Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh
Biên: Bạch Tú Tài
Thần quang pháp thuật cũng chia ra nhiều loại, đủ cấp bậc. Mặt hàng cao cấp cần có tài nguyên hỗ trợ mà thời gian tu luyện không ngắn nên lập tức bị Tiểu Hắc gạt ra một bên ngay.
Nhìn đi nhìn lại, chỉ có mấy loại thuật pháp lẫn bùa chú đơn giản là có hi vọng nắm giữ được một chút trong thời gian ngắn. Tu đạo không phải một khắc là lĩnh ngộ được, cái gì vô sự tự thông chính là truyền thuyết. Chí ít Tiểu Hắc có thông minh đến mấy cũng không cho rằng bản thân có cái bản lĩnh đó.
– Không thể lãng phí chút thời gian nào được.
Kẻ địch có thể ra tay sớm hơn nên Tiểu Hắc buộc phải chạy đua với thời gian. Nó gần như dành toàn bộ tinh lực đặt lên việc tu luyện và chuẩn bị. Còn về phía Mộc Tử Yên thì đã có Mộc gia bàn bạc với nàng ta.
Tuy không biết vị đại thống lĩnh kia có hoàn toàn tin vào lời của Tiểu Hắc hay không nhưng thời điểm này phía Yên quân nhất định không dám lơ là. Bọn họ chinh chiến với phía Tấn quốc không phải ngày một ngày hai, chắc chắn có chừa lại hậu thủ phía sau để dùng đến lúc nguy cấp.
Liên tiếp hai ngày, quân Tấn bất ngờ mở các cuộc tấn công quy mô lớn ở nhiều nơi khiến cho phía Yên quốc phải vừa đánh vừa dàn trải ra. Chuyện này Tiểu Hắc lại không chút bận tâm, kẻ địch càng muốn gây áp lực nghĩa là nguy cơ đến rất gần rồi.
– Quân Tấn đánh rất liều mạng. Thật sự bọn chúng đang chỉ đánh lạc hướng như cháu nói?
Một thám tử của Mộc gia báo lại. Vẻ mặt của Mộc lão gia tử nghe xong chỉ nhíu mày trầm tư. Ngay cả Văn tiên sinh cũng nhìn bố trí lắc đầu nói:
– Cho dù là mưu kế thì phía chúng ta không thể bỏ mặt cho Tấn quốc đánh sâu vào nội cảnh được. Phía đại thống lĩnh cũng có tính toán riêng, cộng thêm Tiểu Hắc chuẩn bị thì hi vọng sẽ không đến nổi trở tay không nổi.
Dốc hết nguồn lực của một quốc gia để đánh một ván cờ sống mái thì không thể xem thường. Nếu đem so với độc sư, Tiểu Hắc vẫn là e ngại đám pháp sư của Tấn quốc hơn. Dù gì thì độc cũng có thể giải, độc càng mạnh càng khó bào chế, cho nên Liêu quân mới dễ dàng bị Tiểu Hắc đánh tan tác.
Dĩ nhiên, một phần lý do cũng là do nội bộ của Độc sư hội không có thống nhất với nhau. Vả lại, phe độc sư hình như quan tâm đến cái Cổ Thần Điện kia hơn là đánh nhau với Yên quốc.
Còn Tấn quốc thì trừ một số bùa chú và hỏa thuật thì Tiểu Hắc vẫn chưa chân chính đánh nhau với cao cấp pháp sư. Cho nên cách thức đối phó vẫn còn tương đối hạn chế.
Cho đến bình mình, cả Mộc gia không một ai tìm thấy Tiểu Hắc, tiểu tử kia tựa như bốc hơi khỏi doanh trại, cũng không để lại bất cứ tin nhắn gì cả.
– Tương Hoàn, Bình nhi cùng Thất Sát cũng vắng mặt, xem ra lần này Tiểu Hắc đang bày trận đối địch rất nghiêm túc.
Văn Vô Úy vẫn rất bình tĩnh. Dù tu vi không cao nhưng ông ta chính là người điều khiển, giữ vững hậu phương của Mộc gia. Hiện tại, chỉ có thể binh đến tướng ngăn, không để xảy ra bất kỳ rối loạn nào cả.
