Vì uống nhiều trà nên Chử Dạng mắc tiểu phải chạy vội vào nhà vệ sinh.
Sau khi đi xong cô muốn lấy giấy, nhưng phát hiện trong ống không còn giấy.
Mỗi phòng trong nhà họ Từ đều có nhà vệ sinh riêng, nên nhà vệ sinh công cộng không có ai sử dụng.
Trừ người giúp việc phụ trách dọn dẹp ra, đương nhiên sẽ không có ai để ý có giấy trong đó không.
Chử Dạng thở dài, vừa vặn nhận được tin nhắn thoại của Dung Dung, cô vội vàng gửi tin nhắn cầu cứu cho cô ấy.
Ai biết rằng cô ấy lại không đáng tin như vậy lại cầm bánh bao tới.
Hành động này thực sự quá ngu ngốc, bình thường cô không nói nặng lời với cô em chồng này nhưng bây giờ trong tình huống xấu hổ này cô thật sự không nhịn được.
“Mau cầm giấy tới!” Chử Dạng tức giận ra lệnh cho người ngoài cửa: “Mông chị mày sắp bị cảm rồi!”
Vốn tưởng rằng Dung Dung ở ngoài sẽ nghe thấy vội đi lấy giấy cho cô ngay.
Ai ngờ lại nghe được một tiếng cười trầm thấp của đàn ông.
Chử Dạng như bị sét đánh.
Cô há miệng, cằm run rẩy, ngay cả lời cũng không nói ra được: “Anh… Là ai…?”
Âm thanh dịu dàng của người đàn ông vang lên: “Là anh.”
Cô muốn giết Dung Dung.
Dùng máu của cô em chồng này cũng không thể đổi lấy tôn nghiêm của cô.
Từ Nam Diệp không quan tâm đến những lời thô tục của cô, trấn an cô: “Em ăn trước đi, anh đi lấy giấy cho em.”
“Ăn cái %… ¥%&**… &”
Chử Dạng mắng mấy câu không rõ, mặc dù Từ Nam Diệp nghe không rõ nhưng không cần đoán anh cũng biết đó không phải từ tốt đẹp gì.
Không lâu sau, Từ Nam Diệp đưa giấy vào trong cửa cho Chử Dạng.
Anh ôm ngực đứng ở cửa phòng đợi mấy phút, cũng không thấy bên trong có động tĩnh gì.
Một lúc lâu sau, từ bên trong truyền ra giọng nói yếu ớt của Chử Dạng: “Anh vẫn còn ở đó sao?”
“Anh ở đây.”
Bên trong lại truyền ra một câu nhưng lại nhỏ đi mấy phần: “Anh đi trước đi, em chỉ đi vệ sinh thôi, cũng sẽ không rơi vào bồn cầu đâu.”
Thỉnh cầu này, Từ Nam Diệp muốn chờ cô cũng không thể.
Anh nhấc chân rời đi.
Sau khi trở lại bàn ăn, phần lớn mọi người đều đã ngồi xuống.
Dung Dung đi tới trước hỏi anh: “Anh và chị dâu sao rồi?”
Anh nhìn kẻ chủ mưu trước mặt, nhất thời không biết nói gì.
Dù sao anh cũng có trách nhiệm trong chuyện này, khi nhìn dáng vẻ chật vật chạy ra của cô anh có hơi phiền muộn
Từ Nam Diệp nhếch khóe miệng, tự cười nhạo chính mình.
Dung Dung sau khi biết được sự thật từ Từ Nam Diệp lập tức ngẩn người: “Em cho rằng chị dâu muốn tránh anh, hóa ra là đi vệ sinh sao?”
Từ Nam Diệp hỏi cô ấy: “Tại sao em lại hiểu lầm như vậy?”
Dung Dung ngượng ngùng cười: “Em còn tưởng chị dâu tỏ vẻ dễ thương với em.”
Chử Dạng không thể trốn trong phòng vệ sinh cả đời được.
Cô cầm chén đũa của mình vào phòng bếp, lại xin người giúp việc một chiếc mới, rồi từng bước trở về phòng ăn.
