Thế giới bên ngoài hỗn loạn hiển nhiên có ảnh hưởng đến Ninh Chước.
Đúng như Thiện Phi Bạch nói, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh.
Trong phòng thẩm vấn, Lâm Cầm ngồi đối diện Ninh Chước.
Họ đang kiểm tra lẫn nhau.
Đối với Lâm Cầm, dù trong trạng thái thoải mái nhất, Ninh Chước vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo, hiên ngang giống như cậu thiếu niên năm xưa, cả người hừng hực chẳng khác gì một ngọn lửa sẵn sàng thiêu đốt cả núi rừng.
Hắn vừa định lên tiếng thì Ninh Chước đã thẳng thắn hỏi: “Cậu mang thứ gì đến?”
Lâm Cầm bật cười: “À… trái cây, lát nữa quản ngục kiểm tra xong sẽ mang đến phòng giam cho cậu.”
Ninh Chước: “Cảm ơn. Vì cậu đến làm phiền tôi rồi nên tôi cũng sẽ không cảm ơn cậu.”
Lâm Cầm khoanh hai tay trước ngực: “Cậu nói lại với tôi những gì cậu đã làm trong khoảng thời gian đi theo bảo vệ Takeshi Motobu đi.”
Ninh Chước cũng không từ chối, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Nữa hả?”
Đây là lần thứ tư Lâm Cầm hỏi anh câu này.
“Trong Ngục giam số 1 chỉ có một mình cậu chịu hợp tác với tôi.” Lâm Cầm dùng một tay chống cầm, bất đắc dĩ nói: “Hợp tác với tôi thêm một lần nữa đi. Cố gắng cung cấp cho tôi thêm một số thông tin mới.”
Ninh Chước bình tĩnh kể lại thêm một lần nữa.
Lần này trọng điểm nằm ở thói hoang dâm vô độ của Takeshi Motobu.
Gương mặt Ninh Chước vô cảm vừa nhớ lại, vừa nghĩ rằng có lẽ bây giờ Takeshi Motobu vẫn còn sống ở đâu đó.
Quả thực, bây giờ kĩ thuật y tế quá phát triển, gã có muốn chết cũng khó.
Nhưng cuộc sống ấm no, hạnh phúc mà anh đang kể đây chẳng còn liên quan gì đến Takeshi Motobu nữa.
Khi nằm mơ lúc nửa đêm, liệu gã có nhớ nhung về khoảng thời gian tốt đẹp khi còn ở trong tù hay không?
Lâm Cầm hơi nhíu mày, nghiêm túc lắng nghe.
Mỗi lần hắn đều yêu cầu Ninh Chước đưa ra những lời khai khác nhau, hắn cũng không tỏ vẻ nghi ngờ, luôn lắng nghe tiếp thu tất cả, trông có vẻ hoàn toàn tin tưởng Ninh Chước.
Ngay cả như vậy, lời khai của những người khác đối với các sự kiện xảy ra trong cùng một không gian cũng được tường thuật khác nhau.
Đây là lúc dễ dàng phát hiện ra sơ hở nhất.
Vậy mà lời khai của Ninh Chước lại tương ứng với những chi tiết khác, không tệ.
Lâm Cầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rất muốn tin Ninh Chước trong sạch.
Hắn mong rằng Ninh Chước có thể an tâm kiếm tiền, cố gắng sống thật tốt, tốt nhất là đừng liên lụy vào cuộc tranh đấu của cao tầng Ngân Chùy.
Với tính tình của Ninh Chước, anh chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận hành vi tham nhũng của những người này, cho nên nếu bị liên lụy, kết cục duy nhất của Ninh Chước là cái chết.
Lâm Cầm đặt bút máy xuống, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, cảm ơn cậu.”
Ninh Chước vẫy tay: “Điều tra đến đâu rồi?”
Lâm Cầm lắc đầu: “Không có gì tiến triển.”
Ninh Chước: “Camera theo dõi vô dụng?”
Lâm Cầm: “Phía sau Ngục giam số 1 có một máy theo dõi một khoảng đất trống.”
Ninh Chước: “Vậy thì kiểm tra những phương tiện ra vào khu vực trống đó trong khoảng thời gian đó là được rồi? Nửa đêm thì bên ngoài nhà tù cũng không có phương tiện lắm.”
