Kẻ Địch Khó Thuần - Kỵ Kình Nam Khứ

Chương 115: Tranh đoạt (7)



Charlemagne hoảng sợ rời đi, một đường lái xe về nhà.

Trên đường đi, ông ta kiểm tra máy giám sát, phát hiện ra mọi máy theo dõi đều đã bị phá hư, không thể xem được gì.

Charlemagne mắng to một tiếng, siết chặt máy liên lạc, lái chiếc xe điện từ của mình lao vun vút qua đường phố của thành phố Ngân Chùy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Charlemagne đắn đo liên tục, ông ta muốn liên lạc với Bạch Thuẫn, yêu cầu cảnh sát đến nhà mình vì có một người đàn ông họ Ninh đã đột nhập vào nhà ông ta.

Nhưng sau khi cân nhắc các mặt lợi hại, Charlemagne quyết định từ bỏ.

Quyền lực của ông ta trong Bạch Thuẫn đã yếu đến mức bây giờ không thể huy động được một ai khả thi.

Charlemagne đã bị gạt ra ngoài lề xã hội được vài tháng, dù mọi người xung quanh vẫn kính trọng gọi ông ta là “ngài thanh tra” khi gặp mặt nhưng đã không còn nhiều người nghe theo chỉ thị của ông nữa.

Nếu Ninh Chước thật sự đã đến nhà, có lẽ cậu ta có khả năng ngoan ngoãn chịu trói…

Vì không thể xác định được sau khi bị cảnh sát bắt, cậu ta sẽ nói gì với lực lượng của Bạch Thuẫn.

Hơn nữa, không thể để ai nhìn thấy tình trạng hiện tại của vợ ông được.

Nếu có ai đó nghe vài lời “mê sảng bậy bạ” của bà và bị tung tin ra ngoài thì cuộc sống tạm thời mới an ổn của ông ta hiển nhiên sẽ bị vỡ tan tành.

Bầu trời ở Ngân Chùy luôn là một màu xanh đậm.

Ngôi nhà khiến Charlemagne sợ hãi giờ đây lại là một khung cảnh yên bình, thơ mộng khác.

Căn biệt thự có tường cao màu đỏ sậm, thảm cỏ nhân tạo xanh mướt cùng với những chiếc ghế dã ngoại màu trắng tinh đã dựng nên một bức tranh phong cảnh tràn đầy sức sống, tươi sáng đối lập với thế giới xám xịt.

Ninh Chước đẩy phu nhân Charlemagne mặc một chiếc váy đen ngồi trên xe lăn xuống sân vườn trước nhà, giúp bà phơi mình dưới ánh nắng mong manh.

Phu nhân Charlemagne là một người điên có khí chất văn nhã, dù đầu óc không bình thường cũng không mất lý trí đập phá đồ đạc mà lại như cô hồn dã quỷ lang thang khắp nhà, miệng ê a nói những lời không đầu không cuối.

Charlemagne ở chung với bà ngày ngày như bị tra tấn, cho nên nhốt bà lại để không gian xung quanh yên bình hơn.

Phu nhân Charlemagne tất nhiên không chịu an phận, vì khi bà phát điên sẽ không còn biết đau đớn là gì, chỉ muốn tìm mọi cách hỏi chồng mình con trai yêu quý của mình đâu rồi.

Cổ tay của bà đã bị mài mòn nghiêm trọng, phần cổ tay gầy gò trắng nõn vốn được chăm sóc chỉn chu đã gầy trơ xương hiện rõ hai vết hằn đỏ.

Một người đàn ông ngồi xổm trước mặt bà, kiên nhẫn lau vết thương và bôi thuốc.

Phu nhân Charlemagne cúi đầu xuống và nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt bình tĩnh hiếm có.

Charlemagne đứng từ xa nhìn vợ mình được tự do ở bên cạnh người khác, cảm thấy trong lòng phức tạp khó nói nên lời, cũng không dám bước đến gần.

Ông ta nhìn người nọ… có lẽ đây là Ninh Chước.

Trong lúc Charlemagne đang do dự, Ninh Chước xoay người, nhìn thẳng về phía ông ta.

Đối với Charlemagne, đây là lần đầu tiên cả hai trực tiếp đối mặt với nhau.

