– Mau mau cứu người
Đợi sét tan đi, đám người Nghiêm Lục cùng với Mộc Bình liền xông vào trong mật thật.
Kỳ thật cũng chẳng cần phá cửa gì vì tất cả cản trở đã bị thiêp kiếp san bằng rồi.
Rất nhanh họ đã tìm thấy Tiểu Hắc bị cháy đen nằm im trong đống đổ nát.
Trông thấy cảnh này, trái tim của Mộc Bình chợt co lại, trong đầu anh ta chợt nhớ lại hình ảnh Tiểu Hắc bê bết máu ngày xưa.
– Không, sư đệ, ngươi không được có mệnh hệ nào đâu đấy.
Hai mắt Mộc Bình đỏ lên, dùng thân thủ như chớp đỡ lấy Tiểu Hắc.
Sau đó anh ta nhẹ nhàng lấy áo khoác bao lấy thân thể bị cháy xém không có một mảnh vải cua Tiểu Hắc.
– Mau cấp cứu
Nghiêm Lục đưa tay bắt mạch thì thấy mạch Tiểu Hắc vẫn còn đập.
Nhờ đó mà ông ta thở ra một cái, tảng đá trong lòng cũng không đè xuống.
Đồng thời, vị Nghiêm quản sự này cũng lắc đầu ngao ngắn với vận khí của Tiểu Hắc.
Lần trước tiểu tử này đi ra ngoài một chút liền được hai hòa thượng mang về với thương tích trầm trọng.
Lần này còn thảm hơn, đang yên đang lành trong mật thất cũng bị sét đánh suýt chết.
Đây là tiết tấu của vận khí xui xẻo nghịch thiên hay sao?
Thiêp kiếp là thứ ngay cả tu sĩ cũng không thể chữa trị dễ dàng chứ đừng nói đến phàm phu tục tử.
Thế nên mấy vị bác sĩ giỏi của Vạn Kim thương hội dù đã cố gắng rất nhiều vẫn không có cách nào chữa trị cho Tiểu Hắc cả.
Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy sét đánh kỳ lạ đến thế.
Không ai chú ý đến, bên trong cơ thể của Tiểu Hắc sinh cơ đang từ từ hồi phục.
Điểm sáng nhỏ kia vốn rất bá đạo thì nay lại từ tù chậm rãi tiêu hóa năng lượng của thiên kiếp đang phá hoại bên trong.
Cứ thế đến khoảng ba ngày sau thì Tiểu Hắc đã tỉnh lại khiến ai nấy đều giật mình, các bác sĩ còn gọi đó là kỳ tích.
Tiếp theo, trải qua hai tuần nữa, Tiểu Hắc đã có thể loại bỏ toàn bộ vết thương do thiên kiếp để lại.
Nếu ngày đó không phải đã tu luyện thành công pháp thuật phòng ngự và luyện thể thuật kia thì không nghi ngờ gì việc Tiểu Hắc đã bị thiên kiếp đánh chết.
Nghĩ lại, Tiểu Hắc vẫn còn sợ hãi.
“Đồ đệ, số ngươi mạng lớn thật đấy.
Trong tình huống không có pháp khí hay trận pháp hỗ trợ mà vẫn cương ngạnh sống sót sau khi bị thiên kiếp đánh, tự cổ chí kim không có mấy người làm được đâu.”
Diệp Thanh Hàn lại không tim không phổi nhắc đến ký ức khủng khiếp của Tiểu Hắc.
Cũng khó trách lão ta, vốn lão cho rằng mình và đệ tử sẽ tiêu tán theo thiên kiếp.
Cuối cùng lại chẳng bị làm sao cả, may mắn vượt qua, thế nên lão ta có phần hưng phấn nói nhiều hơn mọi khi.
– Sư tôn à, mỗi lần nhớ tới tư vị bị thiên kiếp nướng chín thì cả lông tóc ta đều dựng lên hết đây.
Lần tiếp theo ta cũng không chắc bản thân mình may mắn vượt qua được không nữa.
Không phải người nói chỉ có tu sĩ đột phá từ Kim Đan trở lên mới gặp phải thiên kiếp thôi sao?
