Editor: DiênMấy ngày kế tiếp, Bùi Cảnh theo sát Bạch Du một tấc không rời, đi đến đâu cũng phải trông chừng.
Có khi Bạch Du tỉnh giấc giữa đêm, nhìn thấy Bùi Cảnh còn mở to mắt nhìn cậu chằm chằm thì trong lòng không khỏi chua xót, chỉ có thể yên lặng hôn lên mắt hắn, dỗ hắn ngủ.
Dù vậy thì tình trạng này vẫn không có dấu hiệu giảm bớt sau khi hai người về nhà. Bùi Cảnh trông gà hóa quốc, thường xuyên bừng tỉnh giữa đêm, sau đó cũng không làm gì mà chỉ lẳng lặng nhìn cậu, lặp đi lặp lại.
Có một ngày, đang ăn cơm thì Bạch Du chợt hỏi: “Cậu muốn thi vào trường nào?”
Bùi Cảnh im lặng một lát mới đáp: “Đại học A.”
“Ừ.” Bạch Du gật đầu, lùa một đũa cơm, nói: “Đại học A thì khả năng là tôi thi không nổi rồi, kiếm trường nào gần gần đó chắc là được.”
Cậu cúi đầu gạt gạt cơm trong chén, nói: “Đến khi ấy, chúng ta lại thuê phòng trọ gần gần chút, được không?”
Đối diện không trả lời, Bạch Du ngẩng đầu lên thì thấy Bùi Cảnh đang nhìn cậu chằm chằm, hai mắt sâu thẳm.
Cậu mềm giọng nói tiếp: “Bùi Cảnh, tương lai của tôi có cậu, cho nên cậu phải tin tưởng tôi, được không?”
Một ngày trước khi quay lại trường, Bạch Du đi cắt tóc, bỏ đi mái tóc dài thay bằng tóc ngắn thoải mái tươi mới, khuôn mặt diễm lệ không còn gì che đậy hoàn toàn lộ ra. Lúc Bạch Du quét mã trả tiền, thợ cắt tóc ướm chụp mấy tấm định đăng lên mạng để quảng cáo nhưng Bạch Du không chịu, đối phương cũng không giận, chỉ thấy tiếc quá trời tiếc.
Hôm sau, Bạch Du theo đường cũ đi học, cũng bình thản đi vào lớp như thường. Mới đầu không ai chú ý tới, ai cũng tập trung làm chuyện của mình. Mãi cho đến khi một người đang nói chuyện thì sửng sốt, huých tay bạn cùng bàn đang tám chuyện, người nọ theo hướng quay đầu lại nhìn, chửi tục một tiếng rõ to.
Trong phòng học yên tĩnh dần dần có tiếng thì thầm to nhỏ, luôn có những tầm mắt vờ như lơ đãng liếc qua góc lớp. Có người muốn đi thẳng tới chỗ gương mặt mới hỏi chuyện nhưng vừa khéo giáo viên bước vào đành phải thôi.
Chờ mãi mới hết tiết tự học, cả phòng học lập tức nổ tung, ồn ào đi hỏi tên bạn học mới. Nào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy bạn học mới nằm gục đầu xuống bàn, không nhìn rõ mặt, không biết là đang ngủ bù hay không muốn để ý đến bọn họ.
“Đẹp vãi, tao còn tưởng tao không ăn sáng đói quá hoa mắt…”
“Lớp bọn mình à? Học sinh mới chuyển trường hả? Sao lại chuyển đến lúc này?”
“Gì gì bọn mày nói gì đó, đẹp cỡ nào cơ? Móa, lúc nãy tao không thấy!”
Mọi người bàn tán không ngừng, chỉ có bạn nữ hồi trước làm trực nhật chung với Bạch Du nói: “Chỗ bạn ấy ngồi không phải là chỗ của Bạch Du à?”
“Thằng đấy xin nghỉ mà.”
“Chắc là nghỉ học luôn ấy, vừa hay có chỗ trống cho bạn mới.”
“Không đâu.” Cô bạn lắc đầu, như nhớ tới gì đó, “Cặp của bạn ấy… cũng giống cái của Bạch Du.”
Bạch Du vẫn không hay biết về những lời xì xào đó. Cậu tỉnh ngủ, trên bàn có thêm một chai sữa chua đè lên một tờ giấy nhỏ, là chữ của Bùi Cảnh.
