Gần đây trường đại học Thanh Hoa* cho sửa lại tấm bia đá bên cửa nam.
(*Đại học Thanh Hoa là một trường đa ngành, đa lĩnh vực ở Bắc Kinh, Trung Quốc)
Phía trên đường đi lát gạch được trải thảm đỏ một đường đến thẳng khu dạy học. Hai bên đường đi là hàng cỏ nhân tạo xanh biếc tươi tốt. Một chú chim nhỏ nhẹ nhàng dừng lại trên cây cột mảnh, hấp thu sương sớm.
Sáng sớm, bảy giờ, độ ẩm trong không khí vẫn chưa bị ánh mặt trời xua đi, sương mù che đi phần lớn tầm nhìn khiến cho tòa nhà dạy học màu trắng giống như mây mù trong chốn bồng lai.
Chử Dạng đeo một dải lụa trên vai. Cô đứng ở bên cạnh thảm đỏ không nhịn được ngáp một cái thật dài.
Nhóm học muội đứng bên cạnh bị lây, trong nhất thời tất cả mọi người xếp hàng đồng thời không hẹn mà cùng ngáp.
(*học muội: nhóm nữ sinh học lớp dưới học chung trường.)
Ban Quản Lý của Hội đồng cựu sinh viên của trường và Quỹ học bổng của Phòng Ban Cựu sinh viên của khoa Ngoại Ngữ đã thống nhất 9h sẽ bắt đầu buổi lễ. Đồng thời, những cán bộ sinh viên phụ trách việc tiếp khách sẽ đứng ở cửa nam trước bảy giờ sáng.
Một học muội đứng bên cạnh cô thật săn sóc hỏi: “Học tỷ, dù sao bây giờ vẫn còn sớm, hay là chị qua bên cạnh nghỉ ngơi một chút?”
Chử Dạng lắc đầu: “Không cần.”
Trừ cô ra, nơi này đều là nhóm học muội đang chuẩn bị bước vào năm hai. Các em ấy đều là tình nguyện viên đăng ký tham gia nhóm tiếp đón quan khách dự lễ. Hơn nữa, một tuần tiếp theo khi các tân sinh viên nhập học, Ban Chấp Hành Hội Sinh Viên trong liền bắt đầu nhiệm kì mới. Do đó, các em ấy phải nắm chặt khoảng thời gian này tranh thủ gia tăng mức độ tồn tại và thiện cảm ở trước mặt Chủ Tịch.
Chử Dạng lập tức thấy cảm thán.
Mặt khác, các cán bộ nòng cốt của Ban Chấp Hành lúc này đều là đang rúc trong ổ chăn ấm áp hưởng thụ đặc quyền làm tiền bối của mình, chỉ riêng cô là không.
Ai kêu quan hệ của cô với Chủ Tịch và Phó Chủ Tịch không tốt. Nên để có thể tăng thêm điểm tín chỉ phát triển chất lượng*, cô chỉ có thể cố gắng làm việc nếu cô muốn tranh cử chức Chủ Tịch.
(*Điểm tín chỉ phát triển chất lượng = Lấy tín chỉ phát triển chất lượng, còn được gọi là “kế hoạch phát triển chất lượng sinh viên đại học”, có nghĩa là ngoài việc học kiến thức trên lớp trong thời gian đại học, sinh viên phải tham gia vào các lớp học nội bộ của trường, các câu lạc bộ và các tổ chức do các hoạt động của trường tổ chức. Tiền đề của phương pháp học này là kinh nghiệm đi trước kiến thức, đồng thời, kiến thức và ý nghĩa đến từ kinh nghiệm của những người tham gia.)
Lúc này đã có rất nhiều sinh viên rời giường sớm đang tự học hoặc là tập thể dục buổi sáng. Mỗi lúc bọn họ đi ngang qua thảm đỏ, đều tò mò quay đầu đưa mắt nhìn lại bên này.
Chử Dạng có vóc dáng cao. Nhưng vì muốn giúp đỡ nhóm học muội, cô đã cố ý đi giày đế bằng.