Phía Mộc Tử Yên càng là một mảnh yên lặng, vị đại thống lĩnh không hề ban bố thông tin gì khác. Ngẫm lại cũng không khó hiểu, nếu như địch trong tối, ta ngoài sáng thì không nên khiến cho lòng quân dao động.
Chính Ngọ, trời đang nắng gắt, thường thì thời điểm này là lúc dương khí mạnh mẽ nhất, âm binh ma quỷ đều phải núp đi.
Cách doanh trại không xa, một tế đàn được che giấu cực kỳ cẩn mật, lại có một đám hơn trăm người đang tụ tập. Dẫn đầu là một lão già thấp bé, trên cổ còn đeo một cái vòng cổ làm từ xương người trắng hếu rất ghê rợn.
Trên tế đàn nhỏ chỉ có một cái đầu lâu nhỏ, nhìn không ra có gì đặc biệt cả. Thế mà, đám người kia lại cung kính với cái đầu lâu tựa như thần mình, lại còn cúng bái cực kỳ thành khẩn.
– Tích lũy bao nhiêu năm, rốt cuộc phải dùng đến thần linh pháp bảo. Trận này quyết không thể nào thất bại
Nói rồi, lão già thấp bé lấy ra một mẩu xương nhỏ màu đen như mực, khí tức âm lãnh từ mẩu xương khiến cho người đứng gần cũng cảm thấy lạnh sởn cả gáy. Đây tuyệt đối là một cái âm vật đáng sợ.
Cẩn thận cầm lấy mẩu xương, lão già liên tục đọc mấy câu chú ngữ khó hiểu rồi cắm mẩu xương vào giữa đỉnh của đầu lâu. Từ trong hư không dường như vang lên một tiếng thét rợn người, như từ tu la vọng đến.
– Lập tức hành động.
Lão già vung tay ra lệnh, toàn bộ những kẻ đứng sau đều cúi người hành lễ rồi lập tức rời khỏi.
Ngay lúc này, bầu trời vốn còn đang chói chang bỗng xuấn hiện từng đám mây đen chen chúc che lấp cả mặt đất. Mấy đám mây này trông cực kỳ u ám, không giống như trời mưa mà giống như địa ngục gọi tên, mang theo âm lãnh vô tận.
Từ trong soái trường, Mộc Tử Yên liền bước ra, lông mày nhíu lại, quát lớn:
– Tất cả sẵn sàng chiến đấu, thông tri cho các tướng lĩnh giữ vững bị trí.
– Rõ
Thân binh nghe lệnh của Mộc Tử Yên vội vàng chạy đi. Hai vị tùy tướng dường như đã có dặn dò trước cũng gật đầu nhanh chóng thối lui.
Cuối cùng chính là Tiểu Hắc, kỳ thực nó vẫn ở trong doanh trại, chỉ là ngồi trong một nơi dưới lòng đất. Tiểu Hắc chính là dựa vào thổ pháp thuật để chui xuống dưới, vừa yên tĩnh tu luyện lại âm thầm quan sát mọi động tĩnh phía trên.
Gió lốc thổi lên, cây cối khắp nơi cũng nghiêng ngả như bão tố sắp tràn tới, binh sĩ tuy vẫn giữ nguyên đội hình nhưng không ít người đã tỏ ra kinh hãi.
Cuối cùng chính là màn chảo sân mong đợi nhất, vô thiên cái địa oán linh tràn tới, có lẽ đây chính là gần như toàn bộ dự trữ của Tấn quốc. Dẫn đầu là vô số oán linh hạ phẩm, bọn chúng dùng số lượng để làm pháo hôi tràn vào.
– Tới tốt lắm, phương án một triển khai.
Mộc Tử Yên hiên ngang dùng ốm nhòm quan sát. Cô nàng không thể nhìn thấy oán linh nhưng bên tai lại không ngừng truyền đến âm thanh của … Tiểu Hắc. Đúng thế, chính là Tiểu Hắc đang truyền âm nhập mật cho nàng ta. Nhờ đó mà vị đại thống lĩnh mới có thể đưa ra quân lịch kịp thời hợp lý được.
