*燎原 (liệu nguyên): từ thành ngữ 星火燎原 (tinh hỏa liệu nguyên): tinh hỏa – đốm lửa, liệu – đốt, nguyên – cánh đồng lớn, ý nghĩa: một việc nhỏ nếu không ngăn chặn có thể thành tai hoạ lớn
Nơi được Thiện Phi Bạch hôn xuống chuyển dần thành màu đỏ bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Ninh Chước ngạc nhiên, vươn tay túm lấy cổ áo Thiện Phi Bạch, kéo cậu đến trước mặt mình.
Sau đó, anh cảm thấy có chút bối rối.
Vì anh không hiểu nụ hôn này có ý nghĩa gì.
Thiện Phi Bạch một mặt ngây thơ, giọng điệu hoạt bát: “Sao vậy ạ?”
Thấy sắc mặt Ninh Chước không tốt, Thiện Phi Bạch đổi chiến lược ngay, cậu cong miệng cười giải thích: “Trong khu nhà em toàn người gốc châu Âu, họ hay…”
Không hề dự báo trước, Ninh Chước áp môi lên môi Thiện Phi Bạch.
Cánh môi Ninh Chước cũng giống như làn da của anh, lạnh lẽo như băng tuyết.
Hai cánh môi áp vào nhau, chia sẻ với nhau một chút nước táo ngòn ngọt ở giữa khiến Thiện Phi Bạch căng thẳng, cơ bắp tay căng lên, cậu khẽ “ưm” một tiếng, gương mặt trẻ tuổi anh tuấn bỗng chốc như bị lửa đốt.
Cậu hơi há miệng, vươn đầu lưỡi thấm đẫm mùi táo tươi ngon ra, lén lút liếm thử.
Nụ hôn của Ninh Chước không có kĩ xảo hay cảm xúc gì, anh chỉ hành động theo bản năng không muốn để cậu, người lúc nào cũng đối đầu với mình, hành xử tùy tiện như vậy với anh.
Môi lưỡi của Thiện Phi Bạch ấm áp và ẩm ướt, anh cũng không để tâm đến hành động nhỏ của đối phương.
Sau khi kết thúc nụ hôn thô bạo này, Ninh Chước tách môi ra, khiêu khích nhìn Thiện Phi Bạch: “Người của Hạ Thành cũng biết và học theo, phẩm vị của mấy người ở Thượng Thành các cậu cũng chẳng ra gì.”
Anh không biết hiện tại bản thân trông như thế nào trong mắt của Thiện Phi Bạch.
Gương mặt Ninh Chước đỏ ửng hiếm thấy, ánh mắt lại sáng lóa một tia hung hãn, quật cường, cánh môi mềm mại ướt át —— là dấu vết do chính cậu vừa để lại.
Cả hai đều nhìn nhau.
Trước đây, khi ánh mắt họ nhìn nhau như thế này có nghĩa rằng một cuộc chiến đã được lên kế hoạch sắp sửa nổ ra.
Họ luôn như vậy, cả hai là hai ngọn lửa mãnh liệt, hung bạo có tính chất đối kháng nhau chỉ cần va chạm liền muốn xâm lược, chiếm đoạt lẫn nhau.
Lí do?
Đơn giản, họ ở hai phe đối đầu nhau.
Có người đã dùng tiền mua lòng trung thành, sức mạnh và vũ lực của họ trong một thời gian ngắn, để cho họ phải đối kháng với nhau.
Họ là hai vũ khí có thể sử dụng, đối với những kẻ vung tiền thì bên nào chết cũng không sao.
Hiển nhiên Ninh Chước hoặc Thiện Phi Bạch có thể rút lui, từ chối đơn hàng.
Thành phố Ngân Chùy rộng hơn 2000km vuông, có rất nhiều cách để không gặp đối phương.
