Chỉ vài giây sau, một tiếng bước chân khẽ vọng đến và rồi một tên nam tử dáng vẻ thư sinh, một tay cầm quạt, dáng vẻ thần côn, bề ngoài chỉ khoảng chừng ba mươi tuổi tiến vào. Đầu tiên, hắn ta quan sát một lượt căn phòng, miệng luôn nở một nụ cười nhẹ nhàng, cảm giác nho nhã như văn nhân chính hiệu.
Nhìn thấy gã nam tử lạ mặt, tên bịt mặt liền rút ra một thanh đao ngắn, định lao đến tấn công thì đối phương liền lên tiếng:
– Không cần động thủ, ta là Hồ Bính.
– Người là Hồ tiên sinh? Lão gia có dặn dò tiểu nhân mang cây Kỳ Lân rời đi. Không biết người đến đây là để phụ giúp chăng?
Theo như kế hoạch của Tra gia chủ, chỉ có năm người thân tín nhất của lão tham gia hành động lần này. Bây giờ bỗng nhiên vị Hồ tiên sinh mà gia chủ vẫn luôn nhắc đến lại bất thình lình xuất hiện, khiến cho tên thủ hạ này có chút bối rối không rõ thực hư.
– Giúp đỡ? Haha cứ xem là vậy đi.
Dường như nghe được điều gì đó rất nực cười, Hồ Bính cười to. Kế đó, hắn ta dùng một tốc độ nhanh khủng khiếp vung quạt một cái, tên bịt mặt không kịp phản ứng gì cả thì liền ôm lấy cổ họng của mình rồi ngã xuống. Một cao thủ nhân cấp đỉnh phong cứ vậy mà bị miểu sát một cách đơn giản. Cũng phải nói rằng gã họ Hồ ra tay quá bất ngờ trong khi đối phương không kịp phòng bị gì cả.
“Hóa ra tên này chính là Hồ tiên sinh trong miệng của lão già họ Tra”
Trong suy nghĩ của Tiểu Hắc, Hồ tiên sinh là một kẻ vô cùng đáng sợ, quỷ kế đa đoan. Kẻ trong cuộc u mê, người ngoài thì sáng mắt, từ góc độ của mình nó đã sớm nhận ra bàn tay sắp đặt của gã trong sự kiện lần này. Mọi thứ chỉ dừng lại ở suy đoán, cho đến khi nó trực tiếp nhìn thấy Hồ Bính ra tay giết người trước mặt mình.
Hạ sát một tên nhân cấp đỉnh phong không có gì là đặc biệt, Tiểu Hắc nó cũng có thể dễ dàng làm được. Chủ yếu là cách hắn ta ra tay thì quả là khó mà có thể tưởng tượng được. Đường đường một cao thủ nội khí lại âm thầm đánh lén một kẻ yếu hơn mình rất nhiều, đây là cách làm gì? Điều này chứng tỏ gã họ Hồ này là một người vô cùng thâm độc, tính cách lại cực kỳ cẩn thận, kín kẽ. Mãnh hổ tuy hung dữ lại không đáng sợ bằng một con độc xà luôn rình rập cắn người.
Giờ phút này, trong đầu Tiểu Hắc đang lưỡng lự giữa tiếp tục ẩn thân hay quyết định ra đòn bất ngờ rồi xoay người bỏ chạy thật nhanh. Bởi vì nó biết mình không có một chút cơ hội nào đánh thắng được đối phương cả. Tuy có một việc khó hiểu là vì sao tên này chỉ biểu hiện thực lực ra hoàng cấp trung kỳ, là do hắn ta tiết kiệm khí lực khi giết một tên nhân cấp hay còn vì nguyên nhân nào khác? Là muốn đánh lừa kẻ đang ẩn nấp như nó sao?