Quân sĩ giống như diễn tập từ trước, lập tức lui lại. Hàng loạt pháo sáng được bắn lên nhằm ngăn chặn bóng tối bao phủ. Đồng thời từng ngọn đèn pha cực lớn được sử dụng. Công nghệ chính là điểm mạnh của quân sự hiện đại, chí ít không quá vô lực như thời cổ đại được.
Đáng tiếc, những đám mây kia tựa như không phải phàm vật, pháo sáng xông lên đều bị nuốt chửng, ngay cả mấy loại đèn cao áp cũng không thể xuyên thủng được.
– Quả nhiên là tà môn
Mộc lão gia chủ cùng với Văn tiên sinh cùng vô số tộc nhân Mộc gia cũng rất căng thẳng quan sát. Con người mà…cho dù đối đầu với trăm vạn hùng binh cũng không e ngại bằng những thứ tà ma siêu nhiên vượt ngoài hiểu biết.
– Lên
Một vị tướng hô to, liền phía ngoài doanh trại mọc lên một bờ tường dày đặc được dán chi chít những lá bùa trừ tà.
Đúng thế, từ ngày được Tiểu Hắc truyền lại kỹ năng chế tác bùa trừ tà đơn giản. Mộ Linh Nhi đã không ngừng chế tạo, đồng thời phía Mộc Tử Yên cũng âm thầm phái thân tín đến Mộc gia hỗ trợ. Dưới năng suất làm việc không ngừng nghỉ, họ đã có một số lượng lớn bùa trừ tà để đối kháng với oán linh của pháp sư Tấn quốc.
– Xạ thủ vào vị trí
Một loạt họng pháp nhỏ được đưa tới, đồng loạt theo khẩu hiệu mà bắn ra. Mỗi viên pháo khi bung ra đều không nổ tung mà bên trong là rất nhiều bùa trừ tà rơi xuống như lá vàng. Khi rớt xuống chạm phải oán linh, những lá bùa trừ tà đều lóe sáng rồi bốc cháy rực rỡ, tràng cảnh nhìn cực kỳ ấn tượng.
– Lại còn cả chiêu số này, Yên quốc quả nhiên không phải đèn cạn dầu a.
Đám pháp sư phía sau điều khiển oán linh đều không khỏi có chút giật mình. Có điều, cũng chỉ là một chút thôi, oán linh bọn chúng dành dụm cũng không phải ít, cho dù bùa trừ tà có nhiều đến mấy cũng có thể diệt được bao nhiêu cơ chứ.
Nếu phía Yên quốc sớm có được phương pháp chế tạo bùa trừ tà thì họ đã tích trữ số lượng khủng bố để đè chết đám pháp sư. Đáng tiếc vẫn là không đủ a, lượng bùa đánh xuống nhìn như phô thiên cái địa, thật ra cũng chỉ tiêu hao một bộ phận oán linh mà thôi.
Với tốc độ rất nhanh của mình, đám oán linh binh đoàn đã va chạm với những bức tường dán đầy bùa trừ tà. Cả bức tường đều bùng cháy lên, có lẽ rất nhanh cũng sẽ không thể ngăn chặn được bước tiến của kẻ địch.
– Đại thống lĩnh
Một vị tướng lĩnh đứng gần Mộc Tử Yên lo lắng lên tiếng, Mộc Tử Yên liền giơ một tay ra hiệu không cần lo lắng nói:
– Ta cũng chỉ muốn thử nghiệm sức mạnh của bùa trừ tà. Xem ra nếu không có đại lượng trấn áp thì cũng không thể tạo ra được lợi thế gì.
Thần sắc Mộc Tử Yên rất bình tĩnh, không hổ danh là nghìn năm đại tướng chi tài của Yên quốc. Lâm trận vẫn có thể thong thả tính toán, không hề mất đi phong phạm của mình.
– Dù vậy, loại bùa trừ tà này không cần tài liệu hiếm có đắt đỏ, cho nên nếu có thời gian, dữ trữ một ít cũng không tệ.
