*Tên chương gốc là Lão Ngoan Đồng, ai ngày xưa xem phim Anh Hùng Xạ Điêu thì chắc cũng biết nhân vật Chu Bá Thông với biệt hiệu là Lão Ngoan Đồng, tức ông già mà như đứa trẻ.
Edit: Ry
Tô Dục Chu đặt di động xuống, tiếp tục ăn bữa sáng.
Hôm nay vẫn có sữa nóng được đặt trong bình giữ nhiệt, lúc này bề mặt đã đọng một lớp váng, cậu múc ra ăn hết. Ngoài sữa ra thì còn có bánh mì xốp giòn, khá nhiều, mùi vị cũng ngon vô cùng.
Quét sạch mọi thứ xong, Tô Dục Chu lại lăn ra giường nằm, ôm gối của Túc Khiêm vào ngực, ngẩn người nhìn trần nhà.
Giơ tay bấm bấm, phải đến tối ngày mốt Túc tiên sinh mới về.
Điều đó cũng có nghĩa cậu sẽ phải ở một mình suốt hai ngày hai đêm.
Cậu trai Alpha ngửi được pheromone Omega vẫn còn lưu lại trên chiếc gối, trở mình, có hơi rầu rĩ.
Tự dưng nghĩ ra gì đó, Tô Dục Chu bật dậy.
Quần áo mới của cậu!
Nhớ ra bộ âu phục tối qua bị Túc tiên sinh chà đạp, Tô Dục Chu xót muốn chết, vội vàng xuống giường, xỏ dép lê chạy đến thư phòng, chuẩn bị cứu vãn một chút.
Kết quả là thư phòng sạch sẽ gọn gàng đến bất ngờ, rõ ràng là đã được người giúp việc quét dọn, mà bộ âu phục kia cũng không thấy tăm hơi.
Bị mang đi giặt rồi à?
Cậu lại chạy ra ban công, quả nhiên thấy được bộ lễ phục đã được người giúp việc giặt sạch, đang phơi trên giá, phất phơ trong nắng.
Tô Dục Chu không khỏi thở phào.
Nhưng, cứ nghĩ đến việc tối qua hai người họ làm loạn ở thư phòng xong mọi dấu vết đều bị người giúp việc thấy hết, cái mặt cậu lại đỏ bừng bừng.
Tô Dục Chu gãi mũi, cuối cùng quyết định…
Ầy, được rồi được rồi, chỉ cần về sau dậy muộn tí là sẽ không gặp bọn họ.
Cậu dối mình dối người tự thuyết phục bản thân, sau đó vui vẻ về phòng, ôm máy tính xuống dưới nhà.
Game mới ra mắt có fan cũ ủng hộ nên thành tích cũng không tệ lắm, hiện giờ đã leo được đến bảng game mới được đề cử.
Nếu như có thể chậm rãi leo tới 10 vị trí đầu thì độ nổi tiếng cũng sẽ cao hơn.
Dựa trên kinh nghiệm quá khứ, tựa game này có tiềm lực khá tốt, có lẽ chỉ thiếu một cơ hội thôi.
Tô Dục Chu mở phần đánh giá, không phát hiện ra bug gì mới thì thoát khỏi ứng dụng, mở word ra.
Nhân lúc đang nghỉ hè còn rảnh, cậu định làm một tựa game mini kiểu giải mã kinh dị, thiết lập so với mấy trò giải trí giết thời gian trước đó phức tạp hơn, độ khó cũng cao hơn.
Chàng thanh niên ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ sát đất, gõ gõ đập đập bàn phím laptop ghi lại linh cảm và các ý tưởng về trò chơi mới, còn đọc lại các tư liệu đã thu thập trước đó, tìm kiếm mạch suy nghĩ mới.
Cậu cầm giấy bút tô tô vẽ vẽ, muốn dựng thử cái khung trò chơi, cứ thế mà quên mất thời gian.
“Kịch — Kịch —“
Tô Dục Chu bị giật mình bởi một chuỗi tiếng động thứ gì đó đập vào cửa kính.
Bởi vì tài liệu cho game có rất nhiều tình tiết kinh dị, mà cậu lại đang rất tập trung vào đó, cộng thêm căn nhà rộng lớn quạnh quẽ, tự dưng có âm thanh kì lạ vang lên làm tim cậu lập tức đập như sấm.
