Ở Đây Không Có Trai Ngoan Gái Hiền - Liễu Thuý Hổ

Chương 61: Trần Thi Thi



Bất cứ thứ gì chiên rán, cho dù là dép lê cũng ngon hơn salad gấp vạn lần.

Mấy ngày nay cuộc sống của Hà Tri Nam có thể dùng từ “hiện sung” để miêu tả – tức là mặc dù cuộc sống trên mạng có chút không như ý, nhưng bù lại cuộc sống thực tại lại vô cùng phong phú và đầy đủ.

Cho dù là bữa tối hay bữa trưa thì đều được hội chị em đặt lịch kín mít. Người thèm muốn dính chặt lấy cô nhất chính là Tôn Hàm Hàm. Tiếp theo lại là chị J. Hai người này ngày thường không mấy coi trọng Hà Tri Nam, trong lòng luôn cảm thấy, với tư cách là bạn thân, Hà Tri Nam không đủ đẳng cấp. Chỉ là bây giờ, mỗi người đều gặp phải trắc trở, không muốn phơi bày sự thảm hại và vết thương lòng trước mặt những cô bạn thân xinh đẹp, thông minh, đẳng cấp hơn. Ngược lại, họ lại cảm thấy may mắn vì bên cạnh có một người bạn dịu dàng, ấm áp như bến đỗ bình yên, lại không hề nổi bật như Hà Tri Nam.

Kể từ sau lần nói chuyện về Cù Nhất Bồng với Hà Tri Nam, chị J càng siêng năng rủ cô đi ăn trưa vào những ngày làm việc. Trong mắt Hà Tri Nam, sự nhiệt tình hiếm hoi của chị J chẳng qua là muốn tìm một đồng minh để cùng nhau mắng chửi Cù Nhất Bồng. Dù sao, cuộc sống của Cù Nhất Bồng bây giờ đúng là rất thoải mái.

Trái tim của cô bạn gái mới, Trần Thi Thi, như bị Cù Nhất Bồng thắp lửa, bùng cháy đến mức không thể dập tắt. Từ nhỏ, cô đã nhút nhát, e dè, lại có ngoại hình bình thường, cộng thêm cách ăn mặc giản dị, khiêm tốn, luôn là chú vịt con xấu xí kém nổi bật nhất trong lớp. Ngay cả đi du lịch, cô cũng chỉ đi một mình. Không ngờ, cô lại tình cờ gặp gỡ chàng trai trí thức, dịu dàng bên bờ biển Tahiti, học vấn cao, đẹp trai, lại đối xử với cô vô cùng tận tâm, chu đáo. Trần Thi Thi không từ chối, Cù Nhất Bồng cũng không cho phép cô từ chối. Mối quan hệ của hai người như gió mát gặp sương mai, chớp mắt một cái đã vượt qua vô số chuyện tình trên đời: Từ ánh mắt, nụ cười, đến dòng trạng thái trên Moments, đều âm thầm toát ra vị ngọt của tình yêu.

Trần Thi Thi là con một trong gia đình. Bố Trần, những năm đầu là thư ký của một nhân vật lớn, sau đó quan lớn được điều động đến khu vực Đông Nam ven biển, bố Trần cũng theo chân đến đó, làm việc hơn mười năm, bây giờ đã là lãnh đạo cấp phó. Bên phía bố là quan cao chức trọng, còn mẹ Thi Thi là “con cháu Bát Kỳ”, nếu lần mò đến thời nhà Thanh,còn có thể coi là hoàng thân quốc thích, có họ hàng với cách cách nổi tiếng trong giới giải trí Bắc Kinh. Từ nhỏ, bố cô đã Nam tiến, còn Thi Thi thì sống cùng mẹ ở Bắc Kinh. Vì nguyên nhân từ phía bố, nên từ nhỏ gia đình đã dạy dỗ cô phải khiêm tốn trong mọi việc, cộng thêm việc cô từng bị bệnh nặng lúc học đại học nên tính cách càng thu mình. Mẹ cô luôn bảo vệ cô rất kỹ, mãi đến tháng trước, mẹ cô mới phát hiện ra cô con gái ngoan ngoãn, ít nói, không có bạn bè của bà, vậy mà lại lén lút yêu đương?

