An Du hồi lâu không trả lời, Hoắc Chi Tiêu cũng không gặng hỏi, nhưng ngón tay vẫn quanh quẩn ở giữa khe mông của cậu, không có ý định muốn rụt tay lại. Cậu lầm bầm hai tiếng, rồi thở ra một hơi.
Hoắc Chi Tiêu lại cười.
“Anh rể cười gì thế?” Trong lòng An Du ấm ức, thấy anh rể còn cười cho được, lại càng thêm buồn bực: “Thấy em nghịch lắm đúng không?” “Không phải.” Hoắc Chi Tiêu thấy cậu không ngủ được, dứt khoát gượng dậy, ôm cậu lên, hai người ngồi mặt đối mặt nhau. Lửa trong lều trại đã tắt, chỉ còn lại một ít tro tàn còn cháy lốm đốm chưa tắt hẳn. Vệt nước mắt thấm ướt hai bầu má An Du vẫn chưa khô, được Hoắc Chi Tiêu lau đi, đau đến nỗi co rúm người lại.
“Hửm?” Hoắc Chi Tiêu rụt đầu ngón tay, chỉ xoa bằng lòng bàn tay. Nhưng cậu vẫn thấy đau.
Hoắc Chi Tiêu thở dài, hạ tay xuống, An Du lại sáp tới gần: “Anh rể.”
Trong đáy mắt cậu lóe lên một tia lửa nhỏ: “Anh rể, sao anh không cần em?” Lời bên môi của Hoắc Chi Tiêu chợt khựng lại khi đang mân mê dái tai nóng bừng của An Du, anh lập tức hiểu ra, “cần” mà cậu nói, ý là cần ở trên giường. “Chẳng phải em không thích vụng trộm à?”
Đúng là cậu không thích, nhưng… nhưng bây giờ mà không vụng trộm, lúc về nhà rất có thể sẽ không còn cơ hội nữa. Hoắc Chi Tiêu nhìn An Du trầm mặc, chính là ngầm thừa nhận. Cũng phải, trên đời này có ai mà thích vụng trộm chứ?
Đặc biệt là Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã sống trong một gia đình lớn không nhận được sự yêu thương như An Du. Lòng hiếu thảo, sự công bằng chính trực, đã chảy từ trong máu mủ.
Hoắc Chi Tiêu nghĩ đến An gia, càng đau lòng xoa đầu An Du. Cũng không biết những năm này cậu đã phải sống như thế nào.
Hoắc Chi Tiêu ôm An Du vào trong lòng: “Khi lần đầu trông thấy anh rể, em thích không?” “Lần đầu tiên?” An Du sửng sốt, không ngờ Hoắc Chi Tiêu sẽ hỏi câu này, “Lần đầu tiên thấy anh rể, hình như là vào ngày cưới của chị.”
Phải, lúc đó cậu nằm nhoài ở ngoài cửa sổ phòng tân hôn, đi theo đám trẻ con ngu nga ngu ngơ gây ồn ào khắp nơi. Cậu chỉ cảm thấy vui vẻ, bây giờ nhớ lại, càng thêm khốn khổ trong lòng.
Kể từ ngày đó, Hoắc Chi Tiêu trở thành anh rể của cậu. Khóe mắt An Du lại trào ra nước mắt.
Cậu nghĩ, nếu mình lớn hơn chút nữa… nhưng cho dù cậu có sinh sớm hơn mấy năm, bằng tuổi với An Hân, thì người gả vào Phủ soái cũng sẽ mãi không thể là con vợ lẽ. Cậu và anh rể đã định sẵn phải bỏ lỡ nhau.
“Không thích à?” Hoắc Chi Tiêu cảm giác được tay ướt, có lẽ đã hiểu lầm. “Em không nhớ.” Lời cậu nói là thật. Con nít mới hơn 10 tuổi, nào có nhớ?
Bây giờ người đàn ông trong lòng cậu, trong mắt An Du khi đó, có điều nhìn trông như một bậc cha chú khó gần mà thôi.
