Sự khác biệt lớn nhất giữa tổng tài bá đạo ngoài đời thực và trong tiểu thuyết là họ không chung tình trong chuyện tình cảm – bởi vì khi bạn càng có nhiều thứ, bạn càng hiểu rõ trên thế giới này không có người phụ nữ nào là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Sau khi tắm xong, Hàn Tô quấn khăn tắm, nằm sấp trên giường, lướt điện thoại, cô vẫn cảm thấy bực bội.
Cô nhớ lại trước đây, chỉ cần hai người xa nhau chưa đầy nửa tiếng, La Mã đã lập tức nhắn tin Wechat, cho dù chỉ là những thông báo lịch trình nhàm chán – “Em lên xe rồi”, “Em đến trường rồi”, “Em đi tập gym đây”… cậu ấy cũng muốn chia sẻ với cô.
Lần này, La Mã đã đi được hai tiếng rồi, mà điện thoại vẫn im lặng – chắc là cậu ấy buồn thật rồi?
Cuối cùng, Hàn Tô vẫn mở khung chat của hai người, không hiểu sao cô lại lật lại lịch sử trò chuyện của hai người từ đầu đến cuối: Phần lớn là khung chat màu trắng, lúc nào cũng là La Mã nói, sau khi cậu ấy nói rất nhiều, cô mới trả lời một, hai câu. Cậu ấy cũng rất thích khoe ảnh tự sướng, nhưng con trai tự sướng thật sự không đẹp trai bằng người thật. Có lần, Hàn Tô không chịu nổi nữa, gợi ý: “Hay là cậu thử tự sướng trước gương xem? Kiểu khoe cơ bắp ấy? Thêm filter nữa?”
La Mã lập tức từ chối: “Không, không, không, như vậy gay lắm.”
Hàn Tô có chút chê bai: “Nhưng mà kiểu tự sướng này ảnh hưởng đến hình ảnh của cậu.”
Mãi một tiếng sau, bên kia mới trả lời: “Em hiểu rồi. Chị muốn gặp người thật hơn. Mở cửa~”
…
Lịch sử trò chuyện kèm theo một ít ký ức, Hàn Tô định nghĩa sự bực bội và chút buồn bã trong lòng lúc này là áy náy – nhưng cô không có thời gian để áy náy quá lâu, một email nhảy vào giao diện thông báo trên điện thoại. Hàn Tô nhanh chóng liếc nhìn tiêu đề, rồi nhảy khỏi giường. Trước khi mở máy tính xử lý công việc, cô thoát khỏi khung chat với La Mã, vuốt sang trái, bấm xóa.
Cả tháng trời, La Mã không liên lạc với Hàn Tô. Trong mắt Hàn Tô, không liên lạc nữa chính là lời tạm biệt ẩn ý của những người sống ở thành thị. Cô cũng không đặc biệt suy nghĩ về mối quan hệ này, công việc bận rộn đủ để khiến người ta quên đi những cảm xúc linh tinh.
Chỉ là một hôm, lúc lướt Weibo, cô tình cờ thấy H, cô bạn học cả đời cố gắng giảm cân, ngày nào cũng tập gym, dựa vào laser và phẫu thuật thẩm mỹ, nâng cấp nhan sắc từ 3 điểm lên 5 điểm. Hình như H vừa chia tay, cô ta ẩn ý khoe khoang với giọng điệu buồn bã: “Em trai 94 cũng chỉ có vậy, lên giường thì lên giường thôi.”
Tự hào vì đã chinh phục được cơ thể trẻ trung hơn, là điểm chung của cả nam và nữ.
Ngón tay Hàn Tô dừng lại lúc lướt đến giao diện này, trong đầu cô hiện lên một bóng dáng đã biến mất từ lâu. Thậm chí, lúc nhìn thấy câu nói này, cô còn vô thức tính tuổi của La Mã, chắc là 98, ừm… hay là 99? May mà ngay sau đó, cô đã lập tức ngừng suy nghĩ so sánh xấu xa này.
Trong khoảng thời gian này, người làm phiền Hàn Tô chỉ có mỗi Cao Bằng. Thỉnh thoảng, anh ta lại rủ cô đi ăn, đi xem triển lãm, xem phim. Cao Bằng từ nhỏ đã lớn lên ở Bắc Kinh, rất quen thuộc với nơi này, anh ta lái xe đưa Hàn Tô luồn lách trong những con hẻm nhỏ, đến toàn là những nhà hàng bí mật. Anh ta biết Hàn Tô thích đồ ăn miền Nam, nên toàn tìm những quán ăn Giang Tô, Chiết Giang, Hoài Dương và Quảng Đông.
