Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.
Tác giả: Hắc Thư Sinh.
Biên: Bạch Tú Tài.
Đã không còn pháp sư hỗ trợ, Tấn quân như mất đi vòng bảo hộ, liên tục bị cao thủ phía Yên quốc đánh lén. Từ trong trận chiến này, không ít cao thủ nội khí của Yên quốc nhờ đó mà đột phá, lập nên danh tiếng. Lợi hại nhất cũng là người của Mộc gia, với đan dược, võ học cùng binh khí cao cấp do Tiểu Hắc cung cấp thì bọn họ hoàn toàn áp đảo Long Thần hay Long Tổ.
Nhất là Tiểu Hắc, với ẩn thân thuật thì nó chính là một sát thần chân chính. Rất nhiều cao thủ phía Tấn quốc đều bị nó tiêu diệt, còn khí tài quân sự như máy bay, xe tăng liền bị tiểu tử này xâm nhập phá hủy sạch. Còn lại, đối với binh lính bình thường, Tiểu Hắc cũng lười ra tay, nó không phải là thích giết chóc nên không cần thiết phải tàn sát bữa bãi. Nhất là khi khí tài không còn thì quân Tấn có đông hơn cũng chẳng có nhiều tác dụng.
Còn về Phạm Trực, sau khi không biết chuyện của Mộc Bình liền không biết trời cao đất dày lại đi tâng bốc công lao của mình lẫn đệ tử Đường Khải Trạch. Kết quả thì không cần phải nói, Trương Bất Phàm làm sao để cho một kẻ ngốc nhảy ra lấy ánh hào quang, liền đứng ra mắng mỏ vài câu.
Kết quả là Phạm Trực bá đạo dám ra tay động thủ. Ừ thì Trương Bất Phàm Trương gia gia cũng cần một lý do để “dạy dỗ” đối phương. Cho nên sau vài hiệp giao thủ, đệ nhị cao thủ của Long Tổ đã bị đánh bại một cách triệt để. Cái này còn là nhờ Trương Bất Phàm không dùng sát chiêu, nếu không thì e là ngày này năm sau họ Phạm sẽ có giỗ đầu mất.
Quá mất mặt, Phạm Trực định giở trò ăn vạ ra liền nói bản thân vô dụng xin được cáo lão nghỉ hưu. Lúc này, Mộc Bình vốn im lặng mới bước ra, anh ta chỉ lặng lẽ vung một kiếm nhanh như chớp chém ra một đường khiến cho mặt đất trước mặt đứt ra một đường, kiếm khí lăng lệ bộc phát khiến người đứng gần đều cảm thấy rát da rát thịt.
– Những kẻ lòng không hướng về Yên quốc có thể rời đi. Nhưng nên nhớ, nếu ai dám gây bất lợi cho lợi ích cho quốc gia, cho quân đội thì hãy xem lưỡi kiếm của ta.
Rất trực tiếp, không cần nhiều lời sáo rỗng. Một kiếm vừa rồi cho dù là Mộc Miên cũng tự cho rằng chính mình gặp phải thì không chết cũng trọng thương, không thể ngăn cản. Thế là họ Phạm vốn cho rằng giá trị của mình rất cao lại một lần nữa bị tát mặt, hổ thẹn đến đỏ cả mặt.
Rất may, Mộc Tử Yên là người biết đạo đối xử liền mở lời cho lão ta một nấc thang để xuống. Thế là Phạm Trực liền đồng ý ở lại phục vụ quân đội, đồng thời tâm tư cũng thu liễm rất nhiều, không dám có bất kỳ thái độ lộng quyền nào nữa. Còn về Đường Khải Trạch lại càng không cần bàn đến, nhìn thấy vị đệ đệ của đại thống lĩnh bá đạo như thế, hắn ta có đập đầu vô đậu hũ mới dám mơ tưởng viễn vông nữa.
Giải quyết xong nội bộ, Mộc Tử Yên nhanh chóng tập hợp lực lượng, sẵn sàng cho một trận đánh lớn cuối cùng, đánh bại đạo quân xâm lược Tấn quốc, quét sạch chúng khỏi bờ cõi nước Yên.