Nhưng vì những chuyện bản thân đã trải qua nên mức độ chấp nhận mấy vấn đề tiên ma thần quái của cậu cao hơn người bình thường nhiều, cậu tin là trên đời có chuyện khoa học không thể giải thích được.
“Kịch kịch —“
Tiếng động thanh thúy lại vang lên.
Cậu lần theo âm thanh nhìn về phía cửa sổ sát đất bên cạnh, nhưng bên ngoài không có gì hết!
Tô Dục Chu đặt bút xuống, đứng dậy kích động muốn tìm tòi sự thật, ai ngờ…
Cậu vừa mới nhìn xuống đã thấy một chú mèo, chẳng biết từ khi nào đã ngồi ở chân cửa sổ. Nó có bộ lông trắng muốt, chỉ mỗi phần lông trước trán là hơi sậm màu, còn có một cặp mắt mèo màu xanh lục đậm đẹp vô cùng.
Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, mèo ta lại vươn móng gẩy gẩy mặt kính, phát ra những tiếng kịch kịch.
“Gì vậy trời…”
Tìm được kẻ đầu sỏ, Tô Dục Chu thở phào một tiếng, lại thấy có xíu thất vọng.
Cậu đứng dậy mở cửa ra sân, rón rén đi về phía chú mèo kia.
Ai ngờ nhóc này không hề sợ người lạ, thấy cậu đến gần còn nằm xuống khoe cái bụng trắng như tuyết.
Đúng là một bé mèo giỏi “ăn vạ”.
Tô Dục Chu ngồi xổm xuống, cẩn thận vươn tay ra với nó, còn chưa chạm vào, mèo kia đã vươn cái đầu nhỏ tới, dụi lấy dụi để lên ngón tay cậu.
Một bé mèo rất dính người, không sợ người lạ gì hết.
Tô Dục Chu cong môi cười, gãi cằm cho nó, ánh mắt lại dán vào cái bụng tròn vo kia.
Cậu do dự một hồi, cuối cùng vươn tay muốn sờ thử.
Mèo kia lại lật người né tránh, nhưng cũng không cắn cậu, chỉ kêu meo meo mấy tiếng, sau đó bắt đầu li3m móng.
Tô Dục Chu thu tay về, nhìn nó chằm chằm.
Rốt cuộc là nó béo hay là có bầu nhỉ…
Cậu cẩn thận quan sát. Đến mùa hè nóng nực, mèo thường sẽ rụng lông, mà con mèo này mấy chỗ khác đều rất thon gọn, xem ra xác suất mang thai khá lớn.
Tô Dục Chu không khỏi nghiêng đầu.
Tức là nhóc này đang tìm chủ nhận nuôi cho mấy đứa con của nó à?
“Meo —“
Mèo trắng lại kêu lên với cậu một tiếng, cặp mắt màu xanh sẫm kia thật sự quá đẹp, nhất là khi ánh mặt trời chiếu vào làm chúng trông như những viên ngọc lục bảo tinh khiết nhất.
Lẳng lặng mắt đối mắt với nó một hồi, Tô Dục Chu thua trận.
Cậu đứng dậy vào nhà, để con mèo ở ngoài, vào bếp mở tủ lạnh chuẩn bị cơm cho nó.
Đồ ăn cho mèo không thể bỏ gia vị, mặc dù mèo hoang không kén chọn nhưng nó đang có bầu, cần phải bổ sung dinh dưỡng một chút. Thế là Tô Dục Chu lấy toàn thịt ra cho nó.
Kiếp trước cậu từng nuôi một chú mèo. Con mèo đó cậu nhặt về từ thùng rác dưới lầu của khu trọ, cả ổ bốn năm con mèo con, cuối cùng chỉ có mình nó sống sót, được cậu đặt cho cái tên Túi Sữa Vàng.
Một người một mèo cứ thế sống nương tựa vào nhau, vậy mà cũng được hơn một năm, cho đến lúc cậu gặp phải tai nạn giao thông mà qua đời.
Lại nói, lông của Túi Sữa Vàng màu trắng, nhưng chóp đuôi nó có một nhúm vàng, ăn rất khỏe, còn rất tham ăn.