“Anh rể, lúc đó anh có thích em không ạ?” An Du hỏi ngược lại, “Nhiều con nít như thế kia, anh rể có nhận ra đứa nào là em không?” Hoắc Chi Tiêu vuốt chóp mũi cậu: “Nếu lúc đó anh rể có tâm tư muốn quấy rối em, thì có coi là con người nữa không?” Hơn nữa, bé con choai choai, phấn điêu ngọc trác, ai nhìn, cũng thấy đáng yêu. “Nhưng anh rể nhớ rõ em.” Hoắc Chi Tiêu lấy đầu ngón tay chọt trán cậu.
An Du ngả người ra sau để trốn khỏi tay anh rể, ôm đầu “ôi” một tiếng. Hóa ra anh rể vẫn còn nhớ…
Trên chiếc lều bạt phản chiếu bóng dáng chiến sĩ đang gác đêm, từ xa đến gần. An Du nhào vào trong ngực Hoắc Chi Tiêu, quay đầu nhìn chăm chăm bóng người đen kịt, chờ đến khi tiếng bước chân đi xa, mới lùi trở về. Hoắc Chi Tiêu khăng khăng không cho cậu trốn, cởi phắt luôn cái quần còn đang vướng víu của cậu.
Lửa trại đã tắt, An Du mặc quần cũng thấy lạnh…. giờ không có quần, chỉ có thể sáp lại gần trong ngực Hoắc Chi Tiêu. Cậu lầm bầm: “Chẳng phải anh rể biết em không thích vụng trộm sao?” Hoắc Chi Tiêu vuốt ve hai cái, cảm giác được đầu của An Du ủi vào trong hõm cổ mình, ánh mắt tối sầm: “Anh rể muốn vụng trộm với em.” An Du muốn cười, nhưng chưa kịp cong khóe miệng, thì đã hốt hoảng hét lên vì Hoắc Chi Tiêu đã bóp lấy hai má mông của cậu: “Anh rể!”
Rõ ràng anh rể đã nói… không bao giờ để cậu vụng trộm lần nào nữa cơ mà! Người đàn ông này, hóa ra chỉ giữ lời khi nào mình muốn mà thôi!
Nhưng trong lòng An Du lại thấy thích. Nếu anh rể khó kiềm chế được cảm xúc ở trên người cậu, vậy thì đời này cũng đáng lắm.
Hoắc Chi Tiêu nói muốn vụng trộm, bảo An Du ngồi quỳ trên chân mình thật, vừa tuốt giúp cậu, vừa hẩy đầu c/u sượt nhẹ qua miệng nhỏ của cậu. Thật sự là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Thế là An Du còn có tâm tình ôm cổ Hoắc Chi Tiêu nói chuyện: “Anh rể, nếu có người nói em đã làm chuyện có lỗi với anh, thì anh có tin không?”
“Em có làm không?” “Em không có.” Cậu lắc đầu rất quyết đoán, quả đào tròn cũng nghiền ép xuống, “Em…em tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với anh rể.”
Lời giải thích của An Du xen lẫn với nỗi sợ hãi, tốc độ nói cũng vô tình tăng nhanh, khi nói, cơ thể nghiêng về phía trước, đôi má mềm cọ cọ trên cằm lún phún râu của anh rể, những sợi tóc lưa thưa trên trán dụi ngứa trái tim Hoắc Chi Tiêu.
“Nếu anh rể không tin…” “Anh tin.” Hoắc Chi Tiêu ngắt lời cậu. An Du lập tức ngừng nói, bấu víu vào bả vai anh rể, không dám thở mạnh. “Thế… thế nếu có người nói em chạm vào tài liệu của anh…”
“Anh rể tin em.” Hoắc Chi Tiêu cười thầm, trong lòng biết cậu đang dè dặt thăm dò, “Lẽ nào em không tin lời anh rể sao?”
An Du tin, nhưng cậu nhớ tới lời mà An Hân đã nói—— a hoàn của cô chính là do sờ vào tài liệu mật trong phòng sách của Hoắc Chi Tiêu mà bị bắn chết. Bây giờ ở trên giường, thì cái gì anh rể cũng hứa được, nhưng đợi đến khi xuống giường thì sao? An Du càng nghĩ càng lạnh lẽo, há miệng cắn trái cổ anh rể một phát, lại mút chụt chụt.