Nhưng lần nào cả hai cũng sẽ không hẹn mà cùng nhận đơn hàng tương đương như lá thư khiêu chiến đầy hiểm ngụy
Sự thật là lần nào họ cũng sẽ đánh giá, tính toán xem lần này ai có thể thắng, ai là người chiếm thế thượng phong.
Khát vọng chinh phục, xâm chiếm mãnh liệt, hung bạo như những cơn sóng lửa vô tận, họ trở thành những cơn cuồng phong trên cánh đồng rộng lớn luôn tiến về phía trước, thôi thúc họ phải thiêu đốt, nuốt chửng đối phương.
Cả hai không thể nói rõ khát vọng chinh phục này xuất phát từ đâu.
Vì giữa họ vốn đã không thể phân chia rạch ròi ai nợ ai, ai thắng ai nữa.
Trong thời gian qua, họ lại có chung chí hướng, có chung mục tiêu, cho nên dường như họ đã lãng quên mất thời gian đối chọi gay gắt trước đây.
Bây giờ đối diện với nhau, ngọn lửa khao khát xâm lược kia lại ngo ngoe, rục rịch muốn bùng cháy từ trong cốt tủy.
Một cuộc cận chiến không hề báo trước mơ hồ bắt đầu.
Nhưng vì sự khởi đầu kì lạ của Thiện Phi Bạch, cuộc chiến lần này có sự thay đổi.
Ninh Chước không cố ý muốn đẩy Thiện Phi Bạch vào chỗ chết, anh chỉ muốn dạy dỗ cậu một hcust, cho nên tạm thời áp chế những sát chiêu trong đầu xuống.
Cứ như vậy, lực lượng của hai bên cân bằng với nhau.
Kĩ năng chiến đấu của Thiện Phi Bạch học tập từ Ninh Chước, cho nên cậu hiểu Ninh Chước như thế nào.
Cậu không bằng sự hung hãn, sắc bén của anh, nhưng cậu thắng ở sức mạnh và ưu thế về hình thể, vì vậy tình huống là bất phân thắng bại.
Ninh Chước hiển nhiên sẽ không tha chết cho cậu một cách dễ dàng, anh dùng một đòn siết cổ, khiến cậu phải ngạt thở.
Nhưng Thiện Phi Bạch sẽ chơi xấu, cậu sẽ cắn, sẽ hôn, sẽ liếm trước ngực Ninh Chước, chỉ cần anh không thể chịu nổi mà thả lỏng tay, cậu sẽ nắm bắt cơ hội dùng khuỷu tay thúc lên xương sườn Ninh Chước, nếu một đòn này không thành công, cậu lại tiếp tục dùng tay khóa chặt cơ thể gầy gò của Ninh Chước vào trước ngực mình, lấy hai chân bắt chéo khóa chặt đầu gối của anh, một tay siết chặt eo anh, ngả ngớn vuốt ve lên xuống.
Da thịt, xương cốt của cả hai thường xuyên va chạm nhau càng tăng thêm nhiệt độ nóng bỏng.
Sau cuộc chiến nho nhỏ trong phòng giam, cả hai đều bị thương.
Nhưng “vết thương” lần này có chút lạ kỳ.
Ninh Chước dùng răng cắn môi và cổ Thiện Phi Bạch, Thiện Phi Bạch lại cắn ra hai vòng tròn trước ngực Ninh Chước, cậu còn thuận tay bóp phần eo của Ninh Chước đến nóng rẫy.
Hệ thống điều hòa trong phòng giam được bật ở nhiệt độ vừa phải, hai người lăn lộn trên mặt đất lại đổ mồ hôi ròng ròng.
Thiện Phi Bạch hướng nửa thân người trên lên, từ trên cao nhìn xuống Ninh Chước.
Ninh Chước không thích như vậy, anh lật người, đảo trật tự lại.
Thiện Phi Bạch cũng không để ý, cậu giơ tay ôm lấy cổ anh, rướn người lên cắn lên cằm anh.
