– Ngũ Hợp Phái sẽ đến toàn bộ thật sao?
Mộc Bình có phần nghi hoặc cất tiếng hỏi.
Ngay lập tức, gia gia của anh ta liền cười khổ một cái rồi giải đáp cho đứa cháu của mình:
– Bình nhi, Yên quốc của chúng ta là nước nhỏ, tài nguyên có hạn.
Các môn phái Chân Võ Môn mỗi lần phát hiện ra thiên tài địa bảo đều tranh nhau đến mức ta sống ngươi chết.
Việc bọn họ sớm biết Mộc gia chúng ta giành được Dạ Lan Thảo cũng không có gì là lạ.
Chỉ là một Thanh Hà Môn đã khó đối phó rồi, lại thêm các môn phái khác nhảy vào, ta e…
Mộc Quốc Thái có ngạo khí của mình nhưng ông ta không phải kẻ ngu ngốc.
Mộc gia cho dù là trụ cột của quân đội thì cũng không thể nào một lúc gây hấn với năm tông môn đứng đầu Yên quốc được.
Nhìn ra được lo lắng của Mộc lão gia tử, Tiểu Hắc cười nhạt, trấn an mọi người:
– Cứ đi tới ắt sẽ có đường, nhiều môn phái cùng đến cũng không hẳn là chuyện xấu.
Lời nói mang theo ý vị sâu xa, Tiểu Hắc cũng không giải thích gì thêm mà thong thả rời khỏi đại sảng, hướng đến..nhà bếp.
Có thực mới vực được đạo nha, no bụng mới là chính đạo, còn đám người Chân Võ Môn thì…
cứ từ từ mà giải quyết thôi.
Trong ba ngày tiếp theo, bốn môn phái còn lại đều cho người ghé thăm Mộc gia đúng như Tiểu Hắc dự đoán.
Thái độ của bọn họ cũng không giống nhau, kẻ thì hung hăn, người thì ôn hòa, không ai giống ai.
Càn rỡ nhất chính là trưởng lão của Hổ Lưu Phái, tên là Tàng Bào, một tên mãng phu to xác râu ria xồm xoàng.
Có lẽ là vì cái chết của Dã Lang ở Mai gia mà thái độ của môn phái này với Mộc gia vô cùng tệ.
Đừng nói đến việc dùng danh ngạch đệ tử trao đổi, mà ngay cả giá tiền mà họ đưa ra cũng khiến cho mọi người khó lòng cảm nhận được thành ý.
– Thật xin lỗi, năm mươi triệu này Mộc gia của chúng tôi không thiếu.
Xin Tàng trưởng lão mang về cho.
Đạo không cùng đường nói nhiều lời cũng thành thừa thải, Mộc Quốc Thái thẳng thừng từ chối, còn ra lệnh trục khách ngay mà không cần phải thương thuyết gì thêm.
Còn những lời hăm dọa sau đó của Tàng Bào ư, ai mà quan tâm cơ chứ? Trước đó tên Hà Liệt kia không phải cũng hùng hổ không kém đó sao? Thêm một kẻ thù thôi, không phải lão đây không tiếp nhận nổi.
Kế đến phải kể đến Loạn Thập Đao Phái, môn phái này nổi tiếng với lối tấn công vũ bão, tinh phong huyết vũ, ai gặp cũng phải sợ hãi.
Đại diện cho bọn họ là một lão già cao gầy tên là Đằng Thái, cả người mang đầy sát khí nặng nề đáng sợ.
Dù không đứng gần nhưng Tiểu Hắc cũng ngửi được mùi huyết tinh phát ra từ người của vị trưởng lão này.
Rõ ràng kẻ chết dưới đao của ông không phải là ít, có thể lên đến con số hàng trăm người.
Tuyệt chỉ có nhỉnh hơn Hà Liệt chứ không hề kém cạnh.
Thái độ của vị họ Đằng này tương đối trung lập, không quá mức gây khó dễ cho Mộc gia, song cũng không đưa ra cái giá hấp dẫn dễ chịu.
Vì thế, Mộc Quốc Thái cũng không luyến tiếc gì mà khách sáo từ chối một cách nhẹ nhàng.