Đùng một cái, một phong điện tín bất ngờ gửi tới đại thống lĩnh Yên quốc khiến cho nàng ta như bị sét đánh. Không biết làm thế nào, Mộc Tử Yên đành mời Mộc lão gia chủ, Tiểu Hắc và Mộc Bình đến để bàn bạc.
– Triệu quốc muốn chúng ta toàn lực đánh thẳng vào Tấn quốc?
Mộc Quốc Thái nghe xong điện tín thì tỏ ra khó hiểu. Duy nhất chỉ có Tiểu Hắc là ngồi nhâm nhi nước trà cùng bánh ngọt, tựa như việc này hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Trông thấy cảnh này, hai người Mộc Bình và Mộc lão gia chủ nhìn nhau một cái, rồi…cả hai cũng đi rót trà ăn bánh.
– Khụ khụ, ông nội, tiểu Bình Bình, hai người các ngươi…
Trừng hai mắt ra, Mộc Tử Yên cảm thấy có gì đó sai sai. Mộc lão gia chủ uống vào một hớp trà nóng rồi mỉm cười với đứa cháu gái của mình ôn hòa giải thích:
– Cháu gái lại đây, bánh trứng này còn nóng rất ngon đấy. Yên tâm đi, mỗi khi Tiểu Hắc tỏ ra ung dung như thế chứng tỏ nó đã có đối sách. Cháu có thể yên tâm kê cao gối mà ngủ một giấc ngon là được.
– Còn có chuyện như thế?
Trong đầu Mộc Tử Yên như có một vạn con hà mã băng băng lướt qua, nàng ta cũng không cho rằng ông nội của mình đang nói dối. Chỉ là…cái này cũng quá ảo diệu đi. Không lẽ Tiểu Hắc trừ bản lĩnh trận pháp lại còn là một trí tuệ giả có thể tính toán trước mọi bước. Như thế thì quá khủng bố đi nha, dù sao thì đứa trẻ này cũng chỉ hơn mười tuổi đầu mà thôi.
– Được rồi, con dù gì cũng là đại thống lĩnh quân đội một nước, sao lại cứ thừ mặt ra thế. Tiểu Hắc, cháu cũng nói lên ý kiến đi, tránh cho nha đầu kia lại bất an nữa.
Mộc Quốc Thái rất hiểu cháu gái của mình nên mỉm cười nói với Tiểu Hắc. Bất đắc dĩ, Tiểu Hắc đành bỏ miếng bánh đang ăn dở xuống rồi chỉ vào bản đồ nói:
– Triệu quốc ngoài mặt không quan tâm, cao cao tại thượng nhưng thực chất bọn họ rất quan tâm đến chiến cuộc của Yên quốc và Tấn quốc. Cho nên họ tuyệt không muốn bất kỳ nước nào giành được thắng lợi dễ dàng, càng không muốn nước nào nhờ đó mà trỗi dậy.
– Việc này ta sớm đã đoán biết.
Mộc Tử Yên gật đàu tán thành. Nàng ta tuy chưa từng giao tranh với Triệu quốc lần nào nhưng theo tình báo có được thì những khó khăn của nước Yên trong quá khứ dường như có ít nhiều tác động từ đại quốc sát bên.
– Thế nên hành động ám sát của Ngạ Quỷ với Tử Yên tỷ tỷ có thể liên quan đến Triệu quốc. Mà theo đệ thấy thì không chỉ có Triệu quốc, có thể có không ít quốc gia muốn bỏ đá xuống giếng với chúng ta.
Suy luận của Tiểu Hắc một lần nữa không cùng mà hợp với mọi người. Ai nấy đều không phải kẻ ngốc, giác ngộ chính trị không thấp, hiểu rõ giữa người với người vốn đã gian xảo thì giữa quốc gia với nhau mưu kế lại càng tầng tầng lớp lớp.
– Việc chúng ta thể hiện ra quá kinh người đã chạm đến giới hạn của họ. Cho nên việc ủng hộ Yên quốc đánh vào Tấn quốc này là một dương mưu. Nếu chúng ta không làm thì lại từ chối thành ý của Triệu quốc, càng làm giảm nhuệ khí và không giải được uất hận của nhân dân trước giặc xâm lược. Ngược lại, nếu chúng ta đưa quân vào nước Tấn, các nước khác hoàn toàn có thể dễ dàng bài binh bố trận để chờ đợi chúng ta vào bẫy.