“Đã kiểm tra.” Lâm Cầm cúi đầu nghịch cây bút: “Đối tượng rất lớn gan. Trước sau có hai chiếc xe, một chiếc đón lính đánh thuê, một chiếc đón Takeshi Motobu. Kiểm tra thì đều là xe đen, hai chiếc này chưa bao giờ xuất hiện trong camera giám sát, họ lái xe ra khỏi Hạ Thành, đích đến có vẻ cũng là Hạ Thành…”
Ban quản lý nhà tù đã cản trở cảnh sát một thời gian dài, cho đến khi xác nhận Takeshi Motobu đã “vượt ngục” thì những chiếc xe đó đã biến mất giữa biển người mênh mông, dù có muốn chặn đường cũng không thể được.
Ninh Chước ồ một tiếng, anh nghĩ thầm phu nhân Charlemagne đã nghiêm túc thực hiện theo chỉ thị của mình.
Anh hỏi: “Takeshi Motobu có ra ngoài một ngày trước khi Rushkin bị xử tử không?”
Lâm Cầm: “Bên phía quản lý nhà tù và Kim Hổ nói không. Nhưng họ có mối quan hệ lợi ích với nhau nên lời khai không đáng tin.”
Hắn cũng không nói cho Ninh Chước biết rằng 11 giờ đêm ngày 29 có một chiếc xe không giấy phép đã đậu ở gần Ngục giam số 1 một lúc rồi rời đi.
Thời gian có thể xác nhận.
Ninh Chước gật đầu.
Anh là người lái xe.
Làm việc xong thì chiếc xe đó đã bị anh xử lý.
Lúc đó, anh đã lên kế hoạch chống lại Takeshi Motobu, anh chọn ngày hôm đó lái xe đến gần nhà tù và đón phó giáo sư Tiết, người vừa hoàn thành nhiệm vụ đổi thuốc độc.
Cho đến bây giờ mọi chuyện vẫn được xem là thuận lợi.
Ninh Chước đặt một chân lên bàn, ngả người ra sau: “Cảnh sát Lâm, còn có câu hỏi nào nữa không?”
“Hết rồi.” Hắn đặt cây bút lại ngay ngắn, thở dài một hơi: “Không phải cậu là tốt rồi.”
Ninh Chước chuẩn bị rời đi liền khựng lại.
Anh nhìn chằm chằm Lâm Cầm.
Lâm Cầm cũng nhận ra mình lỡ lời nên vội vẫy tay: “Làm theo quy định mà thôi. Trước khi có kết quả điều tra chính thức thì cảnh sát sẽ phải điều tra tất cả mọi người ——”
Nhưng Ninh Chước không quan tâm đến chuyện này.
“Không phải tôi thì tốt rồi là sao?” Ninh Chước sa sầm mặt: “Tại sao không phải tôi thì không sao?”
Lâm Cầm ngạc nhiên.
Hắn biết Ninh Chước không phải bắt bẻ từng chữ một của hắn.
Lâm Cầm không bao giờ điều tra được thông tin và hồ sơ thật của Ninh Chước.
Ninh Chước như một loài thực vật hoang dã mọc lên từ Hạ Thành, lửa nóng, gió lạnh là hai thứ đã chui rèn nên anh bây giờ.
Nhưng Ninh Chước chắc chắn có vấn đề với Bạch Thuẫn.
Có thể thấy rõ điều đó khi Ninh Chước dứt khoát cắt đứt quan hệ với hắn ngay khi hắn được nhận vào Bạch Thuẫn.
Lâm Cầm không thể giải thích rõ mục đích của mình khi hắn vào Bạch Thuẫn, hắn cũng không biết trong quá khứ Bạch Thuẫn đã làm gì Ninh Chước.
Đối với một lính đánh thuê như Ninh Chước, Bạch Thuẫn là một cỗ máy khổng lồ đáng sợ.
Lâm Cầm không thể tưởng tượng nổi Ninh Chước sẽ bứng từng gốc rễ của Bạch Thuẫn như thế nào mà không bị vỡ tan tác thành từng mảnh.
