Không được. An Du siết chặt tay thành nắm đấm trong ống tay áo, trong lúc hốt hoảng nếm được vị máu tanh trên môi.
Cậu cắn khóe miệng, hung dữ nghĩ, cho dù phải chịu tang ba năm, thì cậu cũng phải trèo lên được giường của anh rể. Cứ ba năm rồi ba năm nữa, cậu hết chờ nỗi rồi!
Hơn nữa bây giờ còn có An Tiếu…
“Anh rể, em đi tắm trước đây.” Sau khi An Du hạ quyết tâm, lúc lên lầu còn vội hơn cả Hoắc Chi Tiêu, bịch bịch bịch chạy nhanh lên lầu. Hoắc Chi Tiêu ngẩng đầu, trong ánh mắt sót lại toàn là những hạt bụi nhỏ lả tả rơi xuống từ những bước chân của cậu. “Anh rể, quần áo của em đều mang vào trong phòng chưa ạ?” An Du chạy vào trong phòng tắm rồi lại vội vàng xông ra, nhoài người trên tay vịn của cầu thang từ trên cao nhìn xuống, “Anh rể, anh rể ơi, sao anh còn chưa lên đây thế?”
Vô số từ “anh rể” được gọi đi gọi lại, vừa vặn đánh vào trái tim Hoắc Chi Tiêu.
“Đã mang vào hết rồi, em tìm kỹ lại xem.” Khi Hoắc Chi Tiêu bước lên bậc thang cuối cùng anh nghĩ, An Du sẽ mãi mãi không hiểu, danh xưng “anh rể” này đối với anh mà nói, nó có hàm ý như thế nào.
Đó là quả ngọt mà chỉ khi phá vỡ điều cấm kỵ mới có thể nếm được nó.
Quả ngọt của Hoắc Chi Tiêu hiện giờ đã cởi đồ tang xuống, phát ngốc ôm lấy chiếc váy sườn xám màu trắng hình trăng non đem theo từ An gia. Cậu không chắc anh rể có biết tới sự tồn tại của An Tiếu hay không.
Nếu biết, thì liệu có còn cưới cậu không.
Người đàn ông của Hoắc gia không lấy vợ lẽ, nếu đưa An Tiếu lên, vậy cậu không còn cơ hội nữa rồi. An Du giẫm một chân vào bồn tắm, mang theo tiếng nước ào ào, run rẩy ôm lấy cánh tay.
Trước mắt, cách duy nhất là phải trèo được lên giường. Tiếng nước nối tiếp nhau như sóng biển.
Hoàng hôn buông xuống, trong phút chốc, bộ sườn xám vắt trên bức bình phong có hàng trăm con chim đang bay về hướng phượng hoàng được mạ một lớp trăng sáng ướt đẫm.
Mà tay An Du ướt nước cũng vươn ra đằng sau bình phong, cậu bắt lấy góc váy, kéo bộ sườn xám từng chút từng chút một vào trong ngực. Cơn thủy triều của dục vọng đánh lên người cậu, kèm theo dòng nước ấm nóng, chảy qua từng mọi ngóc ngách trong thân thể, cuối cùng lách tách rơi xuống đất.
An Du nhấc chân, những giọt nước li ti từ đuôi tóc cậu nhiễu xuống mắt cá chân, tạo thành những bọt nước lành lạnh. An Du rùng mình một cái.
Cậu không biết anh rể có ở trong phòng không, đèn trong phòng tắm chỉ chiếu sáng một chút ở sàn nhà trước cửa. Nhưng cậu nghe thấy tiếng của An Hân.
Phải, chị ở phòng sát vách.
An Du đã từng bởi vì chuyện này, mà đã bị hù sợ trong phòng tắm, không dám thân mật với anh rể nữa, nhưng bây giờ thì khác rồi. Cậu chân trần, giẫm trên những giọt nước đã lạnh lẽo từ lâu, do dự hết nửa ngày, vẫn quấn đồ tang vào người. Bất kể mối quan hệ giữa cậu và An Vinh có như thế nào, với tư cách là một người em trai, lễ nghi không thể phá vỡ. Cậu mập mờ với anh rể, nên cũng chỉ có một chút lễ nghi này vẫn còn có thể tuân theo được.
An Du đẩy cửa phòng tắm ra. Lò sưởi đã được đốt trong phòng ngủ, những đốm lửa nhỏ phiêu phiêu theo làn gió, từng khóm từng khóm nở rộ trong màn đêm.