Chử Dạng đi tới bên cạnh Từ Nam Diệp, lên tiếng chào hỏi ba mẹ trước.
Hai người đều không có thay đổi nhiều nhưng trông có tinh thân hơn so với lúc ăn tết.
Bố Từ vẫn là bộ dạng nghiêm túc đó, mẹ Từ mỉm cười đoan trang, nhưng cả hai đều ăn mặc đồ ở nhà không hề trông long trọng hơn những người khác.
Bác hai không quan tâm tại sao cô đến trễ như vậy, chỉ lịch sử chào hỏi vài câu sau đó cho cô ngồi xuống.
Chử Dạng liếc nhìn Từ Nam Diệp bên cạnh, anh cười với cô một tiếng.
Vừa rồi cô cách anh một cánh cửa nên không nhìn thấy, bây giờ mới có thể coi như là gặp mặt.
Rõ ràng mới gặp anh hôm qua, hôm nay cô lại cảm thấy anh thật xa lạ.
Dù sao cũng đã xấu hổ lắm rồi, cô dứt khoát không để ý, thoải mái cho anh xem thường.
Cô giống như không có gì xảy ra ngồi bên cạnh Từ Nam Diệp.
Cách đó không xa Dung Dung bắn cho cô ánh mắt áy náy nhưng Chử Dạng thờ ơ cúi đầu, trực tiếp không quan tâm.
Bên kia Dung Dung ủy khuất thu lại ánh mắt, thậm chí cũng không ăn.
Nhân vật chính hôm nay là ba mẹ của Từ Nam Diệp, hai vợ chồng không ở nhà bao lâu lại bắt đầu đi du lịch, trên bàn cơm chú ý của mọi người đều đặt lên những chuyện kỳ diệu bọn họ gặp ở nước ngoài.
Những người cùng tuổi khác hầu như đều ghen tị với hai vợ chồng họ, tầm tuổi này vẫn có thể đi du lịch cùng nhau.
“Đi Châu Mỹ vẫn phải chú ý an toàn, dù sao nước ngoài cũng chưa chắc an toàn bằng nước ta.”
Mẹ Từ nhàn nhạt cười: “Không đâu, thật ra nước ngoài không phải không an toàn như mọi người nghĩ đâu.”
Bác gái kia lắc đầu bĩu môi: “Không hẳn đâu, chẳng phải năm đó khi Nam Diệp đi nước ngoài, mấy người cũng nói bên kia rất an toàn, kết quả không phải là…”
Chồng bà ta bên cạnh đột nhiên ho khan mấy tiếng, cắt ngang lời bà ta muốn nói.
Bác già kia tự biết lỡ lời, lập tức lè lưỡi đổi lời: “Ai, là tôi lo cho an nguy của hai người thôi, không có ý gì đâu.”
Mẹ Từ không để ý lắc đầu.
Cha Từ vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng giải thích: “Chuyện Nam Diệp nhậm chức chỉ là quá khứ, người chết cũng yên bình, nếu quá an toàn cũng không thích hợp cho thằng bé rèn luyện.”
Bác gái kia gật đầu một cái: “Anh cả đương nhiên sẽ tính toán vì con mình.”
Trong nháy mắt đề tài này lại quay trở lại.
Nhân vật chính trong miệng bọn họ là Từ Nam Diệp lúc này vẫn không có phản ứng gì, vẫn cúi đầu ăn thức ăn trong bát mình.
Nhưng Chử Dạng không để ý không được, đang ngẩn ra thì trong bát cô lại có thêm một miếng thịt kho.
Cô quay đầu, Từ Nam Diệp đúng lúc nhìn cô.
Anh nhẹ nhàng nói: “Ăn đi.”
Chử Dạng nghĩ tới vẫn còn chiến tranh lạnh với anh, sau đó thu lại ánh mắt tiếp tục dùng bữa, gắp miếng thịt anh cho cô sang bên cạnh bát, cho đến khi nguội lạnh cô cũng không chạm vào.