Lúc trước, Charlemagne chỉ nhìn thoáng qua hình ảnh của Ninh Chước khi ở trong tù, ông ta nhớ rằng trong tấm ảnh, đó là một người đàn ông trẻ tuổi có vẻ ngoài không giống lính đánh thuê mà lại giống như một diễn viên điện ảnh nào đó, gương mặt sắc nét, ngũ quan tinh tế, vóc dáng cao ráo, gầy gò mặc một bộ quần áo đồng phục tù nhân rộng thùng thình, để lộ phần cổ thon dài, trắng trẻo.

Ngay lúc đó, Charlemagne đã giơ tay lên, nóng lòng muốn bẻ gãy cần cổ này của Ninh Chước chỉ bằng một đòn.

Trong lòng ông ta cũng bình phẩm đầy ác ý: thằng nhãi họ Ninh này tốt hơn hết là nên đi đứng đường bán mông, như vậy sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

Nhưng Ninh Chước không phải là một người ăn ảnh.

Ảnh chụp chỉ lưu giữ được một khoảnh khắc trong chớp mắt.

Khi Ninh Chước hành động, đó mới là con người chân thật nhất của anh.

Charlemagne đối diện với Ninh Chước, cảm giác được một sự lạnh lẽo âm trầm đổ ập đến như một tia sét giáng xuống.

… Ông ta có cảm giác đã từng nhìn thấy gương mặt này ở đâu đó.

Nhưng cảm giác này không giống như người quen cũ gặp lại nhau mà là một sự ớn lạnh như nhìn thấy ma giữa ban ngày.

Cho nên trong mắt của Charlemagne, sân vườn nhà ông ta xuất hiện hai bóng ma một nam một nữ đang lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía ông, khiến cho ông rùng mình sởn gai óc.

Nhưng Charlemagne không thể mặc kệ để cho những người này ám mãi trong nhà mình được!

Ông ta căng da đầu, đặt tay lên cây súng treo bên hông, bước từng bước về phía trước.

Trước khi Charlemagne quay về, Ninh Chước đang thì thầm chuyện gì đó với phu nhân Charlemagne.

Hôm nay phu nhân Charlemagne hiếm khi tỉnh táo, vì vậy rất tin tưởng Ninh Chước – dù sao Ninh Chước cũng đã giúp bà báo thù, dù có lừa gạt thu tiền đến hai đơn hàng cũng không sao.

Nhìn thấy Charlemagne đã đi đến, Ninh Chước khẽ gật đầu chào: “Ngài Charlemagne.”

Gương mặt đã ám ảnh suốt thời gian dài chợt xuất hiện ngay trước mắt anh, Ninh Chước lại cảm thấy rằng bản thân anh lại không hề tức giận như mình nghĩ.

Anh chỉ vô cùng bình tĩnh mà thôi.

Điều này hoàn toàn khác xa so với cảnh tượng đầu rơi máu chảy khi gặp lại kẻ thù mà anh nghĩ đến trước đây.

Trong những cơn ác mộng năm xưa, Ninh Chước đều uất hận đến mức mất hết lí trí, chỉ muốn nhào về phía Charlemagne để đồng quy vu tận.

Khi tỉnh giấc, Ninh Chước âm thầm nhắc nhở bản thân vô số lần rằng Charlemagne không xứng đáng chết một cách đơn giản như vậy.

Nhưng điều anh lo lắng lại không xảy ra.

Thậm chí Ninh Chước còn nhìn thấy một miếng bơ đang dùng dở khi đi dạo quanh nhà Charlemagne. Vết cắt trên miếng bơ sạch sẽ, gọn gàng, chứng tỏ có chất lượng cao.

Có lẽ trước khi ông ta quay về đã đến một siêu thị gần nhà và mua nó.

Ninh Chước nhàn nhạt nhìn Charlemagne đang bối rối, vắt óc suy nghĩ không biết đã từng nhìn thấy anh ở đâu, nói: “Ngài Charlemagne, xin chào.”

Charlemagne không tài nào nghĩ ra được người này là ai, chỉ cảm nhận nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên sâu trong lòng, ông ta vô thức rút súng ra để tự vệ, nghĩ thầm chỉ cần giết chết đối phương ngay tại đây thì mọi thứ sẽ kết thúc.