Nói thế nào nhỉ, cái cảm giác bị thiên kiếp đánh là cực kỳ “khắc cốt ghi tâm”, còn hơn cả mối tình đầu nữa đó chứ.
Cũng vì vậy mỗi lần đột phá một đại cảnh giới, đa số tu sĩ đều là sinh tử liều mạng.
“May mắn” được sớm trải nghiệm thiên kiếp ở tu vi nhỏ yếu như Tiểu Hắc có thể xem như vạn cổ chưa từng có nha.
Cũng may thiên kiếp chỉ có một tia sét duy nhất, cường độ cũng không tính là mạnh mẽ lắm.
Có thể xem như bản trải nghiệm thử để quảng cáo của thiên đạo, không đến nỗi vô lực chống cự a.
“Khụ khụ, chính xác là như thế.
Trong lịch sử vô cùng tận của tu tiên giới thì cũng có vài yêu nghiệt vạn năm có một có thể dẫn động thiên kiếp khi đột phá Trúc Cơ.
Còn ở luyện khí kỳ thì….”
Diệp Thanh Hàn không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý.
Nếu nói đệ tử của lão lợi hại hơn mấy yêu nghiệt kia thì có phần khiên cưỡng.
Dù có trí tuệ hơn người nhưng Tiểu Hắc vẫn còn kém mấy tên thiên tài kia cả một vạn tám nghìn dặm nha.
Có lẽ việc xuất hiện thiên kiếp lại là do…thứ kia gây ra.
Những gì diễn ra đã vượt qua nhận thức của Diệp Thanh Hàn, lão ta không có cách gì khác hơn là đi bước nào lại tính bước đó.
Vận khí tên đệ tử của lão vẫn khá tốt, gặp bao nhiêu nguy hiểm thế mà vẫn vượt qua được.
Đối với tu sĩ, vận khí chính là một phần thực lực, có vận khí tốt thì một con gà mái cũng có thể biến thành phượng hoàng.
Còn khi khí vận đen đủi thì có là cường long cũng phải ngã xuống mà thôi.
Trong cái rủi có cái may, trong may lại có rủi.
Bị tra tấn trong không gian kia lại vô tình giúp Tiểu Hắc vượt qua thiên kiếp, song tất cả đan dược và tài liệu đang luyện chế lại bị phá hủy gần hết.
Cũng may là một số loại quan trọng chưa dùng đến Tiểu Hắc đã dùng pháp thuật để cất giấu ở nhiều nơi mà kẻ khác không dễ gì phát giác được.
Bởi lẽ nó không có cái thứ gọi là túi trữ vật trong truyền thuyết kia nên không thể lúc nào cũng mang cả đống vật phẩm theo bên người được.
– Cũng may là thu hoạch ở Liêu quốc rất khá, ta lại dùng số tài liệu của một số đan phương chưa sử dụng luyện một số đan dược mới.
Số lượng linh thảo cấp độ càng thấp lại càng nhiều, cho nên đan phương cũng rất đa dạng.
Đạo lý đơn giản đó ai cũng biết, cho nên Tiểu Hắc không quá “đau thương”.
Chỉ cần có đủ tài nguyên thì mở lò luyện đan lại mấy hồi.
Nhất là khi nó đang có quan hệ tốt với đám độc sư chủ hòa, có thể giao dịch thu thập lại không ít.
Phía Cát Nhãn Đài cũng không lo lắng không thôi.
Sau khi hay tin Tiểu Hắc bị một tia sét kỳ lạ đánh trúng, lão ta cũng nóng lòng cho người đi hỏi thăm suốt.
Đến khi Tiểu Hắc bình phục, lão liền cùng đám người của mình mang theo quà biếu tới, bộ dáng cứ như thăm hỏi người yêu ấy.
– Thật là ngại quá.
Cát lão ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tiếp tục giúp ngươi hoàn toàn khôi phục.
Đã khôi phục thì phải tiếp tục công việc của mình, Tiểu Hắc trưng ra bộ mặt cười tươi như hoa.
Hiện tại, nó đã đạt đến luyện khí trung kỳ, có thể tu luyện không ít bí thuật đặc biệt.
