Tất Cả Mọi Người Đều Nghĩ Thiên Kim Giả Có Nỗi Khổ Mà Không Nói

Chương 23: Tôi Có Thể Giúp Cô



Suy đi tính lại, Minh Kiều quyết định nói ra một phần sự thật, dù sao thì lòng dạ của dì út cũng thâm sâu hơn nàng tưởng.

Có thể có những kênh khác để đối phó với nhà họ Minh ngoài việc lợi dụng nàng, nhưng Đường Hiểu Ngư và những người khác không có chút lòng phòng bị nào trước dì ta, nên nếu xảy ra chuyện gì thì nguy to.
Mà nói với Đường Hiểu Ngư và nói với Dạ Oanh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Nói với Đường Hiểu Ngư thì không có lập trường, còn dễ bị nghi là cố ý tạo hiềm khích.
Nói với Dạ Oanh thì là giao lưu manh mối hợp tình hợp lí.
Nàng đứng dậy khỏi ghế sofa, trông có vẻ hơi bồn chồn và do dự.
Đường Hiểu Ngư khẽ động tâm tư: “Không thể nói sao?”
Khi hoài nghi vị hôn phu thanh mai trúc mã của mình hạ thủ nàng còn rất thản nhiên, vậy thì còn kẻ tình nghi nào có thể khiến nàng do dự nữa chứ.
“Không có gì không thể nói, chỉ là chuyện này đều không liên quan đến Tạ Sở và Thợ săn, cô có thể bỏ qua.”
Sắc mặt Minh Kiều trông như thường lệ, nhưng khi nàng đứng bên cửa sổ nhìn chăm chú vào cảnh đêm, trong đôi đồng tử xinh đẹp ấy phản chiếu hết tất cả sắc tối khiến nàng trông trầm tĩnh, cũng không tránh khỏi lặng lẽ nhiễm một chút cô đơn.

Đường Hiểu Ngư đột nhiên nghĩ đến đêm đó, khi nàng ấn lên ngực nhuốm mảng lớn màu đỏ tươi cố sức ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt và bình tĩnh lại có phần tịch liêu đến khó hiểu.
Lúc đó nàng đang nghĩ gì?
“Tôi có thể giúp cô.” Lời đêm đó chưa nói hết biến thành hành động chậm rãi biểu đạt ra: “Cho dù không liên quan gì đến Thợ săn.”
Minh Kiều ngạc nhiên nghiêng đầu, rồi lại mỉm cười, đôi mắt bỗng sáng lên như dải ngân hà lấp đầy bầu trời.
“Cứ nói cô là người tốt mà không chịu nhận.”

Nhưng lời vừa dứt, nàng nói: “Cô tập trung đối phó Thợ săn đi, tôi sẽ nhờ một người bạn khác giúp tôi giải quyết vấn đề này.”
Con ngươi đen như ngọc của Đường Hiểu Ngư hơi mở to, rõ ràng là ngạc nhiên khi nàng vẫn còn bạn bè, hay nói cách khác là người bạn đáng tin cậy có thể giao phó mọi việc.
Minh Kiều chỉ giả vờ như không nhìn thấy, mặc dù nàng thừa nhận trước kia nàng sống rất thất bại, nhưng thế cũng quá tổn thương đến lòng tự trọng của một người.
Nếu không phải muốn vạch trần bộ mặt thật của dì út, nàng đã sớm quay người đi ngủ rồi.
“Nhưng nếu hôm nay chúng ta đã nói chuyện, vậy thì nói cũng không sao, miễn cho cô cứ lo lắng, tôi đúng lúc cũng có chút…!phiền phức.”
Nàng dừng lại một chút: “Nếu tôi không lầm, những người kia hẳn là dì tôi phái tới.”
Trên khuôn mặt hoàn mỹ của Đường Hiểu Ngư lộ ra một tia chấn động hiếm thấy, tuy rằng cô mơ hồ cảm giác được quan hệ của dì và Minh Kiều có lẽ không thân thiết như mọi người tưởng, cũng cảm thấy có chút không ổn, nhưng cô thật sự không ngờ rằng mình nghe được đáp án này từ miệng nàng.
Thậm chí nếu nghe thấy tên của mình hay tên của chị gái còn có lý hơn là nghe thấy Minh Kiều cho rằng đó là dì mình.
Cô hít vài hơi trước khi hỏi: “Chẳng phải cô tin tưởng dì ta lắm sao?”
Minh Kiều biết ý cô là chỉ việc mình muốn để dì út điều tra chuyện của Tạ Sở.

