Chử Dạng cắn ly, ngẩng đầu nhìn trộm anh.
Rất nhanh đã bị Từ Nam Diệp bắt được dáng vẻ này, anh nhướng mày hỏi: “Làm sao?”
Khóe miệng Chử Dạng hơi giật: “Anh lấy quần áo và mắt kính ở đâu vậy?”
Từ Nam Diệp không ngờ cô sẽ hỏi như vậy: “Dung Dung tìm.”
Chử Dạng đáp một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm anh.
Mặc dù Từ Nam Diệp cảm thấy mặc bộ này không được tự nhiên nhưng cũng không tính là thua thiệt.
Vốn lúc anh lên lầu nghỉ ngơi thì gặp phải Dung Dung.
Từ Nam Diệp trực tiếp hỏi Dung Dung, những người đó thực sự là nhân viên phục vụ của khách sạn sao?
Dung Dung biết anh hai gian xảo không dễ lừa nên đành thành thật khai báo.
Từ Nam Diệp cau mày: “Mấy người đều thích loại này sao?”
Dung Dung cũng không biết nên đáp lại như thế nào.
Từ Nam Diệp nhìn dáng vẻ kia của cô ấy cũng hiểu, nên nói thẳng: “Tìm cho anh một bộ đồ mới.”
Hai mắt Dung Dung sáng lên: “Có phải mặc cho chị dâu xem không?”
Từ Nam Diệp nhướng mày: “Nếu không thì sao?”
Trong lòng Dung Dung ghen tỵ phát khóc nhưng vẫn cố gắng đi tìm giúp anh bộ đồ quản gia mới, cũng không biết cô ấy tìm từ đâu một chiếc mắt kính.
Cô ấy nói năm nay đi triển lãm truyện tranh thấy có người đeo một bên mắt kính, vì cảm thấy rất đẹp nên cô ấy đã lên taobao đặt một cái về chơi.
Trên thực tế những loại mắt kính như thế này không có ích, đeo đi bộ thật sự rất mệt mỏi.
Dù sao cô ấy cũng không dùng vì vậy dứt khoát đưa cho Từ Nam Diệp.
Sở thích của thiếu nữ bây giờ thật kỳ lạ.
Trong lòng Từ Nam Diệp nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì nhận lấy tất cả.
Mắt kính này không độ, Từ Nam Diệp đeo lên thì không thấy rõ Chử Dạng nhưng nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, anh cũng khẳng định được sở thích của cô cũng giống vậy.
Từ Nam Diệp hiểu rõ ý cô nhưng vẫn cúi thấp đầu hỏi cô: “Có thích không?”
Đây là cách anh hay dùng để ghẹo cô.
Nếu đổi thành bình thường, Chử Dạng khẳng định sẽ gật đầu nói thích.
Nhưng cô đột nhiên tỉnh táo, đặt tách trà xuống: “Anh đừng có đánh trống lảng, em còn chưa tính chuyện hôm nay với anh đâu.”
Từ Nam Diệp ngẩn người.
Chử Dạng đứng lên ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải anh nói tối nay không đến sao? Tại sao lại đến?”
Người đàn ông mỉm cười với cô: “Ba mẹ về nhà, tại sao anh lại không thể đến?”
Chử Dạng cắn răng: “Anh lại lừa gạt em.”
Từ Nam Diệp hỏi ngược lại cô: “Nếu em biết anh đến, có phải em sẽ không đến không?”
Chử Dạng sững sờ, nếu Từ Nam Diệp không lừa gạt cô nói tối này sẽ tới, cô đúng là không định sẽ đến gặp anh.
Nhưng cô biết mình không có gan làm như vậy.
Cô không muốn để Từ Nam Diệp vui mừng, vì vậy cô đã nói dối: “Đúng, vậy thì sao?”
Nhân được câu trả lời của cô, nụ cười trên môi của Từ Nam Diệp lập tức biến mất, giọng nói anh cũng thêm nhẹ nhàng.
“Đó là lý do tại sao anh phải lừa em.”
Ngược lại là Chử Dạng lại bị chính câu trả lời của mình chặng lại, nhất thời xấu hổ, cảm thấy người đàn ông trước mặt này quả thật đáng ghét.