Có thể xem việc đột phá mang lại lợi ít rất lớn, khiến cho thực lực của Tiểu Hắc tăng lên một khoảng lớn, biến hóa rất nhiều.
Đáng chú ý nhất chính là Ẩn Nặc thuật, thuật này không phải cái loại tàng hình trong mắt phàm nhân cùi bắp mà Tiểu Hắc vẫn đang sử dụng.
Ẩn Nặc Thuật này là ẩn nặc thật sự, có thể che giấu cả tu sĩ cùng giai, chỉ trừ khi đối phương có pháp khí truy tung lợi hại hoặc cao hơn một đại cảnh giới thì mới phát hiện được.
Khuyết điểm duy nhất của thuật này là trong thời gian ẩn nặc bản thân sẽ giống như hòa vào không gian xung quanh, không thể cử động hay làm gì cả.
Ngoài ra, tinh thần lực của Tiểu Hắc cũng được mở rộng đáng kể, có thể tiếp tục tu luyện về mặt tinh thần mà không sợ quá tải.
Các pháp thuật cũng có thể nâng cao uy lực, so với trước kia đều là vượt trội hơn hẳn.
Cuối cùng là thể chất, nếu như không có việc đột phá thì Tiểu Hắc cũng không thể tu luyện cái phương pháp luyện thể “đau khổ” kia.
Hiện tại nó căn bản chẳng sợ súng đạn hay đao kiếm gì cả.
Trừ khi dùng đến binh khí cao cấp hoặc vũ khí hạng nặng, nếu không Tiểu Hắc có thể tự tin cứng đối cứng với kẻ địch.
Thời gian cũng không phải là quá dư giả với Tiểu Hắc.
Ngoại trừ việc luyện đan để giúp đám người Mộc Bình đột phá thì nó cũng tranh thủ kiếm những chỗ tốt khi giao dịch với đám độc sư.
Phải biết rằng chiến sự tại Liêu quốc đang ngày càng khốc liệt, Tiểu Hắc không thể cứ ở mãi tại Liêu quốc được.
Ý tưởng phá hoại Liêu quốc từ bên trong cũng sớm bị Tiểu Hắc thay đổi.
Bởi lẽ kẻ thật sự chủ mưu cho chiến tranh là đám độc sư chủ chiến, chính phủ Liêu quốc chỉ là những kẻ bị giật dây theo đuổi dã tâm mà thôi.
Nếu phải tốn thời gian truy sát đám độc sư thì e là Yên quốc đã đại bại, cho nên cần phải quay về hỗ trợ quân đội chống cự kẻ thù trước đã.
Dựa vào đan dược dư giả và phong phú do Tiểu Hắc luyện chế, Mộc Bình và những người còn lại liền tu vi tăng trưởng ầm ầm như ngồi tên lửa.
Bên cạnh đó, dưới sự chỉ điểm của Tiểu Hắc võ công của mọi người đều ngày đi ngàn dặm, không ngừng sở ngộ.
Tích trữ nhiều cũng đầy kho, sau cùng cả bọn dưới hỗ trợ của Tiểu Hắc đều thành công đột phá đến địa cấp.
Đúng thế, là địa cấp cường giả.
Đối với người thân cận, Tiểu Hắc sẽ không bao giờ keo kiệt.
Cho nên thay vì dùng số lượng đan dược để tạo ra nhiều huyền cấp thì Tiểu Hắc lại chấp nhận bỏ ra số lượng lớn để giúp bốn người Mộc Bình, Trương Bất Phàm, Loan Phụng và Tương Hoàn.
Còn về Ngô Chí, ông ta vốn là người của Dương gia, không cần thiết phải uổng phí tài nguyên.
Địa cấp không hổ với hai chữ cường giả.
Ngoại trừ việc có thể điều động nội khí để phòng ngự và tấn công một cách tùy ý, cơ thể của địa cấp cường giả cũng được đẩy lên vượt qua giới hạn của người thường.
Nếu nói hoàng cấp đã được xem là dị nhân thì địa cấp chính là siêu nhân.
Muốn tiêu diệt một địa cấp, trong hoàn cảnh bình thường không có vũ khí hạng nặng thì căn bản dùng số lượng và súng ống cũng không thể nào giết chết được.