Bằng vào thần thức, Tiểu Hắc có thể xác định nội khí của tên Hồ tiên sinh này cực mạnh, phải nói là kẻ mạnh nhất mà nó gặp được. Theo như nó ước tính, kẻ này có thể đã siêu việt hoàng cấp cảnh giới rồi. Với thực lực khủng bố đó, có thể hắn ta đã sớm nhận ra được sự có mặt của nó trong phòng từ lâu.
Do dự chưa quyết, Tiểu Hắc lại phải lựa chọn tiếp tục ẩn thân theo dõi vì lúc này lại có một người nữa tiến vào trong phòng. Kẻ này không hề xa lạ với chúng ta, mà đó chính là thủ tướng Lý Vương Triều. Có điều hiện tại thần thái và khí tức của ông ta đã thay đổi hoàn toàn như hóa thân thành một người khác vậy. Không còn bộ giáng mệt mỏi vì lượng công việc quá lớn, lại càng không hề có vẻ yếu đuối của một vị trung niên phàm tục thường thấy. Họ Lý trước mặt đang khí lực mười phần, tay cầm một thanh trường dao dài, đôi mắt sắc bén như chim ưng.
Tưởng chừng như sự xuất hiện lẫn biến hóa của vị thủ tướng Yên quốc sẽ khiến cho Hồ Bính bất ngờ, song hắn ta lại rất bình tĩnh, luôn giữ nụ cười như gió xuân đầy giả dối trên miệng của mình. Chẳng những thế, hắn còn mỉm cười thủ lễ hướng Lý Vương Triều nói:
– Nghe danh ngài thủ tướng đã lâu, nay mới được diện kiến. Không biết ta nên gọi ngươi là Lý Vương Triều hay là Đỗ Hữu Thâm đây?
– Tại sao ngươi biết được cái tên đó? Rốt cục ngươi là ai?
Vừa nghe đến cái tên Đỗ Hữu Thâm, khuôn mặt tên thủ tướng tái lại, sát khí từ trong đôi mắt cũng mãnh liệt bắn ra. Khẽ xiết chặt trường đao trong tay, Lý Vương Triều chỉ cần đối phương trả lời xong là có thể động thủ bất kỳ lúc nào.
Làm như không nhìn thấy thái độ muốn giết người của đối phương, Hồ Bính cười nhạt một cái rồi cất tiếng:
– Mười hai năm về trước, có một đại môn phái trung đẳng gọi là Hằng Thương Phái, môn hạ lên đến cả nghìn người. Loại môn phái này ở Triệu quốc cũng không phải quý hiếm gì, càng chẳng có điểm gì nổi bật. Thế rồi một hôm, có một tin đồn lan ra, người ta nói chưởng môn Hằng Thương tìm được một bản đồ chứa đựng bí mật nơi tọa hóa của một cường giả danh chấn Chân Võ Môn một trăm năm trước.
– Thất phu vô tội, hoái bích kỳ tội! Các đại môn phái hay tin liền cho người đến yêu cầu được cùng chia sẽ kho tàng của vị cường giả kia để lại. Nếu như chấp nhận điều kiện đó thì Hằng Thương sẽ không gặp phải tai họa. Đáng tiếc…tên chưởng môn ngu ngốc kia lại lựa chọn con đường diệt vong cho mình.
Kể đến đây, Hồ Bính liếc mắt nhìn cơ mặt đang co giật dữ dội của Lý Vương Triều thì trong mắt lóe lên một tia cười nhạo. Hắn lại tiếp tục:
– Hơn mười đại môn phái bắt tay nhau đột kích Hằng Thương trong một đêm, giết đến gà bay chó chạy, không một ai có thể sống sót. Có điều không biết lão già chưởng môn kia đã giấu tấm bản đồ ở đâu mà mọi người dù đào tung ba tấc đất cũng không tìm thấy. Lùng sục khắp cả núi suốt ba ngày ba đêm không có kết quả, cao thủ các đại phái cũng rời đi, chỉ để lại một số đệ tử trẻ tuổi ở lại tiếp tục tìm kiếm. Không nói chắc ngươi cũng có thể nghĩ đến, trong đó có cả Hồ Bính ta hắc hắc.
