Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
– Thú thật với tiểu hữu, ta chẳng có tài sản gì đáng giá cả. Nếu thật sự phải nói đến thứ quý nhất thì…
Khương Đào Tiên ngập ngừng một lúc lâu thì mới làm ra quyết định. Sau đó, lão ta dẫn Tiểu Hắc đi sâu vào bên trong thông đạo. Nơi này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại ẩn chứa rất nhiều cơ quan, nếu không cẩn thận thì cho dù cao thủ lợi hại cũng phải ăn quả đắng.
Đi một vòng lớn, cuối cùng liền xuất hiện ánh sáng, hóa ra bên trong núi lại có một mảnh đất nhỏ xíu bị núi bao quanh và che lấp. Mảnh đất này chỉ đủ dựng một căn nhà nhỏ đơn xơ, một mảnh vườn xanh mướt.
– Không ngờ nơi đây lại có thế ngoại đào viên. Không tệ, thật không tệ
Tiểu Hắc tắc lưỡi khen và cũng hiểu ra cuộc sống của lão già kia cũng không đến nỗi tịch mịch tối tăm. Chí ít cũng có thể ngắm trời, nghe chim hót, cuộc sống thanh nhàn của một ẩn sĩ.
– Haha, lão phu năm ấy vô tình phát hiện ra mảnh đất này thì cũng vô cùng vui mừng.
Khương Đào Tiên vuốt râu tỏ ra tự hào nói. Với ông ta, nơi này thật sự là phúc địa, từ khi phát hiện nơi này ông ta cảm thấy sự tiến bộ của mình tăng lên không ngừng.
– Đến đây, để ta pha ấm trà khác cho tiểu hữu thưởng thức.
Lại trà, Tiểu Hắc khó hiểu, cũng không nói gì. Có lẽ Khương lão là một người mộ trà điên cuồng đi.
Kết quả, khi bình trà mới pha bưng ra, Tiểu Hắc chỉ ngửi một hơi đã sửng sốt, cả người chợt rúng động.
“Sư tôn, thứ này…”
“Đồ tốt đó. Hèn chi lão oa nhi kia tuy không tu tiên mà lại có thân thể được bồi dưỡng tốt đến thế. Loại nước này gọi là Ngụy linh tuyền, có thể ngày trước nơi đây từng có một cái linh nhãn nhỏ. Sau bao nhiêu năm đã truyền hết tinh túy vào trong một mạch nước hay một hồ nhỏ chẳng hạn. Loại nước này có thể xem như kỳ vật, ta năm xưa có được một bí phương, có thể kết hợp thứ này với vài loại dược vật để tôi thể.”
Diệp Thanh Hàn kiến thức uyên bác giải thích. Cho dù ở tu chân giới thì loại Ngụy linh tuyền này cũng được xem là mặt hàng cao cấp cho tu sĩ cấp thấp.
“Luyện thể là vô cùng khó khăn, trước kia ta truyền cho ngươi phương pháp kia cũng chỉ là một loại cấp thấp nhất. Muốn chân chính pháp thể song tu thì tốn kém khó mà tính toán được. Chẳng những thế, càng lên cao, tài nguyên luyện thể càng quý hiếm, cho nên rất ít người luyện thể đạt đến cảnh giới chí cường được.”
Có còn hơn không, dù sao việc đột phá tu vi vẫn là tu đạo, còn luyện thể chỉ là bổ trợ nên Tiểu Hắc cũng không lo lắng chuyện luyện thể không thể đi quá xa. Nghĩ thế, Tiểu Hắc liền mỉm cười nói với Khương Đào Tiên:
– Ta xem lão đầu ngươi phúc lớn, loại nước pha trà này có tác dụng lớn với sư tôn. Nếu lão lấy ra hiếu kính thì có lẽ sư tôn sẽ vui lòng chỉ điểm một hai.
– Chuyện đó…
Khương Đào Tiên tỏ ra phân vân không quyết định được. Cuối cùng, dưới miệng lưỡi của Tiểu Hắc thì lão cũng lựa chọn đem thứ Ngụy linh tuyền kia “hiếu kính’. Sau nhiều năm bị sử dụng, lượng ngụy linh tuyền kia chỉ còn lại một bồn nhỏ. Điều này khiến cho Tiểu Hắc tiếc đứt ruột, đúng là nhân sâm ném cho trâu gặm mà.
