Một kiếm lại một kiếm lóe lên, bọn sát thủ ngã xuống liên tục.
Phía sau, lại đang có người dùng ám khí để ra tay.
Trước sau cùng đột kích, chỉ vài phút trước bọn chúng còn là kẻ săn mồi, hiện tại từng tên một lại đang như dê rơi vào trong miệng cọp, chỉ đang vùng vẫy chờ chết.
Phải công nhận rằng đám sát thủ này quá xui xẻo.
Cứ tưởng rằng dễ dàng xử lí Mộc Bình, không ngờ đến đối phương lại chủ động tấn công mà không cần dò xét gì cả.
Tiên cơ đã mất, thế trận cũng bị Tiểu Hắc quấy nhiễu khiến cho tình thế đảo ngược hoàn toàn.
Còn tên đại úy giả mạo thì lại càng thương tâm, gã chết không nhắm mắt a.
Đường đường là sát thủ đã bước vào tử cấp sơ kỳ, từng thành công ám sát hoàng cấp cao thủ chân chính, lại bỏ mạng một cách không thể đơn giản hơn.
Là ai? Là ai nói tên thiếu gia Mộc gia này tu vi chỉ mới đỉnh phong nhân cấp? Nhân cấp cái rắm ấy, một kiếm vừa rồi cho dù hoàng cấp trung kỳ cũng chưa chắc đón đỡ được huống chi là gã.
Lại nói, cái thứ kiếm pháp gì mà lợi hại được như thế chứ, nghe hắn ta cũng chưa từng nghe thấy.
Yên quốc từ khi nào có loại kiếm thuật kinh thế hãi tục đến vậy? Là ta lạc hậu hay bản thân quá xui xẻo đây chứ?
Đáng thương thay cho tên này, gã vốn nghĩ với đội hình hùng hậu với hơn hai mươi sát thủ nhân cấp đỉnh phong thì việc giết chết một tên thanh niên thiên tài chỉ là việc lấy đồ trong túi áo.
Kết cục lật thuyền trong mương, hóa ra người ta ẩn giấu tu vi, chẳng những là hoàng cấp hàng thật giá thật lại còn võ công tuyệt đỉnh.
Tên khách hàng đặt giá cho cái mạng của Mộc Bình đúng là đồ lừa đảo, tình báo của Ẩn Sát toàn là lũ phế vật ăn hại.
Hắn chết không cam tâm a.
Nếu Tiểu Hắc nghe được tiếng lòng của tên đại úy dỏm thì nó chắc chắn sẽ cười nhạt khinh bỉ một phen.
Đã bước vào con đường sát thủ, lấy sát nhân làm đạo thì phải có giác ngộ bị người giết ngược lại.
Ngay cả việc đó cũng không làm được thì nói gì đến thành tựu.
Trở lại với trận đồ sát, chưa đầy thời gian một chén trà, Mộc Bình và Tiểu Hắc đã tiêu diệt gần như toàn bộ đám sát thủ, chỉ để lại một tên còn sống sót.
Ngay khi bọn họ động thủ, Tiểu Hắc đã sớm quan sát và phát hiện ra gã này có dấu hiệu muốn bỏ chạy thoát thân sớm nhất.
Một kẻ không có lòng dũng cảm, lại bỏ rơi đồng đội thì việc lấy lời khai sẽ dễ dàng hơn nhiều.
– Các ngươi đừng hòng lấy được thông tin gì về tổ chức từ miệng của ta.
Bọn ta không được phép tiếp xúc với sát thủ bậc trên, cũng không biết gì về khách hàng của mình.
Trách nhiệm của bọn ta là nhận nhiệm vụ giết người, như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Lầm tưởng sẽ bị tra khảo, tên sát thủ còn lại cố tỏ ra bình tĩnh, dõng dạc tuyên bố.
Chỉ là Tiểu Hắc đã sớm đoán được hắn ta sẽ nói gì nên chỉ cười như không cười bước đến.
Một tay nó nhặt một khẩu súng dưới đất lên, rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Tiếp theo, một cảnh tượng khó tin diễn ra, cây súng đang dần dần bị nung chảy một cách thần kỳ.
Nhìn thấy hình ảnh như trong phim khoa học viễn tưởng, tên sát thủ chỉ biết há to mồm, hai mắt trợn to ra.
