Triển Nha đâm sầm vào người nào đó, cảm giác lồng ngực rắn chắc của người kia suýt làm gãy mũi của cô, người cô liền loạng choáng ngã xuống sàn, chân cô mềm như vậy nhất định vì hôm qua đã uống quá nhiều rượu… đồ trong túi liền bị rơi ra ngoài… nhưng thứ mùi hương quen thuộc này…
Lồng ngực có chút kì lạ, Triển Nha siết chặt tay mình… vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người mà ngay cả trong mơ cô cũng muốn gặp…
Đặng Tâm Minh…
Cảm thấy đầu có chút đau, là dư âm của rượu ư? hay vì người trước mặt?
Đặng Tâm Minh nổi bật trong nhóm người, dù xét về ngoại hình hay khí chất đều vượt xa người bên cạnh. Ánh mắt anh phủ một lớp sương mờ mờ, tối tăm, ánh mắt ấy nhìn cô chính là lạnh lùng, xa cách…chính là ánh mắt nhìn một người chưa từng quen. Lông mày hơi nhíu lại có chút không vui, môi mỏng hơi mím, thứ hàn khí lạnh lẽo, trong phút chốc tất cả mọi thứ như muốn đóng băng, ánh mắt ấy của Đặng Tâm Minh khiến cô khó thở…
Ánh mắt ấy có thể nhìn cô lạnh lùng tới như vậy…
Triển Nha không thể chịu đựng liền cụp mắt xuống, dù cô đau lòng thì cũng có thể làm gì chứ, cô không có quyền trách móc ai cả. Cô cắn môi, hình như đau tới phát run, cổ họng lúc này cũng trở nên khô khốc kì lạ, mắt không nhịn được lay động, cô nhanh chóng nhặt đồ mình dưới sàn đá lạnh
Là cô cản trở người khác đi lại rồi…
Một người đàn ông lại gần cô cúi người xuống giúp cô nhặt những món đồ còn lại, Triển Nha còn nhớ anh ta, là Tưởng Viên, thư kí của Đặng Tâm Minh
“Cảm ơn.” nhanh nói ra lời này, Triển Nha đứng lên vội rời khỏi đó, cô không dám nhìn thẳng vào anh, cô sợ người này sẽ dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô, cô không muốn…
Nếu còn ở lại đây thêm một giây, trái tim sẽ bị lăng trì đến nát vụn mất…
Cô vẫn thua, Triển Nha chưa bao giờ thắng…
Gặp trong hoàn cảnh này đúng mà không vui vẻ gì, Triển Nha nhanh trấn tĩnh bản thân, cô biết bản thân đau lòng… bỏ đi… cô đau lòng cũng không đổi lại được gì, chỉ khiến bản thân trở nên đáng thương…
Lấy lại tinh thần bước vào phòng làm việc, không ngoài dự đoán cô đã bị trưởng phòng mắng cho một trận, nhìn mọi người chăm chỉ làm việc, cô sớm muộn cũng bị lôi đi viết kiểm điểm
Mọi thứ rồi sẽ đâu vào đó, giống như câu nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, cô thật muốn tin vào câu nói ấy
“Triển Nha, cô không sao chứ?”
Cô ngẩng đầu lên, là Hứa Phong đồng nghiệp của cô, lúc trước cô đã giúp cậu ta mua thuốc, bây giờ hỏi thăm cũng là chuyện bình thường, ít ra còn có người quan tâm đến cô
Triển Nha lắc đầu, cô mỉm cười nhìn cậu ta
“Tôi không sao.”
“Trưởng phòng chúng ta vốn nghiêm khắc, cô lần sau nhớ chú ý là được.”
“Cảm ơn.” cô mỉm cười khách sáo
“Không có gì, đồng nghiệp với nhau, là chuyện nên làm!”
Quay lại làm việc, chỉ cần một chút lơ là Triển Nha lại bắt đầu nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ, chỉ là lồng ngực cô lúc này rất khó chịu…
Đến thở thôi cũng thật khó khăn…
Triển Nha thật sự không muốn như vậy nữa, cô quả thực chịu không nổi…
Tan làm cô ngoan ngoãn về nhà, bây giờ chỉ có nơi này là chốn dung thân của cô, cô có thể an tâm ngủ một chút. Úp mặt xuống tấm chăn mềm mại, quả thực làm người lớn chẳng dễ dàng gì, nếu được quay về lúc bản thân còn nhỏ, mẹ chở che, ba bảo vệ… thật tốt biết bao nhiêu… cô chỉ là nhớ… nhớ một chút…
Lại nhớ bây giờ bản thân phải hoàn thành việc được giao lúc sáng mới được đi ngủ, cô còn chưa tắm rửa, thật là mệt biết bao nhiêu…