Nhưng vẫn không dừng được hướng tới tỷ lệ cơ thể hơn người trời sinh của cô.. Dưới ngực là vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài thẳng tắp, bộ sườn xám mặc trên người càng tôn lên tất cả đường cong nữ tính của cô.
Cô cùng mọi người đều mặc đồng phục giống nhau – sườn xám màu đỏ thường xuyên thấy ở các buổi khai trương khách sạn, mua sỉ giá 50 RMB* một cái trên Taobao. Mọi người đều trang điểm nhẹ, tóc búi tròn. Trên vai mỗi người đều đeo dải lụa bắt chéo từ vai xuống eo với hàng chữ to màu vàng “Hoan nghênh Hội đồng Cựu Sinh Viên về trường.”
(*RMB là đơn vị tiền tệ của Trung Quốc, như đơn vị tiền tệ của Việt nam là VND)
Như thường lệ cô vẫn là người nổi bật nhất.
Gió sáng nay khá mạnh, thổi bay tóc mái của cô. Một phần tóc mái bị thổi sang một bên để lộ ra cái trán trơn bóng, che đi một phần đôi mắt.
Chử Dạng đưa mắt nhìn lên trên, thổi thổi đùa nghịch mái tóc của mình.
Cô không để ý đến nhóm nam sinh phía sau đang xô xô đẩy đẩy nhau buông vài lời văng tục trêu chọc muốn tiến lên xin Wechat của cô nhưng lại không dám.
Cứ đứng như vậy sau một tiếng đồng hồ, những người đứng xung quanh chia thành nhóm hai, ba người dần rời đi. Bên Hội sinh viên cử một nam sinh lớp dưới đem bữa sáng đến cho các cô.
Nhóm nữ sinh vừa đói vừa mệt thấy thế ùa lên.
Chử Dạng vẫn không nhúc nhích. Cô đứng tại chỗ nhìn đồng hồ. Sau khi học đệ phát xong hết phần ăn sáng liền chủ động tiến lên đưa bữa sáng cho cô.
Đồ ăn mà học đệ đưa cho mọi người đều là bánh bao thịt mua từ nhà ăn của trường. Riêng đồ ăn của Chử Dạng là bánh Tart trứng kiểu Bồ Đào Nha được mua ở cửa tiệm bánh ngọt ngay phía trước nhà ăn kèm thêm ly trà sữa đậm đà nguyên vị.
Loại đối xử khác biệt này cũng không khiến nhóm nữ sinh bất mãn chủ yếu là vì các cô đã thấy nhiều.
Cô hơi do dự vài giây, nhìn học đệ rồi duỗi tay nhận phần đồ ăn đưa tới.
Học đệ động tác thu tay chậm một nhịp nên chạm phải đầu ngón tay mềm mại của cô.
Đôi mắt cún con trong sáng nhanh chóng lướt qua gò má của cô rồi lập tức né tránh.
Chử Dạng nhẹ giọng hỏi nam sinh: “Sao cậu biết chị thích ăn bánh Tart trứng?”
“Buổi sáng lúc đi học em có gặp học tỷ vài lần đều là thấy học tỷ dừng lại mua bánh Tart trứng ăn sáng.”
“Lần sau cậu nhìn thấy chị, nhớ kêu chị. Chị cũng muốn biết cậu thích ăn cái gì vào bữa sáng.” Chử Dạng nhướng mày nhìn nam sinh lớp dưới, khoé miệng cười hài hước “Chị mua cho cậu.”
Cún con ngây thơ chưa nếm trải sự đời lập tức khẳng định với khẳng định “Để em mua cho học tỷ”. Cậu liền kiên định ý nghĩ từ nay về sau mỗi ngày sẽ mang bữa sáng cho vị học tỷ này.
Nhóm nữ sinh lớp dưới nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Trên tay Chử Dạng vẫn còn nguyên bánh Tart trứng và trà sữa. Cô thở dài, tránh phía sau cột đá từ từ ăn bữa sáng để tránh vụn bánh Tart trứng rơi vương vãi trên người.
