Editor: DiênBình thường Bùi Cảnh sẽ ở lại tới đêm khuya rồi rời đi, thỉnh thoảng cũng sẽ ở lại, sau khi được Bạch Du cho phép.
Bạch Du không hỏi gì cả, đến thế nào, về lúc nào cũng chẳng sao. Bùi Cảnh không chủ động nói, tự nhiên cậu cũng không hỏi.
Thời tiết dần nóng lên, phòng trọ không có điều hòa nên mùa hè sẽ luôn khó chịu hơn mùa đông. Bạch Du cả người lười biếng, như bị nóng chảy cả xương, gì cũng không có hứng thú.
Bùi Cảnh thấy hôm nay tâm trạng Bạch Du tệ hơn hẳn ngày thường, không chỉ khó chịu mà còn ngột ngạt nữa, là kiểu ngột ngạt như phải mặc quần áo dài tay cả một ngày dài nóng nực, ngột ngạt đến thở không nổi.
Bùi Cảnh tắm rửa xong, ra khỏi phòng tắm thì thấy Bạch Du nằm trên giường, chỉ xuyên kiện đai đeo, chậm rãi tự vuốt ve bản thân. Hắn không nói gì, xoa xoa tóc rồi bò lên giường quỳ gối giữa hai chân cậu, vừa cúi đầu thì bị Bạch Du dẫm vai.
“Không cần.” Cậu trai trở mình, đai đeo trượt xuống dưới, lộ ra xương bướm, “Mấy giờ rồi?”
“7 giờ.”
“À.”
Im lặng thật lâu thật lâu, Bạch Du lại hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Bùi Cảnh nhìn đồng hồ: “8 giờ 3 phút.”
Bạch Du ngồi dậy, quỳ trên giường, tóc lộn xộn. Bùi Cảnh chậm rãi thò lại gần, thấy cậu không phản đối liền ôm lấy người, nhẹ nhàng hôn hít.
“Bùi Cảnh.” Bạch Du đột nhiên hô lên, “Cậu có biết vì sao hôm nay tôi không vui không?”
Không chờ nam sinh đáp lại, Bạch Du cười cong mắt, tự hỏi tự đáp: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”
Nói xong cũng mặc kệ logic kì lạ trong lời nói của mình, Bạch Du nghiêng mặt, mũi chạm mũi Bùi Cảnh, hỏi hắn: “Cậu có muốn làm tôi vui vẻ không?”
Bùi Cảnh nói rất khẽ: “Muốn.”
“Chúng ta làm đi.” Bạch Du đè ngược hắn xuống giường, cưỡi lên người hắn, bàn tay vuốt thẳng một đường từ ngực xuống dưới, cách một lớp vải nắm lấy nơi kia, “Dùng cái này làm.”
Bùi Cảnh trở mình đặt Bạch Du lên đầu giường, lót gối dưới eo cậu. Hắn nhấc chân cậu lên, vừa định cúi đầu liếm ướt thì chợt nhớ tới cái gì, dừng lại, nhìn cậu không chớp mắt.
“Sao vậy?”
Bùi Cảnh mím môi: “Không có bao cao su.”
Bạch Du cũng ngẩn người, sau đó nhịn không được cười ra tiếng, dùng mũi chân cọ cằm Bùi Cảnh, nói: “Không sao đâu, cậu bắn bên trong cũng được, bắn nhiều ít thế nào cũng không có vấn đề gì, tôi sẽ không mang thai.”
Hai bộ phận sinh dục của cậu đều phát dục không hoàn thiện, tuy rằng có tử cung nhưng không có khả năng mang thai.
“Không mang thai à?” Bùi Cảnh nhìn xuống bụng nhỏ bằng phẳng, trong giọng nói tựa hồ có chút mất mát, “Không mang thai được ư…”
Giọng hắn rất nhỏ, Bạch Du không nghe thấy.
Hai môi lớp múp mảy bị ngón tay tách ra, Bùi Cảnh dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát cũng không ngăn được mùi vị tanh ngọt dâm đãng. Hắn há miệng ngậm lấy âm đế hãy còn mềm mại, khẩu giao quá nhiều dẫn tới cơ thể đã tự động nảy sinh phản ứng, thậm chí không cần nghĩ cũng theo bản năng mà biết tiếp theo nên làm như thế nào, nên liếm hay nên mút, có cần dùng răng day nghiến không. hoa huy*t mềm mụp bị hắn làm cho trở nên hết sức dâm loạn, nước nôi lênh láng.