– Tưởng chừng như đành phải trở về tay không, ông trời lại chiếu cố giúp ta phát hiện ra một manh mối quan trọng. Ngươi đoán xem ta tìm thấy được gì?
Nụ cười của Hồ Bính giờ đây đã chuyển sang có chút tà dị, vẫn là vẻ ngoài thư sinh nhưng lại mang theo nét đáng sợ khó hiểu. Đối diện hắn, Lý Vương Triều vẫn giữ im lặng, không hé môi một lời.
– Trong lúc vô tình ta đã phát hiện ra vài dấu chân có dính máu trên một lối đi nhỏ bí mật dẫn xuống núi. Khi đó, ta liền có một linh cảm rằng vẫn còn kẻ sống sót lẫn trốn nên vội vàng điều tra lại số lượng đệ tử. Và kết quả thật bất ngờ, vậy mà vẫn còn một kẻ thoát được sau cuộc thảm sát diệt môn.
– Làm sao ngươi có thể tìm ra được tung tích của ta? Từ hơn mười năm qua, ta đã bỏ chạy sang Yên quốc, mai danh ẩn tích, thay đổi thân phận, không có chút sơ hở nào cả.
Đến lúc này, Lý Vương Triều mới lên tiếng hỏi. Trải qua trăm nghìn nguy hiểm, gã ta mới ôm theo một chút tài nguyên vơ vét vội trốn sang nước khác để giữ mạng. Với quyền lực của các đại môn phái, ở lại Triệu quốc chẳng khác nào đùa với tử thần. Thật không nghĩ đến, sau bao nhiêu năm, kết cục vẫn là bị người ta truy tìm ra được.
– Việc này thì phải cảm ơn phái Hằng Thương của các ngươi rồi. Nếu như không có cái qui định đệ tử phải luôn mang theo một lệnh bài bất ly thân khắc tên mình thì ta cũng khó lòng mình tìm ra được kẻ còn sống sót là ai. Sau khi dành không ít thời gian để điều tra tên tuổi của từng người, cuối cùng ta cũng xác định được kẻ đào thoát chính là Đỗ Hữu Thâm ngươi.
– Còn về việc vì sao ta lại săn lùng ra ngươi thì cũng không phải vấn đề gì quá khó đoán. Theo như trên lý lịch của đệ tử Hàng Thương lưu lại, ta biết được mẫu thân của ngươi là người nước Yên, còn phụ thân lại sinh tại Triệu quốc. Hắc hắc, nước Triệu tuy rộng lớn song không có đất cho ngươi dung thân. Mạng lưới của các đại phái trải rộng khắp nơi, vì thế ngươi chỉ có một con đường là chạy sang nước Yên mà thôi. Cũng vì ngươi nói ngôn ngữ của Yên quốc rất tốt, cho nên việc nhanh chóng thay tên đổi họ tìm một cái vỏ bọc khác cho mình cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
– Lại nói đến việc che giấu thân phận của ngươi, ta cũng không thể không khâm phục. Mười năm, Hồ Bính ta phải mất mười năm ròng để tìm kiếm ngươi thật không dễ dàng gì cả. Ai mà ngờ được cái tên đệ tử ngoại môn vô danh của một môn phái Chân Võ Môn lại có thể leo đến địa vị đứng đầu một quốc gia.
Không quan tâm đến sát khí của đối phương ngày càng dày đặc, Hồ Bính vẫn thong thả giải thích ngọn nguồn mọi chuyện. Cái cảm giác từng bước ép đối phương rơi vào trạng thái hoản loạn khiến hắn ta rất thỏa mãn, rất thành tựu.
– Không đúng! Ta chưa từng lộ ra võ công của mình, làm sao ngươi có thể xác định ta là Đỗ Hữu Thâm?
