Chử Dạng chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn heo chạy không ít.
Cô đã quá quen với mấy lời dụ dỗ nữ sinh bước vào vực sâu không đáy này.
Chử Dạng đã từng xem qua rất nhiều phim truyện người lớn, cô từ trong vạn bụi cỏ chui ra mà không dính một chiếc lá nào, chính là dựa vào trực giác nhanh nhạy của cô.
Bình thường vào lúc này, cô sẽ phản đòn, khiến cho đối phương bất ngờ không kịp đề phòng.
Nhưng người trước mặt cô bây giờ không phải ai khác mà là nam thần trong lòng cô đàn anh Từ.
Cô không biết có phải tự mình đa tình hay không.
Nhưng nếu là thật, vậy thì là hai lần xấu hổ trong một ngày.
Vì vậy cô vô cùng cẩn thận hỏi anh: “Anh muốn hẹn hò cùng em không?”
Cô thấy Từ Nam Diệp hơi sửng sốt, cô cầm lấy ly rượu che môi cười.
Chử Dạng xấu hổ cúi đầu.
Quả nhiên là tự cô đa tình, cũng may là cô đã hỏi, nếu không hiểu sai ý, đàn anh sẽ cười nhạo cô.
Sau khi Từ Nam Diệp cười xong, Chử Dạng đã không còn mặt mũi nhìn anh.
Anh khom người đối mặt với cô, đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm lên mũi cô: “Thật thông minh.”
Chử Dạng luống cuống, sợ hãi đứng lên.
Từ Nam Diệp ngước mắt nhìn cô, khóe môi vẫn cong lên, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Mặc dù tư tưởng của Chử Dạng không quá bảo thủ nhưng hai mươi năm nay trong suy nghĩ của ba mẹ cô vẫn là một cô gái ngoan.
Từ trước đến giờ cô vẫn là một cô gái ngoan, không có bản lĩnh quyến rũ. Thực tế, cô chỉ giỏi về mặt lý thuyết, còn thực hành, ngay cả ánh mắt cô cũng không dám nhìn, cô càng không thể đến gần đàn ông nói năng linh tinh, Chử Dạng biết hậu quả, vì vậy chưa từng dám vượt qua ranh giới.
Vì vậy mới có thể ngã nhào một cái lớn như vậy trước mặt Cố Thanh Thức.
Nhưng người đàn ông trước mặt cô cũng chưa từng đề phòng.
Trong lòng Chử Dạng, anh và những người đàn ông khác căn bản không khác nhau là mấy.
Vì vậy khi Từ Nam Diệp thừa nhận, cô ngược lại không biết phải làm thế nào.
Bàn về nói chuyện, cô căn bản không phải là đối thủ của người đàn ông này.
Chử Dạng khiếp sợ, giọng nói có chút run rẩy: “Đàn anh, em chỉ nói đùa thôi.”
Từ Nam Diệp nhướng mày: “Nhìn anh giống như đang nói đùa sao?”
Chử Dạng ngượng ngùng cười, lặng lẽ đi ra cửa, chờ đến khi cô nắm được tay cửa phía sau, nhịp tim của cô cũng dần lắng xuống.
“Đàn anh, bạn học còn đợi em ở bên ngoài, em về trước.”
Lời còn chưa dứt, Chử Dạng đã nhanh chóng xoay người, mở cửa định chuồn đi.
Nhưng một lực không nhỏ đã sớm đóng cửa phòng lại.
Từ Nam Diệp chống tay lên cửa, hơi thở từ từ phả vào gáy cô.
Hai chân chặn lại, hơi nghiêng người, đầu ngón tay không nhanh không chậm gõ lên tấm kính được lắp trên cửa.
Mỗi một tiếng gõ vang lên tim cô cũng đập theo.
Vị ngọt của rượu xâm chiếm, kết hợp với hương gỗ thanh nhã trên người Từ Nam Diệp, trộn chung với mùi thuốc lá không rõ trong phòng, khiến cho Chử Dạng càng bối rối, vừa sợ lại vừa căng thẳng.
Giọng nói trầm thấp của Từ Nam Diệp truyền đến từ sau lưng cô.