Trong mắt cô, chuyện này nhất định là xuất phát từ tín nhiệm, nhưng với bản thân nàng thì chỉ là dùng gậy ông đập lưng ông thôi.

Nếu gặp nguy hiểm cứ để dì út chịu một đợt trước.
Nhưng lòng hiếu thảo cảm động đất trời như thế không cần phải giải thích với Đường Hiểu Ngư làm gì, vì vậy nàng nói: “Đúng là tôi rất tin tưởng vào thủ đoạn và năng lực của dì ấy.”
Cảm xúc phức tạp hiện lên trong đôi mắt trầm tĩnh của Đường Hiểu Ngư: “Tại sao dì ấy lại đối xử với cô như vậy?”
Minh Kiều hơi ngẩng đầu lại nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: “Thật ra tôi cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy chắc có liên quan đến mẹ nuôi của tôi.”
Nghe những lời này, trái tim Đường Hiểu Ngư lại run lên.
Minh Kiều nói: “Mối quan hệ giữa chị em họ luôn không tốt.

Từ khi tôi biết nhận thức tới giờ còn chưa thấy họ bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau được mấy lần.

Có thể là do tình cảm vốn đã không tốt, cũng có thể là do có hiểu lầm và mâu thuẫn, nhưng tôi đã từng hỏi bà ngoại và cậu rồi, họ không nói được gì mấu chốt cả.”
“Nhưng dì út đối với chị em chúng tôi rất tốt, nhất là yêu thương tôi.” Nàng nói xong khẽ lắc đầu: “Nhưng có lẽ mấy năm nay, tôi cảm thấy dì đã thay đổi, có một số việc dì làm khiến tôi cảm thấy dì đang cố tình kích động xung đột, cũng đang lợi dụng tôi.”
Đường Hiểu Ngư khẽ cau mày, cô mới trở lại nhà họ Minh được một năm, chuyện giữa mẹ và dì cô cũng biết nhưng lại không hiểu rõ.

Không ai cố ý nhắc tới trước mặt cô, cho nên cô tưởng rằng ngày trước như thế chỉ là mâu thuẫn bình thường giữa chị em mà thôi.
“Cô chưa nói với những người thân khác của cô.”
Minh Kiều: “Đúng vậy.”
Đường Hiểu Ngư: “Tại sao chứ?”
Minh Kiều quay sang nhìn cô: “Cô có lẽ không biết mối quan hệ giữa tôi và gia đình tệ đến mức nào, từ trước khi tôi quyết liệt triệt để đã không thể nào nói chuyện bình thường được nữa rồi.

Hơn nữa, ngoài những gì chúng ta đã nói, tôi không có bằng chứng nào để buộc tội dì út vì những thứ quá đáng dì ấy đã làm cả.”
Sau khi cân nhắc trong chốc lát, bóng tối trong mắt Đường Hiểu Ngư càng sâu: “Dì ta buộc cô phải làm điều mà cô không muốn làm.”

“Không thể coi là buộc được.” Minh Kiều cười, vừa như thương cảm lại như giễu cợt: “Lợi dụng cũng chia thành nhiều loại.

Ép buộc và bức bách là chiến lược tồi tệ nhất, dẫn lối một cách bất động thanh sắc mới là hiểm nhất.