Cảm thấy chiêu hù dọa của mình đã dùng đến lần thứ hai vẫn còn hiệu quả, Tiểu Hắc hài lòng ném khẩu súng đến trước mặt hắn ta rồi cười nhạt nói:
– Ta không thích kẻ nói dối, nếu ngươi dám nói sai sự thật một chữ thì kết cục sẽ không khác khẩu súng này.
Ngược lại ta có thể thả cho ngươi một con đường sống.
Cây gậy và của cà rốt luôn đi cùng nhau, cái Tiểu Hắc cần là thông tin.
Còn tên sát thủ này giết hay thả đi cũng như nhau cả thôi, hắn ta vốn không thể gây bất kỳ uy hiếm gì cho nó hay Mộc gia cả.
Nghe thấy có thể được thả đi, tên sát thủ có chút đắn đo lưỡng lự.
Quan sát thấy nét mặt của hắn có biến hóa, Tiểu Hắc khẽ nháy mắt với Mộc Bình.
Lập tức, anh ta liền giơ kiếm lên sát cổ của tên sát thủ, dùng giọng điệu lạnh lẽo không chút tình cảm quát:
– Nếu đã không muốn nói thì không cần nói nữa, ngươi cũng tiếp bước theo đồng bọn của mình đi.
– Khoan, đừng đông thủ…ta…!
Tên sát thủ cuống cuồng lên, hắn ta cảm nhận được Mộc Bình không phải hăm dọa mà thật sự sẽ một kiếm chém đứt đầu của hắn.
Lúc này, trong đầu của hắn cố gắng tính toán thiệt hơn trong thời gian nhanh nhất có thể.
Với những kẻ thất bại như hắn trở về cũng không có quả ngọt để ăn, nhiều khả năng là sẽ bị bị xử tử.
Nếu có thể chạy trốn thì chí ít vẫn có thể tìm ra được một đường sinh cơ cho bản thân.
Nghĩ thông suốt, hắn ta liền cắn răng gật đầu nói:
– Được, ta có thể nói ra hết những gì ta biết, nhưng thật sự là ta không biết được ai thuê bọn ta làm việc, cũng không biết gì nhiều về cao tầng của tổ chức cả.
– Hì hì ta tin ngươi, bọn ta chỉ muốn biết một số thông tin cơ bản về tổ chức sát thủ của các ngươi.
Ngoài ra, các ngươi có dấu hiệu gì để nhận biết người cùng tổ chức không? Nếu hành động thất bại thì các ngươi sẽ hủy bỏ nhiệm vụ ám sát hay phái sát thủ khác đến để tiếp tục?
Dùng giọng điệu nhẹ nhàng để khai thác thông tin, Tiểu Hắc bỗng hóa thân thành một đứa bé hiền lành đáng yêu.
Nếu tên sát thủ không nhìn thấy ám khí xuất quỷ nhập thần được điều khiển bởi tên nhóc này thì hắn ta sợ rằng cũng bị lừa mất rồi.
Đây là trẻ em thiên thần như sách báo vẫn dạy đấy ư? Các ngươi có thấy đứa trẻ nào giết cao thủ nhân cấp như giết gà chưa? Từ nay về sau, kẻ nào dám nói trẻ nhò vô hại, lão tử sẽ là người đầu tiên đập chết kẻ đó.
– Tổ chức của bọn ta gọi là Ẩn Sát, chuyên nhận những vụ ám sát bất kể kẻ đó là ai.
Ẩn Sát không có đại bản doanh cụ thể, chỉ khi nào có nhiệm vụ thì tự động sẽ có người liên lạc với sát thủ trong mạng lưới.
Tùy vào thực lực của kẻ bị giết mà người tiếp nhận đơn hàng sẽ lựa chọn nhân thủ thích hợp.
Ngươi cũng đừng hỏi ta cách thức liên lạc với người nhận đơn, mỗi lần hắn ta đều dùng một số điện thoại khác nhau cả.
Nghe đến đây, Tiểu Hắc âm thầm gật đầu.
Một tên xác thủ ở tầng cấp thấp dĩ nhiên là không thể nào biết được thân phận của cao tầng tổ chức, nếu hắn ta biết được gì mới là có quỷ.
Đây là cách thức bảo mật thông tin thường thấy, vị trí càng trọng yếu thì tự nhiên bí mật ngươi tiếp xúc càng nhiều thêm.
– Về phần làm sao nhận ra thân phận người của Ẩn Sát thì không thể nào.
