Trên di động, đồng đội không cam lòng khuất phục, vẫn còn đang cố gắng khiêu khích Chử Dạng.
Tới đây! Mở một phòng! Xem ai sẽ van xin ai.
Chử Dạng nhanh chóng tắt đi chế độ loa ngoài của di dộng, hướng Từ Nam Diệp thể hiện gương mặt tươi cười trông cực kì gượng ép.
“Anh về rồi à?”
Từ Nam Diệp “Ừ” một tiếng, nhìn cô mặc áo choàng tắm, tóc xoã tung ngang vai, không trang điểm, gương mặt còn có chút hồng, phỏng chừng là do mới vừa mắng chửi xong.
Chử Dạng phí công giải thích “Tôi cùng đồng đội nói giỡn với nhau thôi.”
“Anh biết,” Từ Nam Diệp thuận tay đem cà vạt ném ở phía trên bàn trà, giơ tay cởi nút tay áo “Em căn bản không có “cái đó”.”
“……”
Trò chơi vẫn còn đang tiếp tục, mắt thấy đối phương đã đẩy lên cao điểm, Chử Dạng tựa như học sinh tiểu học bị ba mẹ bắt được, không thể ngừng trò chơi cũng không dám động đậy.
Một góc của giường lớn mềm mại bỗng nhiên lõm xuống, tiếp theo một hơi thở nam tính mát lạnh trộn lẫn với một mùi hỗn hợp không mấy khó chịu của thuốc là và rượu.
Từ Nam Diệp nhàn nhạt đưa đầu qua, Chử Dạng không nhịn được lặng lẽ hít hít cái mũi muốn đem cổ hương vị này chiếm hữu.
Cô muốn biết môi của Từ Nam Diệp là màu gì, cũng muốn biết Từ Nam Diệp dùng nước hoa mùi gì.
Từ Nam Diệp cúi đầu, ánh sáng màn hình di động phản chiếu vào kính của anh, từ từ nói “Em cứ tiếp tục”.
Chử Dạng máy móc đáp ứng, ngón tay cứng đờ di chuyển trên màn hình.
Đồng đội phỏng chừng cũng đoán được cô tắt chức năng nói chuyện, không những không ngừng chiến, ngược lại còn bắt chước cô dùng chức năng giọng nói đánh chữ.
“Sao lại không mắng nữa? Bị ba mẹ bắt rồi đúng không?”
“Học sinh tiểu học thì phải có bộ dáng của học sinh tiểu học, chăm chỉ đọc sách”.
“Còn nói mình 1m85 nặng 250 cân, tôi thấy cậu chính là một con gà con.”
Từ Nam Diệp một chút ý tứ rời đi cũng không có, trong đầu Chử Dạng lập tức hiện lên một chuỗi dài những từ ngữ chửi đổng, nhưng trải qua bộ lọc của não, ngón tay đánh ra lại biến thành “Cậu quá hung dữ, *khóc* *khóc* TvT”
Khóc mẹ mày a.
Đồng đội: “……”
Cảm giác thật giống như trên đấu trường quyền anh, mới vừa bị đối thủ đánh đến hộc máu, đang định phản kích, đối thủ mới vừa rồi còn mạnh mẽ và hung bạo bỗng nhiên trở nên thật ẻo lả đưa đôi bàn tay trắng như phấn đánh vào ngực anh ta.
“╭(╯^╰)╮, tôi đây đang đấm vào ngực cậu bằng một nắm tay nhỏ*.”
(人家拿小拳拳捶你胸口 Là câu nói phổ biến cũng được chế thành nhiều phiên bản khác nhau trên mạng weibo sau Tết 2017. Từ này bắt nguồn từ bài hát ban đầu của MC Lin Jingfu hét lên ” Nắm tay nhỏ đập vào ngực bạn “. Sau đó, nó trở nên phổ biến trên Internet vì các gói biểu cảm khác nhau do cư dân mạng. Nguồn gốc của câu này là sự thể hiện tình cảm. Bên nữ trêu chọc bên nam và nhắn “người ta đánh vào ngực bằng một nắm tay nhỏ” để xem bên nam sẽ trả lời như thế nào.)