Chỉ vào bản đồ Tấn quốc, Tiểu Hắc có thể vẽ ra rất nhiều nơi có thể mai phục, nếu quân Yên tiến vào nhất định sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
– Hừ, Tấn quốc đã tổn thương nguyên khí, cho dù chúng ta không truy binh đánh vào thì bọn họ cũng chẳng đủ lực để gây hấn với chúng ta trong thời gian dài. Không chừng nhiều nước khác sẽ dựa vào đó mà xuống tay với họ nữa.
Mộc Quốc Thái cười lạnh nói. Với ông ta, bảo hộ thực lực mới quan trọng. Người ta đã muốn hố mình thì tại sao phải bước chân vào, chuyện này không phải quá dễ lựa chọn sao?
– Nếu chúng ta không đánh, rất có thể Triệu quốc và nhiều quốc gia khác sẽ xâu xé Tấn quốc. Như thế chúng ta sẽ đổi một kẻ thù đang suy yếu thành một địch thủ đáng gờm hơn rất nhiều. Trước đây Triệu quốc vẫn tỏ ra bàng quang là vì Tấn, Yên và Liêu một khi liên hợp sẽ gây khó khăn cho Triệu quốc, họ không có tự tin chiến thắng. Nếu có thì cái giá phải trả rất thảm trọng. Nhưng tình hình hiện tại đã khác, Liêu quốc chia rẻ, đang gặp vấn đề chưa giải quyết xong. Tấn quốc suy yếu, tổn thất thảm trọng sau chiến tranh với chúng ta. Bây giờ chính là thời cơ tuyệt vời để Triệu quốc thắp lại tham vọng của mình.
– Lại nói, việc Triệu quốc lập mưu cũng sẽ mở ra cơ hội cho chúng ta. Không phải bọn chúng thích coi chúng ta là quân cờ để tính toán ư? Vậy thì chúng ta lại tận dụng cơ hội này diễn một vở kịch cho chúng xem, đồng thời cũng xóa bỏ nguy cơ cho tương lai của Yên quốc.
Nhìn vào bản đồ, Tiểu Hắc mỉm cười nói, giọng điệu có chút lãnh khốc. Đối với kẻ địch, Tiểu Hắc tuyệt sẽ không lưu tình. Ngươi tính toán ta thì ta sẽ tính toán lại ngươi, xem ai cao tay hơn sẽ mỉm cười sau chót.
– Tận dụng cơ hội sao?
Mộc Tử Yên thều thào. Sau đó nàng cùng Tiểu Hắc đàm luận thật lâu, không ai biết rõ cả hai đã nói gì vì Tiểu Hắc đã dùng pháp thuật để cách âm hoàn toàn.
Ngày hôm sau, đại quân Yên quốc bắt đầu tổng tấn công, quân Tấn dưới khí thế suy yếu quyết định triệt thoái, chạy về phía biên giới để chờ viện quân tiếp cứu.
– Cấp báo, quân Yên đang chia ra làm hai đạo quân tác chiến. Một cánh quân nhỏ do Mộc gia chỉ huy đi đường vòng xâm nhập tiến nhanh về phía thủ đô Á Lệ của nước Tấn, cánh còn lại đang giao tranh với đại quân của Tấn quốc ngay biên giới.
Tin tức chiến trận rất nhanh truyền về cho vị tướng quân của Triệu quốc, ông ta đăm chiêu một lúc thì liền ra mệnh lệnh:
– Lập tức thông báo cho các nước khác theo kế hoạch hai mà tác chiến. Dùng toàn bộ khả năng xác nhận xem hai tiểu tử kia có trong cánh quân của Mộc gia hay không cho ta.
Sau khi người truyền tin rời đi, vị tướng quân này đi qua đi lại suy nghĩ, sau cùng lắc đầu nói:
– Cuối cùng nha đầu họ Mộc kia đang suy tính điều gì. Với tính cách của ả ta, ta không ngờ lại ả lại lựa chọn đánh vào Tấn quốc. Lại còn dùng Mộc gia làm kỳ binh, đây chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao? Chẳng lẽ bọn chúng đang muốn đánh cược?