Cũng không biết cậu đi rồi thì nó sống sao, liệu có gặp được chủ nhân mới không…
Tô Dục Chu cắt thịt thành những miếng nhỏ đặt trên thớt, đậy nắp nồi lại đợi nước sôi.
Cậu nhớ tới chú mèo mình nuôi kiếp trước, bỗng thấy hơi buồn. Do dự một hồi, cuối cùng Tô Dục Chu chạy ra khỏi phòng bếp, lấy điện thoại nhắn tin cho Túc tiên sinh. Sau đó là mở ứng dụng mua sắm, chuẩn bị mua lồng chứa mèo, định bụng mai dẫn nhóc kia đi bệnh viện kiểm tra.
Chẳng mấy mà cơm cho mèo đã nấu xong.
Tắt bếp để nguội một chút, Tô Dục Chu bưng bát trở lại sân, nhưng chú mèo trắng ban nãy đã không thấy đâu nữa.
Cậu cũng không sốt ruột, đặt bát cơm trên thảm cỏ, còn mình thì ngồi trên bậc thang dưới hiên, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm. Mặc dù vầng thái dương có hơi chói chang, nhưng trên núi có gió thổi nên vẫn thật mát mẻ.
“Meooo—“
Chỉ một lát sau, cái bóng trắng nhoáng lên, chú mèo ban nãy không thấy bóng dáng đâu nhảy ra từ bụi cỏ. Nó giương mũi ngửi mùi trong không khí, cuối cùng đánh bạo chạy đến bên chân Tô Dục Chu, nhồm nhoàm ăn cơm, hiển nhiên là đói muốn chết.
Tô Dục Chu khẽ cười nhìn nó, lấy di động ra chụp ảnh lại, tiện thể gửi cho Túc tiên sinh.
Anh ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn trước, không biết đã xuống máy bay chưa nữa.
Chàng trai yên lặng ngắm nhìn chú mèo ăn cơm, cậu không hề biết rằng ở một góc xa xa cũng có người đang lén lút quan sát cậu.
“Cậu bé Alpha này còn rất tốt bụng nữa.”
Cụ Túc đứng trước hàng rào ngoài sân, nhìn cậu thanh niên đang ngồi dưới hiên nhà, vuốt râu nói: “Cái áo ngủ thằng bé đang mặc… Hình như là của Tiểu Khiêm đúng không?”
Ông cụ cười tít cả mắt: “Xem ra hai đứa nó thích nhau lắm.”
Quản gia Trương đứng sau lưng che dù cho ông, nhìn cụ ông nhà mình, không khỏi có chút muốn nói lại thôi.
Bọn họ đứng đây thế này… Liệu có bỉ ổi quá không vậy?
Dễ bị người ta tưởng là bi3n thái lắm.
Cuối cùng quản gia Trương vẫn không nhịn được mà đề nghị: “Thưa cụ, hay là chúng ta vào gặp cậu ấy đi ạ? Ngoài này nóng quá.”
Giờ đã gần giữa trưa, ánh mặt trời càng lúc càng gay gắt, ông cụ lại tuổi già sức yếu, còn bị bệnh cao huyết áp nữa, đứng đây lâu sẽ không chịu nổi.
Cụ Túc thu tầm mắt lại, con ngươi đảo quanh, bỗng ôm ngực nhăn nhó trông đau đớn vô cùng, miệng còn không ngừng hít hà ôi ôi, cả người như sắp ngã ra sau.
Thấy ông đột nhiên như vậy, quản gia Trương sợ hết hồn.
“Thưa cụ, cụ bị sao vậy? Cụ đợi tôi một chút, tôi sẽ gọi cấp cứu ngay!”
Nhưng bác quản gia vừa lấy di động ra, ông cụ đã lập tức túm tay bác, đôi mắt đang nhắm hơi hé, liếc một cái ra hiệu, sau đó lại lập tức nhắm chặt, tiếp tục nhăn nhó đầy khổ sở.
Quản gia Trương: “…”
Ông già thích diễn trò này nữa!
Bác thầm oán một câu trong lòng, nhưng vẫn rất phối hợp hốt hoảng kêu thành tiếng.
Tô Dục Chu ngồi trong sân nhanh chóng nghe được động tĩnh.