Ninh Chước nhướng mày, vừa muốn tiếp tục trò chơi đối đầu đặc biệt này thì chợt cảm nhận được một luồng nhiệt bất thường.
Thiện Phi Bạch cũng cảm thấy có gì đó không ổn, gương mặt kiêu ngạo, tự hào của cậu ngay lập tức sụp đổ.
Cậu không cần cúi đầu nhìn cũng biết cậu đang nổi phản ứng.
Ninh Chước đã trải qua một lần nên cũng có kinh nghiệm.
Lần này, anh không vội cũng không khó chịu, chỉ trêu chọc: “Lần trước là lưng của tôi, bây giờ là bụng của tôi. Cậu thích huých vào người tôi vậy à?”
Thiện Phi Bạch im lặng, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Ninh Chước thong thả bóp cổ cậu, nửa nghiêm túc nửa giễu cợt: “Nhóc quấy rối tình dục, có phải nên thiến cậu hay không?”
Thiện Phi Bạch vẫn còn trẻ, cậu đẩy vai Ninh Chước, thẹn thùng nói: “Anh đứng dậy đi.”
Cậu nhận ra Ninh Chước cố tình không cho cậu đứng dậy.
Ninh Chước khoái trá vỗ mặt cậu: “Tự nhận thua đi.”
Thiện Phi Bạch cắn cắn vết thương trên môi, sau đó đưa lưỡi nhẹ nhàng liếm, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “… Em chịu thua.”
Ninh Chước hài lòng cho cậu đứng dậy, anh nhìn cậu chạy vào phòng vệ sinh như chạy trốn.
Tựa lưng vào phòng vệ sinh, Thiện Phi Bạch chạm vào vết thương còn đọng máu bên khóe môi, cậu lặng lẽ cười, hai mắt híp lại như hai vầng trăng khuyết đầy vẻ đắc thắng.
Ninh Chước ở bên ngoài lấy tay che mắt, ngực phập phồng lên xuống liên tục, cảm nhận những cơn đau rát trên làn da.
Anh cười mắng: “Đồ trẻ con.”
Anh đang tự mắng mình.
Ở bên cạnh một thằng nhóc ấu trĩ như Thiện Phi Bạch một thời gian dài, anh cũng bị lây nhiễm những thói xấu của cậu ta.
…
Cũng may thời gian ra tù của họ không còn bao lâu.
Hai người trốn vào tù nên cũng không có người của Henna hay Bàn Kiều tiếp ứng.
Gần đây cũng không thấy Lâm Cầm xuất hiện.
Ninh Chước không muốn gặp lại người bạn cũ này, ước gì đối phương có thể giữ khoảng cách với mình một chút.
Thấy người không xuất hiện, anh cũng thả lỏng tâm trạng hơn.
Thiện Phi Bạch hỏi: “Anh, sao mình về được?”
Ninh Chước lấy máy liên lạc: “Đặt taxi.”
“Đặt taxi” có nghĩa là gọi một chiếc taxi không người lái rảnh rỗi đang ở gần vị trí của mình đến. Người bắt taxi lên xe, dùng thẻ căn cước để quẹt thẻ, lựa chọn chế độ tự lái hoặc tự mình lái để đi đến điểm đến đã chọn.
15 năm trước, những phương tiện không người lái này đã thay thế hoàn toàn những người làm nghề “tài xế taxi”.
Dù bao nhiêu người mất việc khóc lóc đau buồn, tức giận vì mất việc làm thì nghề của họ, cũng như vô số những ngành nghề có khả năng bị thay thế khác, vẫn buộc phải xóa sổ trong lịch sử phát triển của thành phố Ngân Chùy.
Năm phút sau.
Một chiếc ô tô màu xám đen chậm rãi dừng lại trước mặt hai người.
Họ đến nhà tù với hai bàn tay trắng, không có hành lý gì. Họ như những lữ khách trên đường, muốn đi đến đâu cũng được.