Mẹ Trần nhanh chóng điều tra lai lịch của Cù Nhất Bồng, kết quả khiến bà rất hài lòng: Chàng trai này không chỉ đẹp trai, mà còn có học vấn cao, công việc tốt. Điều đáng mừng hơn là nhà anh ta ở nông thôn, là người vượt vũ môn từ vùng núi xa xôi, thoạt nhìn là kiểu thanh niên không có gia thế, nhưng lại có chí hướng, chịu khó, cầu tiến. Vì vậy, một tháng trước, sau khi chinh phục được trái tim Trần Thi Thi, Cù Nhất Bồng lại nhanh chóng chinh phục được mẹ Trần bằng một bữa tối lịch sự.

Mối quan hệ chính thức được xác nhận, Cù Nhất Bồng không nhịn được, công khai tình cảm của mình và bạn gái trên Moments, phá lệ đăng ảnh chính diện của Trần Thi Thi.

Vừa đăng được hai giây, chưa có ai thả tim, anh ta đã nhận được một bình luận: “Con gái này tuy xấu, nhưng không độc ác bằng tâm địa của thằng con trai.” – Người bình luận là chị J.

Ban đầu, chị J chỉ muốn trút giận, nhưng sau khi đăng xong cô ta lại hối hận, đang định vào Moments của Cù Nhất Bồng để xóa bình luận thì phát hiện Moments của anh ta đã ẩn mất. Cô hoảng hốt, thăm dò gửi cho Cù Nhất Bồng một đường link bài viết bình luận về ngành nghề. Quả nhiên, hệ thống lập tức thông báo: “Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng người nhận đã chặn bạn.”

“Cậu ta lại dám chặn chị! Đúng là hẹp hòi!”, trong bữa trưa, chị J kể chuyện này cho Hà Tri Nam nghe, không nhịn được mà đập bàn. Hôm nay, hai người ăn set cơm thịt lợn chiên xù ở Saboten. Dân công sở chỉ dám dành một chút calo cho đồ chiên rán vào bữa trưa. Tuy có lỗi với vóc dáng, nhưng phải thừa nhận: Bất cứ thứ gì chiên rán, cho dù là dép lê cũng ngon hơn salad gấp vạn lần.

Lúc này, trong quán đông khách, chị J đập bàn một cái, suýt chút nữa thì làm đổ lọ xốt mơ trên bàn. Nhân viên phục vụ bên cạnh liếc nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên. Hà Tri Nam vừa cẩn thận giã vừng đen, không trả lời, vừa thầm nghĩ: “Nói như vậy, tôi cũng chặn chị.”

Sau khi bị chặn, chị J không còn quyền xem Moments của Cù Nhất Bồng nữa, nhưng cô ta vẫn tò mò, lúc nào cũng hỏi han Hà Tri Nam về tình hình của anh ta. Hà Tri Nam lười để ý đến cô ta, cô lướt đến trang Moments của Cù Nhất Bồng, ném điện thoại cho chị J: “Chị tự xem đi. Chỉ là… Chị xem mấy thứ này, thực sự thấy dễ chịu sao?”

Tin tức mới nhất trên Moments của Cù Nhất Bồng là ảnh chụp anh ta đưa Trần Thi Thi về quê ra mắt bố mẹ. Trần Thi Thi mua rất nhiều đồ hiệu, mỹ phẩm dưỡng da, chất đầy cả xe, đỗ trước vùng quê hẻo lánh trong mắt chị J. Chỉ cần nhìn qua màn hình điện thoại, cô ta cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt hớn hở của Cù Nhất Bồng sau ống kính. Chị J tức giận ném điện thoại xuống, không xem nữa: “Hừ, làm như đi xoá đói giảm nghèo vậy!”