“Chử Dạng, cô đang làm gì đấy?”
Chử Dạng còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị dội xuống một trận răn dạy che trời lấp đất của Phó Chủ Tịch.
“Nhóm cán sự cũng không có lười biếng. Cô là đàn chị năm ba lại trốn ở đây ăn bữa sáng. Cô không thấy xấu hổ sao? Chờ một lát khi các đàn anh đàn chị bên Hội Đồng đến nhìn thấy bộ dáng này của cô sẽ đánh giá Ban chấp hành Hội Sinh Viên chúng ta như thế nào?”
Mắng xong còn chưa cảm thấy hết giận, Mạnh Nguyệt Minh bèn kéo Chử Dạng đến trước thảm đỏ, chỉ vào chóp mũi của Chử Dạng biến cô thành tấm gương xấu cho mọi người xung quanh
“Cán bộ phải có bộ dáng của cán bộ nòng cốt. Cô không nên ỷ vào mình là cán bộ vào nhiệm kì từ năm nhất liền hất mặt lên trời. Mọi người ở đây ai muốn bắt chước đàn chị Chử Dạng, dùng cô ta làm tấm gương học theo, tôi liền khuyên mọi người nhân dịp nhiệm kỳ mới chưa bắt đầu nên tranh thủ thời gian nhanh chóng, đừng có ở lại trong Ban Chấp Hành mà ảnh hưởng đến nhóm đàn em nhiệm kỳ tiếp theo.”
Mạnh Nguyệt Minh đã ở vị trí Phó Chủ Tịch Ban Chấp Hành Hội Sinh Viên một năm nay, có trách nhiệm quản lý công việc nội bộ của hội, lời nói mười phần khí thế, mắng đến một nhóm cán sự không dám ngẩng đầu lên.
Chủ tịch Ban Chấp Hành hiện đang đi thực tập bên ngoài nên không kịp về trường tham gia. Cô ta ở nơi này liền có quyền cao nhất nên không ai dám nói giúp Chử Dạng.
Học đệ đem đồ ăn sáng cho Chử Dạng lấy hết can đảm tiến lên thay cô giải thích “Chử học tỷ không có lười biếng, học tỷ tránh ở phía sau cây cột là để ăn sáng thôi.”
“Ăn sáng?” Mạnh Nguyệt Minh hỏi lại, liếc mắt nhìn nam sinh, âm điệu càng cao “Vậy vì sao tất cả mọi người đã ăn xong rồi, cô ta vẫn còn đứng đó như đang ăn ở nhà hàng cao cấp nhai kỹ nuốt chậm? Như thế nào, những người khác là ăn bữa sáng, còn của cô ta chính là ăn vàng à?
Nam sinh im lặng không nói.
“Học tỷ” Chử Dạng rốt cuộc lên tiếng, thái độ nhu hoà “Quan khách sắp đến rồi, hiện tại chị chỉ lo răn dạy tôi không hay lắm đâu.”
Mạnh Nguyệt Minh liếc mắt nhìn cô một cái “ Cô cũng biết quan khách sắp đến rồi mà còn có tâm tình vui vẻ thoải mái đứng ăn bữa sáng?”
“Tôi cũng là vì hình tượng của chi bộ chúng ta thôi” Chử Dạng chớp chớp mắt, cúi đầu tiến đến gần Mạnh Nguyệt Minh nhỏ giọng nói bên tai cô ta “Đàn chị, cô như vậy không tranh thủ thời gian, ghèn mắt cũng chưa lau đi, để cho nhóm đàn anh đàn chị trong Ban Quản Lý nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào về Ban Chấp Hành Hội Sinh Viên chúng ta?”
Sắc mặt Mạnh Nguyệt Minh hơi bối rối, đột nhiên đưa tay lên che khoé mắt và chùi vài cái.
Kết quả căn bản là khoé mắt cô ta không có gì. Cô ta tức giận nên la to với Chử Dạng: “Cô gạt tôi?”
Bả vai Chử Dạng run lên, dáng vẻ như là đang bị làm cho khiếp sợ, lui về phía sau vài bước, nhấp môi không nói gì.
