Ngón tay Tô Ngọc Kiều như bị nhiệt độ trong lòng bàn tay anh ta làm bỏng, đầu ngón tay run rẩy muốn thoát ra nhưng lại bị anh ta dùng lực không nhẹ không nặng nắm chặt, khiến cô không thể giãy giụa. Cô khẽ hừ một tiếng, còn nói không muốn ép cô, bây giờ lại đang làm gì, cô không giãy giụa với anh ta nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta nói: “Anh muốn em đi theo anh nhập ngũ sao?“
Lục Kiêu cân nhắc một chút rồi thành thật nói: “Muốn, tất nhiên là anh muốn nhưng anh càng hy vọng em vui vẻ, điều kiện ở đó thực sự rất khó khăn, hơn nữa anh không thể đảm bảo luôn có thể ở bên cạnh chăm sóc em. ”
Đối với câu nói này của anh ta, Tô Ngọc Kiều khá hài lòng, cô suy nghĩ một chút rồi tiến lại gần hơn, tiếp tục hỏi anh ta: “Lúc đó anh đe dọa em, sau này lớn lên vẫn phải gả cho thằng nhà quê, vậy nên, anh cưới em là muốn trả thù em sao?”
“Kiều Kiều, sao có thể chứ. ”
Lục Kiêu nghe thấy câu hỏi này thì buồn cười đến mức không nói nên lời, anh ta do dự một chút rồi vẫn nói cho cô biết câu trả lời chân thật nhất:
“Thực ra lúc đó anh đã thích em rồi, chỉ là lúc đó còn trẻ, mới bồng bột, làm chuyện không tốt với em, xin lỗi em, lúc đó anh thực sự không có ý gì khác, sau này cũng sẽ không trả thù em. ”
Ba chữ cuối cùng Lục Kiêu nói có chút khó khăn, anh ta không biết, hóa ra trong lòng vợ mình, anh ta vẫn luôn là hình tượng như vậy, không trách sao lúc đầu cô lại ghét anh đến vậy.
“Được rồi, câu trả lời này, miễn cưỡng chấp nhận. ”
Tô Ngọc Kiều cố ý nói lời khinh thường nhưng khóe miệng cô nhếch lên đã bán đứng cô. Lục Kiêu cảm thấy trong lòng có chút kích động, nắm tay cô tại gần hơn một chút, cố nén cảm xúc căng thăng hỏi:
“Kiều Kiều, em đồng ý chứ? Em đồng ý tiếp tục ở bên anh chứ?”
“Ừm”.
Không biết vì sao, Tô Ngọc Kiều bị ánh mắt nóng bỏng của anh nhìn chằm chằm, cảm thấy má mình đang nóng dần lên. Cuối cùng cô vẫn bị nhìn đến mức xấu hổ, vội vàng đáp một tiếng, định quay mặt đi tránh ánh mắt của anh, nhưng không ngờ anh lại dùng sức kéo cô vào lòng ôm chặt.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều…”
Anh liên tục gọi tên cô bên tai, gọi đến mức Tô Ngọc Kiều không chịu nổi nữa, ngẩng đầu hôn lên môi anh ta một cái, Lục Kiêu lập tức mất tiếng. Nhưng Tô Ngọc Kiều còn chưa kịp đắc ý, ánh mắt Lục Kiêu càng thêm nóng bỏng, như thể cô vô tình chạm vào công lắc nào đó của anh ta, nhắm mắt cúi đầu hôn cô.
“Ưmmm!
”Đây vẫn là Lục Kiêu biết chừng mực, chiều chuộng mọi tính nhỏ nhen của cô sao.
Tô Ngọc Kiều muốn khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình bị lừa thì phải làm sao.
…….
Nhà họ Tô nổi tiếng cưng chiều đứa cháu gái nhỏ nhất trong cả con hẻm cây phượng, cưng chiều đến mức không còn gì để nói.
Nếu đi trên con đường trong hẻm, tình cờ nhìn thấy một ông lão tóc bạc phơ dắt một cô bé xinh xắn dễ thương đến mức khiến lòng người tan chảy, thì chắc chắn đó là ông cháu nhà họ Tô. Tô Kiều Kiều sáu tuổi tin chắc rằng mình là người đẹp nhất trong cả con hẻm, ngày nào cũng quấn lấy bà nội tết cho mình những bím tóc xinh xắn, rồi lại đội những chiếc kẹp tóc đủ màu mà mẹ mua cho, hì hì, cô bé chính là người đẹp nhất.
“Bà ơi, hôm nay cháu muốn mặc váy, cái váy mà mẹ mua cho cháu hôm qua. ”
Tô Kiều Kiều có rất nhiều váy, nhưng cô bé luôn thích nhất là váy mới.
Đúng là Dương Mẫn chiều cô bé, cũng sẵn sàng chi tiền cho cô bé, quần áo mà Tô Kiều Kiều mặc từ nhỏ đến lớn có thể chất đầy mấy tủ quần áo. Bà Tô xuất thân từ hoàn cảnh nghèo khó, bà có ý muốn con dâu đừng quá phung phí nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa cháu gái chớp chớp mắt nói muốn váy mới, bà lại không nỡ.
“Được, hôm qua bà giặt cho cháu rồi, hôm nay Kiều Kiều muốn tết kiểu tóc gì?”
Nhà mà con dâu và con trai xin ở nhà máy dệt sắp được rồi, đợi đến khi nhà bên đó sắp xếp xong, chắc là đứa cháu gái nhỏ cũng phải chuyển sang bên đó ở.
Bà nội Tô yêu thương xoa xoa khuôn mặt non mịn như đậu phụ của Tô Kiều Kiều, tết cho cô bé một bím tóc hình vương miện hoa nhỏ xinh xắn. Lại thay cho cô bé chiếc váy hoa nhí màu hồng, Tô Kiều Kiều điệu đà sau khi ăn mặc xong thì chạy đến trước gương ngắm nghía trái phải, xòe váy xoay một vòng.
“Sáng nay Kiều Kiều muốn ăn gì nào, bánh đường hay bánh thịt cừu? Đi, ông nội đưa cháu đi mua. ”
Ông nội Tô đi tới dắt tay cháu gái.
Những người hàng xóm già trong hẻm cây phượng nhìn thấy Kiều Kiều cũng rất thích, bởi vì cô bé không chỉ xinh xắn mà còn rất ngọt ngào, gặp ai cũng chào.
“Chào ông Trương ạ. ”
“Chào buổi sáng bà Ngô. ”
“Ồ, Kiều Kiều, chào buổi sáng, đã ăn sáng chưa? Đến đây, bà cho cháu một cái bánh gà ăn này. ”
Cách thể hiện tình yêu của người già là cho ăn, đủ thứ đồ ăn ngon đều nhét cho cô bé.