Sau khi chan một thìa xốt mơ chua ngọt đầy ụ lên cơm, cô ta suy nghĩ một chút, rồi nói với Hà Tri Nam: “Tuy nhìn thì tức nhưng chị lại không nhịn được mà soi bạn gái của cậu ta, càng soi càng thấy hả hê!” – Dù sao thì so với lựa chọn bạn gái hiện tại của người yêu cũ là một cô gái xinh đẹp, nhưng nghèo, phụ nữ vẫn thích tình địch có chút tiền, nhưng ai cũng công nhận là xấu.

Hà Tri Nam hiểu ý, không nhịn được mà cười phá lên.

Không lâu sau khi ăn trưa với chị J, Hà Tri Nam nhận được tin nhắn Wechat của Tôn Hàm Hàm.

“Tối nay rảnh không? Đi chơi với tớ.”

Hà Tri Nam tiện tay trả lời bằng một biểu tượng “OK” – dù sao, mấy hôm nay, tối nào họ cũng hẹn nhau đi ăn.

Việc ra tòa làm chứng đã tiêu hao rất nhiều tinh lực và tâm huyết của Tôn Hàm Hàm. Hôm đó, vừa bước ra khỏi tòa án, cô liền xin nghỉ phép, tắt hết mọi thông báo trên Wechat, biệt tích một tuần, về quê ở ẩn. Đợi đến khi cô hạ cánh xuống Bắc Kinh, sau khi bị dội bom bởi hàng loạt tin tức hóng hớt tích trữ trong một tuần, cô mới ngớ người nhận ra – Chu Bân đã bị công ty luật đuổi việc.

Scandal di cư cộng thêm vụ án tù tội, Chu Bân đã mất đi rất nhiều khách hàng là các công ty điện ảnh và truyền hình cũng như các ngôi sao hạng A. Trong số các luật sư hợp danh, đã có không ít người bất mãn với anh ta, nhân cơ hội này trả thù. Cuối cùng, chủ nhiệm công ty luật tiếc nuối thông báo với anh ta rằng, theo điều 27.3 trong Thỏa thuận hợp danh công ty luật, hành vi của Chu Bân đã cấu thành cố ý hoặc sơ suất nghiêm trọng gây tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng hoặc lợi ích kinh tế của công ty luật, đủ điều kiện để công ty luật buộc anh ta rút khỏi công ty.

“Mất khách hàng, lại còn bị đuổi việc… Thảm thật đấy.” Theo nguồn tin hóng hớt đáng tin cậy, sau khi từ chức, Chu Bân đã rời khỏi Bắc Kinh, điểm đến tiếp theo có thể là Thượng Hải, cũng có thể là Thâm Quyến, cũng có thể dùng số tiền ít ỏi còn lại để di cư ra nước ngoài.

Sau đó, cô lại gọi điện cho luật sư của Tăng Thành, hỏi han một chút về tiến độ ly hôn của hai người. Luật sư nói đang đợi phán quyết của tòa án. Nhắc đến Chu Bân, cảm nhận được sự tiếc nuối trong giọng nói của Tôn Hàm Hàm, luật sư lại cười, nói: “Cô đang lo lắng cho Chu Bân à?”

Tôn Hàm Hàm không phủ nhận: “Lúc mới quen anh ta, tôi chỉ cảm thấy anh ta đáng sợ, không ngờ giờ lại thảm hại như vậy, như thể sau một đêm mất trắng.”

Luật sư càng thấy buồn cười: “Chưa chắc anh ta đã thảm hại như cô nói. Cô thử nghĩ xem, những người ích kỷ, vô liêm sỉ mà cô gặp trong cuộc sống, họ sống thế nào?”

Tôn Hàm Hàm sững người, nói: “Hình như… cũng… cũng không tệ lắm…”

“Đúng vậy. Kẻ xấu là kẻ xấu, chính là vì họ chỉ sống cho bản thân, cho dù gặp phải trắc trở lớn đến đâu, chỉ cần còn sống, họ sẽ không tiếc hy sinh lợi ích của người khác để làm vui lòng bản thân. Loại người này, không cần cô phải lo lắng.”