Tất nhiên, địa cấp cường giả không thể qui đổi thành một quân đoàn được nhưng nếu xét về mặt cá nhân thì một quân đoàn có khi không đáng giá bằng một địa cấp cường giả.
Một quốc gia có địa cấp tọa trấn sẽ không sợ hãi quốc gia khác đưa cao thủ Chân Võ Môn vào phá hoại.
Cũng không lo lắng chú tướng phe mình bị ám sát, đó là ưu điểm nổi trội nhất khi có một cường giả bên cạnh.
Võ học của địa cấp là một vấn đề nhức nhối.
Theo cái nhìn của Tiểu Hắc thì mấy tên địa cấp mà nó gặp chỉ dùng mấy loại võ học khá tầm thường, không hề tận dụng hết được ưu điểm của địa cấp tu vi mang lại.
Do đó, trừ Mộc Bình đã có vô danh kiếm pháp thì Tiểu Hắc liền bỏ thời gian sáng tạo ra vài bộ võ học phù hợp với Trương Bất Phàm, Loan Phụng và Tương Hoàn.
Với sự hổ trợ của Diệp Thanh Hàn thì việc tạo ra ba bộ võ học chỉ là một chuyện nhỏ nhặt đơn giản mà thôi.
Dẫu vậy thì chất lượng của chúng lại khác với mấy thứ mà đám người địa cấp các môn phái đang nắm giữ một trời một vực.
– Kiếm ý là phải tự thân lĩnh hội thì mới đản sinh ra kiếm ý cường đại.
Con đường sau này của huynh phải tự huynh bước đi rồi.
Tiểu Hắc vẻ mặt nghiêm trang nói với Mộc Bình, cái này nó cũng chỉ nghe lại từ Diệp Thanh Hàn.
Xưa nay bất kỳ ai tu luyện ra kiếm ý đều là tuyệt đỉnh thiên tài, trăm năm có một.
Cho dù yếu hơn một hai tiểu cấp độ thì cao thủ dùng kiếm vẫn có thể đánh thắng được kẻ địch mạnh hơn.
Nhất kiếm phá vạn pháp.
Đó là câu truyền miệng của nhân sĩ giang hồ từ xưa đến nay.
Nhiêu đó cũng hiểu giá trị của một kiếm đạo tông sư là vĩ đại đến thế nào.
Kiếm ý cũng có khác biệt, nếu càng muốn cường đại thì phải tự tạo ra một kiếm ý riêng cho mình.
Những kẻ học hỏi bắt chước kiếm ý của tiền nhân thì vĩnh viễn chỉ có thể đi sau, càng không thể khai tông lập phái riêng cho mình được.
– Tiểu Hắc tiểu hữu, nếu ngươi có cần giúp đỡ gì thì cứ liên lạc với bọn ta.
Độc sư chúng ta trên một số phương diện cũng rất là hữu dụng.
Việc giải độc đã xong, Cát Nhãn Đài vãi muốn giữ mối giao hảo tốt nên khi hay tin Tiểu Hắc rời đi thì liền nói những lời đầy vẻ chân thành.
Có điều lão ta cảm giác tiểu tử trước mặt sau khi bị sét đánh hồi phục có vẻ gì đó khan khác.
Chính xác mà nói thì đó là cái cảm giác nguy hiểm hơn, sâu không lường được.
Ngay cả những tên đi chung với tên nhóc này cũng đều như lột xác, khí tức mạnh mẽ hơn rất nhiều, còn có tính uy hiếp đến bọn họ nữa.
– Đa tạ Cát trưởng lão.
Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ sớm hội ngộ.
Tiểu Hắc mỉm cười chắp tay.
Trong lòng nó thầm nghĩ, nếu lão già kia biết mình quay về Yên quốc là để chống lại quân Liêu thì sẽ có cảm nghĩ gì đây.
Cho dù phe chủ chiến là kẻ địch của bọn họ thì đám độc sư cũng không muốn thấy nước Liêu thảm bại được.
Cho nên thân phận của mình Tiểu Hắc tốt nhất vẫn cứ giấu kín là tốt hơn.