Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
– Ý của cháu là…
Mộc Quốc Thái một đời binh nghiệp, mưu lược đều rất thông thạo. Ông ta từ tin tức truyền về sớm cũng đã có nghi vấn, có điều pháp sư không xuất chiến có lợi cho phía Yên quốc nên họ cũng không rảnh để tìm hiểu sâu. Dĩ nhiên, Mộc Tử Yên và các tướng lĩnh khác chắc chắn cũng đã lưu ý đến việc này.
– Chiến tranh bình thường và lần này không giống nhau. Nếu ta là quân Tấn, ta sẽ dùng lực lượng mạnh nhất để đánh một cú bất ngờ để tạo được kết quả tốt nhất.
Tiểu Hắc chậm rãi phân tích. Thứ khó nhất không phải đoán bước tiếp theo của quân địch mà là bước tiếp theo sẽ diễn ra thế nào, làm sao để ngăn chặn.
Cũng như quân yên biết rõ phía Tấn quốc sẽ dùng pháp sư nhưng họ lại mù tịt không biết đối phương sẽ ra chiêu thế nào. Hiện tại, mọi thứ đều là phòng bị thụ động. Điểm yếu duy nhất của pháp sư là oán linh chỉ xuất trận vào buổi tối, cho nên quân Yên canh phòng vào lúc mặt trời lặn rất cẩn mật.
– Đáng tiếc chúng ta không có bất kỳ tin tình báo gì cả.
Văn Vô Úy thở dài lắc đầu. Nếu họ có thể phát hiện động tĩnh của pháp sư thì sẽ có chút nắm bắt hơn. Đằng này…
– Với tình hình này, ta có hai cách để đối phó. Một cách là chủ động, một là bị động.
Đã đến lúc lấy đồ trong hồ lô ra, Tiểu Hắc suy nghĩ một lúc rồi giơ ra ba ngón tay nói.
– Hai cách? Hay, cháu mau nói mọi người nghe thử xem.
Trong tình huống khó khăn, Tiểu Hắc luôn có những mưu lược thần sầu, hóa giải được nan đề, không ai là không phục.
– Nói về chủ động, chúng ta có thể chủ động công kích ngược lại, nắm thế chủ động, kẻ địch có mưu đồ gì cũng sẽ tất loạn.
Cười nhạt phát biểu, Tiểu Hắc tư duy không giống mấy vị tướng tuân thủ binh pháp cổ điển. Muốn giành ưu thế, cần phải tạo ra nó, chứ không phải chờ thời.
– Chuyện này không được đâu, nếu rơi vào phục kích của quân Tấn thì nước Yên sẽ gặp họa diệt vong ngay.
Mộc Quốc Thái lắc đầu nói. Nắm giữ vận mệnh một quốc gia không phải chuyện đùa, cũng giống như đi trên băng mỏng, một bước sai là vạn kiếp bất phục ngay.
– Hì hì, bởi vậy cháu không thể so với Tử Yên tỷ tỷ được.
Tiểu Hắc cười cười, cũng không có thái độ gì trước lời của Mộc lão gia chủ. Vị trí khác nhau sẽ có cài nhìn và phương pháp tiếp cận khác nhau, Tiểu Hắc không cho rằng mình đúng, cũng không nghĩ kẻ khác sai, mọi sự trên đời phải dùng kết quả để chứng minh thay vì luận đạo bằng miệng không thực tế.
– Đệ không nên khiêm tốn. Ngươi chính là anh hùng của cả nước Yên, phía nam và Trữ gia chính công ngươi dẹp loạn chứ còn ai vào đây nữa
Mộc Bình mỉm cười sờ đầu Tiểu Hắc một cái đầy yêu thương. Có điều anh ta không ngờ Tiểu Hắc chỉ nhìn sư huynh mình rồi khẽ thở dài trong lòng.
Cái nó muốn là khiêm tốn mà không được đây. Chỉ sợ bây giờ thám tử của các đại quốc đã sớm điều tra về nó và Mộc gia rất kỹ càng rồi. Bên cạnh Tấn quốc, Tiểu Hắc sẽ phải đánh một trận chiến khác cho chính mình nữa.