Cậu chớp mắt mấy cái, đứng dậy đi về phía có tiếng người, kết quả là nhìn thấy một ông lão đang ôm ngực dựa người vào gốc cây ở bên đường, có một người đàn ông trung niên đang đỡ ông cụ, đầy lo lắng quạt gió cho ông.
Tô Dục Chu lập tức biến sắc, vội vàng chạy tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có cần cháu giúp gì không ạ?”
Nhưng vừa nói xong, trong lòng Tô Dục Chu đã nảy sinh chút cảnh giác. Cậu ngẩng lên nhìn hàng rào, thấy có camera giám sát thì không khỏi yên tâm hơn.
Sau đó cậu lấy di động ra, lẳng lặng bật ứng dụng ghi âm rồi mới chuẩn bị gọi cấp cứu.
“Cố đợi thêm chút nữa thôi ạ, cháu gọi xe cứu thương đến cho hai người.”
Cụ Túc vội vàng bóp tay quản gia Trương, bác hiểu ý, lập tức ngăn cản: “Cảm ơn cháu, nhưng không cần đâu gọi cấp cứu đâu.”
“Trời nóng quá nên cụ ông nhà bác hơi chóng mặt thôi, có thể để các bác vào ngồi uống chút nước được không?”
Tô Dục Chu ngờ vực nhìn họ, không dám quyết định. Dù gì cậu cũng chỉ là ở nhờ chứ không phải chủ biệt thự, mà hai người này thật sự rất khả nghi.
Nhưng thấy vẻ đau đớn của ông cụ, cậu thật sự không đành lòng.
Quản gia Trương dễ dàng nhìn ra sự khó xử của cậu, không khỏi liếc cụ Túc một cái, thầm thở dài, thấy chưa, bị xem là phần tử khả nghi rồi kìa!
Bác thở dài xong lại mở miệng giải thích: “Cụ ông tới đây để thăm cháu trai, nhưng hôm nay cậu ấy lại không có nhà nên mới muốn đi dạo quanh. Không ngờ đi đến đây lại, chắc do hôm nay nóng quá nên ông cụ bị say nắng.”
“Cháu yên tâm đi, khu biệt thự này quản lý nghiêm lắm, nếu như bọn bác có vấn đề thì đã không thể vào đây rồi.”
Bị nhìn thấu suy nghĩ, Tô Dục Chu xấu hổ gãi đầu, cũng cảm thấy lời giải thích này không có vấn đề gì, bèn gật đầu: “Vậy hai người chờ chút để cháu đi mở cửa ạ!”
Nghe thấy tiếng cậu trai chạy đi, cụ Túc len lén hé mắt ra, sau đó giơ ngón cái với quản gia Trương.
Bác quản gia rất muốn trợn mắt lên với ông cụ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Một lát sau, cậu thanh niên chạy ra ngoài.
Cụ Túc lập tức diễn dáng vẻ ốm đau suy nhược, vì nóng quá nên trán ông đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt cũng đỏ bừng bừng, nhìn qua đúng thật là người vừa xảy ra chuyện.
Tô Dục Chu vội vàng nói: “Ông ơi ông có đi được không ạ?”
Ông cụ lại khua tay, mắt vẫn nhắm, dáng vẻ như kiểu đã yếu đến mức không thể nói được thành tiếng.
“Thế để cháu cõng ông vào cho.”
Tô Dục Chu đưa lưng về phía ông, nhanh nhẹn ngồi xuống.
Quản gia Trương hết nhìn cậu rồi lại nhìn cụ Túc, thấy ông lão đứng dậy định trèo lên lưng con nhà người ta thật thì chỉ biết thở dài đỡ ông, để ông nằm lên lưng chàng trai.
Tô Dục Chu cõng ông lão, mơ hồ ngửi được một mùi hạnh nhân nhàn nhạt.
Đó là pheromone của ông cụ, không biết ông ấy là Alpha hay Beta nữa*.
*Raw là 也不知道他是 Alpha 还是 Beta. Thiết lập của truyện này là Beta cũng có pheromone, chỉ là rất nhạt và không mấy nhạy cảm với pheromone giống AO.
Tô Dục Chu cõng ông cụ vào trong biệt thự, vì trong nhà có mở máy lạnh nên nhiệt độ chênh lệnh rất lớn với ngoài trời, cậu không dám cõng người ta vào trong ngay, lại thêm trong lòng vẫn còn có chút đề phòng nên Tô Dục Chu đặt ông cụ ngồi xuống cạnh chiếc bàn tròn trước cửa. Chỗ này có mái hiên che nắng, lại thêm cây cỏ tươi tốt trong vườn nên rất râm mát.