Ninh Chước không hề sợ hãi: “Mấy năm gần đây thành tích bắn súng của ngài không còn tốt nữa nhỉ? Còn cần bật cả chế độ ngắm bắn tự động thì mới nhắm được mục tiêu sao?”

Anh khẽ bật cười: “Tiếc thế, năng lực cũng bị thui chột dần rồi. Nghe nói trước đây kĩ năng bắn súng của ngài rất tốt.” Đây là nhận xét mà cha đã nói cho Ninh Chước biết.

Khi đó, cảnh sát Hải vô cùng ngưỡng mộ cảnh sát “trẻ tuổi anh tuấn” Charlemagne.

Nét mặt Charlemagne âm trầm, trong lòng kinh ngạc không thôi: “Cậu nghe ai nói?”

Ninh Chước đáp: “Cha tôi.”

Charlemagne nhíu mày, lại tiếp tục lần mò trong ký ức cũ, không biết mình từng quen một người nào có ngoại hình nổi bật như thế này hay không.

Quả thực trong trí nhớ của ông ta có một gương mặt tương tự như Ninh Chước, có thể nói là trùng lấp với gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi này.

Nhưng gương mặt ấy cũng chỉ là một bóng ảnh mơ hồ, không thể nhìn thấy rõ ràng.

Phu nhân Charlemagne mặc váy đen như tham dự tang lễ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lẩm bẩm gọi: “Tiểu Kim…”

Charlemagne vội vàng chỉnh đốn lại tâm tư dao động, cảnh giác nói: “Cậu tới tìm tôi để làm gì?”

Ông ta đoán rằng Ninh Chước có lẽ đã đoán ra được ông ta chính là người đã thuê người ra tay với Henna, cho nên muốn trực tiếp đến đây yêu cầu giải thích thỏa đáng.

Ông ta không thể đưa ra một lời giải thích thỏa đáng mà chỉ có thể phóng lao phải theo lao, giải quyết một cách triệt để mà thôi.

Mồ hôi lạnh thấm đẫm sau lưng bị lớp vải dày ngăn chặn lại, thấm ngược vào bên trong người Charlemagne, khiến ông ta khẽ rùng mình.

“Tôi nói rằng tôi đến để thăm hỏi.” Ninh Chước nhàn nhạt đáp: “Chúng tôi thường sẽ đến thăm khách hàng cũ, đây là quy tắc làm việc của Henna. Tôi gọi nhưng phu nhân Charlemagne không bắt máy nên có chút lo lắng, vì vậy mạn phép đến thăm gia đình ngài một chút.”

Máy liên lạc của phu nhân Charlemagne bị quản lý chặt chẽ, chỉ có thể liên lạc được với một mình Charlemagne.

Charlemagne lạnh như băng nói: “Trong nhà không có ai, làm sao cậu lại tự ý lẻn vào đây?”

Ninh Chước đứng thẳng, hai tay đặt trên hai vai gầy gò của phu nhân Charlemagne: “Sao lại không có ai, không phải phu nhân đang ở đây ư?”

Dứt lời, Ninh Chước chợt hoảng hốt.

Liệu mẹ của mình cũng giống như phu nhân Charlemagne, luôn chờ mong tìm cách cứu con trai cho nên mới mời Charlemagne vào nhà không?

Ảo ảnh của người mẹ bệnh tật đang đứng cách đó không xa, mỉm cười với Ninh Chước.

Ninh Chước tiếp tục nói: “Tôi biết chăm sóc bệnh nhân. Tôi thấy phụ nhân bị ngài nhốt khá lâu nên mới dẫn bà ấy ra ngoài đây hít thở khí trời một chút. Ngài quay lại rồi thì tôi cũng an tâm giao phu nhân lại cho ngài.”

Phu nhân Charlemagne có tâm trạng khá tốt, mỉm cười và khẽ gật đầu với chồng mình.

Điều này khiến Charlemagne hoang mang, bối rối.

Ông ta vốn cho rằng Ninh Chước đến đây là để uy hiếp, tống tiền, thậm chí là để giết người.

Ninh Chước lại hành xử một cách lễ độ, lịch sự khiến cho cây súng được nạp đạn này của Charlemagne không biết phải bắn vào đâu.