“Đồ lừa gạt.” Chử Dạng xoay người rời đi.
Từ Nam Diệp nắm lấy cánh tay cô từ phía sau.
Chử Dạng lập tức hất tay anh ra, cánh tay giơ vô cùng cao, vô tình đập lên mắt kính anh.
Kính mắt vốn đã không chắc, cô chỉ đụng vào tròng kính, mắt kính yếu ớt lập tức rơi xuống đất, khiến gọng kính và tròng kính rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh pha lê trong suốt.
Âm thanh vỡ vụn này khiến cả hai đều sững sờ.
Chử Dạng cắn môi, không ngờ lại đụng phải anh.
Cô không phải cố ý.
Nhưng bầu không khí trong phòng giống như tròng kính bị vỡ này, vừa rồi còn có vẻ thoải mái nhưng bây giờ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự im lặng đến lạnh lẽo.
Trên mặt Từ Nam Diệp bị gọng kính làm xước một vết không sâu.
Chử Dạng có chút lo lắng nhìn anh, nhưng lại nhịn được mong muốn hỏi thăm.
Từ Nam Diệp nhìn cô, giọng nói yếu ớt: “Em ghét anh như vậy sao?”
Chử Dạng cúi đầu không nói lời nào.
Anh lại hỏi cô: “Người đàn ông khác rót trà cho em thì em uống, còn anh rót thì em lại chạy, ngay cả một hớp cũng không muốn đụng đến sao?”
Câu này nói ra chính Từ Nam Diệp cũng cảm thấy buồn cười.
Trước đây anh không bằng Cố Thanh Thức, bây giờ ngay cả người đàn ông xa lạ anh cũng không bằng, lại còn khiến cô trốn tránh như rắn rết.
Tính tình Chử Dạng vốn kiểu đơn giản, rất nhiều chuyện đều giấu trong lòng không nói, Từ Nam Diệp hiểu rất rõ.
Nhưng cuối cùng anh cũng cảm thấy hơi mệt.
Mọi chuyện bắt đầu từ hôm qua – khi Chử Dạng thừa nhận anh là người thứ ba.
Dù cho anh có hành động quá bỉ ổi nhưng chỉ cần Chử Dạng đồng ý thừa nhận anh, những chuyện khác đều không quan trọng.
Anh có thói quen chủ động chỉ đạo mọi thứ, đối với Chử Dạng cũng như vậy. Hôm qua anh dứt khoát dọn ra ngoài chỉ đơn giản vì anh biết hôm nay còn có thể gặp lại cô.
Tóm lại là còn một cơ hội.
Sau đó lại lừa gạt cô tới, anh vẫn như cũ cảm thấy cô sẽ mềm lòng.
Cho đến bây giờ rõ ràng cô đã buông lòng một chút nhưng vẫn nóng này không chịu nói chuyện đàng hoàng với anh.
Cô không thể chấp nhận anh.
Nếu như anh buông tay, một giây kế tiếp có lẽ cô sẽ rơi vào trong vòng tay của Cố Thanh Thức.
Từ Nam Diệp nhẹ giọng nói: “Anh biết em muốn ly hôn nhưng anh sẽ không đồng ý.”
Quả nhiên anh lại lừa gạt cô.
Ngày hôm qua còn giả vờ quan tâm, rộng lượng, luôn miệng nói không muốn ly hôn là vì cô muốn nhưng bây giờ cuối cùng anh cũng lộ cái đuôi cáo, thật ra anh không định ly hôn.
Chử Dạng ghét chuyện chính mình bị coi như đứa ngốc, bị anh tính toán như vậy.
Anh mặc bộ đồ quản gia, cô thật sự cho rằng anh tới cầu hòa.
Chử Dạng kích động nắm lấy cánh tay anh, cô chất vấn anh: “Anh dựa vào đâu mà không đồng ý ly hôn?”
Ly hôn giống như con dao hai lưỡi, cô càng nói sắc mặt Từ Nam Diệp càng tái nhợt.
Kể cả cô cũng bị hai chữ này làm tổn thương.
Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh.