Bùi Cảnh vươn thẳng đầu lưỡi, thăm dò về phía hoa huy*t, huyệt khẩu run rẩy co chặt một cái, chủ động ngậm lấy đầu lưỡi hắn. Tiểu huyệt nhỏ bé được lấp đầy, đầu lưỡi như giao cấu liên tục thụt vào rút ra. Bạch Du sướng đến run rẩy cả người, mặt mũi ửng hồng kêu rên dâm đãng.
“A… ưm… mạnh hơn nữa… a…”
Tiếng rên rỉ và tiếng liếm mút trộn lẫn vào nhau, cả phòng tràn ngập cảnh xuân.
Bạch Du thật sự bị liếm ướt nhẹp. Bùi Cảnh là một học sinh giỏi thực thụ, lần đầu tiên Bạch Du ấn đầu hắn xuống háng mình, hắn còn trưng ra bản mặt vô tri ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu. Bạch Du khi đó phải thò tay chen vào miệng tóm lấy lưỡi hắn thì hắn mới biết phải làm thế nào. Ấy vậy mà hiện giờ Bùi Cảnh đã trò giỏi hơn thầy, hắn hiểu rõ cái dâm huyệt này còn hơn chủ nhân nó, không cần chỉ dạy cũng biết cách liếm mút thế nào để khiến nó đạt tới cực khoái.
“Được, được rồi… vào đi…”
Hiếm khi Bùi Cảnh không nghe theo mệnh lệnh của Bạch Du, cằm còn dính đầy nước dâm cũng mặc kệ, ngón cái xoa nắn âm đế, vẻ mặt nghiêm túc quan sát lối vào nho nhỏ kia như đang nghiên cứu một bài toán khó, đoạn, cắm vào một ngón tay, chậm rãi mở rộng.
“Ưm… ha… tôi bảo, được rồi…”
Bạch Du dẫm lên mặt Bùi Cảnh, ngón tay đi vào sâu hơn lưỡi, móng tay chạm phải điểm kích thích không được giấu kĩ lắm của cậu, cả người mềm nhũn. Bùi Cảnh cảm nhận được hoa huy*t co rút kịch liệt, nhíu mày, chóp mũi cao thẳng lấm tấm mồ hôi, tiếp tục chậm rãi thọc vào rút ra, muốn khiến nó chảy nhiều nước hơn nữa, cũng đủ thả lỏng.
Không thể làm cậu ấy bị thương.
Bạch Du nôn nao đến phát điên, cảm xúc cao trào của cậu đã bị đẩy lên quá nhiều, liếm mút ra vào dịu dàng căn bản không thể gãi ngứa cho cậu. Trong phòng nóng nực, da dẻ càng nóng như lửa, đôi mắt cậu bị mồ hôi che lại, giọng cũng nức nở: “Nhanh, nhanh lên, Bùi Cảnh…”
Ngón tay tra tấn người ta đã rút ra từ khi nào, thay thế nó chính là quy đầu cương cứng chảy nước, chống lên lối vào hoa huy*t.
“Nếu đau quá thì nói cho tôi biết.” Bùi Cảnh nói, “Tôi sẽ dừng lại.”
“Nói nhiều quá, a…”
Đầu dương v*t tiến vào trong từng chút một, tay Bùi Cảnh nổi cả gân xanh, da dẻ nhợt nhạt lại hồng đến kì cục. Hắn cảm nhận rõ thằng cu của mình đang được thịt huyệt mềm mại ướt nóng ngậm lấy, cắn mút dần dần cho đến khi vào toàn bộ.
Bùi Cảnh rên khẽ, ôm lấy Bạch Du sắp tan thành một vũng nước, hôn cậu.
“Sao Nhỏ.” Hắn gọi, “Sao Nhỏ của tôi.”
(*) Theo những gì toi tra gg, tên của thụ là tên một loại cây, cây này có tên gọi khác là 星榆, chữ 星 nghĩa là ngôi sao nên công mí gọi thụ là “Sao Nhỏ”