Hắn đành phải thuyết phục: “Ninh, tôi biết cậu có vấn đề với Bạch Thuẫn, tôi không khuyên cậu phải buông bỏ nhưng hận thù thật sự quá mệt mỏi —”
“Tôi không đồng tình với cách nói này của cậu.” Ninh Chước ngắt lời: “Lúc trước tôi không cho cậu ở lại Henna là vì tôi và cậu vốn không phải cùng một loại người.”
“Cậu không thích nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói.” Lâm Cầm nhẹ nhàng nói: “Sức khỏe của cậu không tốt, đừng làm khó mình quá, nên để tâm tư rộng mở một chút, đó là chuyện tốt đối với cậu… Tôi hi vọng cậu sẽ đi con đường đúng đắn.”
“Con đường đúng đắn?” Ninh Chước cười nhạo một tiếng, thay đổi đề tài: “Nói tới cái con đường đúng đắn này tôi lại nhớ mình có nghe được một câu chuyện thú vị.”
Anh chắp hai tay lại, tựa cằm lên tay, sắc bén nói: “Phóng viên Khải Nam kia là đồng nghiệp cũ của cha cậu, Lâm Thanh Trác, không biết cậu có biết chi tiết không”
Bả vai Lâm Cầm run lên không kiểm soát.
“Hay là cậu nghĩ rằng hợp tác với ông ta và đi theo con đường của Charlemagne là “con đường đúng đắn”?”
Nhìn thấy Lâm Cầm siết chặt cây bút trong tay, đầu ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, Ninh Chước đứng dậy, đi vòng qua bên cạnh hắn, vỗ nhẹ lên gương mặt đầy sẹo của hắn từ phía sau.
Ninh Chước là người như vậy, dù có thiện chí hay ác ý, chỉ cần anh bị đau đớn thì người gây ra tổn thương cho anh cũng sẽ không được dễ chịu.
Ninh Chước lạnh lùng nói: “Mở rộng tâm hồn? Chỉ cần cậu làm được thì tôi sẽ làm theo.”
…
Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, Lâm Cầm bước đi một mình trong hành lang chật hẹp, oi bức của nhà tù.
Tầm nhìn của hắn như bị bao phủ trong một màn sương mù đen.
Con đường trước mặt ngày một tối hơn theo từng bước đi, giống như hắn đang bước vào một con phố không thể nhìn thấy điểm đầu hay điểm cuối trong một đêm mưa.
Gần đây, hắn thường xuyên nhớ về cha mình.
Không, chính xác hơn là Lâm Thanh Trác, người đàn ông trẻ tuổi luôn nằm trong kí ức tươi đẹp của Lâm Cầm với mái tóc bồng bềnh hơi rối, lúc nào cũng dùng nước để giúp cho những lọn tóc không xoăn phòng lên, người đàn ông lúc nào cũng tươi cười để lộ chiếc răng nanh nhỏ nhìn Lâm Cầm, thực chất không phải là cha ruột của hắn.
Lâm Cầm khi còn nhỏ đã nằm trong thùng rác ở Trung Thành, tiếng khóc rấm rức của đứa trẻ này đã thu hút sự chú ý của Lâm Thanh Trác đang trên đường về nhà sau giờ làm việc.
Thời gian đó là thời gian bùng nổ của hiện trạng “bỏ rơi trẻ sơ sinh”.
Những gia đình nghèo ở Hạ Thành không đủ khả năng trang bị các biện pháp tránh thai nhưng cũng không đủ điều kiện để chăm sóc con trẻ nên đành đánh cược mang những đứa trẻ sơ sinh này đến Trung Thành, hi vọng ai đó có tiền và có thời gian sẽ nhận nuôi con của họ.
Có đứa trẻ chết vì đói rét, có đứa trẻ chống chọi đến được 10 năm khổ sở thì qua đời.
Tựu trung, vẫn đáng giá.
Lâm Cầm là một trong số những đứa trẻ may mắn giữa những đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi. Đứa trẻ này đã gặp được phúc lành của mình giữa một đêm mưa giá rét.
Lâm Thanh Trác đặt tên cho đứa trẻ mình vừa nhặt được là Lâm Gia Vận, nhũ danh là quả táo nhỏ*.
*小苹果 (tiểu bình quả)
Lâm Thanh Trác sống ở Trung Thành, là cây bút chuyên biệt của Bạch Thuẫn, có danh tiếng và địa vị tốt nhưng thực chất lại không có nhiều tiền.