Dù gì thì người ta không gây sự với gia tộc mình thì cũng không nên tự chuốc lấy phiền toái.
Bất ngờ nhất là Hàng Quan Am, bọn họ tỏ ra khá hiền hòa trong việc giao tiếp, bởi lẽ tất cả người của môn phái này đều ni cô xuất gia, ăn chay niệm phật.
Sư thái Cốc Ni là một người thanh tịnh, ngoại trừ trao đổi về vài vấn đề phật gia ra bà ta cũng không quá cưỡng cầu đối với Dạ Lan Thảo.
Điều này khiến cho Tiểu Hắc phải cải biến quan điểm của mình về Chân Võ Môn một chút.
Xem ra nước sông cũng có bến đục bến trong, người cũng phân biệt xấu tốt chứ không phải cùng một loại.
Tuy vậy, Tiểu Hắc vẫn im lặng quan sát.
Đôi khi bề ngoài có thể đánh lừa con người ta, nó không sợ tiểu nhân vì tiểu nhân không đủ sức làm chuyện lớn, Cái nó e ngại nhất chính là ngụy quân tử, những kẻ ngoài mặt luôn nói cười nhưng phía sau lại mang dã tâm to lớn.
Hồ Bính chính là một ví dụ rõ ràng nhất, hắn ta luôn nho nhã như văn nhân yếu nhược nhưng lại tính kế không chừa một ai.
Đối thủ như thế mới là kẻ thù nguy hiểm nhất, một khi đã không cùng đường thì tuyệt phải diệt trừ, nếu không nhất định ngươi sẽ phải hối hận.
Cuối cùng là Mặc Kiếm Môn, môn phái này để lại ấn tượng khá lớn cho Tiểu Hắc và Mộc gia.
Đúng như câu nói, người tu kiếm đạo, tâm không vẫn đục và sắc bén như một thanh bảo kiếm không tì vết.
Vị trưởng lão tên Dực Vũ cùng với một đệ tử quan môn của mình biểu hiện ra một bộ chính khí lẫm liệt, loại khí chất này cần phải được tu dưỡng nhiều năm chứ không phải muốn bắt chước là có thể đạt được.
Sau một tuần trà đàm đạo, trưởng lão họ Dực cũng đưa ra đề nghị của mính.
Có điều giá cả mà ông ta đưa ra khiến cho ngay cả Mộc Quốc Thái cũng phải động tâm: Năm trăm triệu công với ba danh ngạch tiến vào Mặc Kiếm Môn.
Có điều, kiếm tu rất kén chọn tư chất, nếu như không thể tiến bộ thì cũng không thể trách Mặc Kiếm Môn được.
Ngay cả Dực Vũ cũng chỉ có một đệ tử duy nhất, trong khi các trưởng lão khác đa phần đều có hai, ba đệ tử thân truyền cả.
Điều này nói lên được độ khó của việc tu luyện cũng như tuyển lựa của môn phái được xưng tôn là mạnh nhất trong Ngũ Hợp Phái này.
Nhìn thấy đại thủ bút của người Mặc Kiếm Môn, Tiểu Hắc không ngừng khinh bỉ các môn phái còn lại.
Người với người cũng thật khác nhau a! Các ngươi không nhìn người ta xem, vung tay một cái là cả nửa tỷ, danh ngạch thì cũng nhiều hơn, khí độ như vậy mới là đại tông môn, là bá chủ võ lâm cần có chứ.
Nào như loại người cò kè mặc cả, không thỏa thuận được thì lại buông lời hăm dọa chẳng khác nào đám côn đồ lưu manh ngoài chợ.
Cao thủ cái gì chứ? Tiểu ca đây phun vào các ngươi.
Dù rằng điều kiện của Mạc Kiếm Môn đưa ra khá động lòng, song Mộc gia cũng không có cách nào khác hơn là phải khéo léo từ chối.
Vị trưởng lão Dực Vũ cũng không nhiều lời, quyết định rất dứt khoát cáo từ ra về.
Phong phạm của ông ta khiến cho Mộc Quốc Thái cũng phải âm thầm khâm phục một phen.
Cao nhân là phải vậy, không ỷ mạnh hiếp yếu, càng không dùng bạo lực để cướp đi vật yêu thích trong tay kẻ khác.