Cậu mất sức, cắn cũng cắn không nổi, giống liếm thì đúng hơn, giày vò Hoắc Chi Tiêu thở ồ ồ không ngừng, tốc độ trên tay càng nhanh, chẳng mấy chốc đã tuốt cho cậu lên đỉnh. Từ khi anh rể rời khỏi Phủ soái, An Du chưa bao giờ tự an ủi dương v/ật nhỏ của mình, bây giờ đã bị sục cho xuất tinh, toàn thân run lên vì sướng, mềm nhũn khóc trong ngực Hoắc Chi Tiêu. Hoắc Chi Tiêu lấy khăn lau tay, trêu một câu: “Anh rể làm đau em rồi à?” Cậu lại liều mạng chôn trong lồng ngực người đàn ông, căm hờn nói: “Anh rể chỉ biết bắt nạt em thôi!”
Lời còn chưa dứt, ngoài lều có một giọng nói nho nhỏ của Lính cảnh vệ. An Du bị dọa sợ hết hồn hết vía, không chờ Hoắc Chi Tiêu mở miệng, dứt khoát cuộn tròn trong chăn thành một cục.
Cậu… cậu thế mà lại mập mờ với anh rể! Cho dù trong lòng các Lính cảnh vệ đều biết rõ, nhưng cậu cũng không thể vụng trộm trước mặt người khác!
Chiếc chăn phồng lên khẽ run rẩy, không khó để nhìn ra người trong chăn căng thẳng cỡ nào. Hoắc Chi Tiêu bất lực cong khóe môi. Gan nhỏ như vậy, thế nào mới hết nhát đây?
Nhưng chẳng bao lâu, người đàn ông hết cười được nữa, bởi vì sau khi An Du hốt hoảng chui vào chăn, đầu cậu vừa vặn kê ngay giữa bẹn đùi của anh, hơi thở nóng hổi đều phả vào cây chày dựng đứng cứng ngắt kia. An Du còn không biết mình đang làm gì, đầu cứ ủi ủi tới, chắc là cảm thấy ngột quá, muốn mở chăn ra.
Tiếp đó hai người cùng rên lên một tiếng——
Môi An Du hôn vào đầu khấc, bị phỏng làm run cả người. Xúc cảm ấm mềm kích thích Hoắc Chi Tiêu kêu rên một tiếng: “An Du!” Giọng điệu nghiêm khắc, khiến cậu thêm hoảng sợ.
Trước đó vì hoảng loạn, nên không nhận ra môi mình đã chạm vào thứ gì, sau khi bình tĩnh lại, thì đã biết đó là cái gì. Thứ có thể khiến một người đàn ông điềm tĩnh như Hoắc Chi Tiêu sốt ruột đến nỗi trực tiếp gầm lên họ tên của cậu, cái thứ vừa mới cạ một chút kia, nhất định là rất…
Trong khi An Du còn đang nghĩ ngợi lung tung, Hoắc Chi Tiêu cũng sắp phát điên. Lần nào anh cũng cố nhịn xuống, thứ nhất là vì An Du không thích vụng trộm, thứ hai là lo dọa cậu sợ. Nhưng khoảnh khắc khi đôi môi An Du chạm vào, tất cả những gì anh nhìn thấy trước mắt đó là An Du bị chị/ch cho ngất xỉu. Bé A Du của anh nuốt lấy dương vậ/t anh, khuôn mặt trắng nõn sáng như trăng nhuốm màu sắc dục. Bất kể dù có là miệng trên hay miệng dưới, cũng đủ để khiến bất kỳ thằng đàn ông nào cũng sôi máu, mất đi lý trí.
Hoắc Chi Tiêu cảm thấy nếu lại chạm tới thêm lần nữa, có lẽ anh sẽ túm tóc An Du, đ/ị/t mở miệng trên, sau đó lại thúc nát miệng dưới. Hoắc Chi Tiêu vén chăn lên thật, vươn tay đỡ gáy An Du.
Nhưng sau khi An Du ngước đầu lên, sự thú tính trong lòng Hoắc Chi Tiêu liền tiêu tan. Đôi mắt ngập nước của cậu tràn đầy vẻ sùng bái, cằm sượt qua c/ặ/c bự, hai bầu má hơi phồng lên, dường như đang phiền muộn.
Hoắc Chi Tiêu mủi lòng, cảm thấy mình bị điên rồi. Anh thế mà còn biết mềm lòng.