Chỉ khi có chung nhiệm vụ bọn ta mới được thông báo địa điểm tập kết và cách liên lạc với những người cùng thực hiện nhiệm vụ.
Còn sau khi xong việc thì đường ai nấy đi, bọn ta cũng không bao giờ trò chuyện thân mật với nhau.
Đây cũng là một loại luật ngầm trong giới sát thủ, không có bạn bè, chỉ có mục tiêu.
– Một khi nhiệm vụ ám sát bị thất bại, tổ chức sẽ xem xét nguyên do trước rồi mới quyết định.
Ví dụ như trả giá ám sát cho một kẻ bình thường không biết võ công, cuối cùng bọn ta phát hiện ra người đó là tuyệt đỉnh cao thủ.
Vậy hóa ra Ẩn Sát lại lấy dao mổ gà đi giết giâu, làm việc không bắt được gà còn tốn cả nắm thóc.
Loại sự tình như thế, nếu phía khách hàng không đền bù thỏa đáng thì bọn họ sẽ phải trả giá rất đắt.
Còn nếu họ đồng ý bồi thường và trả thêm phụ phí thì bọn ta sẽ vui lòng tiếp nhận.
– Loại nguyên do thất bại thứ hai là tu vi kẻ địch đúng như tình báo đặt hàng nhưng chúng ta lại không thể ám sát thành công.
Vậy thì tổ chức bằng mọi giá sẽ phải hoàn thành nhiệm vụ, đây là vấn đề về uy tín.
Ẩn Sát xưa nay chưa từng thất bại, ý nghĩa là một khi bọn ta đã nhận đơn hàng thì trừ khi kẻ đó có thể diệt được Ẩn Sát, nếu không thì hắn ta chỉ có một con đường chết mà thôi.
Một hơi kể ra rất nhiều thông tin, tên sát thủ lén nhìn Tiểu Hắc và Mộc Bình một chút.
Kết quả khiến hắn ta phải thất vọng, hai tên ma vương giết người không chớp mắt này chẳng vẻ gì là bất ngờ hay khiếp sợ cả.
Từ khi nào mà thương hiệu Ẩn Sát lại rớt giá thảm hại đến vậy, đem ra dọa người còn mang nhục trở về nữa.
Vuốt cằm suy nghĩ khoảng vài phút, Tiểu Hắc hai mắt đầy thông tuệ lóe lên, cười nhạt đưa ra nghi vấn:
– Nếu ngươi nói ta có tiền liền có thể thuê Ẩn Sát giết bất kỳ ai đúng không?
– Trên thực tế chính là vậy.
Tên sát thủ thẳng thắn thừa nhận, cơ mà sao hắn thấy đối phương mỉm cười gian xảo thế nhỉ?
– Vậy nếu ta muốn thuê các ngươi ám sát Trữ gia gia chủ hoặc chưởng môn Ngũ Hợp Phái cũng tiếp nhận chứ?
– Khụ khụ cái này…!ta cũng không rõ.
Cấp độ của ta quá thấp, dù đơn hàng loại đó có tiếp nhận thì cũng phải là sát thủ tử cấp bậc ba trở lên mới thực hiện được.
Thông thường loại đơn hàng này cũng rất hiếm khi tiếp nhận, bởi vì ám sát những đại nhân vật sẽ khiến cho Ẩn Sát vấp phải trả thù dữ dội.
Do đó, ta đoán một là chúng ta không nhận đơn hàng loại đó, hai là giá cả sẽ cao đến dọa người.
Trả lời xong, tên sát thủ liền nhìn Tiểu Hắc với ánh mắt như đang hỏi tiểu tử ngươi có tiền sao? Khẩu khí của ngươi cũng quá dọa người rồi đấy.
Nếu như mấy vị đứng ở đỉnh cao quyền lực đấy có thể xử lí dễ dàng vậy thì sớm đã có người dám chơi lớn dùng cái giá trên trời thuê bọn ta rồi.
Bỏ qua ánh mắt kỳ dị của đối phương, Tiểu Hắc không hề biểu lộ ra thái độ gì cả.
Nếu muốn xác định đúng sai thì chỉ cần ra giá với phía Ẩn Sát là biết đáp án ngay thôi, chủ yếu là nó không có nhiều tiền a.
– Ngươi vừa nhắc đến sát thủ từ cấp.
Đó là phân chia cấp bậc bên trong Ẩn Sát sao?