– Bây giờ cháu có thể nói cho chúng ta nghe trung kế của cháu là gì rồi chứ?
Dùng ánh mắt tán thưởng và có phần chờ mong dành cho Tiểu Hắc, Mộc Quốc Thái mỉm cười ôn tồn hỏi.
Nếu mọi sự đều diễn ra đúng như đứa bé này dự liệu thì mưu kế mà nó sắp trình bày chắc chắn sẽ không khiến cho ông ta thất vọng.
Đang gặm dỡ chiếc bánh qui, Tiểu Hắc cười ngây ngô đáp:
– Cũng không có gì đặc biệt, trung kế đơn giản là chúng ta cứ chọn một phe mà đáp ứng thôi.
Môn phái nào mang lại nhiều lợi ích nhất thì cháu không cần phân tích lão gia gia cũng đã tỏ trong lòng rồi.
Như vậy, cho dù có làm phật lòng bốn môn phái còn lại thì chúng ta vẫn có một cái ô dù để che, không cần quá bận tâm việc bị trả thù.
– Cách này không được, Dạ Lan Thảo đã giao cho sư phụ, làm sao có thể trao đổi với kẻ khác.
Cho dù điều kiện đối phương đưa ra bao nhiêu thì chúng ta cũng không thể giao ra được.
Sư đệ nói ra mưu kế cuối cùng đi.
Mộc Bình nhíu mày lên tiếng.
Hiện tại, linh thảo không trong tay anh ta, sư phụ thần bí thì chẳng biết phương trời nào.
Đòi lại à? Biết đi đâu mà đòi.
Mà nếu có đòi được thì anh ta cũng chẳng dại gì đem đi trao đổi cả.
Đùa sao! Năm trăm triệu và ba danh ngạch đó có đáng giá bằng đan dược tăng tiến tu vi không? Không bằng ư? Vậy thì thật xin lỗi, các người đề cao mình quá rồi.
Chân Võ Môn Yên quốc có lợi hại mấy cũng không đào ra được một luyện đan sư cấp độ phàm nhân chứ đừng nói đến linh đan diệu dược tu chân giới.
– Hắc hắc, đệ cũng không yêu cầu huynh và lão gia gia phải chọn cách này.
Đệ chỉ liệt kê cho mọi người có thêm lựa chọn mà thôi.
Miệng vẫn đang nhai cái bánh dang dở, Tiểu Hắc có tỏ ra dáng vẻ lợi hại trông rất gợi đòn.
Kiểu như ta chỉ bày ra cho nhiều góp vui thôi, chân chính kế hoạch tiểu ca ca đây phải để phút cuối đưa lên sàn thì mới gây hiệu ứng rung động lòng người, mới thấy được ca đây thông tuệ cỡ nào a.
– Sư đệ…
Nhìn thấy dáng vẻ Mộc Bình như muốn đánh cho nó một trận, Tiểu Hắc đành ho nhẹ vài cái rồi cười xòa tiếp lời ngay:
– Khụ khụ, kỳ thực cũng không cần phải giao ra Dạ Lan Thảo mà chúng ta còn có thể khiến cho bọn người Hổ Lưu Phái và Thanh Hà Môn phải ăn một vố nhớ đời.
– Còn có kế sách như thế? Sao đệ không nói sớm.
Mau mau giải thích ra cho mọi người rõ ràng xem sao.
– Đúng vậy, cháu ngoan hãy nói cho Mộc gia gia nghe xem rốt cục thượng kế là như thế nào?
Không chỉ Mộc Bình hấp tấp mà ngay cả Mộc Quốc Thái cũng sốt ruột hối thúc.
Văn Vô Úy không nói gì nhưng trong ánh mắt của ông ta cũng đầy vẻ hối thúc.
Ba người bao quanh một mình Tiểu Hắc, nhìn nó chằm chằm khiến cho tiểu tử này cảm thấy nổi cả da gà.
– Mọi người…đứng gần ta như vậy, ta cảm thấy hơi khó thở.
Nhận ra được bản thân có hơi quá lố, ba người Mộc Quốc Thái cười khan rồi vội vàng tách ra nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt vào Tiểu Hắc.