Từ Nam Diệp biết cô chưa ăn, anh nhìn xuống chiếc bát trống rỗng của mình, khóe miệng bất đắc dĩ nở một nụ cười khổ.
Thân phận của cô không gọi là nhỏ, nhưng vì cô là cô dâu mới của nhà họ Từ, cho nên chuyện của trưởng bối cô đều không quá hiểu, nghe như chìm vào sương mù, tất cả đều là mấy lời rảnh rỗi trên bàn cơm.
Đến khi có người nói đến chuyện trẻ con, đề tài đột nhiên chuyển sang cho Chử Dạng.
“Bắc Dã còn trẻ nên không vội, nhưng Từ Nam Diệp và con dâu khi nào mới có chuyện vui nói với chúng ta đây?”
Từ Nam Diệp thay cô giải thích: “Cô ấy còn trẻ nên không vội.”
Bác gái nhắc đến đứa trẻ đầu tiên mỉm cười nói đùa: “Hai mươi mốt tuổi cũng không trẻ nữa, hơn nữa độ tuổi này của Nam Diệp cũng nên có một đứa con cho mình, nhỡ ngày đó nào con lại muốn ra nước ngoài, dù gì cũng phải để lại đứa trẻ cho vợ con chăm sóc, nếu không để con bé ở nhà một mình cũng buồn.”
Từ Nam Diệp nhìn xuống không nói gì.
“Nếu con đã kết hôn thì ở lại Bộ ngoại giao có ích gì? Không bằng để cho ba con nói với bên trên một chút, đổi ngành khác, như vậy con cũng không phải chạy tới chạy lui từ trong nước ra nước ngoài nữa.”
Mấy trưởng bối lên tiếng phụ họa.
Thật ra Chử Dạng đã sớm quen với việc Từ Nam Diệp luôn phải đi công tác rồi, thậm chí hồi mới kết hôn cô cũng đã hỏi anh có bị điều ra nước ngoài nữa hay không.
Từ Nam Diệp chỉ nói nghe theo sắp xếp.
Cô không hiểu quá nhiều về công việc của anh, nhưng cô cũng biết một ít từ miệng người khác, chỉ cần Từ Nam Diệp không muốn thì không ai có thể ép được anh.
Mấy người bàn tán rôm rả, ba Từ lại nói: “Là thằng bé không muốn, tôi có thể sắp xếp cho nó nữa sao?”
Tính cách của Từ Nam Diệp họ rất rõ, mấy trưởng bối đồng thanh hỏi: “Tại sao Nam Diệp lại không muốn?”
Rõ ràng anh là đứa nghe lời, khôn khéo nhất.
Ba Từ chống cằm: “Mấy người tự hỏi nó đi.”
Cũng không chờ các trưởng bối hỏi, Từ Nam Diệp mím môi cười: “Đúng là con không theo sắp xếp, không thể trách ba được.”
Chủ đề này liên tục nhắc đến Từ Nam Diệp nhưng người trong cuộc không hề phản ứng, chỉ hỏi đến câu thứ hai anh mới trả lời.
Không thấy vui, các trưởng bối cũng ấm ức, bắt đầu quay ra giục tìm bạn gái cho Từ Bắc Dã.
Tiệc gia đình chính là như vậy, nói chuyện một chút, nói chỗ này một chút chỗ kia một chút.
Sau đó Từ Nam Diệp đã ngăn cản không ít trò đùa cho Chử Dạng, ngôn từ cử chỉ đều không thể bắt bẻ, trưởng bối bảo uống rượu không nói tới hai lời anh lập tức uống.
Tửu lượng của anh rất khá, uống rượu trắng cũng không dễ say, một gia đình nhiều người như vậy mời rượu, uống xong mấy vòng ánh mắt anh vẫn còn rất tỉnh, có điều là mặt hơi đỏ, ngữ khí cũng không được trầm ổn như lúc mới bắt đầu tiệc nữa, lời nói có chút lười biếng, khóe miệng vẫn nhếch lên, thấy ai tới anh đều ôn hòa nâng ly.
