Cậu đẩy cửa phòng ra, cánh cửa phát ra âm thanh như tiếng thở dài yếu ớt của một người già.
Phòng rất hẹp và nhỏ, vuông vức, vừa nhìn đã thấy không giống nơi người ở.
Nhưng lại rất giống một cỗ quan tài hình vuông.
Lúc này, camera theo dõi thị giác của Thẩm Hoặc lóe sáng.
Nhưng trong phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Hoặc, tất cả đều là những lời chửi rủa của anti-fan.
Chỉ có vài người lý trí thảo luận nghiêm túc.
【Nơi này trông giống như một cái quan tài vậy!】
【Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy vậy, vuông vức, chẳng phải giống như một cái quan tài sao.】
【Không thể không nói, cảnh tượng này thật sự đáng sợ. Đặc biệt là khi Thẩm Hoặc nhìn lên trần nhà, những bức tranh đó làm người ta tê dại da đầu, quá chân thật, giống như sống vậy!】
【Hướng dẫn viên du lịch còn đáng sợ hơn, xuất hiện đột ngột phía sau Thẩm Hoặc, làm tôi sợ rớt cả chén cơm, thật đáng giận!】
【Anti-fan: Thẩm Hoặc cậu hắn sao ¥#%&*%#!】
Ngay khi Thẩm Hoặc bước vào, một tấm vải trắng che khuất tầm mắt cậu. Khi cậu xốc tấm vải lên nhìn thấy bên trong, không khỏi hít sâu một hơi.
Những người đang thảo luận cùng anti-fan lập tức im lặng, làn đạn trầm lặng trong nửa phút.
【Trời ạ, đó là… bài vị sao?】
【Thẩm Hoặc, cậu đến gần một chút, tôi muốn nhìn rõ hơn, trên đó như thể thờ phụng thứ gì đó?】
【Tôi mắt tốt, tôi tới giúp các người xem! Trên đó!!!】
【Trên lầu, tôi đang đợi tin tức của cậu, cậu đâu rồi?】
【 các huynh đệ tôi đã trở về, nói cho các người một cái không tính là kinh hỉ kinh hỉ, đang cung phụng là một đôi giày! Vẫn là kiểu Trung Quốc giày thêu! Thử hỏi, ai sẽ nhàm chán đến mức cung phụng một đôi giày? 】
Sau Thẩm Hoặc đến gần , mọi người cũng thấy rõ, thật là một đôi giày thêu, thủ công tinh mỹ, đoan trang đại khí.
Làm Thẩm Hoặc có cảm giác quen thuộc là giày thêu cùng nữ quỷ còn có bức hoạ cuộn tròn thượng giày giống nhau như đúc, nhưng đôi giày này bị người dùng hương khói cung phụng lên.
Nến thơm từ từ bay lên, chóp mũi tràn ngập nùng liệt hương vị nến thơm, mà nến thơm không có đốt nhiều ít, chứng tỏ người vừa rời đi không bao lâu.
Thẩm Hoặc nghĩ đến lúc gặp hướng dẫn du lịch, trên người anh ta cũng có mùi nến thơm.
Anh ta vì sao lại thờ phụng một người chết thảm?
Là vì áy náy?
Hay là vì chuộc tội?
Hướng dẫn du lịch và tân nương không đầu có quan hệ gì?
Ngay khi Thẩm Hoặc còn đang băn khoăn, chủ nhân của đôi giày thêu đột ngột xuất hiện bên cạnh cậu.
Móng tay đỏ tươi đặt lên vai Thẩm Hoặc, một cơn gió lạnh thổi qua, thổi tắt những ngọn nến trên bàn thờ, trong phòng những tấm vải trắng bay múa, giữa vô số vải trắng, chỉ có bộ áo cưới đỏ của nữ quỷ là rõ ràng nhất.
Đột nhiên, một cái hố xuất hiện dưới chân, Thẩm Hoặc không kịp phản ứng, trực tiếp rơi vào trong hố đen.
Thân thể mất đi cân bằng, bên tai Thẩm Hoặc truyền đến âm thanh thổi kèn đánh trống.