Lâm Cầm lớn hơn một chút thì hỏi Lâm Thanh Trác: “Cha, sao lại đặt gọi con là quả táo nhỏ vậy?”
“Hôm đó cha khó khăn lắm mới hạ quyết tâm mua một chút táo để ăn thử, mà thấy con khóc lóc đòi ăn, nhà thì chưa có mua sữa nên đành phải xay một ít táo ra cho con ăn.” Lâm Thanh Trác kể: “Cha vừa nhìn máy xay vừa đau lòng, cha nghĩ là chia cho mỗi người một nửa nhưng sợ không đủ nên cũng thôi luôn.”
Nói xong, Lâm Thanh Trác bị chính mình chọc cười: “Có phải cha tham lam quá không?”
Dù nói như vậy nhưng Lâm Thanh Trác chưa bao giờ đối xử tệ bạc với Lâm Cầm.
Y đặc biệt tiết kiệm trong một số việc, ví dụ như ăn ba bữa một ngày, có thể ứng phó được thì ứng phó, chỉ cần ăn nước cám cũng có thể no được.
Nhưng có một số việc khác lại rất hào phóng, ví dụ như cho Lâm Cầm ăn, mặc, ở, đi lại, hoặc mua sách, mua trà.
Y nói: “Cha là người như vậy đó, cha không thực dụng nổi, cũng không giàu sang gì, cho nên cũng khó tìm được đối tượng. Vậy mà ông trời lại cho cha một đứa con, đúng người đúng thời điểm.”
Lâm Cầm cảm thấy Lâm Thanh Trác là người cha tốt nhất trên đời, cũng đồng tình rằng y là một người đàn ông phong tình nhưng khó hiểu.
Một đồng nghiệp đã giới thiệu y với một đối tác, y dẫn Lâm Cầm đến bữa tiệc và nói con trai tôi chưa ăn tối, chúng ta cùng nhau ăn một bữa nha.
Bất ngờ có một đứa con không rõ lai lịch, con đường đào hoa của y hoàn toàn bị chặt đứt.
Cũng may Lâm Cầm không khiến cho cha mình thất vọng.
Ngay từ khi học tiểu học, cậu bé đã vững vàng đạt ngôi vị số một.
Ai cũng thích vẻ ngoài của cậu bé.
Điển trai, cao gầy, xán lạn, tinh anh, thành tích xuất sắc, phong thái ngời sáng. Có thể nói Lâm Cầm là một thiếu niên sáng sủa và dễ dàng nhận thấy nhất giữa đám đông.
Nhưng Lâm Cầm cũng không phải là người có tham vọng lớn lao.
Những nỗ lực của thiếu niên chỉ là vì muốn làm cho cha mình vui vẻ.
Cha đối xử tốt với thiếu niên, thiếu niên lại không có gì báo đáp, vì vậy Lâm Cầm muốn mình vượt trội hơn, sáng lóa hơn, chỉ cần giúp cho cha cảm thấy vinh quang, tự hào là đã thấy thỏa mãn.
Lâm Thanh Trác dùng bút máy viết chữ, Lâm Cầm noi gương học theo, luyện cho mình thành một ngòi bút tinh xảo.
Trong cuộc sống, Lâm Thanh Trác có gu thẩm mĩ tuyệt vời.
Y tự mình chọn lọc ra một loại mực đặc biệt, chiết ra thành từng lọ riêng, mỗi lọ lại có một mùi hương khác nhau.
Sau khi nghiên cứu chế tạo xong, Lâm Thanh Trác hứng chí sẽ dẫn con trai đến như xem triển lãm hiện vật quý, để cho con trai suy đoán ra mùi hương của loại mực này tương ứng với loài hoa nào.
Lâm Cầm ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Trác, biết rằng dù có đoán sai cũng không sao, cùng lắm bị cha quẹt một ít mực lên mũi, sau đó cha sẽ tặng cho mình một bức tranh minh họa thực vật mới nhất cùng một xấp trà hoa thực vật.
Được sống trong một không gian thấm đẫm hương thơm như bốn mùa, Lâm Cầm cảm thấy cuộc sống tốt đẹp như thế này sẽ không bao giờ kết thúc.
Song, khi Lâm Cầm 14 tuổi, cuộc sống vốn bình yên ấy bắt đầu rạn nứt.
