điện thoại đặt lên tủ đầu giường, thuận tay ngắt cuộc gọi, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn muốn nhét vào trong chăn, lại vô tình nhìn thấy móng tay hắn có hơi dài, hình như lâu rồi chưa cắt.
Lại trộm vén chăn lên, phát hiện móng chân cũng dài rồi.
Thời gian này Tần Ức vẫn luôn tập trung tập phục hồi, chắc là không để ý tới mấy chuyện này, hơn nữa thời gian lâu không đánh đàn, móng tay dài cũng không ảnh hưởng gì mấy, nên quên luôn phải cắt tỉa.
Thẩm Từ nghĩ nghĩ, nhéo nhẹ cánh tay hắn một cái, thấy đối phương không phản ứng, bèn lấy bấm móng tay, nhẹ tay cắt móng cho hắn.
Lúc cắt móng phát ra âm thanh khá nhỏ khiến hắn hơi nhíu mày, nhưng không bị đánh thức, cũng không giãy giụa.
Thẩm Từ tiếp tục cắt móng, không khỏi suýt xoa đôi tay thật là đẹp lần nữa, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, không tiếp tục đàn dương cầm thật sự rất đáng tiếc.
Cậu cắt xong móng tay lại chuyển sang cắt móng chân, cắt được một nửa Tần Ức như cảm giác được, hơi nhấc chân né tránh đi, nhưng vì lực chân vẫn còn yếu nên không tránh khỏi tay của Thẩm Từ được.
Cậu nâng chân hắn về lại chỗ cũ, cảm thấy Tần thiếu bây giờ giống một chú mèo bự ngủ đến trời đất quay cuồng, bị chủ nhân nhân cơ hội cắt đi móng vuốt mà không hay biết.
Loài mèo, chỉ có trong lúc ngủ mới ngoan nhất, có thể vuốt ve tùy ý, cũng có thể chịu để yên cho cắt móng, một trải nghiệm mà lúc ngủ không thể thực hiện. Chỉ cần động tác mềm nhẹ một chút, không làm mèo cưng thức giấc thì xem như không có việc gì.
Thẩm Từ lén lút tước bỏ ‘hung khí’ không nhiều lắm trên người Tần Ức, tránh cho lúc tập phục hồi vô tình va quẹt bị gãy móng. Sau xuôi nằm xuống bên cạnh hắn, cầm điện thoại chụp vài tấm hình.
Tần Ức lúc ngủ nhìn rất dịu dàng, tóc vừa mới gọi có chút xoăn, không hiểu sao làm người ta liên tưởng đến “rất mềm mại”, chứ không giống kiểu ‘người sống chớ gần’ như lúc bình thường.
Đến khi sắc trời dần tối Tần Ức mới thức giấc, lúc mới tỉnh có chút mê man, chỉ nhìn thấy bên cạnh có người, theo bản năng nói: “Về rồi à.”
Thẩm Từ không phát hiện ra hắn tỉnh, thình lình nghe thấy giọng hắn, tay run lên, điện thoại cầm không chắc rớt thẳng xuống mặt.
Cậu bị rớt phát đau “A” lên một tiếng, đưa tay che mũi lại, nước mắt rưng rưng quay đầu sang nhìn hắn: “Anh dậy rồi à.”
Ánh mắt hắn dần thanh tỉnh, chậm rãi rút tay từ trong chăn ra: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn bốn giờ,” Thẩm Từ xoa xoa mũi, ngồi dậy đưa tay sờ trán hắn, “Sao hôm nay ngủ lâu như vậy, trong người thấy không khỏe sao?”
Trán Tần Ức mát lạnh, không phát sốt.
“Không có,” Tần Ức nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra, “Chỉ là hơi mệt một chút, muốn nghỉ ngơi mà thôi.”
Nghe Tần Ức nói hắn mệt, Thẩm Từ không khỏi đau lòng: “Nếu mệt thì đừng liều mạng tập phục hồi nữa, em nghe Ôn Dao nói những lúc em không có ở nhà, ngoài việc ăn cơm tắm rửa ra thì tất cả thời gian còn lại anh đều nhốt mình trong phòng phục hồi. Cường độ luyện tập cao như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.”
“Chỉ ở trong phòng thôi, không phải toàn thời gian đều dùng để tập luyện, mà hơn phân nửa đều ngồi nghỉ ngơi.” Tần Ức cũng ngồi dậy, hoạt động cơ thể bị mỏi do nằm quá lâu, “Yên tâm đi, kế hoạch phục hồi đều do Lục Hành phối hợp với trung tâm phục hồi chức năng lập ra, anh sẽ nghiêm khắc thực hiện theo nó chứ không làm gì quá sức đâu.”
“Vậy được,” Thẩm Từ đành nói thêm, “Nếu mệt mỏi quá thì anh nhớ phải nói với bác sĩ Lục, để anh ấy điều chỉnh lại nha.”
Tần Ức gật đầu.
Thẩm Từ kéo màn cửa sổ ra, mặt trời đã núp sau núi, nhưng bên ngoài vẫn còn chút ánh tà. Tần Ức bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, hắn hơi nheo nheo mắt mới dần thích ứng được, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cảnh sắc bên thật ra chẳng có gì đẹp, hơn nữa bây giờ đang là mùa đông, lại không có tuyết rơi, bên ngoài chỉ có cây cối cành cây trụi lủi, dây thường xuân ngoài biệt thự cũng đã rụng hết lá chỉ còn mớ dây leo bám chằng chịt trên tường, có vẻ vô cùng tiêu điều.
“Anh ơi,” Cậu nhìn bên ngoài cửa sổ, bỗng nói, “Chờ tới đầu xuân, hai ta ra ngoài đi dạo được không? Chỉ ở trong vườn thôi không đi xa.”
Đây là lần thứ hai cậu muốn cùng Tần Ức ra ngoài, vốn tưởng rằng hắn sẽ từ chối giống như lần trước, nhưng đối phương lại im lặng một lúc lâu, mới do dự lên tiếng: “Được.”
Được?
Tần Ức đồng ý thật rồi?
Trong mắt cậu không giấu nổi sự kinh ngạc vui vẻ mà quay đầu lại nhìn hắn, không nhìn khung cảnh nhàm chán bên ngoài nữa, đi tới ngồi xuống cạnh đối phương: “Thật sao? Anh rốt cuộc cũng thông suốt rồi? Nên nghĩ như vậy từ sớm mới phải, cứ ở trong nhà mãi sẽ mọc nấm mất.”
“Không đâu,” Tần Ức tỏ vẻ nghiêm túc nói, “Trạng thái khô ráo không mọc nấm được, ẩm ướt mới mọc.”
Thẩm Từ: “…”
Cậu khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, quơ quơ tay trước mặt đối phương: “Anh tỉnh ngủ thật chưa thế?”
——
Tác giả có lời muốn nói: Chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, cho nên chưa phát hiện bị cắt mất “hung khí”.