Có qua thì phải có lại, Tiểu Hắc liền nói với Khương Đào Tiên, chỉ cần ông ta chuẩn bị đủ tài liệu, sư phụ sẽ giúp ông ta luyện thành đan dược cũng như truyền cho công pháp đột phá tiên thiên.
Đến đây thì Khương Đào Tiên lại cười khổ, ông ta tuy đam mê võ đạo nhưng tính cách lại là người cương trực. Nếu không thì Yên quốc cũng không yên tâm để ông ta là người thủ hộ kho tàng được. Cho nên ngoài trừ Ngụy linh tuyền ra thì ông ta cũng chẳng thể lấy ra gì cả. Ông ta cũng sẽ không thỏa hiệp làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến kho tàng vì tư lợi cá nhân.
Không thể ép người khác làm lỗi, Tiểu Hắc chỉ cười nhạt mà nói rằng nếu đem tài liệu ra cho sư phụ luyện chế thành đan dược sẽ tăng hiệu quả lên nhiều lần mà không uổng phí dược liệu. Phải biết rằng luyện đan sư nổi tiếng của Triệu quốc muốn mới được cũng phải trả giá trên trời, mà những đan dược dùng cho địa cấp trở lên lại cực kỳ khó luyện chế.
– Nếu sư tôn tiểu hữu thật sự có thể luyện chế đan dược thì đó cũng là vì Yên quốc mà trợ lực.
Khương Đào Tiên cũng muốn xem thử thứ gọi là đan dược cực kỳ quý giá đó có bao nhiêu lợi hại, nên bèn đồng ý lầy ra một số tài liệu để luyện chế thử. Nếu thật sự có thể biến thành đan dược thì kho tàng sẽ trở thành một kho đan dược, giá trị cũng tăng lên rất nhiều mà lại tiện thể bảo quản hơn rất nhiều nha.
– Mấy thứ đan dược bình thường này ta cũng có thể ra tay
Vì đang ở trong kho tàng, Tiểu Hắc không thể đưa vị sư phụ thần bí kia hiện thân để luyện đan nên đành phải tự thân xuấn trận. Thế là trải qua suốt vài ngày không ngừng nghỉ, một lô đan dược đã được ra lò. Khương Đào Tiên cầm lấy đan dược ngửi ngửi, lại thử bỏ một viên nuốt vào thử nghiệm. Kết quả không cần nói cũng biết, ông ta hưng phấn đến chẳng còn chút nghi ngờ nào nữa cả.
Thế là Khương Đào Tiên liền làm lễ bái sư, Tiểu Hắc giả thay sư phụ thụ nhận rồi nói với Khương Đào Tiên:
– Ngươi không cần áy náy, hơn mười năm ngươi một mực trông coi kho tàng cho Yên quốc cũng không nhận lấy gì. Nay ta với số tài nguyên có được, ta nhất định sẽ giúp cho Yên quốc sinh ra thêm nhiều cường giả.
Khương Đào Tiên xem như đã đầu về phe mình. Tiểu Hắc cũng không che giấu mà bắt đầu bàn bạc kế hoạch tiếp theo, cũng nói rõ tình hình chiến sự ác liệt bên ngoài.
– Ta thân mang nhân quả với Mộc gia và Yên quốc nên không thể ngoảnh mặt làm ngơ.
Tiểu Hắc cười cười giải thích, cũng phân tích thế cục cho Khương Đào Tiên nghe. Ông ta sửng sốt nói:
– Nếu nguy hiểm như thế, sư huynh hãy để người sư đệ này giúp một tay.
Đã bái sư thì Tiểu Hắc hiển nhiên được lên hàng “sư huynh”, chỉ là tên sư đệ này hơi lớn tuổi một chút đi.
– Sư huynh không thể xuất đầu lộ điện được. Nếu các nước khác biết Yên quốc còn có một thiên cấp cao thủ thì làm sao họ yên tâm được đây.