Lý do khả thi nhất chính là Yên quốc vẫn còn lá bài tẩy đủ để họ tự tin có thể đánh bại Tấn quốc trong thời gian ngắn. Nhưng việc này nghe có vẻ quá hoang đường đi, nếu Yên quốc mạnh như thế thì họ cần gì phải luôn thu mình lại như thế. Vị tướng quân kia cảm thấy mưu kế của phía mình dường như vẫn còn nhiều lỗ hổng ở đâu đó thì phải.
Mấy ngày tiếp theo, tin tức của Yên quân liên tiếp truyền về. Đại quân nơi biên giới đánh rất hăng, rõ ràng là thật sự muốn đánh bại Tấn quốc tại chính hang ổ của mình. Còn cánh quân Mộc gia lại càng lợi hại, bọn họ di chuyển thần tốc, có Tiểu Hắc, Mộc Bình, Trương Loan hai vị, Tương Hoàn cùng Thất Sát làm tiên phong. Một đường này Mộc gia quét ngang mọi cản trở, gần như không cánh quân nào của Tấn quốc có thể ngăn trở.
Cho đến khi đã tiến rất sâu vào cảnh nội của Tấn quốc, đến một hẻm núi cách thủ đô Á Lệ vài trăm cây số thì Mộc gia mới gặp phải biến cố. Ngay trong đêm họ hạ trại thì bỗng nhiên Tiểu Hắc nhíu mày lên tiếng:
– Có kẻ địch phục kích.
Cả trăm bóng người mặc áo đen như u linh liền không nói một lời, không biết từ đâu liền đánh thẳng vào trong doanh trại Mộc gia khiến cho mọi thứ loạn cả lên. Đặc biệt tu vi của cả đám người này đều cực cao, trong đó không ít địa cấp cao thủ.
– Lập tức tản ra.
Mộc lão gia chủ cùng với một số thành viên quan trọng của Mộc gia liền được Trương Loan của Tương Hoàn bảo hộ rút lui. Riêng Mộc Bình với Tiểu Hắc thì lao lên ngăn chặn đám cường giả địa cấp của đám người áo đen.
– Xuất động cả địa cấp hậu kỳ, lại còn một đống địa cấp với đủ loại võ học. Xem ra các quốc gia tham dự vào lần phục kích đêm nay cũng không ít nhỉ. Cái mạng của Tiểu Hắc ta thật đáng giá đấy hắc hắc.
Tiểu Hắc cười lạnh, tay cầm thanh chủy thủ chỉ vào đám người bịt mặt áo đen chế nhạo. Một lão giả tu vi địa cấp hậu kỳ lạnh giọng nói:
– Tiểu tử ngươi là trận pháp sư, giá trị không nhỏ. Nếu như đồng ý đầu hàng qui thuận, bọn ta có thể tha cho ngươi một mạng.
– Ta khinh, lấy đông hiếp ít, cậy già lên mặt mà còn muốn ta đầu hàng. Có giỏi thì xông vào đây, cho dù chết lão tử cũng muốn đem thêm vài cái đệm lưng.
Nhổ ra một bụm nước bọt, Tiểu Hắc tỏ ra khinh thường cười to. Lão già kia cũng không muốn nhiều lời, phía của lão có tới ba địa cấp hậu kỳ, tám trung kỳ. Nếu còn không thể tiêu diệt một tên thanh niên và một đứa trẻ hơn mười tuổi đầu thì đúng là chuyện cười nhất thiên hạ rồi. Lão ta vung tay lên, chỉ thốt ra một chữ:
– Giết
Kết thúc quyển 1, đôi lời của tác giả:
– Tại hạ rất cảm tạ các đạo hữu đã ủng hộ truyện. với hơn 500k chữ, quyển 1 của đệ nhất thần thâu cũng đến hồi kết. Mong mọi người tiếp tục theo dõi và ủng hộ quyển 2 của truyện, cũng là theo chân Tiểu Hắc bắt đầu bước ra biển lớn.