Trong lòng Chử Dạng cảnh cáo bản thân, cô rất muốn chấm dứt cuộc cãi vã này nhưng cô lại không kiềm chế được.
Lại dẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Chỉ cần dính dáng tới Từ Nam Diệp, cô như con nhím không chịu nổi một chút lừa dối, càng không nhịn được chút ủy khuất nào.
Bao nhiêu cuộc hôn nhân chỉ vì cãi vã không ngừng mà chấm dứt.
Lại càng không nói đến hôn nhân vội vàng của bọn họ.
“Ly hôn thì sao? Để cho em đi tìm Cố Thanh Thức? Hay là đi tìm người đàn ông khác?” Đáy mắt Từ Nam Diệp lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên đầy giễu cợt: “Anh nói cho em biết, em đừng có mơ.”
Chử Dạng sững sờ.
Đây không phải là Từ Nam Diệp bình thường.
Cô không có cách nào tiếp tục đứng cùng một chỗ với anh.
Chử Dạng xoay người muốn chạy.
Từ Nam Diệp sao có thể cho phép cô chạy như vậy anh tiến lên hai bước ôm lấy eo cô, buộc cô phải đối mặt với anh.
Giọng Chử Dạng run rẩy: “Anh làm cái gì vậy?”
Anh âu yếm nhìn cô nhưng trong mắt lại không có nhiệt độ, cuối cùng anh đưa tay lên nhéo cằm cô, dịu dàng nói: “Dạng Dạng, em đã gả cho anh, cho dù anh đã dùng cách gì thì bây giờ anh đã là chồng em.”
Trong mắt người đàn ông có chút điên cuồng khiến Chử Dạng không khỏi kinh hãi.
Cuối cùng Từ Nam Diệp cũng phơi bày toàn bộ sự chiếm hữu gần như bệnh hoạn của mình dành cho cô.
“Từ Nam Diệp, giữa chúng ta là bình đẳng, em không có cách nào chấp nhận chuyện anh tính toán em hết lần này đến lần khác” Chử Dạng cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại, nhưng người lại không ngừng run rẩy: “Em cũng không phải chó con, anh tức giận ném cục xương em liền như điên chạy tới, nếu như lần này em thỏa hiệp vậy thì em là thứ rẻ mạt từ trong xương tủy anh có hiểu không?”
Từ Nam Diệp đột nhiên bật cười.
Chử Dạng cau mày: “Anh cười cái gì? Cảm thấy ví dụ này của em rất buồn cười sao?”
“Em ví dụ rất đúng nhưng chó con không phải là em.” Từ Nam Diệp mím chặt môi, ánh mắt tối tăm: “Mà là anh.”
Chử Dạng cảm thấy vô lý: “Anh đùa gì vậy?”
Giọng Từ Nam Diệp hơi khàn khàn: “Người bị coi thường cũng là anh.”
Chử Dạng đang muốn hỏi anh có ý gì, lực tác động lên eo cô đột nhiên biến mất, Từ Nam Diệp buông cô ra.
“Anh sẽ không đồng ý ly hôn, em từ bỏ đi.” Anh lùi về phía sau mấy bước, giơ tay cởi cà vạt ra, vứt xuống đất: “Nếu có Cố Thanh Thức thứ hai anh cũng không buông tay.”
Tiếng nức nở của Chử Dạng cũng ngừng lại, cô vừa mở miệng muốn nói, Từ Nam Diệp đã quay người đi.
Anh đi tới mép giường, cởi bộ quần áo quản gia để lấy lòng cô xuống.
Anh thay lại quần áo của mình.
Sau đó lướt qua cô, định đẩy cửa rời khỏi phòng.
Chử Dạng biết nếu lần này anh đi ra ngoài thì bọn họ xong rồi.
Cô đỏ mắt, hai tay rũ xuống, móng tay gần như xuyên qua lòng bàn tay mềm mại.
Những lời anh vừa nói dường như cũng có ý nghĩa như vậy.
Nhưng cô không chắc…
Chết thì chết, chết cũng phải chết cho thoải mái.
“Từ Nam Diệp, anh đứng lại cho em!”
Người đàn ông dừng lại như mong muốn của cô.