Hoắc Chi Tiêu ngồi ở mép giường quay lưng về phía An Du, nhìn gió tuyết bay ngoài cửa sổ hút thuốc.
Tim An Du đột nhiên buông lỏng, hưng phấn đến mức gần như không thở được. Anh rể đang ở đây.
Không gì có thể khiến cậu vui hơn như bây giờ.
An Hân vẫn đang nổi giận ở cách vách, có lẽ là biết tình hình không thể cứu vãn được nữa, và chắc có lẽ cũng đã biết đến sự tồn tại của An Tiếu… nhưng ai quan tâm tới cô ta chứ! Khi An Du trèo lên giường, thầm nghĩ, bên cạnh anh rể chỉ có mình cậu thôi.
Chỉ có cậu mà thôi. Thình thịch, thình thịch.
An Du căng thẳng nắm lấy chăn bông, cách anh rể ngày càng gần, tim đập càng lúc càng nhanh, ngay khi cậu vươn tay muốn với lấy vạt áo Hoắc Chi Tiêu, chân giẫm trên chăn vấp phải thứ gì đó mềm mềm, cả người mất thăng bằng, trên tay cũng mất sức. An Du đầu tiên là ngả người vào góc giường, tiếp đó trượt chăn, ngã phịch xuống đất.
Đương nhiên Hoắc Chi Tiêu biết An Du đang trèo lên giường, cũng vui khi thấy cậu chủ động, chỉ là không ngờ tới trong nháy mắt, A Du bé bỏng của anh lại để mình té dưới đất.
Hoắc Chi Tiêu dở khóc dở cười bước tới, còn chưa ôm người lên, thì đã nghe thấy tiếng nghẹn ngào nho nhỏ. An Du nói: “Anh rể… anh rể đạp em.” Cậu vốn đã căng thẳng đến mức toàn thân mềm nhũn, bây giờ ngay cả sức trèo lên giường cũng không có, nghe thấy tiếng bước chân sắp đến gần của anh rể, sợ hãi co rụt về phía sau.
Hoắc Chi Tiêu buồn cười: “Sao anh rể có thể đạp em được chứ?” Vừa nói, vừa dang tay muốn ôm lấy cậu.
An Du trốn ra sau một chút, nhưng lại không nhịn được sáp lại gần, ôm cổ Hoắc Chi Tiêu, thút thít bảo: “Anh rể đạp em xuống đất.” “Anh không có.” Hoắc Chi Tiêu ngồi bên giường một lần nữa, vén chăn lên cho cậu xem, “Là cái gối mà em.” An Du nín khóc, hoài nghi đi tới nhìn, thì thấy quả nhiên có cái gối giấu ở dưới chăn, mặt lập tức đỏ bừng, không khóc nữa, mà chuyển sang chôn đầu vào hõm cổ người đàn ông.
“Nghịch quá đi mất.” Hoắc Chi Tiêu vỗ nhẹ vào mông cậu. An Du căng chặt eo, liều mạng chui vào trong ngực anh rể. Hoắc Chi Tiêu nhịn không được, lại tát mông thêm một cái. “Anh rể?” Cái tát này thật vô lý, đầu An Du đột nhiên ngẩng lên: “Anh…”
“Em không tin anh rể.” Hoắc Chi Tiêu dùng miệng chặn môi cậu, nút lấy đầu lưỡi nhỏ mềm ướt của cậu, chờ đến khi mút cho hả hê, mới luyến tiếc nhả ra: “Sao em lại nghĩ anh rể sẽ đạp em xuống chứ, hửm?”
An Du vì đã gây ra một sai lầm ngớ ngẩn nên không rãnh suy nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Hoắc Chi Tiêu, chỉ biết gật đầu. “Phải phạt thôi.” Hoắc Chi Tiêu thuận thế đè cậu dưới người, bàn tay thon dài mò vào trong quần áo tang, còn chưa sờ được cái gì, thì đã có một tiếng “ồ” vang lên, Hoắc Chi Tiêu hỏi: “Mặc gì bên trong vậy?” “Là đồ…đồ anh rể thích ạ.” An Du nghe thấy vậy, bèn tỉnh táo lại, hấp tấp cởi quần áo tang ra, lộ rõ chiếc váy sườn xám màu trắng ngà bên trong.
Vẫn là chiếc váy cậu mặc khi được khiêng vào Phủ soái, kiểu dáng đơn giản, nhưng họa tiết trên gấu váy được thêu rất chăm chút tỉ mỉ. An gia cũng đã xem xét kỹ lưỡng, khi ép cậu trèo lên giường của Cô gia.