Có lần, Hàn Tô nói đùa: “Em vẫn luôn tưởng tượng hẹn hò với tổng tài bá đạo là mở Dianping ra chọn nhà hàng, sắp xếp theo giá từ cao xuống thấp, chỉ ăn đồ đắt tiền, không chọn đúng gu.”
Kết quả, Cao Bằng sững người, nói: “Không ngờ em lại thích như vậy, được rồi, em chọn đi.”
Hàn Tô tò mò chọn một nhà hàng có giá cao nhất, Cao Bằng nhìn qua, chê bai: “Đồ Nhật à?”
“Anh không thích à?”
“Cũng được. Nhưng mà ăn đồ Nhật ở Bắc Kinh thì chán lắm. Nếu em thực sự thích ăn đồ Nhật, anh dẫn em đi gặp Jiro Ono, chỉ là ông ấy lớn tuổi rồi nên không dễ tiếp khách. Đợi anh hẹn được ông ấy thì chúng ta sẽ đến Nhật Bản, ăn xong bay về luôn.”
Hàn Tô ngồi bên cạnh lặng lẽ gật đầu, thầm nghĩ: “Khốn kiếp, giàu thật là sướng.”
Ashlee thỉnh thoảng lại hỏi thăm tình hình yêu đương của Hàn Tô, nhưng mỗi khi nhắc đến Cao Bằng, Hàn Tô đều nghiêm túc như thể đây không phải là một người đàn ông mà là một bài toán khó nhằn trong dự án.
“Tôi cảm thấy mình giống như kẻ đào mỏ, để ý đến anh ta hoàn toàn là vì tiền…”
“Ôi, sao cô lại nói mình như vậy? Tiền cũng là ưu điểm mà. Gương mặt xinh đẹp đến mấy rồi cũng sẽ có lúc già nua, nhăn nheo, nhưng tiền có thể sinh ra tiền con, tiền cháu, càng ngày càng nhiều. Kinh tế vững chắc là một ưu điểm ổn định và đáng tin cậy hơn nhan sắc.”
“Đạo lý thì tôi hiểu. Nhưng lúc ở bên anh ta, tôi luôn cảm thấy áp lực, lại còn khó chịu, cô hiểu không? Gặp mặt anh ta giống như đi phỏng vấn vậy – cô biết không, kiểu phỏng vấn vợ hào môn ấy, hahahahaha.”
Hai người cùng cười phá lên. Ashlee cười xong, nói: “Người khác thì cố gắng bám lấy đại gia, còn đại gia theo đuổi cô mà cô còn kén cá chọn canh.”
Ngày hôm sau, Hàn Tô ăn tối với Cao Bằng. Anh ta đưa cô về đến nhà. Trời dần ấm áp, khu chung cư Bạch Ngọc Gia Viên lúc đêm khuya vẫn rất náo nhiệt, nhà nhà đều dắt con, dắt chó đi dạo, ánh đèn đường lấp ló, thỉnh thoảng có người đi qua.
Hàn Tô vừa định vẫy tay chào tạm biệt nói mình lên nhà thì Cao Bằng hai tay đút túi quần, một chân bước về phía trước, chân kia giậm chân tại chỗ. Anh ta do dự vài giây rồi nhướng mày, hỏi: “Ừm… Em có muốn mời anh lên nhà uống trà không?”
Hàn Tô cứng đờ người, một tay đã chạm vào máy quẹt thẻ ở cổng, nghe anh ta nói vậy, cô không dám quẹt thẻ nữa, vội vàng diễn vẻ mặt khó xử, nói: “Hay là để hôm khác đi, dạo này nhà em bừa bộn lắm, chưa dọn dẹp. Hơn nữa, tối nay em còn phải tăng ca, mấy dự án chắc phải thức trắng đêm mất, sáng mai lại phải dậy sớm, bởi vì 8 rưỡi có một cuộc họp qua điện thoại…” Vẻ mặt hoảng loạn rõ ràng.
Cao Bằng lại cười, cũng không có vẻ gì là để tâm, anh ta chỉ trêu chọc cô: “Tìm cớ cũng khó khăn thật đấy, lần này em dùng hết cớ rồi, lần sau phải làm sao đây?”
Hàn Tô cũng không nhịn được cười, tâm tư bị bóc trần, cô ngược lại cảm thấy thoải mái hơn. Cô dùng tay vén mấy lọn tóc rủ xuống trán ra sau, thẳng thắn nói: “Em… Em vẫn luôn cảm thấy chúng ta như vậy, có chút kỳ lạ, hay là làm bạn bè thì hơn?”