Là một ẩn sĩ, Khương Đào Tiên không hiểu hết được mưu kế sâu hiểm của chính trị lẫn quân sự. Sau khi nghe Tiểu Hắc giảng giải cũng như vạch ra mưu kế để ứng phó thì ông ta không khỏi thêm thán phục vị sư huynh “nhỏ tuổi” này. Xem ra yêu nghiệt trong nhân gian còn rất nhiều, bản thân ông ta vốn tự tin cũng chỉ là một hạt cát giữa sa mạc mà thôi.
Họ khương từ đó cũng thu liễm rất nhiều, đã không còn xem Tiểu Hắc nhỏ tuổi mà khinh thị điều gì cả. Thậm chí, có nhiều việc ông ta còn thỉnh giáo Tiểu Hắc để ngộ ra nữa chứ.
Việc tiếp theo khá đơn giản, đó là lựa ra thứ gì nên mang theo, thứ gì nên để lại. Với mạng lưới quan hệ và tài lực, Tiểu Hắc không còn mặn mà với mấy loại tài liệu cho đan dược đột phá hoàng cấp, huyền cấp nữa. Nó chỉ mang đi mấy loại có tác dụng cho luyện khí trung kỳ, cũng như địa cấp tu vi trở lên. Ngoài ra, một số hợp kim và tài liệu độc đáo khác Tiểu Hắc cũng không bỏ lại. Dù sao thì nhân loại ở thế giới này cũng không biết thuật luyện khí của tu tiên giả, để lại cũng cho họ cũng chỉ uổng phí.
Bên cạnh đó, Tiểu Hắc đã bắt mạch kiểm tra linh căn của Khương Đào Tiên, phát hiện ra ông ta có tam hệ linh căn gồm thổ, kim và hỏa. Đối với nơi linh khí loãng như địa cầu, việc tìm ra một người có tam hệ linh căn có thể xem là cực kỳ quý hiếm. Phải biết rằng một vạn người mới hi vọng có một người có linh căn, mà tam hệ linh căn lại trong trăm người chưa chắc có một.
Chỉ bằng một câu nói, ông có tư chất để đạt đến cảnh giới thần thông đã khiến cho Khương Đào Tiên mừng hơn cả cha mẹ sống lại. Nhất là khi Tiểu Hắc đã giảng giải việc cảnh giới thần thông cần có tư chất đặc thù, không phải ai cũng may mắn có được.
Con người là vậy, luôn muốn chinh phục. Càng là kẻ có nghị lực và tuệ căn thì lại càng muốn bay cao, bay xa, không chấp nhận dừng lại một chỗ. Khương Đào Tiên đã tìm ra con đường của mình, hạnh phúc như được tái sinh một lần nữa.
Vì không thể mang một đống đồ theo đường cũ mà trở ra nên Tiểu Hắc liền dùng thổ pháp thuật để mở ra một con đường khác. Tuy có tiêu hao chút linh lực song Tiểu Hắc nhìn thấy vẻ mặt sùng bái đến chảy nước của Khương Đào Tiên thì liền mỉm cười đắc ý.
Không có cách quảng cáo nào tốt hơn sự thật mắt thấy, tai nghe, câu nói đó quả chẳng sai chút nào.
Một đống tài liệu, Khương Đào Tiên đều xung phong gồng gành gần hết như một tên sai vặt. Sức mạnh của thiên cấp siêu cường giả không phải mặt hàng bình thường, cho nên mọi thứ đều nhanh chóng được dọn đi.
Thật lòng mà nói, việc tự ý quyết định của Khương Đào Tiên là hành động vi phạm nguyên tắc. Có điều ông ta là siêu cường giả, các người có thấy kẻ mạnh đi nói luật lệ bao giờ chưa? Mà ông ta có sai cũng chẳng ai dám làm gì cả.
Suy nghĩ của họ Khương cũng không ràng buộc như theo thông thường, ông ta chỉ biết cái nào có lợi hơn là được. Giữ lại mấy cái tài liệu cũng không biết bảo tồn được bao lâu, chế biến hết thành đan dược lại thuận tiện mà còn bảo quản tốt hơn. Đã trăm tốt không có một hại thì tội gì không làm, phải biết luyện đan đại sư thì có tiền cũng không mời được đâu, còn tính toán cái rắm gì nữa.
