Đặng Tâm Minh hôm nay đại Boss không đi làm!
Đúng là một chuyện cực kì hiếm gặp, Triển Nha quả nhiên là người biết tranh thủ, nhanh chóng kéo anh đi xem phim…
Thời tiết mang hơi lạnh đúng của mùa đông, tay anh thật ấm, Triển Nha bỏ tay mình vào trong túi áo anh, môi cong thành nụ cười nhẹ
“Tâm Minh”
Người nào đó cúi đầu nhìn cô, ánh mắt mang tia dịu dàng ấm áp
“Sao vậy?”
Cô mỉm cười thật tươi, nụ cười ấy còn rực rõ hơn cả những bông hoa mùa hạ, như vừa chớm nở nhưng vĩnh viễn khắc sâu vào lòng người.
Triển Nha nhìn anh, giọng nói mềm mại trong trẻo
“Đặng Tâm Minh, em thích anh.”
Ai đó như ngẩn ra một chút, Đặng Tâm Minh có chút trầm tư, sau đó môi mỏng khẽ nhếch lên, anh đưa tay ra xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô
“Đồ ngốc.”
Triển Nha phụng má đưa tay nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm trên đầu mình, liền véo nhẹ vào tay anh
“Em không ngốc, không ngốc, không ngốc đâu anh biết không!”
Đặng Tâm Minh nhìn cô liền cúi người, nắm lấy tay nhỏ của cô kéo vào lòng, hơi ấm như truyền sang, cảm giác lồng ngực mình vừa ấm áp vừa ngọt ngào, giọng anh trầm thấp.
Truyện Cổ Đại
“Không ngốc, cô gái của anh rất thông minh.”
Triển Nha thực sự bị người này cho uống thuốc độc hại tim mất rồi, tại sao tim mình lại đập nhanh tới như vậy, lồng ngực cũng như có vô vàn con nai chạy loạn, cô liền nhanh chân bước đi trước, cứ như đang bỏ chạy khỏi sự ngọt ngào ấm áp của ai đó…
Chọn phim à?
Triển Nha nhìn màn hình một lượt, xem hoạt hình có phải là bản thân quá trẻ con không? Cuối cùng vẫn là xem một bộ phim tình cảm “Những kẻ mộng mơ”
Đặng Tâm Minh đi mua vé
Đặng Tâm Minh đi mua nước và đồ ngọt…
Triển Nha cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh…
Hai người chọn hàng ghế cuối cùng, Triển Nha rất háo hức xem phim, vừa xem vừa ăn đến phân cảnh nam chính nữ chính chia tay lại không nhịn được khóc đến đau lòng hại người nào đó phải dở khóc dở cười lấy giấy lau nước mắt cho cô, thực ra thì cô trực tiếp dùng gấu áo anh lau nước mắt, nói dùng giấy lau chỉ là hoa mỹ lên đôi chút -_-
Có lúc lại vô thức cười như trẻ con, Triển Nha nhìn Đặng Tâm Minh, gương mặt lãnh đạm ấy gần như không xuất hiện nửa tia cảm xúc dư thừa nào…
Xem một bộ phim tình cảm đầy khung cảm xúc như vậy mà người này không có chút biểu cảm gì, ngay cả nét mặt cũng không thay đổi.
Triển Nha nhéo vào tay anh một cái, đúng là càng ngày càng to gan
Đặng Tâm Minh nhìn cô, ánh mắt bất đắc dĩ ấy còn có chút cưng chiều
“Làm sao vậy?”
Cô nhìn anh hơi nheo mắt
“Tại sao anh xem phim lại không có bất kì phản ứng nào vậy?”
Đặng Tâm Minh đưa mắt nhìn xuống, trong ánh sáng mờ mờ của rạp chiếu phim, mái tóc anh nhẹ rung, sống mũi cao ấy như được tạc thành, môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói có chút khàn, Triển Nha nửa giây nhìn anh cũng không rời…
“Đồ ngốc, đều là do bọn họ diễn, em nhập tâm như vậy làm gì.”
Cô gái không bằng lòng dụi đầu vào lồng ngực anh
“Nếu ai cũng như anh không phải sẽ không còn ai xem phim mà bọn họ đóng nữa sao?”