Chử Dạng quay lưng về phía anh, cô dùng sức hít mũi một cái, sau đó mới bình tĩnh hỏi anh: “Em hỏi anh một vấn đề cuối cùng, những lời anh vừa nói có ý nghĩa gì?”
Từ Nam Diệp nhìn bóng lưng của cô, nhẹ giọng nói: “Cái gì?”
Chử Dạng lấy hết dũng khí quay người đối mặt với anh: “Tại sao anh lại không đồng ý ly hôn? Anh sợ bản thân ly hôn không tìm được mùa xuân thứ hai?”
Từ Nam Diệp cau mày: “Cái gì?”
“Hay là anh cảm thấy ly hôn rất phiền phức cho nên không muốn?”
“Cái gì?”
“Hay là anh cảm thấy sống cùng với em thật ra không đến mức khó chịu?”
Từ Nam Diệp ngay cả “Cái gì?” cũng không hỏi, chỉ nhìn cô như vậy.
Chử Dạng giống như tìm kiếm câu trả lời từ một đống đáp án, cô càng nói càng cảm thấy không tin nổi vào những đáp án đó.
Giọng cô càng lúc càng nhỏ: “Hay là anh nghiện cơ thể của em?”
Vấn đề này rất xấu hổ nhưng không phải không có căn cứ.
Từ Nam Diệp mím môi, giọng khàn khàn: “Em nói tiếp đi.”
Câu cuối cùng cô dứt khoát nói ra: “Hay là anh thích em?”
Vốn tưởng người đàn ông sẽ để cô nói tiếp.
Trên thực tế cô đã đặt quá nhiều giả thiết, nhưng cô chỉ muốn hỏi chuyện này.
Không còn đằng sau.
Ngay khi Chử Dạng còn đang ảo não vì ảo tưởng của bản thân, người đàn ông đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Em có phải đồ ngốc hay không?”
Chử Dạng phản bác: “Anh nói bậy.”
“Anh tưởng rằng em có thể nhìn ra cho nên anh không nói.” Từ Nam Diệp đau đầu, giọng điệu giống như không nói lên lời: “Dạng Dạng, em thật sự, quá chậm hiểu.”
Chử Dạng: “…”
Từ Nam Diệp dựa vào cửa, có hơi khổ não che trán.
“Anh thích em.”
“Em không nhìn ra được sao?”
“Em là đồ ngốc hay sao?”
Chử Dạng lắp bắp hỏi: “Vậy một năm trước anh đối với em…”
“Cũng là vì thích em.”
“Không phải tình một đêm sao?”
Từ Nam Diệp cau mày: “Đó là em nghĩ vậy.”
“Nhưng một năm trước chúng ta chỉ mới gặp.”
“Điều đó không ngăn cản việc anh thích em.”
Chử Dạng mới vừa rồi còn khóc nháo muốn ly hôn đột nhiên tỉnh táo lại.
Từ Nam Diệp cảm thấy kỳ lạ, anh suy nghĩ một lúc chợt hiểu ra.
Giọng người đàn ông có vẻ hơi mệt mỏi: “Em nói ly hôn với anh là vì em cảm thấy anh lừa gạt tình cảm của em sao? “
Chử Dạng mím môi: “Nếu không thì sao?”
Sự kiên nhẫn cuối cùng của Từ Nam Diệp cũng bị tiêu hết: “Em thật sự không thể nhìn ra anh thích em sao?”
Chử Dạng đảo mắt: “Nếu như không phải anh nói, em thật sự cũng không biết.”
“Dạng Dạng” Từ Nam Diệp thở ra một hơi, cảm thấy như một giây sau mình có thể nôn ra máu: “Em là đồ ngốc sao?”
Chử Dạng trợn mắt nhìn anh, lúc này Từ Nam Diệp mới cảm thấy từ này có hơi nặng, nhưng anh không ngữ ra được từ nào tốt hơn để hình dung tâm trạng của anh lúc này.
Nửa phút sau, Từ Nam Diệp nói xin lỗi.
Chử Dạng sợ hãi nghi ngờ: “Anh lại biết mắng người…”
Từ Nam Diệp: “…”