“Sao em lại có cảm giác đó?”
“Có lẽ…” Hàn Tô cũng không rõ lý do, cô nhìn những người đi đường trong khu chung cư, nảy ra một ý, nghĩ ra một lý do: “Có lẽ là vì Tri Nam? Cô ấy cũng ở khu chung cư này, chỉ là… Hai người mới chia tay chưa lâu, em và cô ấy thỉnh thoảng cũng liên lạc. Mà bây giờ, chúng ta lại đang hẹn hò…”
Cao Bằng hiểu ý gật đầu, nói: “Thật ra em không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Tất nhiên, nếu em để tâm, anh cũng có thể chờ, đợi đến khi nào em nghĩ thông. Dù sao, đối với anh mà nói, em là em, cô ấy là cô ấy, cho dù hai người có quen biết hay không cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của anh.”
Hàn Tô không ngờ anh ta lại chân thành như vậy, còn nhân cơ hội tỏ tình. Từ chối tấm lòng của người khác trước mặt luôn khiến người ta khó xử, vì vậy cô mím môi, cố gắng nhìn anh ta với ánh mắt chân thành, nói: “Cảm ơn anh.”
Bốn mắt nhìn nhau, tiếc là tình ý nhen nhóm giữa hai người chưa kéo dài được bao lâu đã bị tiếng chuông điện thoại của Cao Bằng phá vỡ. Cao Bằng nói lời xin lỗi, cau mày, bắt máy.
“CEO Cao, tối nay anh có ở nhà không? Hình như em lại gửi nhầm hàng đến nhà anh rồi. Em ngốc quá, phải làm sao bây giờ?”, giọng nói the thé nhưng dịu dàng vọng ra từ ống nghe truyền vào tai Hàn Tô trong đêm yên tĩnh. Hàn Tô có chút ngạc nhiên, nhưng phần nhiều là tò mò, muốn hóng hớt.
Cao Bằng bỗng chốc ngượng ngùng, nhanh chóng liếc nhìn Hàn Tô. “Ờ… Tối nay, có lẽ không tiện…”
“A, vậy phải làm sao bây giờ? Gấp lắm! Là váy ngủ lụa, hôm nay em muốn mặc…” Giọng điệu vừa lo lắng, vừa ngại ngùng, ba chữ “váy ngủ lụa” lại gợi cảm vừa đủ. Hàn Tô nhìn vẻ mặt của Cao Bằng, bỗng nhiên hiểu ra.
Cao Bằng hoảng hốt: “Để anh bảo tài xế ngày mai mang đến cho em, tạm biệt!” Nói rồi, anh ta nhanh chóng cúp máy.
“Bạn à?”, Hàn Tô cười.
“Không tính là bạn. Chỉ là người quen thôi.” Cao Bằng không giải thích nhiều – chỉ là mấy cô gái mà bạn bè anh ta dẫn đến, sau khi đến nhà anh ta chơi một lần, lại thường xuyên gửi hàng đến nhà anh ta, thỉnh thoảng lại đến nhà anh ta lấy hàng, đặc biệt chọn thời điểm nửa đêm yên tĩnh, vắng vẻ. Ý đồ của những cô gái trẻ này quá rõ ràng. Cho dù là ở Bắc Kinh hay Hồng Kông, xung quanh Cao Bằng luôn có vài Emily, chiêu trò giống nhau, gương mặt cũng na ná nhau, anh ta đã quen rồi.
“Cái đó… Muộn rồi, em lên nhà đi. Anh đứng dưới này nhìn em.” Bầu không khí lãng mạn hiếm hoi đã bị phá vỡ, Cao Bằng có chút hụt hẫng, anh ta nhẹ nhàng vỗ đầu Hàn Tô. Hai người chào tạm biệt.
Về đến nhà, Hàn Tô vẫn nhắn tin Wechat hỏi Ashlee: “Cô nghĩ Cao Bằng thực sự thích tôi sao? Kiểu như tôi ở Bắc Kinh cũng không ít, đôi khi tôi tò mò, tại sao lại là tôi? Tại sao lại là tôi?”
