Những con gián số lượng khổng lồ này tựa như là vì tránh mưa to ở trong góc gần một tháng, toàn bộ đều đói đến phát điên, thế mà bắt đầu cắn người, dẫn tới mọi người thét chói tai chạy trốn, tuy rằng gián là động vật ăn tạp, bản thân cũng sẽ ăn thịt người, nhưng sẽ không càn rỡ như vậy.
Những con gián này vốn có thể bay, đám người luống cuống kinh hoảng gào thét, ngược lại kích thích bọn nó, nhao nhao giang cánh bay lên, không ngừng rơi vào trên đầu, trên mặt, trên cánh tay, mở miệng sắc bén ra cắn vào.
Có người sắp bị gián cắn chảy m.á.u da đầu, vẫy lung tung ở trên đầu kêu loạn.
Chỗ tập trung dày đặc nhất của những con côn trùng này chính là tâng 23 – 26 gần mặt nước nhất, nhưng tâng cao nhất cũng không may mắn thoát khỏi, bởi vì có côn trùng chui vào theo đường ống dẫn nước và khe cửa sổ.
Bởi vì Tống Đại sớm ngăn chặn cửa sổ khe hở, cống thoát nước, còn vẩy phấn phòng côn trùng, cho nên cho đến ngày hôm sau trong nhà Tống Đại ngay cả một con côn trùng cũng không chạy vào.
Giang Tĩnh Thủy ở tâng 30 ôm Tranh Tranh mềm mại vào trong ngực, may mắn mình nghe lời Tống Đại, chặn cống thoát nước lại, nếu không những con côn trùng ghê tởm kia tới cô ấy thật sự sẽ ngất xỉu.
Lầu 29, Nguyễn Miên Miên nhìn gián không ngừng chui ra từ cống thoát nước sợ tới mức trốn ở phía sau Trần Kính khóc lóc, bộ dáng lê hoa đái vũ khiến tâm tên đàn ông Trần Kính được thỏa mãn cực lớn, không ngừng chỉ huy Tạ Vi chặn cống thoát nước, dọn dẹp gián.
Tạ Vi nhìn Nguyễn Miên Miên nằm trong lòng bạn trai, trong lòng chua xót vô hạn.
“Cố Dực, tôi biết cậu vẫn còn đau lòng vì chuyện của chú Cố, tôi không có tư cách khuyên cậu nghĩ thoáng hơn. Nhưng cậu thấy rõ ràng bây giờ là tận thế, cậu muốn c.h.ế.t bây giờ nhảy xuống là có thể chết. Nhưng nếu cậu còn muốn sống, cậu còn có một tia chờ mong đối với tương lai, vậy thì phấn chấn lên.” Cô lấy một gói bánh bích quy từ trong túi áo ra đặt ở cạnh cửa: “Đây là lần cuối cùng tôi đưa thức ăn cho cậu, nếu cậu tiếp tục ngây ngốc như vậy, tôi cũng không giúp được cậu.”
Trong túi nilon trong suốt, chật ních gián đang nhúc nhích, số lượng nhiều đến mức gần như làm nổ tung túi nilon.
Bang bang bang – –
Tống Đại mặc quần áo thật dày, đeo găng tay nhựa dùng để rửa chén, mở cửa vọt tới 2801. một tay kéo túi nilon xuống thừa dịp gián bên trong còn chưa kịp phản ứng đã ném ra ngoài cửa sổ hành lang. Có mấy con gián bởi vì quán tính mà bị quăng lên tường, bị Tống Đại đập chết.
Thật sự là phung phí của trời. Lần đầu tiên cô đập cửa phòng 2801.
Một đêm binh hoang mã loạn rốt cục đi qua, Tống Đại từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, trong hành lang không có gián gì, bởi vì đều chui vào trong túi thức ăn cô treo ở trên tay nắm cửa 2801 ăn rất ngon.
Anh ta nhặt lên bánh bích quy trên mặt đất, khom lưng thon gầy kinh người.
Cố Dực phong bế bản thân rất lâu cuối cùng cũng lộ diện. Sau khi sống lại, lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Dực, anh ta mặc áo trắng, sạch sẽ trong sáng, không nói quá nhiều, chỉ lằẳng lặng đứng ở hành lang, giống như có một tia nắng mặt trời chiếu lên người anh ta, sức sống bừng bừng không nói nên lời.