Trên tay dính đẫm máu người, thế mà phong thái lại nhẹ dạ vì một Tiểu thiếu gia đang buồn phiền.
An Du như tờ giấy trắng, sắc màu bên trên đều do chính tay Hoắc Chi Tiêu vẽ ra. “Muốn ăn không?” Giọng nói người đàn ông khàn đặc véo cằm cậu. An Du ngỡ ngàng nhìn Hoắc Chi Tiêu, phút chốc mặt đã phừng đỏ, cuối cùng chịu cúi đầu nhìn dương v/ật thô to gần trong gang tấc.
Vừa to vừa xấu, chả đẹp trai giống anh rể xíu nào. Khóe mắt An Du hơi đỏ, sâu trong lòng thực sự là không muốn ăn nó. Xấu quắc, ai mà thèm chứ?
Nhưng cậu không hiểu sao, lại nhớ đến dáng vẻ ngày thường của anh rể—— ngoại trừ lúc ở với cậu ra, thì giữa hai đầu lông mày luôn lạnh như băng. Điều này rất đúng khi anh xem giấy tờ, đánh điện tín hay là khi ăn cơm cũng vậy.
An Du không thích anh rể như vậy, cậu cảm thấy anh rể như một cục đá chôn sâu trong lòng đất, dù cho mùa xuân có đến, thì vẫn không thể cảm nhận được một chút hơi ấm nào.
Cậu muốn trở thành gió xuân của anh rể, cậu muốn sưởi ấm anh rể.
Cho nên An Du e lệ “ừm” một tiếng, hé miệng, do dự rướn cổ về phía trước. Hơi thở ấm nóng bao phủ mọi giác quan của Hoắc Chi Tiêu, tuy nhiên An Du hé nửa miệng hồi lâu, cứ sợ không dám ăn nó, cuối cùng cậu thè đầu lưỡi ra, nhanh như gió liếm một cái trên đầu cu.
Mùi gì nó cũng có. Hormone nam tính sắp nhấn chìm An Du.
Hai tay cậu chống trên đùi anh rể, vừa thở gấp, vừa rơi nước mắt vì bị làm cho rạo rực. Bàn tay nóng hổi của Hoắc Chi Tiêu vuốt ve gáy cậu tràn đầy tính kiểm soát, muốn nhấn xuống, nhưng lại không nỡ.
Kỳ thật chỉ cần tim anh tàn nhẫn thêm một chút, trước tiên là mạnh mẽ chiếm lấy cậu, sau đó cưới về nhà, cũng không có vấn đề gì. Phủ soái không để ý, An gia cũng chỉ mong có vậy.
Chỉ thiệt thòi cho An Du. Vốn dĩ người đàn ông cái gì cũng kiểm soát được hết, bất thình lình ngay cả tâm tư nhỏ đó của An Du cũng không nắm được, trong lòng lập tức càng thêm bực bội mấy phần.
Khi vẻ đáng yêu tràn ngập, một người dù có kiên quyết đến đâu cũng sẽ có điểm yếu. Giống như bàn tay đang đỡ sau gáy An Du kia, rõ ràng không cần phải tốn sức gì là có thể ấn xuống, nhưng vẫn cứ khư khư không hạ tay được. An Du chính là điểm yếu của Hoắc Chi Tiêu, yếu mềm đến tận sâu thẳm trong tim.
Sắc xuân trào dâng trong túp lều bạt, nhưng Phủ soái lại lạnh giá gần như đóng băng. “Ngươi nói đây là thứ mà Hoắc Chi Tiêu sai ngươi gửi về đây sao?” An Hân bỗng leo ra khỏi giường, chật vật cầm lấy lá thư. Cô tự lẩm bẩm “Nhất định…nhất định là anh ấy biết A Du đã lấy cắp tài liệu mật của anh ấy, nhất định…?!” Giọng của An Hân bỗng nhiên im bặt, yết hầu cô như bị bóp nghẹt, khuôn mặt đỏ rực, hơi thở nặng nề, trước mắt tối sầm lại, cô ngất đi trong tiếng la hét của các bà vú.
Và bức thư đó bị cô vò nát rơi xuống đất, bất ngờ vì đó là đơn hòa ly.