– Lại nói về cách hai đi, chúng ta có thể bị động phòng ngự. Ý không phải là chờ địch đến đánh mà sẽ giăng bẫy dụ chúng vào mai phục rồi phản kích.
Thật xin lỗi, Tiểu Hắc nó chưa từng nghĩ sẽ ngồi cầu may. Nếu không thể đánh vào trận thế để phá nát bố cục kẻ địch thì ta cứ bày ra thiên la địa võng để đưa kẻ thù vào trong bẫy rập mà mần thịt.
– Cách này có vẻ khả thi hơn, nhưng chúng ta lấy gì để dụ đám pháp sư của Tấn quốc xuất đầu lộ diện đây?
Mộc lão gia chủ nhíu mày lên tiếng. Mồi nhử phải thích hợp, nếu mạo hiểm thì sẽ không được đồng thuận từ phía quân đội.
– Không cần phía quân đội nhúng tay vào, chuyện càng ít người biết càng tốt.
Tiểu Hắc mỉm cười ra dấu bí mật. Nó lại tiếp lời:
– Bên trong quân Yên rất có thể có nội gián, cho nên muốn bắt cá lớn thì không thể để lộ ra một chút phong phanh nào cả. Còn vế thứ làm mồi nhử thì cháu đã chuẩn bị sẵn rồi.
Lấy từ trong tay áo ra một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong có chứa thứ gì đó giống khói màu đen kịt, trông rất hắc ám.
– Thứ này…
Mộc Bình đã luyện ra hình thái kiếm ý của riêng mình, rất nhạy cảm với những thứ không sạch sẽ. Anh ta cảm nhận được thứ bên trong bình thủy tinh kia không phải là loại tốt lành gì.
– Hì hì, đây là một thứ đặt biệt do lão sư phụ dạy đệ chế ra, có tác dụng cho oán linh. Cho nên chỉ cần lấy ra, oán linh nhất định sẽ thèm khác mà chạy đến, khi đó đám pháp sư buộc phải hiện thân thôi.
Thứ để đám pháp sư ngạo nghễ chẳng phải là oán linh à? Chỉ cần bẫy được oán linh thì dù pháp sư có tới hay không cũng chẳng quan trọng. Không còn oán linh thì bọn pháp sư kia còn kém cao thủ thông thường rất nhiều, không còn gì đáng sợ nữa
– Tốt, có thứ này thì mọi chuyện đã được giải quyết.
Mộc Quốc Thái hứng khởi vỗ đùi một cái. Chuyện tiếp theo khá nhanh gọn, đều do Tiểu Hắc phân phó, Mộc gia lần này sẽ đơn độc tác chiến, một trận quyết đem pháp sư Tấn quốc hốt trọn.
Suốt mấy ngày tiếp theo, Tiểu Hắc đều bận rộn bù đầu bù cổ. Nó có linh cảm nguy cơ đang tới rất gần, không thể nào ngồi yên chờ đợi mà phải làm ra chuẩn bị thật tốt cho bản thân.
Sau ba ngày mệt mỏi, Tiểu Hắc mới nghĩ ngơi được một chút, cầm theo một cái đùi gà to cùng một chai nước trái cây, tiểu tử này chạy khỏi doanh trại tìm một nơi thoáng đãng mà thưởng thức. Lòng không khỏi phiền muộn mà ngồi hát nghêu ngao:
“Đã từng vượt qua núi cao biển rộng
Cũng đã từng băng qua biển người tấp nập
Trong chớp mắt mọi thứ đã tan thành mây khói
Tôi đã từng thất vọng, gục ngã, đánh mất phương hướng
Cho đến khi thấy con đường bình phàm này”
– Tiếc thay, tiểu hữu đã định sẳn không thể đi trên con đường bình phàm rồi.
Tư Không Hiền dắt theo đứa cháu mỉm cười nhẹ nhàng từ xa chậm rãi bước đến. Tiểu Hắc vẫn không nhìn ông ta mà tiếp tục tận hưởng không gian riêng của mình.