Ninh Chước đẩy xe lăn của phu nhân Charlemagne, bước về phía Charlemagne.

Đối với Charlemagne, ông cảm thấy Ninh Chước là một tên ác ma không rõ lai lịch, mọi hành động của Ninh Chước đều vô cùng khả nghi và nguy hiểm, khiến cho ông ta không biết phải làm sao.

Nếu Ninh Chước thật sự động thủ, quả thực có thể dễ dàng kết liễu hai người ngay lập tức.

Nhưng bây giờ Ninh Chước lại cư xử phải phép, hòa thuận, Charlemagne cảnh giác nhưng lại không biết nên làm gì.

Ông ta không khỏi nghi hoặc liệu đây có phải là một vở kịch cho một âm mưu khác hay không.

Cho đến khi Ninh Chước giao phu nhân Charlemagne vào tay Charlemagne, ông ta vẫn còn đấu tranh nội tâm, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

Ninh Chước ôn hòa dặn dò: “Xin hãy chăm sóc tốt cho phu nhân.”

Dứt lời, Ninh Chước rời đi ngay.

Charlemagne không thể tin nổi đối phương thực sự rời đi, một tay cầm súng liên tục nhắm thẳng về phía mục tiêu, một tay sờ soạng kiểm tra người của vợ mình, sợ rằng Ninh Chước cài bom hay vũ khí lên người bà.

Một bàn tay mềm mại đầy mồ hôi lạnh nắm lấy tay Charlemagne, khiến ông ta giật bắn người.

Charlemagne rũ mắt nhìn, đối diện với gương mặt tươi cười bí hiểm của vợ: “Tiểu Kim về nhà rồi.”

Charlemagne bị vợ gián đoạn giữa chừng, hốt hoảng ngẩng đầu nhìn lại thì Ninh Chước đã khuất dạng.

… Thật sự đã đi rồi?

Charlemagne nuốt một ngụm nước bọt, vội vã đẩy xe lăn của vợ vào trong nhà.

Vừa bước vào cửa, ông ta chết đứng tại chỗ.

Không ngờ vợ lại nói thật.

Khắp trong nhà đều là ảnh chụp của Kim Charlemagne, từng tấm ảnh được lồng trong khung thủy tinh, từ lầu dưới đến lầu trên đều treo đầy khắp chốn.

Đó là những tấm ảnh chụp từ khi Kim Charlemagne còn nhỏ cho đến khi tốt nghiệp cấp ba, đồng thời cũng có cả ảnh chụp lén Bazel và Rushkin.

Trong đó còn có cả tấm ảnh Kim Charlemagne đang mặc quần áo bị cảnh sát bắt vào ngày nó còn được gọi là Rushkin!

Charlemagne bị bao quanh trong giọng nói và tiếng cười của con trai, ông ta lấy tay ôm lấy mặt, chết trân trong sự hoảng loạn tột độ.

Ninh Chước lấy những thứ này ở đâu ra?!

Những tấm ảnh chụp lén kia ông ta chưa từng nhìn thấy bao giờ!

… Vậy là do… Ninh Chước chụp lén?

Thằng nhãi đó đã biết Bazel và Rushkin là Tiểu Kim từ lâu rồi?

Vậy thì Tiểu Kim chết đến tột cùng là –

Charlemagne thở hổn hển từng hơi, phu nhân Charlemagne lại không hề hay biết gì, chỉ chìm đắm trong niềm vui sướng vô hạn.

Sau vụ án 930, để tránh gặp rắc rối, Charlemagne đã tịch thu và tiêu hủy toàn bộ những hình ảnh có liên quan đến Tiểu Kim ở trong nhà, ngay cả lời nói hay suy nghĩ cũng không cho phép bà nghĩ đến.

Bà mê man trong tuyệt vọng, gần như quên mất gương mặt của con trai mình.

Ninh Chước mang ảnh chụp đến như cứu bà một mạng.

Phu nhân Charlemagne cười vang: “Anh, con trai đã về rồi.”

Charlemagne không nói một lời, giật lấy khung ảnh gần với mình nhất và tháo ra.

Nhưng ảnh chụp đã được hàn chặt trong khung ảnh.

Charlemagne đồ mồ hôi lạnh đầy đầu, dùng sức đập vỡ khung ảnh xuống đất!