Chử Dạng muốn bảo vệ cho anh, mặc dù tửu lượng của cô không bằng Từ Nam Diệp, nhưng vẫn thừa sức đối phó với mấy chai.
Cũng không biết là khó xử hay là muốn nhìn xem anh có thể kiên trì đến khi nào, chờ đến sau cùng,cô không thể không bội phục Từ Nam Diệp.
Ngay cả khi mối quan hệ của hai người khó xử như bây giờ, anh vẫn như cũ không để lộ ở trước mặt người khác, đóng vai một người chồng dịu dàng hoàn hảo.
So với anh, cô chẳng khác nào một con dâu ỷ vào chồng, không biết chăm lo cho chồng.
Mắt thường có thể thấy Từ Nam Diệp bắt đầu say.
Anh dựa vào ghế chậm rãi thở ra, trên khuôn mặt tuấn tú bị men say nhuộm đỏ, ánh mắt cũng không rõ ràng.
Giọng của người đàn ông say rượu hơi khàn: “Dạng Dạng.”
Chử Dạng quay đầu không để ý tới anh.
Nửa câu sau ở trong cổ họng, cuối cùng Từ Nam Diệp vẫn nói ra.
Trong lòng Chử Dạng do dự, cuối cùng vẫn quyết định rót cho anh ly trà.
Có điều cô còn chưa kịp làm, quản gia vừa rót tám tách trà cho cô lại rất nhanh cho anh một tách trà ấm.
Từ Nam Diệp một hơi uống cạn ly trà.
Anh uống có hơi gấp, mấy giọt trà xanh còn đọng trên môi.
Chử Dạng định giúp anh lau miệng nhưng quản gia bên cạnh đã lấy khăn giấy đưa cho anh trước.
Từ Nam Diệp có hơi kinh ngạc, nhìn quản gia trẻ tuổi bên cạnh, nói với anh ta một câu “Cảm ơn.”
Quản gia mỉm cười: “Đây là việc của tôi, tiên sinh đừng có uống vội như vậy, cẩn thận bỏng, tôi giúp ngài rót thêm một ly.”
Không phải nói quản gia chỉ phục vụ phụ nữ sao?
Chử Dạng cảm thấy kỳ lạ, Từ Nam Diệp còn thấy kỳ lạ hơn cô.
Anh tham dự không ít bữa tiệc, phục vụ nữ hay nam cũng có, có thể nói người đứng bên cạnh nhiều nhất là phục vụ, mà không phải là…
Chờ đã.
Thỉnh thoảng vì phải đến những nơi xã giao anh sẽ gặp người phục vụ như thế này.
Không chỉ đơn giản là bưng trà đưa nước, mà còn phục vụ ân cần thân thiết, lúc anh còn chưa nghĩ ra muốn làm gì, đối phương đã nhận ra anh muốn làm gì.
Thế kỷ hai mươi mốt, người khác gọi Từ Nam Diệp là cậu chủ, anh cũng không giống như những cậu ấm thời xưa cần phải có người hầu bên cạnh phục vụ. Sau khi anh ra nước ngoài loại phục vụ như này cũng biến mất.
Dù có giúp việc phụ trách bữa ăn hàng ngày, thư kí Vương phụ trách quản lý cuộc sống nhưng đó cũng chỉ vì kiếm tiền, cầm lương mà làm việc thôi.
Từ Nam Diệp cau mày nói với anh ta: “Anh cứ làm việc của anh đi, không cần để ý tôi.”
Quản gia lắc đầu: “Công việc bây giờ của tôi là phụ trách chăm sóc tiên sinh.”
“…”
Từ Nam Diệp hơi do dự, cũng coi như là ngầm cho phép.
So với phụ nữ để đàn ông làm vẫn tốt hơn.
Ánh mắt Chử Dạng phức tạp nhìn quản gia vừa tinh tế quan tâm mình, bây giờ đang đứng bên cạnh từ nam Diệp ân cần hỏi han.
Cô là vợ của anh, ngược lại lại đứng bên cạnh nhìn.