Chút tâm tư ấy nở rộ giữa một khoảng trắng tinh khôi, tỏa ra ánh sáng diêm dúa lẳng lơ. An Du quay đầu đi, đỏ mặt, vuốt ve những hoa văn trên gấu váy ở trước mặt anh rể, đầu ngón tay trắng nõn hồng hào, lần theo những đường hoa văn ấy, sau đó từng chút từng chút vén mở chỗ xẻ tà của sườn xám.
Hoắc Chi Tiêu đột nhiên nắm lấy cổ tay An Du, cau mày nói: “A Du…” “Em muốn.” An Du lại quay đầu lại, trong đôi mắt ngấn nước lóe lên một tia ngang bướng. Hoắc Chi Tiêu hô hấp có chút chậm lại: “Không sợ à?”
Người đàn ông biết cậu sợ, mỗi lần muốn dùng tay, đều phải vừa dỗ vừa lừa mới có thể sờ thêm được nhiều chút. Bây giờ…
“Sao vậy?” Hoắc Chi Tiêu cúi đầu hôn xuống chiếc gáy mảnh khảnh của An Du, ép xuống tất cả nỗi run rẩy của cậu dù chỉ là nhỏ nhất. Cậu cụp mắt, nhỏ giọng nói: “Chị.”
“Chị em? Đừng sợ, anh rể đã đưa đơn hòa ly cho cô ấy.”
An Du sửng sốt.
“Nếu em không muốn…”
Cậu đột nhiên túm chặt cổ áo anh rể, ngước đầu hôn tới.
Nói là hôn, nhưng cũng không hẳn là vậy, An Du chu miệng tới, môi đập vào răng anh rể, ngay lập tức ứa nước mắt. Nhưng cậu không buông tay, thay vào đó là kiên trì quác mắt nhìn chằm chằm, vẻ mặt Hoắc Chi Tiêu dần dịu đi, cả người như mềm nhũn.
“Anh rể…” “Ừ.” Hoắc Chi Tiêu nghiêng người, rải xuống bên cổ An Du những nụ hôn như mưa, hai tay tiện thể cởi hai nút cổ áo sườn xám. Mà khi An Du nghe thấy ba chữ “đơn hòa ly”, thì đã bị cơn dục vọng trong lòng bùng nổ cắn nuốt.
Hóa ra cậu có nhiều cảm xúc ẩn sâu trong từng ngóc ngách của cơ thể như thế. Hóa ra cậu căn bản chẳng hề lộ ra vẻ quan tâm đến cuộc hôn nhân giữa chị và anh rể như vậy. Hóa ra… Hóa ra cậu là người không biết liêm sỉ, chỉ muốn là người được anh rể đút no.
Đến nỗi chị có ký tên hay không, cậu nào quan tâm? Dù chị không ký, thì cậu cũng phải quấn lấy Hoắc Chi Tiêu, cho đến khi… cho đến khi bên cạnh Hoắc Chi Tiêu chỉ còn lại một mình cậu.
An Du thở hổn hển nắm lấy tay anh rể, đè mạnh lên đùi cậu. Giọt nước lạnh buốt giống như bị bàn ủi làm bỏng, hóa thành hơi nước màu trắng, bỏng rát khiến con tim cậu nhức nhối. Hoắc Chi Tiêu muốn thiêu đốt cậu.
“Sao lại lạnh thế này?” Tiếng thở dài của người đàn ông văng vẳng bên tai An Du.
Cậu đau khổ nhắm nghiền mắt. Vì sao anh rể lại dịu dàng như vậy chứ? Vì sao… sự dịu dàng này ngay từ đầu không dành cho cậu? Hóa ra trong lòng cậu vẫn có một phần ghen tỵ với chị. Cho dù cậu đã có được tình yêu của anh rể, nhưng cậu vẫn ganh tị như cũ.
Con người mà, dục vọng mãi mãi không có điểm dừng, lòng tham luôn thổn thức. Hoắc Chi Tiêu sờ ướt cả tay, là nước mà An Du chưa kịp lau khô.
“Hư quá.”
“Anh rể…” Cậu đè lại cổ tay người đàn ông, dẫn Hoắc Chi Tiêu mò sâu vào trong, “Em không có mặc.”
Dưới váy sườn xám, thả rông không mặc gì.