“Đàn em, tại sao em lại chạy, anh cũng đâu có ăn em.”
Chử Dạng cảm thấy nếu cô không chạy thì thật sự sẽ bị ăn mất.
Nhưng cô đã trực tiếp từ chối đàn anh trước, dù sao cô cũng là một người biết thức thời, nếu lỡ ngày mai Từ Nam Diệp gây khó dễ cô ở trường học thì phải làm sao.
Chử Dạng vẫn mạnh miệng, muốn cho Từ Nam Diệp một bậc thang.
“Đàn anh, anh đừng đùa em, không ít phụ nữ muốn hẹn hò cùng anh.”
Loại người mặt không đỏ tim không đập nhanh thường là những tay lão luyện trong tình trường, loại này cô không trêu chọc nổi.
Một bàn tay lướt qua vai cô, ở khoảng cách gần, Chử Dạng mơ hồ nhìn thấy khuy măng sét sáng bóng ở cổ tay áo, sau đó có mấy ngón tay nắm lấy cằm cô.
Cơ thể Chử Dạng vẫn hướng về phía cửa phòng, đầu lại bị anh kéo về phía sau bốn mươi lăm độ.
Từ Nam Diệp nghiêng đầu, ngửa cổ lên, nhắm chính xác hôn lên môi cô.
Cả người Chử Dạng cứng đờ.
Cô chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm xúc này, một nụ hôn bị rượu xâm chiếm, hai môi ma sát, ngay cả hô hấp cũng khó.
Hương thơm mát lạnh trên người anh nhanh chóng tạo thành một cạm bẫy.
Người đàn ông kiên nhẫn nhẹ nhàng xoa môi cô, cũng không có bất kỳ động tác nào nữa.
Anh thoáng cách môi của Chử Dạng, nhẹ giọng hỏi cô: “Em còn cảm thấy anh nói đùa không?”
Gương mặt gần trong gang tấc quả thật quá mực đẹp trai, trong mắt của người đàn ông tràn ngập ý cười, Chử Dạng vất vả lắm mới khôi phục lại nhịp tim, bây giờ lại tiếp tục lệch nhịp.
Mặt cô nhanh chóng nóng lên, tay chân cũng lúng túng.
Chử Dạng hậu tri hậu giác nhận ra mình bị vị đàn anh đức cao vọng trọng này đùa giỡn, hơn nữa còn hôn môi.
Cô chợt đẩy anh ra, đưa tay lên ra sức lau miệng.
Chỉ cần lau sạch là không có chuyện gì.
Nụ hôn đầu vẫn còn đó.
Vết son còn sót lại trên môi bị lau đi, trên gò má ửng đỏ xuất hiện dấu vết mập mờ, dù có lau thế nào, cũng càng thêm quyến rũ mê người.
Trong mắt cô ngập nước, xấu hổ và tức giận gần như chiếm lấy gần hết gương mặt kiều diễm của cô.
Từ Nam Diệp hơi nheo mắt lại, nhẹ hỏi: “Nụ hôn đầu?”
Chử Dạng vội vàng phản bác nói: “Không phải.”
Đôi lông mày đang cau lại của người đàn ông lại giãn ra, khóe miệng cong lên vì thích thú, hoàn toàn nhìn thấu ý đồ lau miệng của cô.
Anh bóp cằm cô, giọng nói trầm thấp: “Có phải em cho rằng lau đi là coi như không có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Tâm tư của Chử Dạng bị vạch trần, động tác lau miệng cũng dừng lại.
Từ Nam Diệp đè cô lên cửa, cúi đầu xuống hôn môi cô lần nữa, không giống với vừa nãy chỉ như vuốt ve, lần này anh thật sự cắn một cái.
Chử Dạng bị đau, theo bản năng hé môi ra.
Người đàn ông thừa dịp đưa lưỡi vào, để lại dấu vết trên miệng cô.
Anh thở hổn hển nhẹ nhàng hỏi cô: “Vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao?”
Nụ hôn đầu của người khác đều là non nớt và trẻ con, tại sao đến lượt cô lại sắc khí như vậy?
Cô nhỏ giọng cầu xin: “Đàn anh, anh đừng như vậy, em có người mình thích rồi.”