Chử Dạng đột nhiên đưa ly trà của mình đến trước mặt quản gia.
Quản gia có chút khó hiểu: “Phu nhân?”
Vẻ mặt Chử Dạng hơi mất tự nhiên: “Tôi cũng muốn uống.”
Quản gia gật đầu, rót trà cho cô.
Chử Dạng uống một hơi cạn, sau đó nói: “Thêm nữa.”
Quản gia chớp mắt, ân cần nói: “Phu nhân, trước bữa tiệc cô đã uống rất nhiều trà, bây giờ lại uống như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Từ Nam Diệp bên cạnh nheo mắt, tay cầm ly trà đột nhiên dùng sức, uống cạn tách trà rồi đặt trên bàn.
“Tôi muốn uống, cậu rót cho tôi” Chử Dạng không thấy động tác nhỏ này của anh, vô cùng bá đạo ra lệnh cho quản gia: “Lại đây rót cho tôi.”
Quản gia bối rối: “Tiên sinh…”
Chử Dạng có lý không sợ: “Cậu để ý đến anh ấy làm gì? Không phải cô chủ tìm các cậu đến để cho cậu phục vụ các phu nhân sao?”
Mặc dù nói là như vậy nhưng người đàn ông đang ngồi cũng coi là khách, dù đã say cũng không thể bỏ mặc.
Quản gia có hơi do dự.
Chử Dạng thấy không có ý nghĩa, dứt khoát kéo vạt áo của anh ta, giống như kéo đuôi cưỡng ép anh ta từ chỗ của Từ Nam Diệp trở lại.
Cô được thế mỉm cười, tâm trạng cũng đỡ hơn.
Từ Nam Diệp không có người chăm sóc, cô quay đầu, giả bộ bất lực bĩu môi nói với anh: “Em rót trà cho anh.”
“Không cần” Từ Nam Diệp đứng dậy, nhàn nhạt liếc cô: “Anh lên lầu nghỉ ngơi, em tiếp tục uống trà đi.”
Chử Dạng ngây người nhìn anh rời đi.
Cô cắn môi, trong lòng cảm thấy khó chịu, lại cảm thấy bản thân bị coi thường, rõ ràng trong lòng cô nói không để ý đến anh, vậy mà còn chủ động tiến lên.
Quản gia hỏi cô còn cần trà hay không.
Chửu Dạng buồn rầu lắc đầu: “Không cần.”
Nói xong liếc nhìn quản gia một cái rồi rời khỏi phòng ăn.
Quản gia cực kỳ vô tội, rõ ràng anh ta phục vụ tốt, tại sao tiên sinh và phu nhân đều không cảm kích.
Chử Dạng càng nghĩ càng thấy tức giận.
Rõ ràng người làm sai là lão biến thái Từ Nam Diệp, cô chỉ là người vô tội bị hại, tại sao anh lại có thể bỏ mặc cô?
Có còn đạo lí hay không?
Cô hận không thể quay về quá khứ tự tát cho mình một bạt tay, cảnh cáo cô đừng thích lão biến thái này.
Chử Dạng biết mình chọc giận anh, cô đã nói những lời khó nghe ở trước mặt anh.
Dù tính tình của lão biến thái có tốt đến đâu, anh cũng không chịu nổi khi cô đến bar.
Chử Dạng hừ lạnh hai tiếng, quanh quẩn dưới lầu một lúc, cuối cùng cô vẫn quyết định lên lầu.
Cô biết phòng của Từ Nam Diệp ở đó nên lên thẳng lên lầu.
Cô nắm lấy tay nắm cửa, cửa không khóa, Chử Dạng hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào, sau đó thuận tay khóa cửa lại.
Trong phòng chỉ để duy nhất một ánh đèn nhỏ, Chử Dạng không quá thích ứng với bóng tối, nhưng bây giờ mở miệng không biết mình có còn mạng hay không.