Một ngày nọ, cha về nhà với một bên miệng bị rách, khóe mắt bị thâm tím và sưng tấy.
Lâm Cầm vội vàng lấy túi chườm đá cho cha và hỏi có chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Thanh Trác biết con trai trưởng thành sớm và rất thông minh nên sẵn sàng thảo luận mọi việc với con.
Y nói: “À, không sao đâu. Hôm nay cha tham dự một buổi diễn thuyết, giữa chừng thì có một nhóm lính đánh thuê xuất hiện cưỡng ép giải tán, cha bị tát hai cái.”
Lâm Cầm hỏi: “Buổi diễn thuyết nào?”
Lâm Thanh Trác trả lời: “Gần đây có một công ty dữ liệu tên là Parker xâm nhập quyền riêng tư của công dân, cha kêu gọi mọi người chú ý bảo vệ quyền riêng tư của mình.”
Lâm Cầm cảm thấy bất an: “Chỉ diễn thuyết như vậy thì cũng không đến mức bị cưỡng ép giải tán chứ?”
“Gần đây cha đang điều tra chuyện này, cha lấy được một số ít dữ liệu từ một nguồn đáng tin, viết một bài báo, nhưng công ty Interest không chịu đăng, gửi trả lại bài.” Lâm Thanh Trác nhún vai, cũng không quan tâm mấy: “Có lẽ cha bị công ty Parker kia theo dõi.”
Lâm Cầm chưa từng nghe nói đến công ty Parker nhưng công ty này có thể thuê cả lính đánh thuê thì không phải đối tượng dễ chọc.
Lâm Cầm muốn khuyên Lâm Thanh Trác, đừng lấy cứng đối cứng.
Nhưng Lâm Thanh Trác là một người có cá tính như vậy.
Trong cuộc sống, y không kiêng kỵ gì, sống lạc quan vui vẻ.
Trong công việc viết văn mà y yêu tha thiết, y lại là một ngòi bút bản lĩnh, cứng đầu.
Lâm Cầm giật giật môi, chỉ có thể nhắc nhở: “Cha nhớ cẩn thận.”
Lâm Thanh Trác cảm thấy con trai 14 tuổi như một ông cụ non thì buồn cười, vươn tay xoa đầu con: “Ha ha, mới có tí lông tóc đã đòi dạy đời cha rồi!”
Lâm Cầm ngại ngùng nở nụ cười, đồng thời lặng lẽ nhét một cây kéo nhỏ vào túi của cha mình.
Thứ này không tính là vũ khí sắc bén.
Khi bị tấn công có thể sử dụng để phòng vệ, dù có bị phán định thì vẫn được tính là phòng vệ chính đáng.
Sau khi tính toán chu toàn cho cha, Lâm Cầm yên tâm hơn một chút.
Một tháng sau.
Buổi luyện thi kết thúc, trời đã khuya.
Một đoạn đèn đường ở Trung Thành bị hỏng cách đây không lâu. Hôm nay, người lao động lại đình công hoàn toàn.
Lâm Cầm đi bộ suốt quãng đường về nhà dưới những ngôi sao mờ.
Gần đây cha rất bận.
Tối nay ăn gì, thiếu niên cần phải suy nghĩ thật kĩ.
Thiếu niên tập trung suy nghĩ vào thực đơn nên khi một chiếc túi vải đen bao trùm lấy đầu, Lâm Cầm không có cơ hội phản ứng lại.
Ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, Lâm Cầm bị một người khác co gối đập mạnh vào bụng.
Ngay sau đó là một cuộc ẩu đả lâu dài trong im lặng.
Một người giữ tay thiếu niên sau lưng, người còn lại liên tục đánh thẳng lên người cậu.
Giữa cơn đau đến nghẹt thở, mùi máu tanh tưởi dâng đầy trong cổ họng, Lâm Cầm bị kéo vào một con hẻm đầy mùi rác thải.
Miếng vải đen che lấp gương mặt của thiếu niên bị lỏng, lộ ra một nửa gương mặt bên dưới.
Đôi mắt của thiếu niên vẫn bị bao phủ trong bóng tối đen đặc.
Giữa không gian hôi thối, thiếu niên lại ngửi thấy mùi mực nồng đậm xen lẫn mùi nước hoa tự điều chế.