Nửa tiếng sau, Ashlee mới trả lời bằng tin nhắn thoại. Đầu dây bên kia là tiếng mèo kêu lộn xộn và tiếng chương trình giải trí. Hàn Tô cau mày, bật loa ngoài, giọng nói hồn nhiên của Ashlee vang vọng trong phòng: “Chỉ là hứng thú thôi, chưa chắc đã là thích thật lòng. Đàn ông càng ưu tú, càng có quyền hứng thú với mọi kiểu phụ nữ. Nhưng cô biết đấy, chính vì họ có quá nhiều sự lựa chọn, quá nhiều cám dỗ, nên họ hiếm khi lãng phí quá nhiều thời gian cho một người phụ nữ. Nếu cô thực sự muốn câu đại gia thì sau khi chơi trò mèo vờn chuột đủ rồi, phải ra tay ngay.”
Sự khác biệt lớn nhất giữa tổng tài bá đạo ngoài đời thực và trong tiểu thuyết là họ không chung tình trong chuyện tình cảm – bởi vì khi bạn càng có nhiều thứ, bạn càng hiểu rõ trên thế giới này không có người phụ nữ nào là độc nhất vô nhị, không thể thay thế.
Nghe tin nhắn thoại xong, Hàn Tô chỉ muốn nằm vật ra giường, mệt mỏi nghĩ: Cho dù Cao Bằng là người trao giấy chứng nhận cho một cuộc hôn nhân ưu tú, nhưng tấm giấy chứng nhận này cũng không phải là thứ có thể dễ dàng đưa đến tay bạn. Giá trị của bất kỳ thứ gì, luôn tỷ lệ nghịch với khả năng có được của nó, càng có giá trị thì càng khó có được.
Cho dù cô có xinh đẹp, giỏi giang đến đâu thì cũng không phải là nữ chính Mary Sue được lựa chọn. Đại gia ngoài đời thực không chỉ không đẹp trai, không chung tình, mà còn không thể nào yêu bạn sau khi đã bị bạn hành hạ thảm thiết. Thậm chí, cho dù là người không tin vào tình yêu như cô muốn dùng hôn nhân để đổi lấy tương lai cũng mới phát hiện ra, muốn có được cuộc hôn nhân không tình yêu này cũng cần phải dũng cảm, quyết đoán. Những người phụ nữ do dự, miễn cưỡng nhận lấy cành ô liu mà ông lớn đưa đến chắc chắn không thể thăng hạng nhờ hôn nhân. Tấm vé vào giới thượng lưu, điều kiện đầu tiên chính là bạn phải vượt qua giới hạn.
Hàn Tô tuyệt vọng và hối hận nằm trên giường một lúc, rồi bị tiếng email đánh thức. Làm luật sư mấy năm, cô đã sớm hình thành phản xạ có điều kiện, chuyển sang trạng thái chiến đấu ngay khi nghe thấy tiếng thông báo email trên điện thoại. May mà không phải là việc gấp – luật sư Hồ muốn mở rộng thêm các dự án tuân thủ của công ty niêm yết trong thời gian tới, cảm thấy thiếu người, đang muốn tìm một thực tập sinh, sau này sẽ theo sát Hàn Tô. Email chỉ là để thông báo cho Hàn Tô chuẩn bị mô tả công việc, gửi cho phòng nhân sự, sau đó giúp cô ấy lọc hồ sơ.
Hàn Tô nhận được email, liền bắt tay vào làm việc. Nhưng không hiểu sao, luôn có một giọng nói nhỏ bé lẩm bẩm trong đầu cô: “Em nhắn tin Wechat cho Cao Bằng, dỗ dành anh ta một chút, có lợi cho tương lai của em hơn là cặm cụi gửi 100 email.”
Cô cố gắng phớt lờ giọng nói này, nhưng nó lại càng ồn ào.
Hàn Tô lúc này mới nhận ra, cuộc điện thoại với Cao Bằng tối hôm đó đã kích thích cảm giác nguy cơ và tinh thần cạnh tranh hiếm hoi trong lòng cô – cô thực sự không thích anh ta nhưng không thể phủ nhận sức hút của anh ta. Con người luôn như vậy, cơ hội đặt ngay trước mắt, cho dù bạn không thèm muốn nhưng một khi có người khác thể hiện sự hứng thú thì bạn sẽ lập tức cảm thấy nó hấp dẫn và quyến rũ.
Cuối cùng, Hàn Tô ném máy tính sang một bên, cầm điện thoại lên: “Mấy hôm nay, ăn đồ Giang Nam ngán rồi, ngày mai ăn đồ Tây Bắc được không?”
May mà, đối phương lập tức trả lời: “Được. Anh biết một chỗ, ngày mai tan làm, anh đến đón em.”
Nguồn: Sưu tầm
Editor: Bỉ Ngạn Đỏ