Một khi rời khỏi cuộc sống phàm tục, hai từ bình phàm sẽ mãi mãi chỉ là một ký ức phủ bụi chìm lại trong tim của Tiểu Hắc. Năm tháng vô tình, đại đạo vĩnh hằng, mọi thứ rồi chỉ như một giọt nước bên trong đại dương vô tận kia mà thôi.
Tư Không Hiền vẫn nhẫn nại ngồi một bên, ông ta giống như một lão già du sơn ngoạn thủy, luôn giữ nụ cười như gió thoảng.
– Ngươi là đoán mệnh sư, vậy con người có thể cải mệnh được không?
Tiểu Hắc nhìn lên bầu trời, bâng quơ hỏi một câu. Tư Không Giản tính trả lời thì Tư Không Hiền ngăn lại rồi nói:
– Mệnh có thể đổi, trong mắt của thiên đạo, một phàm nhân còn nhỏ hơn cả hạt cát, chẳng là gì cả. Chỉ có thần tiên, mệnh cách đủ cứng thì mới thật sự khó đổi mệnh, bởi vì họ sẽ bị thiên đạo quản chế. Như tiểu hữu đây, cải mệnh … có chút khó khăn.
– Hóa ra là thế. Tư Không lão gia, ngươi không phải là một lão thấy bói bình thường nhỉ.
Tiểu Hắc cười như không cười liếc mắt nhìn Tư Không Hiền khiến cho ông ta thoáng rùng mình một cái, vội vàng đáp:
– Tiểu hữu quá khen, chút bàng môn tả đạo khiến tiểu hữu chê cười.
Diệp Thanh Hàn từng nói, mấy kẻ Đoán Mệnh Sư đều yểu mệnh, bởi vì bọn họ dám nhìn trộm thiên cơ, cho nên sẽ bị thiên phạt dù nhẹ hay nặng. Bởi vậy, đám gia hỏa này sẽ không thuộc về thế lực nào, đa số đều sống ẩn dật. Cho nên Tiểu Hắc cũng không nhất thiết sợ hãi việc hai ông cháu bọn họ tiết lộ về bản thân cho kẻ khác, nếu muốn hại nó thì lần trước Tư Không Hiền đã không ra tay cứu giúp rồi. Chỉ là Tiểu Hắc vẫn tò mò vì sao hai người này cứ như đang theo dõi nó, mục đích cuối cùng của họ là gì đây.
– Lão nhân người tìm ta ắt hẳn có chuyện gì? Không phải chỉ rảnh rổi để nói chuyện phiếm chứ?
– Haha, cố nhân gặp gỡ, nào có chuyện gì to tát. Ta thấy mấy hôm nay thiên tượng thay đổi, có kẻ đang thao túng, hai ngày sau tất có dị biến, tà ma tác quái. Lời ta có thể nói với tiểu hữu chỉ đến đây, cậu hãy cẩn trọng.
Cười to một tiếng, Tư Không Hiền chỉ lên những ngôi sao chi chít dự đoán rồi không nói gì thêm mà lặng lẽ cáo biệt. Cách ông đến và đi đều rất nhanh, rất bí ẩn và khó hiểu.
Với trí thông minh của mình, Tiểu Hắc liền nhanh chóng hiểu ra, cười khổ chắp tay nói:
– Ta lại nợ ông ấy một ân tình nữa rồi. Sư tôn, phàm nhân lại có thể nhiễu loạn thiên tượng hay sao? Chuyện này nghe cũng quá mức đi chứ.
Xưa nay, thiên tượng đều là chuyện của trời đất, nếu là tu tiên giả ra tay thì Tiểu Hắc có thể chấp nhận, còn phàm nhân thì….
“Thiên tượng mà ta thấy chỉ là ngụy tượng, thiên đạo chân chính là pháp tắc, không phải mưa nắng ngày đêm thông thường. Nếu chỉ tạo mây mưa gió bão thì chẳng phải cái thứ gọi là khoa học cũng làm được à? Còn về kéo âm khí thì lại là chuyện khác, thứ này nới lớn thì có thể rất lớn, nói nhỏ lại cũng có thể rất nhỏ. Nếu dùng kiểu huyết tế của ma đạo thì hoàn toàn có thể làm được, ngươi cũng nên cẩn thận một chút.”