“Ông ngồi một lát đi ạ, để cháu đi lấy nước cho ông.”
Nói rồi cậu chạy vào trong.
Quản gia Trương ngồi xổm bên cạnh quạt gió cho ông cụ, không mấy đồng tình mà nói: “Cụ như vậy không được đâu.”
“Người nói dối là chú mà chứ đâu phải tôi.”
Ông cụ gian xảo nói: “Với cả đúng là tôi đến thăm cháu trai, nó không ở nhà thật mà.”
Nói xong lại nhìn vào trong nhà thông qua cửa sổ sát đất, khà khà cười: “Thằng bé này được lắm, tốt bụng nhưng không hề ngốc nghếch dễ tin người, cũng không có cái kiểu nóng nảy hấp tấp thường thấy của Alpha.”
Mà ban nãy ông còn ngửi được pheromone của Tiểu Khiêm trên người đứa bé đó…
Xem ra lời đồn không phải là giả, cháu ông thật sự rất thích nhóc Alpha này.
Còn đang cảm khái đã thấy cậu thanh niên bưng cốc nước hớt hải chạy ra, tay kia còn cầm theo một cái quạt điện nhỏ.
Cụ Túc vội vàng nhắm mắt lại.
“Ông uống nước đi ạ.”
Tô Dục Chu đưa cốc cho ông, lúc này ông lão mới chịu mở mắt, nói một tiếng cảm ơn.
Quản gia Trương bưng chén nước giúp ông, lại nhìn cậu bé kia cắm quạt, đặt lên bàn tròn xoay về phía bọn họ.
Gió mát vù vù thổi tới, cụ Túc không khỏi thở ra một hơi thật dài.
Mặc dù ông giả vờ bị bệnh, nhưng trời nắng nóng thế này mà được ngồi hóng gió dưới bóng râm thật sự là quá sảng khoái.
Tô Dục Chu thấy sắc mặt ông lão có vẻ khá hơn thì không khỏi thở phào.
Đúng lúc này cậu lại thấy người đàn ông trung niên ngồi cạnh ông cụ đang nhìn mình, ánh mắt mang theo vài phần đánh giá. Tô Dục Chu không khỏi cúi xuống nhìn, mới phát hiện ra mình vẫn còn đang mặc áo ngủ của Túc Khiêm!
Tai cậu nóng lên, vội vàng nói: “Ông với bác ngồi chơi đi ạ, để cháu vào thay đồ.”
Cụ Túc nghe vậy gật gù, còn rất hiền từ mà nói: “Đi đi, ông ngồi uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi.”
Thấy dáng vẻ ân cần hiền lành của ông cụ, Tô Dục Chu nghĩ đến chuyện ban nãy mình còn nghi ngờ người ta, không khỏi cảm thấy hổ thẹn, vội vàng gật đầu.
“Vậy cháu xin phép ạ.” Vừa dứt lời đã chạy vào trong.
Cụ Túc nhìn tư thế chạy của cậu, khẽ nhíu mày.
Trên bãi cỏ, chú mèo trắng ban nãy chạy mất giờ đang mon men lại gần, quan sát cụ Túc với quản gia Trương một hồi rồi tiếp tục ăn cơm của nó.
Ông cụ bị con mèo làm giật mình, nhìn nó một cái rồi tiếp tục ngồi hưởng gió, ung dung nói: “Đúng là một đứa bé ngoan.”
Cũng không biết là đang nói ai.
Quản gia Trương không nhịn được lên tiếng: “Lát nữa… Cụ định làm gì? Cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, để tôi gọi tài xế đến đưa cụ về.”
Bác rất sợ, lỡ cậu Khiêm mà biết chuyện này thì…
Cụ Túc lại lườm bác một cái, xua tay, lơ đễnh nói: “Vội thế làm gì nhỉ? Ai đời vừa ngồi xuống đã đi bao giờ? Tôi còn chưa nói được mấy câu với cháu rể tôi đây này.”
Hiển nhiên là ông cụ vẫn chưa chơi chán.
– —–oOo——