“Lão biến thái, tại sao vừa rồi anh không để ý em? Anh là cái đồ đáng ghét lừa dối tình cảm của em, anh có tin bây giờ em lập tức bỏ anh, em sẽ đi nói với ba mẹ em muốn ly hôn với anh!”
Cô mắng một hơi nhưng phát hiện Từ Nam Diệp không có ở đây.
Trong phòng của anh có hai phòng nhỏ, bây giờ Chử Dạng đang đứng ở thư phòng, đi vào bên trong còn một phòng nữa, đó mới là phòng ngủ chính.
Chỉ để ý chửi anh, cô quên mất bố trí trong phòng anh.
Cửa phòng ngủ khép hờ.
Chử Dạng biết anh đã nghe được, cô cảm thấy nếu như mình bỏ qua sẽ bị thua thiệt, trong lòng càng thêm tức giận, đạp cửa phòng ngủ đi vào.
Chử Dạng đẩy cửa ra, cúi người cần thận thăm dò bên trong: “Lão biến thái? Lời em nói anh có nghe thấy không?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Nghe thấy.”
Chử Dạng ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt cô lập tức bị kinh ngạc, đập vào mắt cô rõ ràng không phải bộ quần áo anh mặc trên bàn tiệc hôm nay.
Không biết tại sao lại thay sang bộ đồ của quản gia.
Âu phục đuôi tôm hoa lệ thẳng tắp, cổ áo thắt nơ kiểu Anh, trên áo sơ mi được đính một hàng cúc trắng sáng như đá quý, áo vest màu đen cùng áo sơ mi trắng kết hợp với quần tây cứng cáp ôm lấy vòng eo và đôi chân thẳng tắp của anh, giống như một tượng đá được điêu khắc tinh tế.
Hầu hết âu phục của anh đều có thiết kế giản lược, nhưng chất liệu rất đắt và khó tìm, bộ đồ quản gia này thật sự không xứng với anh.
Anh có thân hình cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, thật sự không có ai thích hợp mặc bộ âu phục kiểu Anh này hơn anh.
Từ Nam Diệp là người đàn ông đầu tiên lịch lãm nhất mà cô từng thấy khi mặc bộ đồ này.
Anh vô cùng hợp với trang phục như này.
Người đàn ông bị cận, bình thường đeo kính gọng bạc, nhìn lịch sự nhưng có hơi cứng nhắc.
Cô bị sắc đẹp này mê hoặc đến không thở nổi.
Trên gọng kính cài một dây xích bạc, một mắt dưới trong kính, mắt còn lại lộ ra bên ngoài.
Đôi mắt mờ ảo trong veo như nước, lãnh đạm như băng nhưng lại vô cùng nguy hiểm.
Những cảnh tượng cô thường nghĩ đến thời thiếu nữ đột nhiên lại thành sự thật.
Giống như quản gia từ trong anime bước ra vậy.
Trước kia Chử Dạng chưa từng nghĩ sẽ để Từ Nam Diệp mặc loại quần áo này, trực giác mách bảo cô rằng anh mặc rất hợp nhưng cô không dám nói ra.
“Đến thật đúng lúc” Từ Nam Diệp thấp giọng: “Lại đây.”
Chử Dạng sững sờ bị anh dẫn vào trong phòng ngủ, giống như tượng gỗ bị đè lên ghế sô pha.
“Phu nhân” Từ Nam Diệp cúi xuống thổi vào tai cô: “Có thích uống trà không?”
Chử Dạng chớp mắt mấy cái.
Từ Nam Diệp đi vòng qua trước mặt cô, giọng lại trầm xuống mấy phần: “Em thích đàn ông mặc như vậy?”
Chử Dạng bị sắc đẹp mê hoặc lần nữa, thành thật gật đầu: “Thích.”
Từ Nam Diệp cười khẽ, thật sự rót cho cô một ly trà.
“Uống đi” Anh dịu dàng nói, giống như muốn mê hoặc: “So với người khác rót cho em, anh rót cho em, em phải uống ít nhất hai mươi ly mới đủ.”
“…”
Chử Dạng cảm thấy bàng quang của mình đang muốn khóc.