Năm giờ rưỡi sáng rời giường trang điểm, sáu giờ rưỡi sáng đã có mặt đứng ở đây đứng hứng gió lạnh, mãi mới ăn bữa sáng còn bị mắng, cuối cùng một câu khích lệ cũng không có lại đem cô châm chọc mỉa mai trước Ban Chấp Hành ở đây. Thật sự là có chút quá đáng.
Mấy cán sự thấy vậy bèn lên tiếng giúp Chử Dạng.
Bởi vì bên này quá ồn ào nên cuối cùng dẫn đến thầy giáo bên Văn Phòng Uỷ ban Thanh Niên. Mạnh Nguyệt Minh vừa định mở miệng trách mắng Chử Dạng một trận ra trò đã bị các cán sự khác lên tiếng phủ đầu ngăn cô ta lại.
“Học tỷ Chử là người đến đây sớm nhất. Học tỷ đợi chúng ta ăn xong bữa sáng mới ăn bữa sáng của mình.”
Thầy giáo nhíu mày nhìn Mạnh Nguyệt Minh: “Mọi người đều đến đây từ lúc sáng sớm. Em phải học cách thông cảm cho nhau. Không cần thiết phải làm lớn chuyện như vậy”
“Nhưng cô ta….”
“Được rồi, bớt tranh cãi đi, em cũng sắp hết nhiệm kì rồi, còn tiếp tục tính toán chi li như vậy, em còn có loại tâm trí này sao?”
Chử Dạng chủ động nhận sai “Thầy giáo, em lười biếng núp phía sau ăn sáng đúng thật là không đúng, nếu vậy em không đứng vị trí tiếp đón quan khách này nữa?”
“Nói cái gì đó, nơi này là quân đội phong kiến sao? Chỉ là ăn bữa sáng thôi cũng không đến nỗi phải làm lớn chuyện như vậy.” Thầy giáo xua xua tay, vẻ mặt không kiên nhẫn “Em vẫn đứng vị trí này, đứng hàng đầu tiên, không được thay đổi.”
Mạnh Nguyệt Minh tức giận đến sắc mặt trắng bệch, gan bàn chân cọ xát mặt đất cơ hồ muốn cọ ra lửa.
Cuối cùng cô ta vẫn nén giận không tiếp tục dây dưa với Chử Dạng nữa.
—-
8 giờ 55 phút, một chiếc xe hơi sang trọng tiến vào khuôn viên trường.
Hầu hết thành viên của Hội đồng Cựu Sinh Viên đều là những nhân vật thành công, đi khắp nơi trên đất nước và thành lập ra hội cựu sinh viên của trường ở mỗi tỉnh và thành phố. Bọn họ sẽ họp mặt gặp gỡ hai lần mỗi năm, nói chuyện phiếm, nhắc lại quãng thời gian ở trường và thảo luận để tìm cách phát triển thêm sức ảnh hưởng của trường học cũ.
Phần lớn những cựu sinh viên khi về trường đều là Giám đốc điều hành hoặc mang chức vụ cao trong những công ty tư nhân quy mô lớn nhỏ khác nhau nhưng xe của họ lái đều là xe sang trọng.
Bọn sinh viên chưa tốt nghiệp nhìn thấy một chiếc lại một chiếc xe đắt tiền chạy vào trường liền ảo tưởng tương lai cũng sẽ tốt đẹp như vậy.
“Đến rồi.”
Một nữ sinh khoá dưới khoa ngoại ngữ nhỏ giọng hét lên, vẻ mặt chờ mong.
Đây là lần đầu tiên Phó Chủ Tịch của Ban Quản Lý Hội Cựu Sinh Viên trường vừa nhậm chức năm ngoái tham dự đại hội.
Một chiếc xe Audi màu đen, điệu thấp nội liễm, bảng số xe nền màu đen chữ trắng. Bảng số xe có số 00 đi đầu tuyệt đối không phải có tiền là có thể mua được. Nếu đem đi giao dịch, số tiền bỏ ra ít nhất phải là sáu con số.