“Ví dụ như?” Đường Hiểu Ngư hỏi.
Ánh mắt đang từ từ dời đi nơi khác của Minh Kiều lại quay lại, tựa hồ có chút ngượng ngùng, cũng có chút tò mò: “Cô để ý nhiều chuyện không liên quan đến mình như thế, chỉ đơn giản là tò mò hay là quan tâm tôi?”
Hệ thống quỳ: [Đang nói chuyện nghiêm túc mà ký chủ, cô mau nói chuyện dì út muốn tản lời đồn về cô ấy cho cô ấy nghe đi, trêu chọc người ta thì trêu lúc nào mà chẳng được?]
[Tôi không khống chế nổi mình nữa.] Minh Kiều nói.
Tựa như con mèo không thể khắc chế mà nghịch cuộn len vậy.
[Lại nói, mới chỉ trêu có tí thôi mà.]
Nếu hệ thống có mắt, nhất định đã đang trợn lên tận đầu: [Đấy mà là một tí à.]
[Được rồi, ta chỉ hơi bối rối thôi.

Nếu ta nói thẳng vào vấn đề, liệu ta có trông hơi nóng nảy không, vả lại giao thiển chớ nên thâm ngôn, nói ra lại càng thêm khả nghi.]
Hệ thống: Có lí.
Nó còn chưa kịp nói gì, Minh Kiều đã hạ quyết tâm: [Bỏ đi, cho dù có khả nghi đến đâu, ta vẫn muốn nâng mức cảnh giác của cô ấy đối với dì út lên cao nhất.]
Chỉ bằng cách này, Đường Hiểu Ngư mới sẽ không mất cảnh giác vì mối quan hệ huyết thống giữa cô và dì út, bởi mọi người sẽ luôn có sự tin tưởng và thư thả theo bản năng đối với những người có quan hệ huyết thống.
Hơn nữa, bây giờ không nói, sau này đột nhiên kéo cô lại tán gẫu, chẳng lẽ hợp lý sao?
Đường Hiểu Ngư không ngờ rằng đang nói chủ đề này lại nhảy sang chủ đề khác, nhưng nhìn thấy đôi mắt hoa đào lấp lánh kia chăm chú nhìn cô, lòng vốn chỉ là thuần túy quan tâm đến chuyện này đột nhiên lại nổi lên vài gợn sóng.
Đương nhiên, cô cũng quan tâm đến Minh Kiều nhưng loại quan tâm này trước đây không phải là dành cho nàng, mà là lo cho cảm nhận của người nhà và trách nhiệm của cộng đồng đúc kết thành mà thôi.
Giờ đây…
Đôi mi như cánh bướm của cô khẽ rũ xuống, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, vui buồn không lộ.
Minh Kiều sợ mình thật sự chọc giận người khác, không dám chờ đợi câu trả lời, nàng lấy đầu ngón tay xoắn mái tóc dài của mình, nghịch vài lần rồi nói: “Không đùa cô nữa.”
Nàng bỏ tay xuống, vẻ mặt ảm đạm: “Chỉ là để lộ ra mặt không mấy tốt đẹp của người thân mình trước mặt người khác mà thôi, tôi vẫn cần phải điều hòa một chút.”
“Dì ấy từng yêu cầu tôi tung tin đồn rằng một cô gái đã bị cưỡng hiếp.

Mặc dù tôi và người đó như nước với lửa, tôi không phải hạng người thẳng thắn trung thực gì cho cam, nhưng làm thế thì thật sự quá bỉ ổi.”
Minh Kiều hạ thấp giọng một chút, nói xong lại nhìn Đường Hiểu Ngư.
Mặc dù Đường Hiểu Ngư chưa chắc sẽ nghĩ đến bản thân ngay lập tức, có lẽ không có tình cảm gì với dì út mình nhưng việc bị người có quan hệ huyết thống với mình làm tổn thương cũng không phải là điều gì đáng vui.
Đường Hiểu Ngư giật mình, sau đó ánh sáng lung linh trong mắt cô từ run rẩy chuyển sang đen tối, đầu ngón tay đang đặt trên tay vịn của ghế sofa đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cảm giác lạnh từ đầu ngón tay lan đến trái tim.
Mặc dù không nghe thấy tên mình, cũng không có bất kỳ bằng chứng nào nhưng Đường Hiểu Ngư lập tức tin rằng người mà Minh Kiều nói là cô, mà nàng sẽ không nói dối.
Nhưng có thể là sau cái chết của cha mẹ nuôi, cô đã nhìn thấy quá nhiều bộ mặt tham lam của họ hàng, giống như linh cẩu ngửi thấy mùi máu rồi cắn xé lẫn nhau một cách liều lĩnh, cố gắng giành lấy cô về bên mình chỉ vì số tiền di sản mà cha mẹ nuôi để lại.
Vì vậy, những cảm xúc hỗn loạn ban đầu nhanh chóng biến thành sự bình tĩnh bởi quen nhìn lòng người hiểm ác.
“Tại sao?” Cô hỏi: “Dì ta làm thế sẽ không chỉ hại cô gái kia, cũng sẽ hủy cả đời cô.”