Thiện Phi Bạch muốn ngồi ghế lái nhưng lại bị Ninh Chước co gối đá vào eo.
Ninh Chước dùng ánh mắt “tránh ra” nhìn cậu: “Tôi lái.”
Anh có thói quen nắm chặt tay lái trong tay.
Thiện Phi Bạch cũng không để bụng, cậu thuận thế lách người qua ghế phụ.
Ổn định chỗ ngồi, anh hỏi: “Muốn đi đâu?”
Thiện Phi Bạch giơ tay: “Đi ăn ngon!”
Ninh Chước liếc mắt nhìn: “Đức hạnh.”*
*德行: mang nghĩa mỉa mai, dùng để bày tỏ sự khinh miệt về ngoại hình, hành vi, cách cư xử, phong cách,… của người khác.
Thiện Phi Bạch hợp tình hợp lý nói: “Chúng ta mới ra tù mà, phải ăn cho ngon chứ!”
Ninh Chước suy nghĩ một chút, anh nhấn bảng hệ thống hướng dẫn, lời ít ý nhiều: “Chọn.”
Hàm ý là cho cậu chọn chỗ có “đồ ăn ngon”.
Thiện Phi Bạch hoan hô một tiếng, cúi đầu điều chỉnh vị trí điểm đến.
Ninh Chước đỗ xe ở ven đường một lúc lâu, thấy cậu cứ xoay tới xoay lui chưa xong, anh do dự một chút rồi bất ngờ đạp chân ga.
Chiếc xe lao về trước.
Thiện Phi Bạch không kịp phòng ngừa liền bị đập đầu vào bảng hệ thống hướng dẫn.
Thiện Phi Bạch bất mãn la lên: “Anh làm gì vậy!”
Nhưng trái ngược với vẻ mặt tủi thân đau khổ, đôi mắt của cậu lại nghiêm túc lạ thường.
Thiện Phi Bạch như một con sói hoang dã có kinh nghiệm phong phú, lỗ tai giật giật, im lặng quay đầu ra sau nhìn.
Ninh Chước cũng làm theo cậu, lạnh giọng đáp: “Dạy dỗ cậu.”
… Trong cốp xe có người.
Không có tiếng hít thở, có lẽ là android.
Ninh Chước tiếp tục đạp chân ga thêm một lần nữa, nghe thấy trong cốp xe vang lên tiếng va chạm nhỏ.
Âm thanh nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện ra.
Nhưng đối với lính đánh thuê sống trong gió tanh mưa máu, một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ khiến họ phải cảnh giác.
—— Có người muốn theo dõi họ, xem họ sẽ đi đến đâu sau khi ra tù.
Dù sao đi nữa bây giờ Takeshi Motobu vẫn đang mất tích.
Đối phương hiển nhiên muốn tìm ra bất kì manh mối nào đó.
Cốp xe của taxi không người lái không được kết nối với hệ thống trong xe. Nếu muốn kiểm tra thứ gì đang ở trong cốp xe chỉ có thể đi xuống xe và mở cốp ra.
Có lẽ đối phương cũng vô cùng cảnh giác.
Nếu họ có dị động, chắc chắn android sẽ sẵn sàng bật chế độ chiến đấu.
Bây giờ hai người không có vũ khí.
Trong tay android chỉ cần có một vũ khí nóng cũng đủ khiến họ đau đầu.
Thiện Phi Bạch đưa mắt ra hiệu: Đổi một chiếc khác?
Ninh Chước cầm tay lái, thẳng lưng, ánh mắt lãnh đạm lắc đầu.
Không.
Anh có cách.
Thiện Phi Bạch đoán ra được điều gì, cậu nhanh chóng thắt dây an toàn, giơ tay về phía trước như một thủy thủ trẻ nhiệt huyết bừng bừng: “Xong rồi! Đi ăn thôi!”