– Huyết tế? Bọn chúng lại dám làm ra chuyện tán tận lương tâm như thế?
Đã từng đọc qua kiến thức về huyết tế của ma đạo trong đống kinh nghiệm truyền lại của Diệp Thanh Hàn, Tiểu Hắc biết được thứ này vô cùng tàn độc, cũng là loại hình phổ biến mà đệ tử ma môn hay dùng để triệu hồi dị tượng, ma thần. Mỗi khi có sinh linh đồ thán, người tu tiên chính đạo đều phải dốc sức tiêu diệt mấy tên ác ma từ trong trứng nước, nếu không hậu họa khôn lường
“Ngươi để tâm việc đó làm gì? Nếu thất sự có kẻ biết đến huyết tế nghĩa là đám pháp sư này có liên quan đến ma đạo tu sĩ. Ngươi phải biết ma đạo tu sĩ chiến lược vô cùng đáng sợ, một kẻ không có nổi pháp khí trong tay như ngươi gặp phải thì sẽ đánh như thế nào đây?”
Từ khi đụng độ với oán linh, Tiểu Hắc và Diệp Thanh Nhàn đã có suy đoán về nguồn gốc của đám pháp sư Tấn quốc. Có điều họ Diệp đã khẳng định bản thân tìm tòi rất nhiều nhưng lại không thấy dấu hiệu của tu tiên giả. Vậy bây giờ ma đạo tu sĩ ở đâu ra?
– Không phải sư phụ từng nói không có dấu vết tu sĩ khác trên trái đất ư?
“Đúng thế, chỉ có hai ngoại lệ. Một là bọn chúng có pháp bảo che giấu khí tức. Còn thứ hai là chúng ẩn nấp ở một nơi có trận pháp bảo hộ, hoặc từ một không gian khác.”
Còn có lý luận như thế? Tiểu Hắc đen mặt lại, cũng may tính cách nó rất điệu thấp, nếu không thì tin vào vị sư phụ này chắc đã sớm có ngày lật thuyền trong mương rồi. Nếu không phải lão già Tư Không Hiền kia nhắc nhở thì e là chính mình sắp đối đầu với ai cũng không biết.
Cảm giác ánh mắt khác lạ của tên đệ tử, Diệp Thanh Hàn ho nhẹ rồi giải thích:
“Khụ khụ, ngươi cũng đừng lo lắng quá. Có thể đó là một loại huyết tế pháp khí còn sót lại, nếu chân chính ma đạo tu sĩ thì họ sẽ đánh trực tiếp tới tận nơi. Không cần thiết phải mất thời gian để quấy nhiễu dị tượng gì gì đâu.”
Tin lão mới là chuyện lạ đó! Tiểu Hắc thầm mắng trong lòng, lại không ngừng suy tính làm thế nào để tăng thêm bố cục cho mình.
“Ma đạo sợ nhất là pháp thuật thiên về ánh sáng, xua tà ma quỷ vật của thần quang. Ngươi có thể thử xem, mấy cái cơ bản pháp thuật ta cũng có đấy.”
Xem ra lão sư phụ mình chắc đã ghé thăm không biết bao nhiêu tông môn rồi nên công pháp, thuật pháp gì cũng có cả. Ma pháp và thần quang pháp không giống ngũ hành hay dị biến, ai cũng có thể tu hành được cả, song để tu luyện lên đỉnh cao lại cần có thể chất đặc thù. Cái thứ này còn hiếm hơn cả thiên linh căn nữa đấy.
Hắc ám thể và thần quang thể chính là hai thể chất đối lập nhau, cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử. Kẻ có được hắc ám thể tương lai sẽ trở thành ma tử, là nỗi kinh hoàng cho tu tiên giới. Ngược lại, thần quang thể chính là vị hộ pháp của chúng sinh, có thể diệt trừ ma quỷ, cứu lấy nhân gian.