Đương nhiên cũng không có khả năng mua được.
Hai năm trước, trường đại học vừa cùng chính phủ kí kết hạng mục xây sân vận động phúc lợi công cộng. Quan chức đến họp hôm nay đều công khai hành trình, dĩ nhiên cũng sẽ lái xe công đến đây.
Phó Chủ Tịch Ban Quản Lý Hội Cựu Sinh Viên đến đây hôm nay chính là hình mẫu lý tưởng của toàn thể khoa Ngoại Ngữ.
Sau khi tốt nghiệp, anh ta được nhận vào làm trong MFA. Trong vòng hai năm, từ một nhân viên bình thường anh ta leo lên đến vị trí Thư Kí. Hiện tại anh ta sắp lên chức Đại Sứ của Bộ Ngoại Giao. Trước mắt thì anh ta sẽ kết thúc chuyến công tác, kết thúc bảy năm sống ở nước ngoài, quay về nước làm công chức ở Bộ Ngoại Giao.
(*MFA = Ministry of Foreign Affairs of the People’s Republic of China = Bộ Ngoại Giao)
Đối với các nhà ngoại giao lâu năm ở nước ngoài, tốt nhất chính là kết thúc cuộc sống tha phương. Lá rụng về cội chính là sắp xếp tốt nhất.
Chỉ tiếc là phim dán kính màu trên cửa sổ xe hơi bảo vệ tuyệt đối người ngồi bên trong. Vài người cố gắng duỗi cổ để nhìn nhưng vẫn không thể thấy được mặt nhân vật bên trong xe hơi.
Mãi đến khi xe lái đến toàn nhà của giáo viên, anh ta mới xuống xe.
Chử Dạng đứng ở hàng đầu tiên nên được an bài tiến lên tặng hoa cho quan khách.
Trên tay cô cầm bó hoa dùng chi phí chung để mua, hoa bách hợp màu trắng phối với hoa cẩm chướng màu vàng, điểm xuyến thêm những bông hoa bi nhỏ. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực, thân mình cứng đờ nghênh đón vị Phó Chủ Tịch Ban Quản Lý.
Không dám ngẩng đầu lên, Chử Dạng phát ngốc nhìn chằm chằm cổ áo sơ mi của anh ta.
Tay cô nguyên bản đang đặt trên cái nơ con bướm của bó hoa lụa, trước khi kịp thu tay về, một đôi bàn tay ôn nhu đột nhiên phủ lên mu bàn tay cô.
Chử Dạng run sợ, nhanh chóng thu hồi tay.
Tựa hồ ở nơi mà mọi người không nhìn thấy, sư huynh vẫn không chịu thả tay cô ra, ngược lại còn như muốn trừng phạt cô trốn tránh anh nên dùng ngón cái và ngón trỏ ở trên mu bàn tay cô véo một cái.
Khẳng định là trong xe không đủ ấm, đầu ngón tay anh ta có chút lạnh làm Chử Dạng giật mình kinh sợ.
Đây là cố ý.
Cô rốt cuộc ngẩng đầu.
Từ sư huynh cuối đầu nhìn cô, ánh mắt giấu phía sau mắt kính hơi cong lên toát ra vẻ ôn nhu khó thấy.
Do khoảng cách quá mức gần. Thậm chí cô có thể thấy sóng mũi cao thẳng bị cầu gọng áp ra dấu hồng hồng so với da mặt trắng như ngọc của anh ta trông có vẻ đối lập.
“Cảm ơn sư muội.”
Thanh âm của sư huynh thật giống với hình tượng của hắn, nhạt nhẽo như là nước ấm. Đồng tử mắt màu hổ phách tràn đầy ý cười thân thiết, giống như là trưởng bối nhìn vãn bối vậy, cư nhiên còn để lộ ra một chút hiền từ.
A: “……..”
Hiền từ con mẹ anh, đồ biến thái nhà anh vừa mới niết tay tôi đúng không.