Đặng Tâm Minh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt có chút thâm trầm, sau đó bắt lấy cằm cô cúi đàu hôn xuống, vốn dĩ rất tối, ai cũng bận rộn xem phim, tiếng nhạc ấy vâng lên như đi thẳng vào trái tim mềm mại, nụ hôn ấy rất nồng nhiệt, rất dài.
Chính vì người này túm eo cô hôn lâu như vậy hại cô bỏ lỡ một đoạn phim dài, môi hơi đau, cô nghe thấy tiếng mình thở hỗn loạn còn hơi thở người bên cạnh vẫn bình ổn, mặt không đỏ, tim không đập, Triển Nha thực sự rất khâm phục anh ở điểm này…
….
Tới Trung tâm thương mại Triển Nha muốn mua ít đĩa nhạc, Đặng Tâm Minh có điện thoại nên ra ngoài một lúc, cô bước vào trong cửa hàng trước không ngờ oan gia ngõ hẹp gặp phải Hạ Thần và Lương Sở Giao tại nơi này.
Nếu là duyên phận cũng không phải duyên phận thường nữa rồi.
Triển Nha vờ như không thấy bọn họ, giáo viên dạy môn của cô đang mang thai, cô có nghe nói nghe nhạc cổ điển sẽ giúp đứa bé trong bụng thông minh và phát triện trí tuệ tốt hơn nên cô muốn mua ít đĩa nhạc
Hạ Thần nhìn thấy cô có chút ngạc nhiên, hai người bọn họ nhìn cô cũng không tính chào hỏi.
Triển Nha nhìn đĩa nhạc trong lớp kính trong suốt, đều là đĩa nhạc than của Mozart, Bethoven hay của Chopin và Shabert…!Đều là những thiên tài âm nhạc của những thể kỉ trước, cô thích nghe nhạc của Betthoven vừa tính hỏi nhân viên thì Lương Sở Giao đã lên tiếng trước
“Hạ Thần, hay là chúng ta mua đĩa nhạc của Betthoven, em rất thích nghe nhạc của ông ấy.”
Thật là trùng hợp, Triển Nha hơi cười nhạt
Hạ Thần nhìn Triển Nha, ánh mắt thấy cô cũng đang nhìn đĩa nhạc đó, cậu ta biết đây là đĩa nhạc cuối cùng ở đây
Nhân viên nhìn hai người bọn họ
“Đây là đĩa nhạc cuối cùng của Betthoven mà hôm nay cửa hàng chúng tôi đã bán hết, hai vị thật rất biết thưởng thức.”
Sau đó liền nhìn cô mỉm cười lịch sự
“Xin hỏi, cô muốn mua đĩa nhạc nào?”
Triển Nha lạnh lùng nhìn Hạ Thần nở nụ cười nhàn nhạt
“Tôi muốn mua đĩa nhạc than của Betthoven, nếu đây là đĩa cuối cùng vậy tôi chọn cái khác, nhường cho hai người bên kia.”
Nhân viên nhìn cô liền mỉm cười
“Cảm ơn cô đã thông cảm cho cửa hàng.”
Hạ Thần nhìn cô sau đó liền nhìn Lương Sở Giao
“Giao Giao, hay là chúng ta mua đĩa nhạc khác được không?”
Lương Sở Giao nhìn cậu ta, ánh mắt rõ ràng không vui
“Nhưng mà em muốn, anh không phải nên nghĩ cho con chúng ta sao?”
Có thai rồi!
Triển Nha cảm thấy lòng có chút buồn cười, hơi lắc đầu cô nhìn tay mình
“Cô cứ để cho họ đi, tôi lấy đĩa khác.”
Xem đi, hoa khôi cao trung năm nào bây giờ đã sắp làm mẹ rồi, nhìn lại bản thân mình Triển Nha cảm thấy có chút buồn cười
Đột nhiên nơi eo có cánh tay ôm chặt, lực đạo mạnh mẽ kéo cô vào lòng, là Đặng Tâm Minh…
Người này ở bất cứ nơi đâu đều khí chất bất phàm, đôi mắt sâu đen thẳm ấy có chút thâm trầm, anh nhìn cô
“Không phải em muốn mua đĩa nhạc sao?”
…
Mai up tiếp, hứa đó(•○•).