Sau đó, Tôn Hàm Hàm kể lại cuộc trò chuyện này cho Hà Tri Nam nghe. Hà Tri Nam suy nghĩ một chút, rồi nói: “Cho dù anh ta sống thế nào cũng không liên quan gì đến cậu nữa. Đừng mong anh ta sống tốt, cũng đừng mong anh ta sống khổ. Bây giờ, điều duy nhất cậu cần làm là cảm thấy may mắn vì tra nam đó sẽ không bao giờ can thiệp vào cuộc sống của cậu nữa!”

Sau khi tan làm, hai người tùy tiện tìm một nhà hàng healthy ở Parkview Green. Theo lời của Tôn Hàm Hàm, tuy đã thoát khỏi Chu Bân, nhưng bản thân cô cũng như lột xác. Cô luôn cảm thấy chán nản, làm việc gì cũng thiếu sức sống. Sáng nay, cô vừa cân, nhẹ hơn tuần trước 5kg.

Hà Tri Nam nhìn thấy gương mặt hốc hác của Tôn Hàm Hàm, nhưng vẫn không khỏi ghen tị, cô cắn một miếng sandwich, nói: “Tớ cũng muốn gầy.”

Còn Tôn Hàm Hàm lại đáp: “Tớ cảm thấy mình có thể bị trầm cảm nhẹ rồi.”

Không ngờ, Hà Tri Nam sáng mắt: “Oa, trầm cảm! Bây giờ đang hot đấy.”

Ở Bắc Kinh năm 2019, cứ ba người nổi tiếng, hot girl, quý cô thành thị, thì sẽ có một người không may bị trầm cảm. Con người hiện đại, ăn no mặc ấm rồi, vấn đề tâm lý lại nhiều hơn vấn đề sinh lý.

So với bệnh thoái hóa cột sống, bệnh gút, viêm kết mạc, loét dạ dày… những căn bệnh phổ biến của người hiện đại do lối sống không lành mạnh gây ra, thì trầm cảm nhẹ đối với dân công sở mà nói, nghe có vẻ cao cấp hơn – thể hiện tâm hồn nhạy cảm, mong manh, dễ tổn thương, phong cách Lâm Đại Ngọc.

Tôn Hàm Hàm uể oải nói: “Trước đây, tớ cũng cảm thấy bị trầm cảm một chút, cũng thời thượng đấy chứ. Nhưng bây giờ, tớ thực sự chán sống. Sáng nào tớ cũng không muốn thức dậy, ăn uống, làm việc đều thiếu sức sống, còn hay khóc vô cớ. Giờ tớ phải có người ở bên cạnh mỗi tối, nếu không lúc về nhà, tớ chỉ biết ngồi trong bồn tắm, khóc lóc thảm thiết.”

Hà Tri Nam gợi ý: “Hay là cậu đến bệnh viện khám xem sao. Nghe có vẻ nghiêm trọng rồi đấy.” Sau đó, cô không nhịn được mà thở dài: “Tớ cũng mong ước một ngày nào đó, bị trầm cảm nhẹ, để giảm được 5kg trong một tuần, nhưng tớ lúc nào cũng ăn ngon, ngủ kỹ, lần trước bị cư dân mạng mắng là làm màu, tớ tức giận, lại càng ăn nhiều hơn.”

Không ngờ, Tôn Hàm Hàm lập tức bắt lấy lời cô, nắm tay Hà Tri Nam, van nài với vẻ mặt đáng thương: “Tớ đã đặt lịch khám rồi, 9 giờ sáng thứ Bảy tuần này, ở Bệnh viện Tâm thần Bắc Kinh, cậu đi cùng tớ nhé? Tối nay tớ mời.”

Bệnh viện Tâm thần Bắc Kinh vào cuối tuần vẫn đông nghịt người.