“Hữu nghị xếp đầu tiên, trò chơi xếp thứ hai, chúng ta phải là những đứa trẻ có phẩm chất tốt OvO.”
Đồng đội bị chọc cho tức giận đến nôn ra máu.
Chử Dạng trộm liếc nhìn Từ Nam Diệp, lại phát hiện anh không đem lực chú ý đặt trên màn hình điện thoại, mà là rất có hứng thú nhìn cô.
Cùng lúc, tin nhắn trò chuyện riêng của Thư Mạt bắn ra tới.
【cậu có thể ngừng lảm nhảm kiểu đó, đem ra khả năng chửi bới khí thế ngất trời của cậu được không? 】
Chử Dạng liền chọn chặn cô ta.
Cũng không biết có phải nhờ màn chửi bới vừa mới diễn ra hay không? Một số đồng đội lại ngoài ý muốn trở nên đoàn kết hơn, lợi dụng phía đối phương chết hai đồng đội, trực tiếp tiến lên đánh tháp giành được trận “Victory” đầu tiên.
Bản thân Chử Dạng cũng không tin.
Đồng đội vẫn luôn cùng cô mắng chửi đột nhiên gửi tới lời mời kết bạn với lý do là “Ông đây phục.”
Chử Dạng đưa lưng về phía Từ Nam Diệp, từ chối lời mời kết bạn, trả lời “Tôi không có gì để nói với cậu OwO”, sau đó thuận tay báo cáo cậu ta.
Sảng khoái.
Phẫn uất tích cóp cả một buổi trưa bỗng nhiên được giải tỏa, cô giật giật cái mông đã mất hết cảm giác, đưa điện thoại di động cho Từ Nam Diệp, nhếch miệng cười “Tôi thắng rồi.”
“Ừ, anh thấy được,” Từ Nam Diệp phối hợp gật đầu, ngay sau đó đứng dậy “Anh đi tắm.”
Chử Dạng thật thức thời, vì bảo trì cảm giác, cô quyết đoán kết thúc trận chiến hôm nay, ngày khác sẽ đấu tiếp.
Sau khi rời khỏi trò chơi, Chử Dạng nhìn thời gian.
Vậy mà đã 9 giờ tối.
Từ chiều đến giờ cô ngay cả nước miếng cũng chưa kịp nuốt, hiện tại rảnh rỗi bụng rốt cuộc cũng lên tiếng kháng nghị.
Nhìn danh sách dịch vụ của khách sạn, dịch vụ cung cấp bữa ăn tối sớm đã kết thúc. Cho dù có kêu người phục vụ, có lẽ cũng chỉ còn một ít trái cây và đồ ăn vặt.
Chử Dạng tính toán đặt phần cơm hộp thịt nướng BBQ*.
(BBQ= thịt nướng than)
Cô còn thật săn sóc đi đến gõ cửa phòng tắm hỏi Từ Nam Diệp “Tôi đang nghĩ sẽ đặt cơm hộp, anh có muốn ăn không?”
Trong phòng tắm vọng ra âm thanh róc rách của nước từ vòi sen, Từ Nam Diệp dường như không nghe được.
Chử Dạng nghĩ cùng lắm thì khi cơm hộp được giao đến, anh ta muốn ăn thì cô chia cho anh ta một phần là được.
Nghĩ như vậy, Chử Dạng vui vẻ chọn vài món bản thân thích ăn.
Lúc điền thông tin, cô còn cố ý nhìn địa chỉ khách sạn trên thẻ phòng.
Thời điểm Từ Nam Diệp ra khỏi phòng tắm, trên mặt vẫn còn chưa lau khô, trên lông mi và tóc đều dính bọt nước, hiện ra một bức tranh mỹ nhân vừa bước ra khỏi bồn tắm.
Chử Dạng ngồi ở mép giường giống như đang nói chuyện điện thoại.
“Vì sao lại không vào được?”
Bên kia đầu điện thoại, nhân viên giao cơm hộp cũng nói không nên lời “Tôi bị nhân viên bảo vệ ngăn ngoài cửa. Tôi có trình hoá đơn mua cơm hộp cho anh ta xem, anh ta vẫn không cho tôi vào.”