Minh Kiều thấy sắc mặt cô nghe xong không có nhiều thay đổi, không xác định là không nghĩ tới mình hay là do cô khống chế cảm xúc quá tốt.
Nhưng không nghĩ đến hay không muốn nghĩ đến nhất thời cũng không sao, người thông minh sẽ không lừa mình dối người.
“Ban đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, không cho rằng dì sẽ hại tôi.” Minh Kiều chậm rãi nói: “Chỉ là sau khi chuyện này xảy ra, tôi không khỏi nhớ lại chuyện mấy năm qua, nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn.”
Đường Hiểu Ngư lặng lẽ nhìn nàng, như thể cô đang đợi nàng đưa ra một vài ví dụ cụ thể để có thể tiếp tục xác minh.
Minh Kiều xòe tay ra và cười: “Nói nhiều quá thì giống như đang kể khổ, mà tất cả đều xâu chuỗi từ từng việc rất nhỏ.”
Giờ vẫn là ở giai đoạn đầu của cốt truyện.

Trong nguyên tác, ở giai đoạn sau dì út mới chủ động ra tay, tuy rằng nhìn qua có vẻ như bị cô cháu gái kém cỏi kéo đến ngõ cụt nhưng trên thực tế là ai chủ đạo cũng chưa biết chừng.
Bây giờ nàng sẵn lòng nhường vị trí nữ phụ độc ác số một cho dì mình.
“Tóm lại, từ sau khi có ác cảm với dì út, tôi đã không còn nói gì nghe nấy nữa.

Dì ấy nhìn tôi lớn lên, hiểu tôi, hẳn cũng đã phát hiện ra.”
Minh Kiều nói: “Nhưng tôi cũng coi như là biết rõ về dì ấy.

Cho nên, khi cô nói với tôi rằng Tường Vi Viên có người giám sát và cài cả máy nghe trộm, tôi đã nghi ngờ Tạ Sở trước nhất, sau đó liền nghĩ đến dì.”
“Việc Tạ Sở muốn làm chính là giết người, càng nhiều người nhúng tay càng dễ xuất hiện sơ hở.

Dì thì khác, tôi nghĩ dì ấy chỉ muốn hiểu tại sao tôi lại mất kiểm soát thôi.”
Nàng nói, lộ ra vẻ thực sự bối rối: “Nhưng dù nghĩ thế nào, tôi không cảm thấy những tình cảm trước đây đều là giả, cũng thực sự không nghĩ ra được lý do gì để dì ấy đối xử với tôi như vậy.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể quy kết cho mẹ nuôi của mình, có lẽ giữa họ có những ân oán mà thế hệ trẻ chúng ta không hiểu được.
Vì vậy, dì tôi muốn trả thù bà ấy, không tiếc bất cứ giá nào mà tổn thương rồi lợi dụng các con gái của bà ấy cũng là một trong những lối đi mà dì chọn.
Mà tôi đối với dì út thì…!chung quy vẫn không quan trọng bằng sự căm hận của dì.”
Nếu là vậy, phân tích của Minh Kiều thực sự hợp lý.
Cô cũng nên tìm cách điều tra xem giữa mẹ và dì có ân oán thầm kín nào không.
Đôi mắt đen như biển sâu của Đường Hiểu Ngư tràn ngập tầng tầng gợn sóng, mắt xích quan trọng nhất có thể kết nối mọi thứ lại với nhau dường như đã rõ ràng.
Cảm giác mâu thuẫn và tách biệt do sự tương phản giữa ngu xuẩn và thanh tỉnh của Minh Kiều cuối cùng cũng có lời giải thích..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.