Trong cơn hoảng hốt, cậu thấy những chữ hỷ đỏ thẫm và những chiếc đèn lồng đỏ.
Giống như cậu đã trở lại một ngôi làng mộc mạc, cảm nhận được mùi hương tự nhiên nồng đậm và âm thanh ồn ào náo nhiệt.
Thẩm Hoặc nhìn quanh, đôi mắt hơi trừng lớn.
Nơi này là…
Những khán giả đang thảo luận về đôi giày thêu thấy hình ảnh trở nên đen kịt. Vài phút sau, video lại khôi phục, cảnh tượng xung quanh biến thành một nơi màu đỏ rực rỡ vui mừng.
Lúc này, trong video vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống.
Đ
ây là hiện trường của một lễ cưới trang trọng ở nông thôn.
Các ngôi nhà xung quanh vẫn là tường đất nhà ngói, và cả nhà tranh. Thôn dân mặc quần áo mộc mạc, những mảnh vá trên áo quần đều rõ ràng. Thẩm Hoặc thấy mình cũng hòa vào khung cảnh đó, mặc quần áo đơn giản, trang điểm thô sơ.
“Tiểu Thẩm ca, anh cũng đến!”
Một cô gái đeo kính, tóc tết hai bím to đen nhánh, trông có chút dáng vẻ thư sinh, đứng trước mặt Thẩm Hoặc, thẹn thùng gọi tên cậu.
Khi Thẩm Hoặc còn chưa biết nói gì, một người đàn ông trung niên đầy mùi rượu kéo cậu về phía dàn nhạc thổi kèn đánh trống của thôn.
Không biết vì sao, Thẩm Hoặc vô tình quay đầu lại, phát hiện người phụ nữ vừa thẹn thùng kia trên mặt hiện lên một tia ghen tị và không cam lòng.
“Tiểu Thẩm à, nghe nói cậu biết thổi khúc, hôm nay là ngày vui mừng, hãy cho chúng ta dính chút không khí vui vẻ, xem cậu mấy năm nay đi ra ngoài đã học được những gì.”
Bên cạnh, thôn dân cũng ồn ào, đưa nhạc cụ cho Thẩm Hoặc chọn lựa.
“Tôi không…”
Thẩm Hoặc chưa kịp nói hết câu, xung quanh lập tức yên lặng, các thôn dân nhìn cậu với đôi mắt chỉ toàn tròng trắng.
Người đàn ông bên cạnh nở một nụ cười quỷ dị.
“Cậu không muốn làm gì?”
Câu nói mang khí thế như muốn ám chỉ “cậu không muốn, liền giết cậu.”
Thẩm Hoặc thở dài nói: “Nếu đã vậy, tôi sẽ tùy tiện thổi một khúc.”
Không khí xung quanh trở lại ồn ào, thôn dân một lần nữa nở nụ cười.
“Đúng vậy, đúng vậy, học được bản lĩnh thì không thể giấu giếm, chúng ta không phải là loại người thấp kém mà đi trộm tài nghệ của người khác!”
“Làm cho chúng ta mở mang tầm mắt, xem bên ngoài thực sự tốt như lời các cậu nói không?”
“Tôi vẫn nghĩ thôn Hòe Thụ của chúng ta vẫn tốt hơn!”
Thẩm Hoặc chọn nhạc cụ, tay dừng một chút, như không có chuyện gì mà lướt qua các nhạc cụ.
Cuối cùng, cậu dừng lại ở một loại nhạc cụ, có thể nói là nhạc cụ hàng đầu, “Khúc nhi tiểu, khang nhi đại, một thổi định thiên hạ”.
Khi cậu cầm lấy nhạc cụ, giơ tay nhấc chân, trông rất tao nhã.
Và khi cậu bắt đầu thổi nhạc cụ:
“Lệ ——!”
Tiếng nhạc vang lên như nứt đá, mây bay nhanh lướt qua, thiên quân vạn mã gào thét ùa đến.
Các thôn dân: 0-0
Tác giả có lời muốn nói:
Thôn dân: Tôi muốn chết.