Người thiếu niên giao cơm hộp vốn không xem địa chỉ trên hóa đơn liền trực tiếp nhận lấy đơn hàng.
Kết quả càng lái xe máy đi giao hàng càng cảm thấy không đúng.
Thẳng đến khi đi vào CBD của huyện Thanh Hà, nhìn chung quanh những tòa nhà cao tầng cao chót vót, trên đường nhân viên văn phòng ăn mặc sang trọng đắt tiền bận rộn đi trên đường phố, đủ loại siêu xe đang chạy qua chạy lại gào thét trên đường, cậu ta cùng chiếc xe máy lại ngoài ý muốn trông thật lạc lõng trong thế giới tinh xảo này.
(CBD = Central Business District = là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố.)
Cũng không phải nói những người có tiền liền không gọi cơm hộp, mà hiện tại tình huống thật sự chính là có vẻ như vậy.
Một nhân viên mặc đồng phục bảo vệ ngăn cậu ta lại.
Phía trên hộp cơm hộp in bốn chữ “Cô em nóng bỏng nướng BBQ*”, đưa hoá đơn cũng thấy địa chỉ xác thật là khách sạn Hilton, chính xác đến số phòng.
(辣妹烧烤 = “Cô em nóng bỏng nướng BBQ)
Nội dung người nhận hàng được ghi là “Vợ của Huyn-Bin”.
Ai mà biết có phải hay không là một trò đùa dai.
Cậu ta có nói cái gì thì nhân viên bảo vệ cũng không cho cậu ta đi lên.
Chử Dạng cũng không nghĩ tới cơm hộp không được giao lên. Bản thân cô đang mặc áo choàng tắm, cũng không trang điểm, khẳng định cô không thể xuống lầu lấy được.
Sẵn có một ý tưởng, cô nhanh chóng chạy chậm đến trước mặt Từ Nam Diệp, chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu “Anh giúp người ta đi xuống lấy cơm hộp được không?”
Từ Nam Diệp nhìn bộ dáng của cô cũng lười hỏi cô vì sao lại đặt mua cơm hộp buổi tối.
Thời điểm cô có việc nhờ người khác giúp đỡ liền thích tỏ ra đáng yêu.
Người đàn ông than nhẹ “Ở nơi nào?”
“Cửa chính dưới lầu.”
Từ Nam Diệp cầm thẻ phòng lên chuẩn bị ra cửa. Ra đến trước cửa anh ta thuận miệng hỏi cô “Hoá đơn để tên em là người nhận?”
“Không phải.” Chử Dạng nhấp nhấp môi, nghịch ngợm le lưỡi “Là vợ của Huyn-Bin”
Từ Nam Diệp quay đầu lại nhìn cô và hỏi lại “Cái gì cơ?”
“Vợ cuả Huyn-bin.”
“……”
Ngang nhiên lừa dối.
Anh vẫn là quá dung túng cô.
Thời điểm trong thang máy xuống lầu,Từ Nam Diệp nghĩ đến lúc đó liền trực tiếp báo ra hai chữ đầu tiên, phần phía sau thì anh phớt lờ. Anh dựa theo mô tả của Chử Dạng đi đến cổng chính, quả nhiên thấy một thiếu niên mặc trang phục màu vàng đang đứng cùng nhân viên bảo vệ nói chuyện phiếm.
“Xin chào, tôi đến lấy cơm hộp.”
Nhân viên bảo vệ thấy có người đến, chờ đến khi thấy rõ gương mặt thì vội vàng cúi mình chào một cách cung kính “Từ tiên sinh.”
Đây là khách VIP của khách sạn, lãnh đạo khách sạn còn trực tiếp chào hỏi anh ta.
Từ Nam Diệp mặc quần áo ở nhà đơn giản, dáng người nho nhã, tóc còn có chút ướt, nhìn càng có phong vị so với anh ta lúc giữa trưa cùng một đám người đứng cùng nhau.
Thiếu niên giao cơm hộp như vớ được bảo bối, dường như là vì muốn chứng minh với nhân viên bảo vệ là bản thân không phải có ý đồ gây rối muốn đi vào bên trong làm kẻ phạm tội, lớn giọng hướng Từ Nam Diệp la lên “Xin hỏi anh là vợ của Huyn-Bin sao?”