An Du cắn răng, chịu đựng tất cả nỗi sợ hãi, đưa ngón tay Hoắc Chi Tiêu luồn vào trong lỗ đ/í/t, lại bởi vì ngón tay anh rể nóng quá, ngay lập tức đã rên thành tiếng, hai chân nhịn không được khép chặt, kẹp lại tay người đàn ông. Cậu hiếm khi chủ động một lần, nhưng cuối cùng chỉ làm được với ngón tay, vừa mới sờ chưa làm gì đã chịu không nổi, cảm thấy thất vọng đến mức sắp ngất xỉu, ngay cả mắt cũng không dám mở, càng đừng nói chi là nhìn vào nét mặt của anh rể.
…Chắc anh rể đang cười cậu nhỉ?
Hoắc Chi Tiêu đúng thật là đang cười, anh cười vì vẻ ngây ngô của An Du, cũng cười với cách bày tỏ dục vọng của cậu. Hoắc Chi Tiêu nhìn rõ tâm tư tràn đầy sắc tình của cậu, không cảm thấy dâm đãng, mà lại càng thích thú.
Còn gì hạnh phúc hơn khi người mình thích cũng thích mình?
Hoắc Chi Tiêu bế An Du lên, cho cậu quỳ giữa hai chân anh: “Chẳng phải muốn à?” An Du vùi mặt sâu vào trong bả vai người đàn ông, không vui nói: “Em không biết.” “Anh rể dạy em.” Hoắc Chi Tiêu chuyển động ngón tay, bụng ngón tay trượt vào trong kẽ mông lành lạnh, dần dần nhen nhóm lửa dục còn sót lại trong người cậu,
An Du bắt đầu cảm thấy nóng. Cậu ôm chặt lấy cổ anh rể, như ôm khúc gỗ đang trôi dạt trong biển dục.
Thế là từng tiếng thở dốc của Hoắc Chi Tiêu, cho dù có là dục vọng nặng nề xen lẫn trong tiếng hít thở, cậu đều nghe thấy vô cũng rõ ràng.
“Anh rể, anh rể ơi…” An Du cũng bị nhấn chìm, eo không kìm được lắc lư. Cậu cam chịu nghĩ, có lẽ người dâm đãng nhất trên đời chắc là cậu rồi, nghe thấy tiếng thở ồ ồ của anh rể mà có thể ướt. “Học được chưa?” Hoắc Chi Tiêu rút tay lại, chỉ lấy đầu ngón tay đâm nhẹ lỗ đ/í/t, “Sau này anh rể không ở nhà, em có thể tự chơi.” An Du sợ đến mức hét lên: “Em không muốn!”
Cậu không biết lời từ chối của mình là vì xấu hổ, hay là vì bài xích không muốn anh rể đi.
Hoắc Chi Tiêu được An Du lấy lòng bởi vẻ chống cự hết sức dữ dội, biết mà còn hỏi: “Sao thế?” “Em chỉ muốn anh rể thôi.” Cậu hạ eo, mông múp dập xuống đũng quần Hoắc Chi Tiêu, nũng nịu nói: “Ngoài anh rể ra, em không muốn ai chạm vào em hết.” “Được rồi.” Hoắc Chi Tiêu không bắt nạt cậu nữa, ngón tay lại mò vào trong khe mông, vỗ về An Du ngoan ngoãn nằm trở về trên vai người đàn ông.
Thực ra có một vài lời, Hoắc Chi Tiêu không nói. Chờ đến khi ăn thật, thì A Du bé bỏng của anh sao có thể chịu nổi? E là xấu hổ đến mức muốn độn thổ, cũng sẽ nhịn không được ngậm lấy đầu ngón tay mà chơi đùa.
An Hân ở cách vách lại căm phẫn khóc than một tràng đầy bi thương. An Du và Hoắc Chi Tiêu đều nghe thấy hết. Trong mắt cậu lóe lên một ánh nước, âm thanh đã từng rất khủng khiếp bây giờ lại kích thích mọi ham muốn của dục vọng. Cậu chỉ cần anh rể, ai cũng không thể ngăn cản.
Ánh mắt Hoắc Chi Tiêu cũng có chút thay đổi. An Hân chẳng những bị Lính cảnh vệ trói lại, mà còn có An Tiếu trước đó đang vui vẻ chờ đợi trên giường.
Tâm tư của An gia rất rõ ràng, trong lúc An Du tắm Hoắc Chi Tiêu căn dặn Lính cảnh vệ đi điều tra, chuyện An Du khó sinh rốt cuộc là do ai truyền ra.