Rời khỏi kho tàng, Khương Đào Tiên cùng vớ Tiểu Hắc di chuyển đến một thành phố gần đó, ông ta là kinh hỷ bất ngờ nên tính toán của Tiểu Hắc cũng trở nên dễ dàng hơn. Bàn cờ vốn có chút khó khăn lại trở nên thông thoáng, ý trời cũng ủng hộ.
– Công tử có điều chi dặn dò.
Sau một ngày hơn, Tương Hoàn liền chạy đến. Gã ta trông thấy Khương Đào Tiên thì mỉm cười chào hỏi rồi cung kính trước Tiểu Hắc.
– Ngươi hãy đi theo hầu cận bên cạnh Khương … sư đệ của ta. Mọi việc đều phải nghe theo Khương sư đệ, rõ chưa?
Tiểu Hắc lúc đầu xưng hô còn ngại miệng, càng nói càng thuần thục, cảm giác có một vị sư đệ cũng hay ho đó chứ. Việc dùng Tương Hoàn có thể giúp nó giám sát Khương Đào Tiên, cũng tiện thể trợ giúp ông ta một tay. Bởi vì họ Khương quanh năm đều ở trong kho tàng, không biết gì thế giới bên ngoài, một số việc sẽ không thuận tiện.
– Khương sư đệ, nhiệm vụ đầu tiên sư phụ giao phó cho người, ta tin tưởng sư đệ sẽ khiến cho lão nhân gia hài lòng.
Tiểu Hắc đã sớm dùng chiêu bài sư phụ thần bí đến cảnh giới thuần thục không một sơ hở.
– Sư huynh yên tâm ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của của sư tôn.
Là thiên cấp siêu cường giả, Khương Đào Tiên rất muốn thể hiện bản thân để được sự chấp nhận của vị sư phụ cao nhân kia. Cho nên ông ta lần này không những phải làm tốt, mà còn phải là cực tốt nữa kia.
Nhìn bóng dáng vị Khương sư đệ rời đi, sắc mặt Tiểu Hắc cũng không còn nụ cười mà chỉ có một tiếng thở dài.
– Thành sự hay không phải xem lần biểu diễn này rồi.
Nhanh chóng trở về doanh trại đại quân, Tiểu Hắc liền kéo Mộc Bình và những người thân tín lại để bàn bạc. Đồng thời Tiểu Hắc cũng hay tin quân Tấn bất ngờ được chi viện thêm nhiều khí tài, đang tiến quân đánh nhau dữ dội với nhiều đơn vị tiên phong của Yên quốc.
– Đại tướng của phe Tấn là Đồ Long Bỉ, một người táo bạo lại rất mưu mô, đã gửi chiến thư khiêu khích đại thống lĩnh. Hắn ta đả kích quân Yên là con rùa rụt cổ, không dám đánh trực diện một trận với bọn chúng.
Văn tiên sinh thông báo tin tức chấn động khiến cho nhiều người tỏ ra căm phẫn. Trương Bất Phàm còn quát to muốn một mình lấy thủ cấp của tên Đồ Long Bỉ láo toét kia xuống. Chỉ có Tiểu Hắc là trầm tư, vẫn không nói lời nào.
Tinh ý nhận ra biểu hiện khác thường của sư đệ, Mộc Bình liền lên tiếng hỏi:
– Tiểu Hắc, đệ có cao kiến gì không?
Nhìn vào bản đồ chiến trường, Tiểu Hắc lướt qua kết quả của các cuộc giao tranh gần nhất rồi nói:
– Quân Tấn có thêm vũ khí thì đánh nhau lớn cũng sẽ tổn thất thảm trọng. Kết quả dù có chiến thắng sẽ có lợi cho mấy nước khác. Từ khi chiến tranh hai nước diễn ra, đám pháp sư vẫn án binh bất động, có xuất hiện cũng rất mờ nhạt.