Sắc mặt Từ Nam Diệp âm trầm, nhếch môi hỏi cô: “Nhưng không phải bị từ chối rồi sao?”
Chử Dạng mỉm cười, ngẩng đầu hỏi anh: “Tại sao anh biết?”
“Anh đoán.”
Ánh mắt Từ Nam Diệp không rõ ý vị lướt qua mặt cô, xem ra là thật.
Chử Dạng cắn môi: “Đàn anh, anh đừng nói cho người khác.”
Người đàn ông mỉm cười, giúp cô chỉnh lại phần tóc mái: “Được, anh không nói nhưng em muốn trả ơn anh thế nào?”
Một giây trước cô còn cảm thấy anh rất tốt, một giây sau anh lại không làm người.
Nếu không vì dáng vẻ của anh đẹp trai, Chử Dạng đã sớm báo cảnh sát.
Nói thật, một người đàn ông khoáng đạt như này, mấy ngày trước còn đang diễn thuyết về giá trị quan xã hội cho các đàn em. Khi có người tò mò giơ tay hỏi về ** của anh, anh còn uyển chuyển nói từ chối: “Xin lỗi, chuyện này tôi không thể nói cho bạn.”
Sau khi bài giảng kết thúc, rất nhiều người lên bục giảng, anh đều lùi lại phía sau mấy bước, từ đầu đến cuối luôn duy trì khoảng cách an toàn với người khác.
Ôn hòa nhưng lại hời hợt.
Vậy mà bây giờ anh lại trở thành kẻ biến thái dụ dỗ một thiếu nữ.
Quả nhiên không thể nhìn vẻ bề ngoài.
“Uống rượu đúng không? Anh muốn uống rượu ở đâu?”
Từ Nam Diệp mỉm cười.
Ở lối vào bãi đậu xe, Chử Dạng ôm cánh tay, trên vai khoác âu phục của anh, đứng chờ anh lái xe đến.
Đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông say xỉn, không có ý tốt cười và huýt sáo với cô.
“Yo, cô gái nhỏ, bị bạn trai bỏ rơi sao? Có muốn cùng chú đi uống một ly không?”
Chử Dạng không để ý bọn họ.
Mấy tên đàn ông cười lớn, ngã trái ngã phải đi về phía cô.
“Cô gái nhỏ thật lạnh lùng, nói chuyện với em mà em không trả lời.”
Ánh đèn pha đột nhiên chiếu đến, Chử Dạng nheo mắt lại, mấy người đàn ông kia mắng: “Mẹ kiếp, đứa nào không có mắt đi bật đèn vậy.”
Đèn pha tắt, một người đàn ông từ trên chiếc xe màu đen đi xuống.
Dáng người cao gầy, mắt đeo kính, nhìn qua trông rất lịch sự.
So với mấy tên đàn ông tóc vuốt ngược, mặc áo thể thao và quần legging thì hoàn toàn không cùng một thế giới.
Một đấu nhiều, trong lòng mấy người đàn ông đã có tính toán hướng về phía Từ Nam Diệp: “Bạn trai sao? Thương lượng một chút, cho chúng tôi mượn bạn gái cậu một đêm được không?”
Từ Nam Diệp lạnh lùng không nói lời nào.
Trực tiếp bước đến, đấm về phía người đàn ông lớn tiếng nhất.
Trông dáng người anh cao gầy nhưng sức lại không hề nhỏ, người đàn ông to con kia trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.
Sau đó, mấy người đàn ông kia bắt đầu vây lấy anh, Từ Nam Diệp khó chịu chửi hai tiếng, nắm lấy cổ áo của một người trong số đó, trực tiếp quăng lên đầu xe.
Người nọ bị đau hét, lên một tiếng, sau đó ôm đầu mắng chửi vô cùng tục tĩu.
Từ Nam Diệp nhìn đầu xe, chỉ vào chỗ bị bẩn, nhàn nhạt nói: “Xe bẩn rồi, bồi thường thế nào đây?”
Trên xe dính một vết máu, là người vừa nãy đụng lên xe.
Mấy người nhìn chiếc Bentley màu đen có giá trị không rẻ, nhất thời có chút kinh hoảng.