Có người đang phát đề minh họa nộp lại lúc trước, gọi tên Bạch Du xong lại lẩm bẩm: “Chưa đi học lại à? Thế để tạm trên bàn giáo viên.”
“Có.” Bạch Du đứng dậy, đưa tay ra: “Đưa cho tôi.”
“Cậu á?” Lớp phó bộ môn tròn mắt: “Cậu, cậu… là Bạch Du?”
Vẫn là áo đồng phục to hơn người rộng thùng thình, ngồi trong góc lớp, chỉ là đầu tóc vốn chẳng ra sao đã được cắt gọn lại nhưng… nhưng sao lại…
Bạch Du nhận bài của mình, thoáng trông thấy Bùi Cảnh. Hắn ngồi ở đằng trước, quay đầu lại nhìn cậu, Bạch Du cong môi cười khẽ rồi ngồi xuống.
Tối đó, Bạch Du nhạy cảm nhận ra cảm xúc của Bùi Cảnh khang khác.
Bạch Du mặc váy ngắn đã lâu không rớ tới, mặc cả đai đeo, ngồi trên đùi Bùi Cảnh vòng tay ôm hắn: “Sao thế?”
Cậu rất ít khi làm nũng, nhưng một khi đã làm thì nũng nịu không biên giới.
Bùi Cảnh mím môi không chịu nói, Bạch Du đành phải khom người nhẹ nhàng cọ mũi mình lên mũi hắn: “Nói cho em nghe đi mà, chồng ơi?”
Bùi Cảnh mặc cậu cọ, đột nhiên ôm lấy eo cậu rồi đẩy cậu xuống giường, hai mắt tối đen: “Tôi không muốn, không muốn để người khác nhìn thấy cậu.”
Mắt của mấy người kia như dán lên trên người cậu, hắn nghe thấy bọn họ khen cậu đẹp cỡ nào, khuynh thành cỡ nào, giọng điệu có đơn thuần, có hạ lưu. Nhưng việc mà hắn có thể làm được lại chỉ là nói một câu “Đừng ồn ào”.
Bởi vì Bạch Du không cho hắn tiếp xúc với cậu ở trường.
“Ghen à?” Bạch Du cười hai mắt cong cong, hôn phớt lên môi hắn: “Nhưng mà tôi chỉ thích cậu nha.”
“Chỉ có cậu mới được thấy tôi thế này, cũng chỉ mỗi cậu biết được bí mật của tôi.”
Lí trí Bùi Cảnh biết thế nhưng trong lòng vẫn ghen ghét đến phát điên, tuy nhiên hắn sẽ không bắt ép Bạch Du.
Hắn im lặng không nói, nắm lấy đầu gối nâng đùi cậu lên đặt trên vai mình, làn váy nhạt màu lập tức rũ xuống như một đóa hoa treo ngược. Bùi Cảnh cúi đầu, liếm lên quần lót chỗ hoa huy*t.
Quần lót màu trắng dần bị nước miếng thấm ướt đến trong suốt, bám chặt lấy da thịt làm nổi lên huyệt nhỏ múp míp, ở giữa là lối vào đo đỏ. Bùi Cảnh cứ nhè cái chỗ đỏ đỏ ấy mà liếm, lưỡi vươn thẳng đẩy vải vóc dán chặt vào khe huyệt. Lớp vải mỏng manh đâu giữ được dâm dịch tràn ra, Bùi Cảnh cứ thế mà nút liếm hết sạch, nuốt thẳng vào bụng.
Bạch Du nhỏ giọng kêu dâm, phần đáy quần lót bị chà đạp chán chê thì bị kéo lệch qua một bên, môi lưỡi ướt át tiếp xúc trực tiếp với huyệt nhỏ khiến Bạch Du càng thêm động tình.
“Ưm a… A… Bùi Cảnh, thật thoải mái, ô…”
Hai chân căng chặt kẹp lấy đầu Bùi Cảnh, Bạch Du bị trêu ghẹo đến chịu không nổi, kêu to: “Bùi Cảnh, làm tôi… chịch tôi… Bùi Cảnh, đâm vào…”
Nam sinh khẩu giao cho cậu một lần, hai người đổi vị trí, Bạch Du ngồi trên người Bùi Cảnh, vội vàng nắm lấy dương v*t hắn. Cậu còn chưa kịp làm gì thì đã bị bóp eo đẩy ra trước, ngồi thẳng xuống cơ bụng Bùi Cảnh.