Do Chử Dạng đứng đó một thời gian có chút dài, những người khác tự động lý giải đây là vì cô bị vẻ ngoài của sư huynh mê hoặc. Dù sao, bọn họ cũng là đại diện của quốc gia ở nước ngoài, cứ như những mỹ nữ soái ca của Phòng Thông Tin của Bộ Ngoại Giao kia, mỗi một người họ đều là có vẻ ngoài xuất sắc.
Nghi thức nghênh đón long trọng qua đi, mọi người bắt đầu di chuyển vào phòng hợp chuẩn bị mở cuộc họp.
Công việc tiếp khách của nhóm nữ sinh vẫn chưa kết thúc, các cô còn phải đứng ở bàn tròn bên cạnh, bưng trà, đưa nước, trình văn kiện và để ý xem có ly trà nào của khách tham dự cần châm thêm nước không. Phải mười phần để ý, nếu ly trà của khách vơi phải lập tức châm thêm.
Lãnh đạo giáo viên phát hiện loại trà mà họ đặc biệt chuẩn bị hôm nay có vẻ rất được yêu thích.
Đặc biệt là cán bộ ngoại giao Từ.
Nữ sinh đứng bên cạnh Từ Nam Diệp cứ vài phút lại phải tiến lên châm thêm trà cho hắn. Lãnh đạo giáo viên âm thầm ghi nhớ tất cả việc này, tính toán nhờ các thầy giáo đi mua về thêm mười mấy cân dự trữ.
Chử Dạng hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Bữa sáng hôm nay cô chỉ cắn cái bánh Tart trứng được vài cái đã bị Mạnh Nguyệt Minh bắt tại trận. Hiện tại cô cảm thấy đói bụng, trên tay vẫn còn thành thật ôm bình trà ấm nóng. Chờ đến khi cô lần nữa tiến lên châm trà, dạ dày rốt cục phát ra tiếng phản đối.
Cũng may là phòng họp đủ lớn, cho dù bụng kêu hai tiếng cũng sẽ không có ai nghe.
Cố tình người đàn ông mà cô đang phục vụ lại nghe được.
Từ Nam Diệp ngẩng đầu nhìn cô, khoé miệng vẫn còn duy trì nụ cười mỉm, Chử Dạng cũng cười cười với anh.
Tiếp theo dùng góc độ không ai thấy cô nói chuyện oán giận
“Tôi đói bụng.”
Người đàn ông nhướng mày, Chử Dạng thêm trà cho hắn xong liền lui qua một bên.
Thầy hiệu trưởng ngồi bên cạnh anh ta vẫn còn phát biểu thể hiện quyết tâm và tham vọng của ông đối với trường học. Khi hiệu trưởng vừa dứt lời liền thấy Từ Nam Diệp vỗ tay, khó có được tươi cười, nhìn như là thật sự cao hứng hơn nữa mười phần tán thành kiến nghị của ông.
Trong lúc nhất thời phòng họp vang lên tiếng vỗ tay như sấm, thầy hiệu trưởng vui sướng nước mắt tung hoành.
Chử Dạng thừa dịp này cùng học muội bên cạnh thay ca, nói với học muội cô muốn tranh thủ đi đến nhà vệ sinh.
Cô ôm bụng đang kêu réo rời khỏi phòng họp đang khá ồn ào. Mới vừa đi đến chỗ rẽ, đang đi hướng đến quầy bán quà vặt mua một ít điểm tâm ăn cho đỡ đói, phía sau bỗng vang lên âm thanh gọi mình.
“Phu nhân.”
Thư kí Vương mặc tây trang cúi người chào về phía cô. Sau đó thật phá hình tượng từ sau lưng lấy cái bánh bao thịt ra đưa cô.
Thư kí Vương lời ít mà ý nhiều “Tiên sinh đoán cô bỏ qua bữa sáng.”
Chử Dạng bẹp miệng, nhớ đến tên Từ Nam Diệp mặt người dạ thú này ngồi xe sang vậy mà lại ngừng ở một quán ăn sáng nhỏ như bàn tay vì cô mà mua một cái bánh bao thịt.
Nhìn bánh bao thịt, cô cảm thấy đói chết rồi.