Hiện tại khuôn mặt anh ta tiều tụy, râu ria xôm xoàm, ánh sáng trong mắt làm cho người ta thấy trống rỗng.
Nói xong, Tống Đại xoay người rời đi, đúng lúc này cô nghe thấy phía sau khóa cửa chuyển động.
“Cám ơn Tống Đại, mấy ngày nay cô đưa đồ ăn cho tôi, tôi đều biết.” Anh ta nhìn cô, trong mắt là đau thương vô hạn, không giống với biểu tình ngây ngốc khi mới nghe Cố Chí Cao chết, đây là lần đầu tiên anh ta biểu hiện khổ sở trước mặt người ngoài.
Tống Đại vỗ vỗ bả vai anh ta: “Tỉnh lại đi, Cố Dực.”
Cố Dực ngửa đầu, một giọt nước mắt từ khóe mắt anh ta chảy xuống.
Bởi vì phòng của chủ nhà lầu hai mươi mấy đều bị côn trùng chiếm lấy, bọn họ chỉ có thể tiếp tục chuyển lên tầng cao, tuy rằng tâng cao cũng có côn trùng, nhưng ít nhất sẽ không khủng bố như trước.
Ngày hôm sau đợi đến khi trực thăng của chính phủ đến phân phát vật tư, vô số người xông lên tâng cao nhất nói rõ tình huống trong khu dân cư của bọn họ.
Người lính gật đầu, an ủi đám đông đang hoảng sợ: “Mọi người đừng lo lắng, bởi vì ảnh hưởng của mưa to rất nhiêu khu dân cư đã xuất hiện một lượng lớn côn trùng, lần này chúng tôi đến là để phát thuốc trừ sâu đặc hiệu cho mọi người.”
“Tại sao lại để chúng tôi tự g.i.ế.c côn trùng, các người không có chuyên gia diệt côn trùng sao? Các người có biết những côn trùng kia khủng bố ra sao hay không, chuyện gì đều để chúng tôi tới làm, vậy còn cần các người làm gì.” Một người đàn ông thấp giọng lòng đầy căm phẫn nói.
Tống Đại im lặng, lúc này có thể tìm được nhiều thuốc trừ sâu đặc hiệu như vậy đã là rất khó rồi, chuyên gia diệt côn trùng? Dưới tình huống tin tức gián đoạn, phỏng chừng không biết bị nhốt ở đâu.
Người oán giận giống như người đàn ông dù sao cũng là số ít, các chủ nhà biết có thuốc trừ sâu cũng đã vô cùng vui vẻ.
“Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
“Thuốc trừ sâu quá kịp thời, cuối cùng chúng ta cũng được cứu, những con bọ này làm tôi sợ muốn chết.”
“Miên Miên, em không sao chứ?” Trần Kính đỡ Nguyễn Miên Miên dậy.
Đại khái là chịu đủ sự kinh hãi từ côn trùng, lúc này đây mọi người căn bản không ngay ngắn trật tự như lúc trước phát thức ăn, mà là tranh đoạt, quân nhân khuyên thế nào cũng không có tác dụng.
Vốn dĩ mỗi người một chai thuốc trừ sâu, có người tư tâm cầm hai chai, có người nhìn không quen nói anh ta hai câu sau đó trở thành mắng lẫn nhau, cuối cùng mắng lẫn nhau diễn biến thành ẩu đả.
Tống Đại và Cố Dực lễ phép đáp lại, Sở Cảnh Hòa lại không cười nổi, Cố Dực này từ khi đi ra khỏi ám ảnh, tựa như một con sâu bọ đi theo Tống Đại, ngay cả nhận vật tư cũng phải đi cùng một chỗ, ném cũng ném không xong, phiên muốn chết.
Giang Tĩnh Thủy dẫn theo đứa nhỏ yên lặng rời xa mọi người tranh đoạt, thấy Tống Đại, Sở Cảnh Hòa, Cố Dực cũng trốn ở trong góc thì mỉm cười.