Mỗi lần đến bệnh viện, bạn mới nhận ra thời gian của mình không phải là thời gian, bạn mới phát hiện ra những khoa mà bạn chưa bao giờ nghe nói đến, những căn bệnh mà bạn chưa bao giờ mắc phải, thậm chí chưa bao giờ nghe nói đến, đều có vô số người chen chúc chờ khám. Phản ứng đầu tiên của Hà Tri Nam là nếu tâm trạng không tốt thì nên đến bệnh viện xem sao – nhìn là biết mấy chuyện buồn vui vặt vãnh của mình, so với người ta, thực sự không đáng kể.

Tôn Hàm Hàm đăng ký khám khoa tâm thần. Đầu tiên, cô phải xếp hàng chờ bác sĩ khám ở cửa phòng khám. Hơn mười phút sau, cô từ phòng khám bước ra, cầm phiếu thu phí và bảng câu hỏi, chuẩn bị đến khu vực dành riêng để làm bài kiểm tra tâm lý. Nghe nói, bài kiểm tra tâm lý phải mất ít nhất một tiếng, Tôn Hàm Hàm có chút áy náy, nói với Hà Tri Nam: “Hay là cậu đi dạo xung quanh đi, đừng đợi ở đây.”

Hà Tri Nam nói: “À, không sao! Tớ mang theo sách rồi.” Vừa nói, cô vừa lấy ra cuốn “Tâm Lý Học Đám Đông”, nói: “Dạo này, tớ hay bị mắng chửi trên mạng, tớ phải nghiên cứu tâm lý đám đông, tìm cơ hội lật ngược tình thế.”

Tôn Hàm Hàm mỉm cười, nói cố lên nhé, rồi lướt vào phòng kiểm tra tâm lý. Hà Tri Nam quay người, lang thang một vòng, tìm một chỗ ngồi ít người ở cửa phòng khám, đọc sách.

Chẳng mấy chốc, Hà Tri Nam vừa đọc xong mục lục, đã lơ đãng – chính xác là bị làm phiền – một cặp vợ chồng lớn tuổi và một bác sĩ trông rất uy tín đi đến chỗ rẽ. Ba người cố tình tìm một chỗ ít người, lờ đi Hà Tri Nam đang cúi đầu đọc sách, bắt đầu bàn bạc mấy chuyện quan trọng.

Hà Tri Nam cau mày, những lời của người phụ nữ lọt vào tai cô: “Thực sự không thể ngừng thuốc sao? Sau này, con bé còn phải kết hôn, sinh con.”

“Chị, chúng ta thân thiết nên tôi nói thẳng. Lúc trước, con gái chị bị bệnh như thế nào chẳng lẽ chị không biết sao! Hồi học đại học, chỉ vì bạn cùng phòng nói chuyện to, làm ồn, ảnh hưởng đến giấc ngủ của con bé, nó đã tẩn bạn cùng phòng đến mức phải nhập viện, trộm cắp, ăn uống thả phanh. Bọn tôi đã nhốt con bé lại, điều trị cưỡng chế cả năm trời mới khá hơn.” Giọng nói có vẻ là của bác sĩ.

“Tôi… Tôi biết… Nhưng bây giờ, con bé đã lâu không tái phát rồi! Nó… nó không sao nữa.” Giọng người phụ nữ trở nên lưỡng lự.

“Đó là vì con bé vẫn đang uống thuốc, điều trị định kỳ. Với tình trạng của con bé, để chắc chắn thì thực sự không nên kết hôn, đừng nói đến chuyện sinh con!”

“Tôi hiểu rồi. Bác sĩ Hoàng, mấy năm nay, vất vả cho bác sĩ rồi. Chuyện này, chúng tôi sẽ suy nghĩ thêm. Bác sĩ vào nói chuyện với con bé trước đi, xem tình trạng của con bé thế nào, rồi hãy quyết định.” Người nói chắc là bố cô gái.