– Trước tiên không vội, mọi người nghe cháu phân tích một chút.
Theo như cháu quan sát thì Ngũ Hợp Phái không phải là quá gắn kết với nhau.
Từ việc họ hành động đơn lẻ cho đến thái độ đều không đồng nhất, chúng ta có thể khẳng định điều này.
– Đúng vậy, ta cũng có suy nghĩ như cháu
Mộc Quốc Thái gật đầu tán thành lên tiếng.
Tiểu Hắc cười nhạt rồi tiếp lời:
– Đã không cùng một thuyền thì lợi ích chắc chắn không thể cùng hưởng, nếu một trong năm phái lấy được Dạ Lan Thảo ắt hẳn sẽ không chia chác gì cho mấy phái còn lại.
– Chính xác
Lần này đến Mộc Bình đồng ý với phân tích Tiểu Hắc.
– Như vậy, vấn đề lại trở nên rất đơn giản.
Bọn họ nhằm vào Mộc gia chúng ta chỉ vì Dạ Lan Thảo, nếu như linh thảo không nằm trong tay chúng ta thì bọn họ cũng không còn lý do gì để tiếp tục tìm chúng ta gây chuyện đúng không?
Cười giảo hoạt một cái, Tiểu Hắc đưa ra một luận điểm khiến ba người Mộc Bình phải suy ngẫm.
Văn Vô Úy vốn trí tuệ không thấp, ông ta dường như đoán ra được gì đó, khẽ cất giọng hỏi:
– Ý của ngươi là muốn gài bẫy cho bọn họ tự đấu đá lẫn nhau?
– Hắc hắc Văn thúc tuệ nhãn như đuốc.
Giơ ngón tay cái lên khen ngợi, Tiểu Hắc lấy ra năm quả nho xanh đặt lên bàn rồi phân tích:
– Nếu một phái thuận lợi trao đổi thành công Dạ Lan Thảo thì tất nhiên bốn phái còn lại có không vui cũng không tìm họ tính xổ.
Thế nhưng, nếu như bọn họ dùng cách thức bất minh chẳng hạn như cướp lấy thì sao? Chẳng phải các phái còn lại sẽ có một cái cớ để ra tay đoạt về hay sao?
– Nếu là cướp thì cũng là họ giành lấy tiên cơ, mấy phái khác danh không chính ngôn không thuận thì làm sao có thể chất vấn họ.
Rất nhanh, Văn Vô Úy đã chỉ ra trọng điểm của vấn đề mà Tiểu Hắc đang trình bày.
Có điều, tên nhóc này lại chỉ cười khẽ rồi kéo ba người lại thì thầm to nhỏ vào tai của họ.
Nửa canh giờ sau, cuộc họp giải tán, Mộc Bình và Tiểu Hắc trở về biệt viện của mình.
Trong phòng riêng, Mộc Quốc Thái sắc mặt hưng phấn đến ửng hồng, ông ta cười một tràng dài rồi cầm lấy tách trà uống một hơi cạn sạch.
Mãi đến khi tâm tình bình tĩnh lại, vị Mộc gia chủ mới hướng huynh đệ mình nói:
– Ta thật không nhìn lầm người.
Đứa trẻ này mang lại kinh hỷ cho ta ngoài cả dự liệu.
Nếu có sự trợ giúp của Tiểu Hắc, Mộc gia không chừng có thể phát triển lên một tầng cao mới.
– Tiểu tử này thông minh mưu lược, lại giỏi tính kế người khác.
Bình nhi có thể cùng nó kết thành huynh đệ là điều may mắn cho bản thân cũng như gia tộc.
Là cá thì chỉ có thể lặn sâu dưới nước, nếu là long thì sẽ có ngày nhất phi trùng thiên.
Rất hiếm khi Văn Vô Úy đánh giá một người trẻ tuổi nào cao đến thế, vậy mà Mộc Quốc Thái lại không hề phản bác chút nào.
Mãi cho đến vài năm sau, khi Mộc gia trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh nhất thế giới, Mộc lão gia chủ mới cảm nhận được câu nói của ông ta ngày hôm nay vẫn còn quá điệu thấp.
.