Cơ bụng Bùi Cảnh từng múi rõ ràng, nhìn có vẻ rắn chắn cứng cáp mà ngồi lên lại thấy mềm. Hắn giữ eo Bạch Du để cậu ngồi lên cơ bụng mình rồi lắc lư trước sau, thịt huyệt bị nghiền ép hoan toàn mở rộng dính chặt lấy cơ bụng, âm đế cũng bị nghiền nát.
“A… hức… lạ quá…”
Trên rãnh cơ bụng của Bùi Cảnh có tích chất dịch trong suốt, là nước dâm chảy ra từ cơ thể Bạch Du do bị cọ xát cường độ cao, âm đế bị ma sát sướng đến tê dại mà bên trong lại trống rỗng, kêu gào được lấp đầy.
Bạch Du rên rỉ: “Muốn, muốn dương v*t!”
Bùi Cảnh nắm lấy mông Bạch Du, dễ dàng lật người lại đè xuống. gậy th*t cường tráng ngủ đông đã lâu được thả ra, Bạch Du nâng mông chủ động lấy lòng nó. Bùi Cảnh tát một cái lên bờ mông mềm mại trắng trẻo, khiến cho nó núng nính rung động. Hắn chau mày như bực bội điều gì, một bên đánh mông một bên dùng dương v*t cọ xát khe thịt.
“A! A!” Bạch Du rên cao vút, cậu đã bị trêu chọc tới cao trào hai lần rồi mà Bùi Cảnh vẫn chưa chịu cắm vào.
Xem ra là giận thật.
“Hức… chồng ơi, làm em, em chịu không nổi… A…”
Dâm huyệt bị cọ xát đến sưng to như anh đào, trên mông cũng toàn là nước dâm của cậu, quả thực như hồng thủy tràn lan. Lối vào co rút, khi bị ép tới mức khóc nức nở thì cuối cùng cũng được ngậm lấy quy đầu trào dịch. Bạch Du lập tức nâng mông chủ động nuốt lấy nhưng cây gậy nóng rực nọ chỉ mới đi vào được một nửa đã rút ra không chút lưu tình.
Rút ra đến phần rìa ngoài cùng của hoa huy*t khát khao rồi lại cắm vào một ít, nhưng vẫn không chịu cắm vào lút cán ra vào kịch liệt. Bạch Du bị hắn tra tấn đến chảy cả nước mắt, lúc này mới nhận được một cái hôn sâu và nguyên dương v*t cắm sâu vào thịt huyệt.
Cảm giác được lấp đầy căng tràn hoa huy*t vô cùng thỏa mãn, mỗi một nếp nhăn bên trong đều được gậy th*t ép phẳng. Bùi Cảnh dùng hết sức làm cậu, đỉnh đến đầu giường thì vươn tay nắm lấy đầu giường, gân xanh nổi lên, nhìn như muốn làm tới chết.
“Sướng chưa? Còn ngứa ngáy nữa không? Hửm?”
“Á! Á! Sướng… ưm… sướng lắm, chồng, chồng ơi…”
“Bảo Bảo…”
Trước đó Bạch Du đã bị Bùi Cảnh chơi đến mẫn cảm cực kì, nhanh chóng bị làm tới cao trào lần nữa. Khi thịt huyệt được toại nguyện ăn lấy tinh dịch thì cậu cũng bị bắn trong tới bắn tinh.
Cả người cậu toàn là mồ hồi như mới vớt từ trong nước ra, ôm cổ Bùi Cảnh: “Hôn, hôn em…”
Hai đầu lưỡi vấn víu lấy nhau, dây dưa kịch liệt. Bạch Du tiếp tục rên rỉ nỉ non: “Chồng ơi…”
– ———-
Ngoài lề tí, lúc edit toi cũng rất thắc mắc là cái lối kia có nếp nhăn thật à mn.__. nào giờ toi chỉ thấy nếp nhăn lỗ a**, ừ thì cái đấy đúng thiệt, còn cái này thì… ai có chuyên môn xin hãy giải đáp ><