Tần Ức mím môi, dường như cũng ý thức được bản thân vừa hỏi một đằng trả lời một nẻo, đưa tay muốn đẩy đối phương ra, bỗng nhìn thấy cái gì, tầm mắt dừng ở đầu ngón tay mình: “Em cắt?”
“Gì cơ?” Thẩm Từ chớp chớp mắt, cố ý giả ngu, “Em cắt cái gì cơ?”
Tần Ức cho cậu xem móng tay đã được cắt ngắn: “Em cắt cho anh à?”
Thẩm Từ tiếp tục giả bộ: “Em cắt móng tay cho anh khi nào, tổng cộng em chỉ mới cắt móng chân cho anh một lần duy nhất, còn lại đều là tự anh cắt mà?”
Giọng điệu chắc nịch của cậu khiến hắn nhíu mày, vậy mà cũng có lúc nghi ngờ phán đoán của chính mình, suýt chút nữa đã bị cậu lừa cho qua.
Đến khi hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vén chăn lên cúi đầu nhìn hai bàn chân mình, sau đó chuyển tầm mắt nhìn lại Thẩm Từ, mặt không cảm xúc nói: “Giả bộ tiếp đi.”
Thẩm Từ nhịn không được mà cười lớn, không giả bộ nổi nữa, như lấy lòng mà cầm tay hắn lắc lắc, dỗ dành hắn: “Em sợ trong lúc anh tập phục hồi vô tình làm gãy móng, cho nên mới cắt giúp anh.”
“Anh không dễ bị thương như thế…”
Tần Ức nói được một nửa, nghĩ tới lần trước đầu gối và mắt cá chân, với chuyện hôm nay bị té ngã khỏi thanh thăng bằng, hắn nuốt lời chưa kịp nói còn lại vào bụng, sửa lời nói: “Em có thể nhắc anh, anh tự cắt.”
Thẩm Từ: “Anh không thấy bất tiện sao, mỗi lần cắt móng là mất gần nửa ngày, dù sao em cũng có gì làm nên tiện tay cắt giúp anh thôi mà?”
Tần Ức như không còn lời nào để nói, cuối cùng chỉ có thể tránh đề tài đi, nói sang cái khác: “Em không có chuyện gì làm thì có thể đi luyện đàn.”
Thẩm Từ tủi thân: “Em mới thi xong mà, nghỉ ngơi một ngày cũng không được ạ?”
Tần Ức: “Thi tập trung chẳng qua chỉ là giấy thông hành, em muốn vào được đại học Yến Âm thì còn phải tham gia các kỳ thi khác của trường, khi nào thi qua thì mới tính là đậu thật sự. Hiện tại em còn ba tháng, nhưng không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi đâu.”
Thẩm Từ nghe xong càng tủi thân, cả người uể oải trông thấy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Biết rồi, nhưng anh đang dùng công bào thù riêng ha?”
“Hửm?’
“Em nói là anh rời giường được rồi.”
Tần Ức liếc cậu một cái, không so đo cái câu “công báo thù riêng’ kia, dịch người ngồi lên xe lăn: “Ngày mai em có đi học không?”
“Có chứ, thi cũng thi xong rồi, ngày mai vẫn đi học bình thường.” Thẩm Từ nói, “Anh nói em ở nhà với anh, kết quả anh ở đây ngủ cả buổi trưa, vậy có tính không?”
Hắn nghe vậy thì dừng lại giây lát, cân nhắc lợi và hại: “Vậy hôm nay nghỉ ngơi một ngày đi, buổi tối đừng luyện đàn, nghỉ một ngày cũng không ảnh hưởng gì.”
Hắn sửa lời ngay tại chỗ khiến cậu liều mạng nhịn cười, ho khan hai tiếng, ra vẻ nghiêm túc nói: “Tuân lệnh thưa thầy Tần.”
Thầy Tần…
Đối với xưng hô này hắn không thể nói có cảm giác gì, chỉ vờ như không nghe thấy, rửa mặt xong cũng hoàn toàn tỉnh ngủ.
Hôm nay Thẩm Từ lười biếng không tập đàn, bài tập về nhà cũng không làm, cả buổi đều rất rảnh rỗi, từ lúc vào học đến nay, đây là lần đầu tiên nhàn rỗi như vậy.
Hiện tại thời gian vẫn đang còn sớm, Thẩm Từ chợt nảy ra ý tưởng, nói với dì nấu ăn sửa thực đơn dinh dưỡng buổi tối thành món lẩu.
Trong nhà không có nhiều loại rau cần thiết để nhúng lẩu, Thẩm Từ xung phong nhận việc, đi siêu thị gần bên mua đồ với dì nấu ăn.
Đến lúc bọn họ về tới nhà trời cũng tối hẳn, Thẩm từ cực kì hứng thú mà bắc nồi lẩu uyên ương lên bếp, đổ nước cốt lẩu vào. Tần Ức nhìn thoáng qua, khó hiểu hỏi: “Sao lại quay phần nước dùng ngọt về phía anh?”
Thẩm Từ cũng khó hiểu: “Không phải anh không ăn cay sao?”
“Anh nói anh không ăn cay bao giờ?”
Thẩm Từ cũng mờ mịt, cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là Tần thiếu chưa nói mình không ăn được cay bao giờ, nhưng mấu chốt là người này trước giờ không có hứng thú với ăn uống, cậu cứ vậy mà cho rằng đối phương không ăn cay.
“Ngược lại,” Tần Ức lại nói, “Không ăn được cay là em mới đúng chứ?”