… Là hoa quế.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một vật sắc nhọn đâm thẳng vào gò má thiếu niên.
Nước mực ướt át đâm xuyên qua da thịt của thiếu niên, rạch một đường bên má như một nụ cười lớn!
Bút máy không phải vũ khí sắc bén.
Rạch vài đường, đầu bút máy liền cong vòng.
Nhưng hai người nọ không có ý định buông tha cho Lâm Cầm.
Chúng tiếp tục kiên nhẫn sử dụng một cây bút máy đã cùn đó tạo ra những vết cắt đẫm máu khác ở nửa dưới gương mặt của thiếu niên.
Trong cơn đau và kinh hoảng tột độ, Lâm Cầm bất tỉnh.
Cơn mưa to tầm tã đầu hạ giữa đêm khuya là thứ giúp thiếu niên tỉnh lại.
Hai người kia đã biến mất.
Chỉ có cơn đau như ác mộng và cơn sốt cao đang nhắc nhở Lâm Cầm rằng mọi thứ là thật.
Hai tay Lâm Cầm vẫn bị trói sau lưng, không thể trốn thoát.
Miếng vải trùm đầu vẫn bao phủ lấy nửa đầu thiếu niên, ngay phần cổ bị kết nút lại cũng không thể cởi bỏ nó ra.
Lâm Cầm tì người lên vách tường để đứng dậy, trước mắt tối đen, thiếu niên nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước.
Giữa cơn mưa xối xả, thiếu niên vẫn giữ được một chút tỉnh táo.
Lâm Cầm phán đoán chính xác ranh giới giữa đường lộ và vỉa hè dựa trên tiếng chảy xuống cống. Thiếu niên không lao vào lòng đường mà chỉ lê lết bước dọc trên vỉa hè.
Chỉ cần chạm vào một cánh cửa của nhà dân hay cửa hàng nào đó, thiếu niên sẽ dùng hết sức lực dùng cả thân người đạp vào.
Tuy nhiên thiếu niên không gặp may.
Nửa đêm, mọi người đều đang ngủ say dưới cơn mưa to.
Lâm Cầm yếu ớt và kiệt sức, động tác cũng ngày một thưa thớt dần.
Ngay khi xương vai của Lâm Cầm cảm thấy đau nhức sau những cú đập, thiếu niên mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ motor gầm rú.
Thiếu niên hoảng sợ theo bản năng.
Đã muộn như thế này, trên đường không có ai, vì sao lại đột nhiên có một chiếc motor xuất hiện?
Chẳng lẽ phát hiện ra mình không chết nên những người kia quay lại giết người diệt khẩu sao?
Nhưng tay thiếu niên bị trói chặt, hai mắt cũng không nhìn thấy gì, dù có muốn bỏ chạy cũng không thể.
Thiếu niên chỉ có thể cuộn tròn người lại, cố gắng để bản thân không bị trông thấy.
Tiếc rằng đối phương đã nhìn thấy.
Tiếng motor dừng lại cách thiếu niên không xa.
Một giọng nói trẻ tuổi dễ nghe vang bên tai Lâm Cầm: “… Ê, cậu bị gì vậy?”
Lúc đó Ninh Chước vừa mới bình phục vết thương, mấy ngày nay đang cùng sếp Phó chạy đơn hàng giao đồ, không ngờ khi về lại gặp phải trận mưa lớn.
Ninh Chước không ngờ trên đường về lại đón thêm một đứa trẻ bằng tuổi.
Khi Lâm Cầm tỉnh lại, rõ ràng khai báo tên tuổi, lai lịch, hi vọng Ninh Chước có thể dẫn mình về nhà.
“Cậu tên là Lâm Gia Vận?”
Ninh Chước nghe thấy cái tên này thì biểu tình lạ thường: “… Cha cậu tên là Lâm Thanh Trác?”
Lâm Cầm hoang mang gật đầu: “Đúng vậy.”
Ninh Chước mở bản tin mới nhất trên bảng tin hằng ngày Ngân Chùy đưa đến trước mặt Lâm Cầm, Lâm Cầm mới hiểu được vì sao.
“Nhà báo nổi tiếng Lâm Thanh Trác phát điên!”
“Lâm Thanh Trác, một nhà báo nổi tiếng của công ty Interest, ngày hôm qua dùng bút máy của mình đâm nát mặt con trai nuôi suốt nhiều năm qua và chụp lại một bức ảnh làm kỉ niệm. Cảnh tượng thật kinh hoàng!”
