*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh là cái người cổ hủ! Tôi mặc như vậy có lộ gì đâu!””Sao lại không lộ? Không phải lộ cánh tay với chân đây sao? Nhìn khó coi muốn chết.
” Trình Gia Thuật nhìn như thế nào cũng thấy chói mắt, vừa nghĩ đến có người đàn ông khác nhìn vợ mình thì anh liền muốn bốc lửa.
“Vậy anh tự mình đi huyện thành đi, tôi không ra cửa thì sẽ không có chỗ nào lộ nữa.
“”Được rồi đều để cho em mặc, đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước.
” Anh nhíu mày, cảm thấy bản thân lại muốn dạy dỗ người khác.
“Thế nào, anh muốn đánh tôi hả?” Lâm Nghiên Thu duỗi cánh tay đến trước mặt anh, nói: “Đánh đi đánh đi.
“Trình Gia Thuật: “! “Cao Quế Hương nghe đến đây thì cố ý ho khan mấy tiếng, mặc dù bà không thích con dâu ba, nhưng cũng không đồng ý cho con trai đánh con dâu, khi xưa lúc ông Trình còn sống, cho dù cãi nhau đến mức nào thì ông cũng sẽ không đụng đến một đầu ngón tay của bà, nếu ông dám đánh bà thì bà sẽ liều mạng ngay lập tức.
Hai người bị tiếng ho cắt đứt liền nhanh chóng tách ra.
Trình Gia Thuật là người bảo thủ, anh không thể ở trước mặt mẹ mình làm ra mấy chuyện ân ái với vợ được.
Lâm Nghiên Thu thì rất muốn tát vào mặt mình một cái, vừa rồi đầu óc cô có bệnh sao? Cô vậy mà đi làm nũng đối với người có khuôn mặt giống hệt bạn trai trước khi của mình.
Tâm tư hai người khác nhau, không hẹn mà cùng mở mắt.
Cao Quế Hương nghe thấy con trai thứ ba nói muốn đi huyện thành thăm lão sư, liền nói: “Mang vợ con đi cùng đi, mấy đứa nhỏ cứ để mẹ trông cho.
“Bà không quan tâm lời đồn thổi chuyện con dâu ba bỏ trốn với người bàn hàng rong là thật hay giả.
Nhưng bà biết nếu không cho đôi vợ chồng son đi đây đi đó, thì khi người phụ nữ nhàm chán muốn thay lòng đổi dạ, cho dù có dùng mười con trâu cũng không thể kéo về được.
Con dâu có không tốt thế nào nhưng chỉ cần nó còn ở đây, con trai bà mới có một gia đình.
.