Đối diện, Lý Vương Triều vẫn cố gắng vắt óc suy nghĩ, rốt cục thì gã đã sơ sót điều gì. Lúc này, Hồ Bính mới cười to đáp:
– Võ học của Hằng Thương, công pháp mà mọi đệ tử tu luyện có tên là Khôi Thể Quyết, chủ tu sức mạnh cơ bắp. Trong đó, có một loại phương thước độc môn mà các ngươi thường xuyên phải phục dụng để hỗ trợ gọi là Tôi Thể Dịch. Điểm mấu chốt là vị dược liệu chính của bí phương là một loại hoa có tên Biên Mộng, chỉ sinh trưởng ở nước Triệu. Dựa vào điều này, ta đã điều động hết nhân lực có thể, liên tiếp nhiều năm truy lùng thông tin xem có kẻ nào vận chuyển loại dược liệu này vào Yên quốc hay không.
– Ngươi thật là một kẻ đáng sợ.
Lý Vương Triều cảm thán thốt lên một câu. Xưa nay, gã luôn tự cho rằng mình không có điểm yếu, tất cả những manh mối liên quan đến quá khứ đều bị gã xóa sạch rồi. Thật không ngờ, đến bây giờ gã mới nhận ra là bản thân đã quá chủ quan.
Tự cười nhạo chính mình một cái, đôi mắt Lý Vương Triều híp lại, nhìn đối phương thật sâu, nội khí trong người cũng bắt đầu lan tỏa, chuẩn bị bùng nổ.
Nhìn thấy khí thế họ Lý không ngừng tăng lên, sắc mặt của Hồ Bính chợt thay đổi, không còn nụ cười tự tin ngạo nghễ nữa. Hắn ta trầm giọng hỏi:
– Xem ra ngươi đã muốn động thủ rồi?
– Nói lời thừa thải. Ngươi đã nhận ra thân phận thật sự của ta thì làm sao ta có thể để ngươi sống sót rời khỏi đây.
Không chút chần chừ nào, trường đao của Lý Vương Triều giống như sao băng lướt thẳng đến khiến cho đối phương một phen lúng túng tránh né. Rất may là Hồ Bính kịp thời vung cây quạt của mình ra đỡ đòn nên hắn chỉ bị phản chấn văng vào trong vác tường. Cũng không biết cây quạt của tên này làm bằng chất liệu gì mà va chạm với binh khí lại không chút hư tổn gì cả.
– Haha, đúng là tự tìm đường chết. Vừa nãy khi ngươi hạ sát tên kia ta đã âm thầm quan sát. Chỉ với thực lực hoàng cấp trung kỳ thôi mà họ Hồ ngươi dám ngang nhiên khiêu khích Lý Vương Triều ta. Đợi một tí ta cắt đầu của ngươi xuống xem ngươi còn tự cao tự đại nữa không.
Không để cho Hồ Bính có cơ hội tìm đường thoát thân, Lý Vương Triều nhanh chóng áp sát, lại vung đao chém xuống, quyết tâm giết cho bằng được kẻ địch trước mắt. Võ công của Hằng Thương phái chỉ chú trọng tốc độ và sức mạnh, không truy cầu kỹ thuật nên muốn chống lại y chỉ có thể cường ngạnh hoặc võ kỹ cực kỳ cao thâm.
Đứng một góc âm thầm quan sát diễn biến, Tiểu Hắc lắc đầu than thở:
“Đúng là một cuộc chiến không cân sức”
Có điều trong mắt của Tiểu Hắc, kẻ không tự lượng sức mình chính là Lý Vương Triều, bởi lẽ tu vi thật sự của đối thủ ông ta cao hơn rất nhiều những gì gã đã biểu hiện ra. Lòng dạ của Hồ Bính thật sự quá nham hiểm, từ khi xuất hiện đến giờ mỗi cử chỉ hành động của hắn đều đã được tính toán tỉ mỉ để dẫn dắt tất cả các mục tiêu vào cái bẫy của mình. Nói về khả năng diễn xuất giả tạo, Tiểu Hắc nó thật sự không thể không cam bái hạ phong với đối phương.