“Hàng xóm nghe thấy tiếng động lạ ở trong nhà Lâm Thanh Trác nên đến kiểm tra. Thấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, người này hoảng sợ trốn ở trong nhà và liên lạc ngay với Bạch Thuẫn.”
“Sau khi nhận được đơn báo, Bạch Thuẫn nhanh chóng huy động lực lượng đến và dẫn Lâm Thanh Trác đến bệnh viện tâm thần. Hiện không rõ tung tích của người con trai Lâm Gia Vận. Tại hiện trường chỉ tìm thấy một cây bút được xem là hung khí giết người có liên quan đến vụ án và một số bức ảnh đẫm máu khác.”
“Trẻ em dưới 18 tuổi, những người có thần kinh yếu, phụ nữ có thai và người lớn tuổi xin hãy thận trọng với nội dung tiếp theo ——”
Nội dung tiếp theo là hai tấm ảnh.
Một là đầu chiếc bút máy bị chẻ đôi và dính đầy máu mà cha Lâm Cầm hay dùng.
Một là cận cảnh gương mặt đẫm máu của thiếu niên.
Phóng viên: Khải Nam.
Từ trước đến nay Lâm Thanh Trác không phải là một “nhà báo nổi tiếng”!
Đặt cho y một danh tiếng lớn như vậy là để đẩy y lên nội dung bàn tán thật cao!
Lâm Cầm run rẩy hai tay, phát hiện hai người họ đã rơi vào một chiếc lưới to lớn.
Dù thiếu niên có quay về, một mình làm chứng thì có chứng minh được điều gì không?
Ăn ngay nói thật?
Nói rằng nửa đêm trên đường đi học về bị người khác bắt cóc và rạch nát mặt?
Người kia rạch nát mặt mình nhưng không giết người diệt khẩu mà còn để cho mình sống?
Có lời khai nào kỳ quặc và quái gở như vậy không?
Ai cũng biết rõ tình cha con tốt đẹp của họ.
Cho nên lời khai này dễ dàng bị quy chụp thành bao che cho “hành vi phạm tội” của cha.
Mục đích cuối cùng của lũ người kia chỉ có một.
Đó là tống cha Lâm Cầm vào bệnh viện tâm thần!
Ninh Chước lấy tờ báo ra khỏi tay Lâm Cầm, quan sát biểu tình của đối phương, cảm thấy đầu óc của thiếu niên sâu sắc hơn nhiều so với mình nghĩ.
Ninh Chước bình tĩnh hỏi: “Cậu có muốn quay lại không?”
Lâm Cầm bình tĩnh lại, trả lời trọng tâm: “… Tôi muốn đến bệnh viện tâm thần và mang cha tôi ra ngoài.”
…
Nhưng Lâm Cầm không bao giờ gặp lại Lâm Thanh Trác một lần nào nữa.
Dù thiếu niên đã đẩy nhanh tốc độ, dù thiếu niên đi cùng với Ninh Chước và sếp Phó, thuê cả lính đánh thuê để mang cha quay về…
Nhưng thứ thiếu niên nhận lại được chỉ là một thi thể bị tra tấn, trên người đầy vết chích điện bị kéo lê đến lò hỏa táng.
Lâm Cầm không hiểu.
Thiếu niên thực sự không hiểu mọi thứ rốt cuộc là như thế nào.
Cho đến nửa năm sau, công ty Parker bị công ty Interest “mua lại” và cả hai sáp nhập thành một, Lâm Cầm mới hiểu ra.
Họ chỉ muốn tất cả những gì cha cậu nói là những lời vô nghĩa của một tên tâm thần.
Chỉ vì như vậy.
Chỉ vì ——
Khi bước vào nhà để xe tối tăm dưới lòng đất, Lâm Cầm không thể kiềm chế cảm xúc dâng trào, đấm thật mạnh vào tường!
Cú đấm của hắn mạnh đến mức khiến bức tường rung chuyển.
Sau cú đấm, hắn lấy lại vẻ hiền lành, trầm lặng bình thường, bước về phía một chiếc ô tô đậu ở góc xa.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Khải Nam đang ngồi bên trong.