Chuyển qua một chủ đề khác, Tiểu Hắc tiếp tục truy hỏi đối phương.
– Thành viên của Ẩn Sát tu vi thấp nhất cũng đạt đến chuẩn nhân cấp.
Khi đó ngươi sẽ được gọi là sát thủ bạch cấp, cũng là cấp độ thấp nhất.
Kẻ nào đột phá đến hoàng cấp sơ kỳ và từng ám sát thành công một kẻ cùng tu vi sẽ được danh hiệu sát thủ Tử cấp bậc một.
Tương tự vậy, trung kỳ sẽ là bậc hai và hậu kỳ là bậc ba.
Việc phân chia cấp bậc này cũng không phải bí mật gì to tát nên tên sát thủ rất thoải mái giải thích.
– Còn phía trên tử cấp là gì?
– Phía trên tử cấp chính là tinh cấp, cần phải có huyền cấp tu vi mới đạt được.
– Vậy còn trên tinh cấp?
– Không có.
Huyền cấp đã là đỉnh phong cao thủ ở Yên quốc, ngươi nghĩ bọn ta có thể có cao thủ siêu việt huyền cấp tu vi à?
– Điều này cũng hợp lí
Tiểu Hắc khá hài lòng với những tin tức mà tên sát thủ tiết lộ.
Sau cùng nó chỉ muốn biết tọa lạc hàng hóa bị bọn người Ẩn Sát cướp đi được giấu ở nơi nào.
– Hàng hóa bọn ta đã cất giấu ở trong một hang động cách nơi này không xa lắm, đi khoảng một canh giờ sẽ đến nơi.
Nghe thấy dược thảo của mình vẫn còn nguyên vẹn, Tiểu Hắc thầm mừng rỡ một phen.
Cũng may là đám người Ẩn Sát còn chưa hủy đi hàng hóa để xóa dấu vết, nếu không chắc nó kêu trời khóc đất.
Đây là tài liệu để luyện chế Thập Nhất Tăng Đan nha, mất đi thì lại tốn thêm một thời gian để thu gom lại.
Mà bản thân nó lại không thể chờ đợi được, thực lực dậm chân tại chỗ đồng nghĩa với mạng sống lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
– Ngươi dẫn bọn ta đến đó.
Chỉ cần hàng hóa còn đầy đủ, ta sẽ thả cho ngươi rời đi.
Nhận được hứa hẹn, tên sát thủ lập tức phấn chấn hẳn lên.
Đúng như hắn ta đã nói, hàng hóa quả thật bị giấu ở trong một cái hang nhỏ, chỉ có ba tên nhân cấp sát thủ đang canh giữ.
Với lực lượng này, Mộc Bình và Tiểu Hắc chỉ tốn chưa đầy vài phút đã có thể quét sạch.
Sau khi xác nhận mọi thứ bên trong danh sách hàng hóa vận chuyển đều không thiếu sót gì, Tiểu Hắc giữ đúng lời hứa của mình là trả tự do cho tên sát thủ.
Tên này vội vàng cảm tạ vài câu liền nhắm một hướng nhanh chóng chạy đi.
Hắn ta cần phải tranh thủ, nếu bị người của Ẩn Sát bắt lại thì kết cục không cần nói cũng có thể biết được.
Đứng bên cạnh, Mộc Bình nhìn bóng lưng tên sát thủ khuất dần sau những tản cây to lớn của khu rừng rồi mới cất giọng khẽ hỏi Tiểu Hắc:
– Sư đệ, ngươi cũng có tấm lòng bồ tát nha, tên sát thủ kia sợ rằng đã giết không ít người vô tội.
Thế mà đệ lại thả hắn đi
– Huynh nghĩ nhiều rồi.
Ẩn Sát có qui mô mạnh mẽ như thế, sao lại không có phương pháp xử lí đào binh? Chắc chắn những kẻ cao tầng đã có cách truy tung được những tên phản bội, chỉ là bọn lâu la không hề hay biết bản thân mình đã bị người khác động tay động chân vào mà thôi.
Nếu chạy cũng không thoát thì đệ cần gì phải xuống tay với hắn ta làm gì cho mất công cơ chứ, sư đệ luôn là người giữ chữ tín cơ mà.
Nở một nụ cười sáng lạn, Tiểu Hắc nhìn về phía xa chân trời nơi bình mình của ngày mới sắp bắt đầu