“……”
Nhân viên bảo vệ: “……”
Ông ta liền cảm thấy người giao cơm hộp này khẳng định là muốn phạm tội!!!
“Thật xin lỗi Từ tiên sinh, khẳng định là có sự nhầm lẫn, tôi sẽ xử lý ngay lập tức,” vẻ mặt của nhân viên bảo vệ kinh hoảng, quay đầu liền nói vào máy bộ đàm trước ngực “Phòng an ninh, nơi này có kẻ đến gây rối, mau cử người đến xử lý.”
Mặt Từ Nam Diệp không có biểu cảm, con người màu hổ phách ảm đạm không thấy ánh sáng.
Thanh âm của anh ta cũng có chút cứng đờ “Là tôi.”
Bên kia bộ đàm truyền đến tiếng nhân viên trực ban phòng an ninh vội vàng hỏi “Sao sao sao? Cổng nào? Chúng tôi hiện tại lập tức dẫn người đến.”
Vẻ mặt của nhân viên bảo vệ có hơi chút phức tạp.
Ông ta trơ mắt nhìn thiếu niên giao cơm hộp đang cùng Từ tiên sinh so sánh số cuối của di động. Lúc sau, thiếu niên giao cơm hộp hai tay lấy hộp cơm giao cho Từ tiên sinh.
“Tiên sinh, “Cô em nóng bỏng nướng BBQ” đã hoàn thành việc giao hàng! Phiền tiên sinh đánh giá khen ngợi 5 sao!”
“Cảm ơn.”
Thiếu niên giao cơm hộp leo lên xe máy rời đi, Từ tiên sinh hướng ông ta gật gật đầu cũng lên lầu.
Tâm tình ông ta hỗn độn đứng trong gió, đồng nghiệp trong bộ đàm còn đang hỏi rốt cuộc là cửa nào?
“Tôi hỏi cậu,” nhân viên bảo vệ dùng ngữ khí hoài nghi nhân sinh nhỏ giọng hỏi “Hiện tại công việc bên chính phủ đã không còn nhẹ nhàng như trước kia? Có thể nào bởi vì áp lực quá lớn dẫn tới yêu thích cá nhân cũng không giống người thường?”
Cơm hộp tới.
Chử Dạng cao hứng phấn chấn đứng ở cửa phòng nghênh đón anh.
Từ Nam Diệp không có ngay lập tức giao cho cô, mà là đem cơm hộp giấu sau lưng, giọng nói lãnh đạm “Ai cho phép em ăn?”
“Cơm hộp là do tôi đặt nha” Chử Dạng vô tội nhìn anh “Tại sai tôi không thể ăn?”
Từ Nam Diệp liếc mắt nhìn cô một cái, xẹt ngang cô đi vào trong phòng.
Chử Dạng có chút không cao hứng, nhưng bởi vì quá đói, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau mông anh.
Cô nhìn thấy Từ Nam Diệp bình tĩnh đi đến mép bàn ăn, ngồi xuống mở hộp cơm hộp ra.
Hỗn hợp mùi hương của thì là cùng ớt bột tràn ra, Chử Dạng nuốt nuốt nước miếng, ngồi xuống bên cạnh anh.
Từ Nam Diệp cầm lên một xiên cánh gà, Chử Dạng thèm nhỏ dãi, thò đầu qua hé miệng:”A—–“
Kết quả là xiên cánh gà trực tiếp vào miệng Từ Nam Diệp.
Chử Dạng dẩu môi trừng anh.
Từ Nam Diệp ở nước ngoài đã nhiều năm như vậy, cho dù nhớ mong vị thịt nướng than của quê nhà, cũng không nên ngay lúc này đoạt đồ ăn của cô, quá không có phong độ rồi.
“Em đừng ăn,” Từ Nam Diệp buông xiên cánh gà, ánh mặt đạm nhiên,”Huyn-Bin sẽ ghen”
“……”
Này, sao anh có thể nhỏ mọn như vậy nha, Phật*.
(佛了 = Phật = chủ yếu thể hiện cảm giác bất lực đối với ai đó hoặc điều gì đó = Thật không thể tin được.)