Hiển nhiên ông ta không nhìn thấy những gì vừa xảy ra.
Ông ta nở nụ cười công nghiệp, hài lòng đánh giá nhân vật đại diện mới thay thế cho Charlemagne: “Chào Gia Vận.”
Tuy Lâm Cầm đã sửa tên họ sau khi trưởng thành nhưng những vết sẹo trên mặt hắn rất dễ nhận biết.
Khải Nam cũng đã điều tra quá khứ của Lâm Cầm sau khi quyết định hợp tác.
Lâm Cầm không che giấu quá khứ của mình.
Cha hắn cũng không ảnh hưởng đến việc nộp đơn thi vào học viện cảnh sát.
Thứ nhất, hắn được nhận nuôi và không phải lo lắng về việc “bệnh tâm thần” di truyền.
Thứ hai, hắn là một nạn nhân được thế lực khác tỉ mỉ tạo ra, ai có thể ngăn cản hắn đăng ký làm cảnh sát, giúp đỡ người dân được?
Nhưng Khải Nam không quan tâm đến thân phận của Lâm Cầm.
Với ông ta, khi đó Lâm Cầm chỉ mới 14 tuổi, vẫn còn non nớt và không hiểu chuyện.
Dù có hiểu được thì sao chứ?
Lâm Thanh Trác chỉ là cha nuôi của Lâm Cầm, sống nghèo khổ và chỉ cung cấp điều kiện vật chất ít ỏi cho hắn.
Nếu có thể giúp Lâm Cầm có tiền đồ xán lạn thì chính là ông ta, ông ta là cha mẹ tái sinh của Lâm Cầm, có thể mang lại nhiều lợi ích cho Lâm Cầm hơn Lâm Thanh Trác.
Trẻ con mới nói đúng sai, người lớn chỉ nói đến lợi ích.
Quả nhiên, Lâm Cầm ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào chú Khải Nam.”
Khải Nam chủ động mở cửa xe cho hắn: “Lên xe đi, chúng ta thương lượng một chút, làm sao nặn ra một “tác phẩm” hoàn chỉnh từ vụ án này nào.”
…
Khi Ninh Chước quay lại phòng giam, trái cây của Lâm Cầm đã được mang đến.
Bây giờ hàng cấm đều đã bị tịch thu ở trong tù, không có dụng cụ để gọt hoa quả, Thiện Phi Bạch rửa sạch hai quả táo to và đẹp nhất chờ Ninh Chước quay về.
Ninh Chước cũng tiết chế trong việc ăn uống của mình.
Nhưng anh cũng cảm thấy an ủi phần nào khi nhìn thấy Thiện Phi Bạch kén ăn như vậy lại tỏ ra hài lòng khi thỉnh thoảng được ăn thứ mình thích.
Anh đẩy hai quả táo qua cho Thiện Phi Bạch: “Tôi không ăn, bụng khó chịu.”
Thiện Phi Bạch không từ chối, cậu cầm một quả táo lên và bắt đầu nhai rồm rộp.
Ninh Chước nhìn Thiện Phi Bạch, anh dừng một chút rồi hỏi: “Cậu nghĩ như thế nào về chuyện báo thù?”
Thiện Phi Bạch cắn một miếng táo: “Dạ?”
Ninh Chước: “Giả sử người thân của một người nào đó bị giết chết, người đó không chịu buông bỏ mà lại báo thù không ngừng nghỉ thì cậu cảm thấy buông bỏ tốt hơn hay là báo thù tốt hơn?”
Thiện Phi Bạch trả lời không thèm nghĩ ngợi: “Vì sao em phải cân nhắc chuyện này? Chỉ cần em giết chết hết người thân của kẻ thù, sau đó để kẻ thù của em tự buông bỏ thù hận là được rồi. Nếu kẻ thù không thể buông bỏ thì còn nói làm gì nữa?”
Ninh Chước hài lòng gật đầu, cảm thấy quả táo này đáng để cho cậu ăn.
“Anh, táo ngon lắm đó.”
Thiện Phi Bạch gặm sạch một quả táo bằng tốc độ chóng mặt, cậu chùi miệng bình luận.
Ngay sau đó, cậu chồm người lên, đặt một nụ hôn bên má Ninh Chước bằng đôi môi thơm mùi táo: “Em cảm ơn anh Ninh!”