Nếu khó sinh thì thế nào? Hoắc Chi Tiêu anh đây muốn An Du, không phải là vì cái bụng của cậu.
“Anh rể.” An Du càng sờ, càng nhạy cảm, dẩu mông lắc trái lắc phải, đột nhiên hỏi: “Anh tắm chưa ạ?”
Hoắc Chi Tiêu bóp má mông cậu: “Chê anh rể dơ đấy à?” “Em không có.” Cậu cuống cuồng chuyển tầm mắt đi. Cậu…cậu chỉ muốn trả thù chị. Cậu không phải là cục bột bằng người, bị chị cầm vò nắn lâu như vậy, luôn phải đưa ra câu trả lời. Nhưng cậu sợ anh rể cảm thấy, mình đang lợi dụng đoạn tình cảm này.
Suy tính nhỏ đó trong lòng An Du không thể nào thoát khỏi tầm mắt của Hoắc Chi Tiêu. Hoắc Chi Tiêu chỉ cảm thấy thương tiếc. Tiểu thiếu gia được cưng chiều từ bé bị người ta ăn hiếp cũng không biết.
Hoắc Chi Tiêu cúi đầu, cụng trán An Du: “A Du.” “Dạ…” Ánh mắt cậu có chút lơ lửng.
“Anh rể vào phòng tắm dạy em.” Hoắc Chi Tiêu nhịn cười bế cậu lên: “Được không nào?”
Chữ “được” của An Du chìm vào trong tiếng hít thở. Hoắc Chi Tiêu đã nút lấy lưỡi cậu.
Họ lảo đảo đi vào phòng tắm, Hoắc Chi Tiêu bảo vệ đầu An Du, đè cậu lên tường.
Rầm. Tiếng va chạm mạnh mẽ làm chấn động đầu quả tim bọn họ, cũng làm dao động trái tim của An Hân và An Tiếu sát vách.
Lính cảnh vệ đã bịt mắt An Hân và An Tiếu, theo lời căn dặn của Hoắc Chi Tiêu, trói bọn họ ở hai đầu giường. Khi mất đi thị giác, tai có thể bắt lấy được rất nhiều tiếng động.
An Tiếu không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng An Hân lại biết, cơn ác mộng của cô lại tới rồi. Em trai ruột của cô đang dan díu với chồng cô ở sát vách, cơn n*ng tình của bản thân không kiềm được khi còn chưa vào trong bồn tắm, mà trước tiên họ đã vội vã vồ lấy nhau trên tường.
Lần đầu tiên sự việc diễn ra đúng như dự đoán của An Hân. Trong nhà tắm hơi nước mù mịt, Hoắc Chi Tiêu chặn đầu gối vào giữa hai chân An Du, ôm mặt cậu, tùy ý mút hôn. Mà tay nhỏ của An Du đang nắm lấy cổ tay anh rể, một lúc sau đã khóc lóc lắc eo, chủ động kéo lưng quần của anh rể. Thắt lưng da rất khó mở, An Du hoàn toàn không lần được chốt khóa ở đâu để tháo, chưa cởi được thắt lưng của anh rể, mà đã bị anh rể cọ đầu gối chảy nước, nào còn đứng vững nữa, trực tiếp cưỡi lên đùi người đàn ông.
“Anh rể ơi, lưng quần…” An Du lẩm bẩm. Hoắc Chi Tiêu đưa tay ra, kiên nhẫn dạy cậu cởi thắt lưng.
Lạch cạch. Tiếng cài khóa đã được mở, trong tắm chưa bật đèn, nên tiếng gì đều có thể làm An Du sợ, mất nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được.
Huống chi là tiếng hít thở của Hoắc Chi Tiêu, một tiếng này còn nặng hơn tiếng trước, tình cảm chứa đựng trong đó, cậu nghe hiểu, cũng biết… chính là ngày hôm nay.
An Du lại bắt đầu sợ hãi.
Cậu vươn tay, dè dặt chạm xuống quần anh rể, đầu ngón tay dọc theo đường may của quần từng chút từng chút sờ vào giữa háng, tìm kiếm nguồn nhiệt nóng hổi, cuối cùng cách bên trong đũng quần, mò trúng cái chày nóng hơi cương, sợ đến mức run cầm cập.
Lúc ở ngoài vùng biên, sao cậu có thể dùng miệng ngậm nổi cái thứ to xác như vậy chứ?