Tình thế thăng cấp, trong đám người cậu đẩy tôi xô đột nhiên một cô gái mảnh khảnh mềm mại ngã trên mặt đất, đầu gối trắng nõn bị đập vỡ chảy rất nhiêu máu. “Đúng vậy, có thuốc trừ sâu tôi không cần sợ gián nữa, trở về tôi sẽ phun c.h.ế.t bọn nó, hỏa táng toàn bộ t.h.i t.h.ể bọn nó ha ha ha.”
Trân Kính nhìn Tạ Vi hùng hổ dọa người, lập tức ôm Nguyễn Miên Miên vào lòng: “Tạ Vi, em có để yên không?”
Tạ Vi tức giận nhìn cô ta: “Cô có ý gì, ý của cô là tôi đẩy cô?”
“Xin lỗi chị Tiểu Vi, sau này em không nói nữa.” Giọng nói yếu ớt của Nguyễn Miên Miên run rẩy.
Nguyễn Miên Miên ôm bụng, môi anh đào khẽ run: “Không sao, chị Tiểu Vi không cố ý.”
“Cô nói rõ ràng, cái gì gọi là tôi đẩy cô, sao trái tim cô lại bẩn như vậy, làm tiểu tam còn muốn anh Kính chán ghét tôi.”
“Anh chỉ thấy em mạnh mẽ không nhường nhịn, em thật sự không hiểu chuyện.” Trần Kính ôm Nguyễn Miên Miên định đi.
Tạ Vi nhìn bọn họ thân mật ôm nhau như vậy, lại nhớ tới đêm hôm trước một mình mình dọn dẹp nhiều côn trùng đáng sợ như vậy, Nguyễn Miên Miên lại có thể tựa vào trong lòng Trần Kính, trong lòng dâng lên uất ức to lớn, xông lên lôi kéo Nguyễn Miên Miên.
Tạ Vi mở to hai mắt: “Anh Kính, là cô ta nói xấu em.”
Nguyễn Miên Miên sợ hãi trốn trong lòng Trần Kính, bàn tay nhỏ nhắn che bụng, che hai mắt đẫm lệ nhìn Trân Kính: “Anh Kính, bụng em đau quá.”
Giang Tĩnh Thủy dịu dàng an ủi: “Hoạn nạn thấy chân tình, lân này xem như ông trời thay cô khảo nghiệm anh ta, sau này đừng đi theo người này nữa, cô xinh đẹp như vậy về sau sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn, yêu thương cô hơn.”
“Thật đáng thương.” Giang Tĩnh Thủy cảm thán, giao Tranh Tranh trong lòng cho Tống Đại: “Cô giúp tôi trông đứa nhỏ với, tôi đi khuyên nhủ cô gái kia.”
Tống Đại ở tại chỗ xem kịch.
Nói xong Trần Kính trực tiếp ôm ngang Nguyễn Miên Miên đưa đi.
Tống Đại vừa định kéo Giang Tĩnh Thủy khuyên cô ấy đừng tự tìm mất mặt, nhưng Giang Tĩnh Thủy đã đi tới trước mặt Tạ Vi, cô ta đang ngồi xổm trên mặt đất đau khổ bất lực rơi lệ.
Trân Kính vừa nhìn thấy làm bị thương bụng Nguyễn Miên Miên, vung tay tát vào mặt Tạ Vi: “Cô điên đủ chưa?”
Tạ Vi ngẩng đầu, dấu bàn tay trên mặt đỏ tươi nóng bỏng, nhìn Giang Tĩnh Thủy ánh mắt đồng tình thương hại, như là bị hung hăng đ.â.m một phát: “Cô thương hại tôi?”
Giọng Tạ Vi hơi lạnh trào phúng: “Cô cảm thấy lúc này khuyên tôi hai câu, cô chính là người tốt cao cao tại thượng? Vừa rồi lúc anh Kính đánh tôi, sao cô không đứng ra? Cô ở bên cạnh nhìn rất đã nghiền đúng không. Tôi dù thế nào bên cạnh cũng có một người đàn ông làm chỗ dựa, dù sao cũng tốt hơn bên cạnh cô ngay cả một người đàn ông cũng không có, còn phải lúc nào cũng lo lắng bị người ta cướp.”
Giang Tĩnh Thủy trợn mắt nhìn chó.
Tống Đại kéo cô đi: “Mở mang kiến thức rồi đúng không, đi mau, tôi nghe nói thứ này sẽ lây bệnh.”