Tiếng bước chân vang lên, bác sĩ quay người, đi qua Hà Tri Nam, trở về phòng khám. Cặp vợ chồng im lặng một lúc lâu, người phụ nữ mới lên tiếng: “Hiếm khi gặp được một đối tượng tốt như vậy. Tôi không ngờ, thực sự… thực sự có người muốn lấy con bé.”

Người đàn ông lại hừ một tiếng: “Chưa chắc thằng nhóc đó đã tốt. Ưu điểm là dễ nắm trong lòng bàn tay, không có tiền đồ, sau này, cho dù có gan to bằng trời thì cũng không dám bắt nạt con bé.”

Người đàn ông xấu số nào vậy? Hà Tri Nam rụt cổ. Cô lại lo lắng hành động nghe lén của mình quá lộ liễu, nên giả vờ lật vài trang sách.

Người phụ nữ lặng lẽ nắm tay người đàn ông, ngồi xuống ghế bên cạnh phòng khám. Hà Tri Nam lén lút liếc nhìn, hai người ngồi ngay chỗ rẽ, không nhìn thấy người, chỉ thấy một góc áo của mỗi người.

“Sinh con hay không, kết hôn hay không, đều do con bé quyết định. Con gái tôi muốn sống cuộc sống như thế nào cũng được. Con cái sinh ra, tôi sẽ nuôi cả đời.”

Giọng nói hào sảng vọng ra từ chỗ rẽ, “chậc chậc chậc”, Hà Tri Nam thầm cảm thán, đúng là bố của nữ chính bá đạo mà.

Một lúc sau, cửa phòng khám bên cạnh Hà Tri Nam mở ra, cặp vợ chồng lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía cô gái.

Hà Tri Nam không ngờ nhân vật chính có khuynh hướng bạo lực, gần như điên loạn trong lời kể của họ, lại là một cô gái có ngoại hình bình thường. Cô gái vừa bước ra khỏi phòng khám, ánh mắt còn mang chút mơ màng, khóe môi nở nụ cười lơ lửng, da dẻ trắng trẻo, nhưng lại có đôi mắt tam giác, trên môi có một nốt ruồi, tuổi còn trẻ, nhưng rãnh cười lại rất sâu, vì sống mũi tẹt nên trông gương mặt cô ta như một mớ bột nhão bị nặn xuống đất.

Hà Tri Nam bỗng nhiên cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ đã gặp ở đâu. Chỉ cô ta thôi sao? Từng dùng ghế đánh bạn cùng phòng đến mức phải nhập viện? Nhìn không ra là bệnh nhân tâm thần.

“Bố, mẹ.” Cô gái khẽ gọi.

Cặp vợ chồng vội vàng chào đón, nắm lấy tay con gái, lo lắng hỏi: “Bác sĩ hỏi con gì vậy? Bác sĩ nói thế nào?”

Cô gái lắc đầu, trên gương mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào, cô ngẩng đầu nhìn bố, cười nói: “Bố, hiếm khi bố về một lần…”

“Thi Thi, ngoan nào, bác sĩ nói con có thể ngừng thuốc chưa?”, bố cô lại hỏi.

Hà Tri Nam bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô gái, quan sát kỹ cô ta – cô nhớ ra cô ta là ai rồi! Đúng vậy, với ngoại hình này…

“Không cần quan tâm bác sĩ nói gì! Chuyện này, nghe con!”, cô gái lắc đầu, nụ cười ngọt ngào, mơ màng biến mất, cô nhìn bố mẹ, ánh mắt ánh lên sự cố chấp và điên cuồng đã biến mất từ lâu:

“Bố mẹ, đời này, con nhất định phải lấy Cù Nhất Bồng, con muốn sinh cho anh ấy thật nhiều con! Anh ấy yêu con, con cũng yêu anh ấy chết đi được! Không ai được phép ngăn cản chúng con! Không ai được phép chia rẽ chúng con!”

Kể cả chính anh ta.

Nguồn: Sưu tầm

Editor: Bỉ Ngạn Đỏ


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.