Đúng như dự đoán, oán linh dùng số lượng áp đảo đã đánh sập bức tường đầy bùa trừ tà, tiếp tục tràn lên, khí thế vô cùng hung hãn.
– Phương án hai, ra trận đi.
Mộc Tử Yên vung tay lên, một trăm tăng nhân bất ngờ không biết từ đâu trong quân doanh đi ra, cùng ngồi thành một vòng tròn lớn bao phủ lấy đại quân Yên quốc. Bọn họ sắc mặt nghiêm trang, tràng hạt trong tay liền bắt đầu tụng niệm, âm khí mù mịt liền bị sự thanh tịnh ngăn cản, không thể tiến bước.
– Bọn họ là?
Nhiều người đều một mặc mộng bức, không ngờ trong quân ngũ lại có chuẩn bị cả tăng nhân.
– Đây không phải tăng nhân thông thường, có thể trừ ma đuổi quỷ đều phải là đạo hạnh cao thâm, đại thống lĩnh rõ ràng đã tốn không ít khí lực cho trận chiến này a.
Văn Vô Úy kiến thức uyên bác, vừa nhìn đã thấy rõ vấn đề phân tích. Phật pháp và đạo pháp chính là hai trường phái nổi tiếng trong nhân gian để tiêu trừ ma đạo.
Một trăm tăng nhân thanh âm đồng đều, phật kinh giống như tẩy rửa cả tâm trạng của chúng binh sĩ, người người cũng dần vứt bỏ cả sợ hãi, tâm bình khí thản. Mà chính Tiểu Hắc bằng vào nhãn pháp cũng nhìn ra được trên bầu trời, phật lực của các tăng nhân đang tụ lại tạo thành một chữ vàng to lớn nghênh chiến.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng.
Huống hồ chi thiên tượng là do một kiện ngụy pháp khí tạo ra, cho nên dù bị ngăn trở thì mây đen vẫn không có dấu hiệu tản đi. Điều này khiến cho Mộc Tử Yên thoáng có chút lo lắng, nàng ta cũng chưa từng kinh qua loại đánh trận quỷ dị thế này, không biết tiếp theo ứng phó thế nào.
Nói đến đại binh oán linh đều gặp phải phật âm mà chậm lại như dính vào vũng bùn. Thế nhưng phía xa, oán linh trung phẩm cũng đã ra trận, từ từ tiến về phía doanh trại.
– Đến lúc rồi, thất sát, xuất trận.
Tiểu Hắc âm thầm quan sát, dựa theo kế hoạch chỉ đạo hành động. Chỉ thấy một bộ trận kỳ tung ra, lập tức tạo ra một khốn trận phía ngoài quân doanh, nhất thời chia cách đại quân oán linh ra làm hai.
– Thất sát qui tụ, đồ diệt quỷ thần
Tương Hoàn mang theo lệnh kỳ trong người, hô lớn, xuất động Thất Sát cùng mình lao ra.
Sát khí đạo, chém cả quỷ thần.
Tuy sát khí của Thất Sát chỉ là phàm nhân sát khí nhưng oán linh cũng không phải tà ma chân chính gì. Kết quả, bọn chúng liền bị Thất Sát chém vài cái là rơi rụng một tên.
Đồng thời, xạ thủ của quân Yên liền dồn dập phối hợp, dùng tên quấn đầy bùa trừ tà bắn ra như mưa. Đây rõ ràng là một đòn phản kích đã được tính toán hết sức chuẩn xác, khiến cho đám pháp sư phía sau cũng giật mình không kịp trở tay.
– Quả nhiên là lợi hại. Khặc khặc, chỉ là các ngươi vẫn không phải là đối thủ của ma thần tối cao.
Lão già thấp bé tại tế đàn nhìn về phía xa nở ra một nụ cười lạnh, lấy ra một bình máu đen đổ lên đầu lâu, lại tiếp tục không ngừng chú ngữ.
Chỉ trong chốc lát, ngoại trừ mây đen quần vũ dữ dội hơn, từng cơn gió mạnh như cuồng phong ầm ầm thổi tới, bên trong chứa đựng âm khí không ngừng bao phủ và len lỏi vào khốn trận.