Thủy tinh tan tác thành từng mảnh.

Ông ta cúi người nhặt tấm ảnh giữa đống thủy tinh vỡ, thuận tay quét sạch thủy tinh trên bàn xuống.

Tiếng thủy tinh loảng xoảng liên tục vang lên như âm thanh từ địa ngục kích thích tâm trí phu nhân Charlemagne vừa tỉnh táo lại.

Bà gào lên thảm thiết, nhào về phía chồng mình, nhưng vì bị cầm tù lâu ngày nên hai chân thoát lực, vừa bước một bước đã ngã gục trên mặt đất.

Thủy tinh cắt một đường trên mặt bà, máu tươi ào ạt chảy xuống khiến cho gương mặt bà nhăn nhúm, hung tợn như mặt quỷ.

… Giống như đứa con trai yêu quý của bà đã dùng cách tương tự để đối xử với những cô gái ở Hạ Thành nghèo khổ.

Bà túm lấy áo quần của chồng, gào lên thê thảm: “Không được – không được!”

Charlemagne rũ mắt, nhìn chằm chằm người vợ đã từng mang lại bao hiển vinh cho mình.

Phu nhân Charlemagne cũng trợn trừng hai mắt nhìn chồng.

Tròng đen trong mắt bà nhiều hơn tròng trắng khiến cho gương mặt rách nát đẫm máu càng giống với ác quỷ từ địa ngục.

Với tài sản hiện tại của họ, gương mặt của bà vẫn có thể làm phẫu thuật.

Nhưng tâm trí của bà thì không.

Charlemagne đau rát hai mắt, ngay sau đó ông ta vô cảm xoay người, cầm khung ảnh chụp con trai trong ngày tốt nghiệp giơ cao lên, tiếp tục đập mạnh xuống.

Charlemagne muốn cho vợ mình tỉnh táo lại!

Con trai đã chết, một tấm ảnh không thể nào cứu sống nó được!

Phu nhân Charlemagne như biến thành một bức tượng bằng đất sét – ngoại trừ việc máu của bà vẫn đang chảy.

Linh hồn vừa tái sinh lại chết một lần nữa ngay trong cơ thể của bà.

Charlemagne không có ý định vệ sinh cho vợ mình, sau khi nhốt bà vào gác mái một cách thô bạo, ông ta đập vỡ và đốt sạch những bức ảnh treo trong nhà.

Nửa đêm, cuối cùng ông ta đã phá hủy hết mọi thứ về hư không.

Charlemagne sức cùng lực kiệt ngã xuống giường, không kịp tắm rửa đã ngủ vùi.

Giấc mơ kéo ông về quá khứ.

Có một người lẳng lặng đứng phía sau Charlemagne, chăm chú nhìn vào ông ta.

Charlemagne mơ hồ nghĩ đó là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ xinh đẹp, ốm yếu.

Ông ta muốn xoay đầu lại nhằm nhìn rõ mặt đối phương để xác thực suy đoán của mình, nhưng cổ của ông ta lại như bị đóng đinh, không thể cục cựa.

Xung quanh tràn ngập mùi máu tươi, còn có tiếng khóc la của trẻ nhỏ, trong lòng Charlemagne hốt hoảng không thôi, ông ta siết chặt hai nắm tay, dùng hết sức để xoay đầu. Cuối cùng, ông ta đã nhìn thấy rõ.

… Đó là gương mặt của Ninh Chước.

Charlemagne mở bừng mắt, chưa kịp cẩn thận suy nghĩ thêm về giấc mơ thì khi liếc mắt sang một bên, ông ta la lên một tiếng, vội vã trườn bò xuống giường.

Phu nhân Charlemagne đã chết.

Không biết bà đã phá vỡ xiềng xích như thế nào, lại bò từ trên gác mái xuống đây, cắt đứt động mạch của mình, dùng máu mình thấm đẫm lên hết trên giường.

Bà chết không nhắm mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Charlemagne đang chìm trong giấc mơ.

Một tay khác của bà dần mở ra sau khi chết, trong lòng bàn tay lấp lánh một tia sáng.

… Đó là chiếc chìa khóa Ninh Chước đã để lại cho phu nhân Charlemagne vào ban ngày.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.