Có người nhìn kỹ anh, quần áo sạch sẽ gọn gàng, từ đầu đến chân đều là nhân dân tệ.
Bọn họ có thể đánh thắng anh, những không thể thắng tiền của anh.
Mấy người chửi rủa rời đi.
Chử Dạng không ngờ Từ sư huynh sẽ đánh nhau, trợn mắt kinh ngạc nhìn anh.
Từ Nam Diệp khôi phục lại sắc mặt, đưa cô lên xe.
Sau khi lên xe, Từ Nam Diệp không vội lái xe mà gọi điện cho quản lý quán bar trước.
Đầu điện thoại bên kia, quản lý không ngừng nói xin lỗi anh, nói sẽ kiểm tra máy quay tìm mấy người kia.
Khi đánh nhau, tất cả khí chất lịch sự trên người anh đều biến mất, động tác ưu nhã của anh cũng biến thành từng quyền chứa đầy sự tức giận và châm biếm.
“Đàn anh, anh biết đánh nhau?”
Cô ngơ ngác hỏi.
Từ Nam Diệp lái xe, nhẹ giọng nói: “Lúc đọc sách có học một chút.”
Chử Dạng không biết thần xui quỷ khiến thế nào mà đi theo anh, hôm nay cô gặp một loạt những chuyện hoang đường cũng đều là vì gặp phải Từ Nam Diệp.
Thật sự rất hấp dẫn người khác.
Đàn ông sẽ bị người phụ nữ xinh đẹp thu hút, phụ nữ cũng sẽ như vậy.
Chử Dạng vốn là một nhan khống*, chứ đừng nói đến Từ sư huynh từ đầu đến chân, từ vẻ ngoài đến khí chất đều thỏa mãn thị giác của một nhan khống như cô.
*Người yêu cái đẹp.
Quả nhiên anh đưa cô đến một quán bar yên tĩnh hơn để uống rượu.
Bartender chế cho cô một ly rượu đủ màu sắc.
Từ lúc đến đây, cô chỉ thấy hai người là cô và đàn anh, không có ánh đèn rực rỡ, cũng không có buồn phiền.
Điện thoại trong túi xách Chử Dạng vang lên.
Là tin nhắn của bạn cùng phòng Thư Mạt gửi đến, hỏi cô đang ở đâu, còn thêm một biểu cảm nhếch mép cười đểu.
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đột nhiên điện thoại bị lấy mất.
Từ Nam Diệp khóa màn hình rồi đặt lên bàn, nhướng mày hỏi cô: “Em muốn tìm ai đến cứu?”
Chử Dạng đưa tay muốn cướp điện thoại lại.
Nhưng người đàn ông đã nhanh chóng giấu sau lưng, lúc cô cúi người, anh chính xác nắm lấy eo cô, ôm cô vào lòng.
Cô chống vào vai anh, đúng lúc đụng vào đôi mắt đầy ý cười của anh.
Người đàn ông thản nhiên, dịu dàng hỏi cô:
“Muốn làm tình sao?”
Chử Dạng nhỏ giọng chửi một câu biến thái.
Từ Nam Diệp cười ra tiếng: “Ở gần anh em đã sớm biết, tại sao còn đi theo anh đến?”
Bartender ở quầy bar kéo rèm đi vào lấy rượu, nhưng đã lâu vẫn chưa thấy ra.
Chử Dạng đã sớm rời khỏi ghế của mình, bị anh ôm ở trên đùi.
Để phù hợp với bầu không khí, trong mắt Từ Nam Diệp có hơi ranh mãnh.
“Em muốn đến khách sạn nào?”
Chử Dạng bị anh làm cho đỏ mặt, không nói được câu nào.
Từ Nam Diệp hôn lên tai cô: “Vậy thì để anh chọn.”
Anh ôm Chử Dạng lên, rồi lại bế cô lên xe.
Khi thắt dây an toàn cho cô, hơi thở của Từ Nam Diệp đã có chút dồn dập.
Chử Dạng mơ màng nói: “Em không muốn ở trên xe.”
Từ Nam Diệp không biết làm sao, xoa đầu cô.
“Chúng ta đi thuê phòng.”