Lông mày Thẩm Từ nhăn thành hình thù kỳ quái: “Sao em lại không ăn được cay chứ?”
“Lần trước ăn que cay bị cay chảy nước mắt không phải em à?”
“Hai cái này độ cay đâu có giống nhau!” Thẩm Từ lấy gói cốt lẩu đưa tới cho hắn xem, “Cái em mua là độ cay thường, còn que cay anh mua lần trước độ cay biến thái chết đi được, là ai cũng chịu không nổi, sao mà so được chứ.”
Tần Ức không lên tiếng.
“Anh à, lần sau anh mua đồ nhớ cân nhắc khẩu vị, nếu xác định muốn ăn đồ cay, thì chỉ cần chọn món hơi cay thôi, được không?”
“Biết rồi,” Tần Ức không muốn tiếp tục đề tài này nữa, xoay nồi lẩu chín mươi độ, “Để vậy đi.”
Thẩm Từ cắm điện nồi lẩu rồi thêm nước vào, lấy đũa khuấy khuấy để hòa tan nước cốt lẩu nhanh hơn, thầm nghĩ Tần thiếu chắc là không có khiếu trong ăn uống — cái này được gọi là gì, có điểm mạnh, thì nhất định cũng sẽ có điểm yếu.
Ngay khi nước lẩu được nấu sôi tỏa ra hương thơm, dì nấu ăn cũng bưng rau đã rửa sạch cùng với mấy chén các loại nước chấm, khá giống đi ăn lẩu ngoài tiệm.
Thẩm Từ pha chế chén nước chấm cho mình, thấy Tần Ức cầm chén bất động, bèn hỏi: “Có muốn em pha nước chấm giúp anh không?”
“Muốn.”
Thẩm Từ đành phải pha thêm một chén nước chấm, đặt trước mặt hắn: “Anh trước nay chưa từng ăn lẩu sao?”
“Chỉ ăn một lần,” Tần Ức rủ mắt, “Khi còn nhỏ, mẹ anh từng đưa anh đi ăn, nhưng đó là chuyện của nhiều năm về trước.”
“Chỉ một lần?”
“Ừm.”
Thẩm Từ có hơi nói không thành lời, do dự giây lát, cẩn thận hỏi: “Chỉ có mẹ anh, ba anh….ờm, Tần Tiềm đâu?”
Hắn dùng đầu đũa khuấy nước chấm, dường như không muốn nhắc đến cái tên đó: “Tần Tiềm chưa khi nào ăn cơm với mẹ con anh, ông ta không thích ở cùng mẹ.”
“À…” Thẩm Từ thả đồ vào nồi lẩu, “Vậy là hằng ngày anh đều ăn cơm cùng mẹ anh à?”
Vấn đề này khiến Tần Ức im lặng một lúc, hồi lâu mới nói: “Không, chỉ khi nào bà ấy vui vẻ mới ăn cơm với anh, không vui vẻ thì anh ăn cơm một mình. Còn có khi vui vẻ ăn cơm được nửa chừng thì bỏ ngang bữa luôn.”
Thẩm Từ: “…”
Cậu không thể tưởng tượng ra nổi bầu không khí gia đình như thế, cũng khó trách dục vọng với ăn uống của Tần thiếu lại thấp đến vậy. Cho dù ai có một người cha không ở cùng vợ con, có một người mẹ vui giận thất thường, cũng sẽ không có bất cứ chờ mong gì với “bữa cơm”.
Trong lòng cậu cảm thấy khó chịu, cách làn hơi nước nồi lẩu, mặt Tần Ức hình như cũng có chút mông lung, cậu mím môi cố gắng không để mình biểu hiện ra sự khó chịu: “Không sao, về sau có em ăn cơm cùng anh.”
Nói xong chỉ dĩa thịt cừu và thịt bò ba chỉ: “Anh thích ăn cái nào?”
“Anh ăn được hết.”
Thẩm Từ chia thịt cừu bỏ đều hai bên, nước sôi ùng ục, thịt vừa thả vào đã chín, nói với Tần Ức: “Vớt lên mau, để lâu ăn không nhai được đâu.”
Tần Ức gắp miếng thịt cừu bên phần nước dùng không cay vào chén, sau khi ăn thử thì nói: “Em vẫn nên thả thịt bên nồi cay đi.”
“Được, anh muốn ăn gì thì cứ nhúng đi.”
Có lẽ Tần Ức cũng không muốn ăn gì, tùy ý thả một ít đồ vào nồi, bỗng nói: “Em muốn gặp bà ấy không?”
“Gì ạ?” Thẩm Từ vẫn chưa hiểu ý hắn, “Gặp ai?”
“Gặp mẹ anh.”
Thẩm Từ sửng sốt, miếng thịt vừa mới gắp lên rớt lại trong nồi, bị nước xôi cuốn đi mất không thấy đâu: “Không phải mẹ anh đang ở….viện dưỡng lão sao? Không phải anh từng nói không thể gặp được bà sao?”
“Ý anh là gọi điện video,” Tần Ức rũ mắt, giọng điệu bình tĩnh, “Anh không hận cũng không yêu bà, nhưng vẫn nhận bà ấy là mẹ anh, cho nên cảm thấy cần thiết giới thiệu em với mẹ. Nếu em đồng ý, tìm thời gian thích hợp gặp mặt bà ấy.”
———-
Mều: Editor bị rối loạn tiền đình, vì tác giả viết dài dòng và nhiều câu không cần thiết quá. Không biết edit như nào luôn, giống raw thì mình nhức đầu, ngược lại thì mắc tội nuốt raw.