Mỗi cuối tuần, Chử Dạng luôn vội về nhà.
Nếu không có việc vào chiều thứ sáu thì sau giờ học cô thường về kí túc xá để thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Nhưng dạo này Chử Dạng có vẻ không còn thiết tha với chuyện về nhà nữa.
Cô thường rời khỏi trường vào thứ sáu nhưng gần đây cô lại chậm chạp ăn xong bữa trưa thứ bảy mới từ từ chuẩn bị rời đi.
Kí túc xá của nghiên cứu sinh gồm hai người một phòng, là người bạn cùng phòng duy nhất của Chử Dạng, rất nhanh Thư Mạt đã phát hiện ra điểm khác thường.
Thứ sáu tuần này, Chử Dạng đang tính tiếp tục ở lại trường học.
Cuối cùng, Thư Mạt quyết định đi tìm hiểu một phen.
“Cậu cãi nhau với anh Từ à?”
Chử Dạng lắc đầu:
“Không có.”
“Vậy tại sao cậu không về nhà?”
Thư Mạt nhíu mày: “Chẳng lẽ sau khi kết hôn tình cảm hai người không còn mãnh liệt như trước? Hai người bước vào thời kỳ lạnh nhạt rồi sao?”
Chử Dạng cau mày, lên tiếng phủ nhận phỏng đoán bậy bạ của cô ấy: “Không có, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Thư Mạt quay lại vấn đề ban đầu: “Vậy tại sao cậu không về nhà?”
Sắc mặt Chử Dạng có chút khó xử, lại có chút rối rắm, đợi nửa ngày cũng không nói được một câu.
Thư Mạt đợi cô trả lời.
Vài phút sau, Chử Dạng mới dùng giọng điệu mơ hồ nói: “Không chịu nổi.”
Bà mẹ đơn thân Thư Mạt ngẩng đầu suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Các cô đã ở chung với nhau lâu như vậy, tính tình của nhau như thế nào cũng không phải không biết.
Là mối quan hệ nằm chung một giường đọc cùng một cuốn sách, không ngại thức cả đêm tán gẫu mọi chuyện trên trời dưới đất.
“Đây không phải là chuyện vui sao?” Thư Mạt không hiểu vì sao cô bạn mình lại thấy khó xử: “Bao nhiêu người muốn còn không được đâu.”
Khi nói lời này, giọng điệu Thư Mang mang theo chút chua xót.
Chử Dạng cắn môi “Quên đi, có nói với cậu, cậu cũng không hiểu.”
Thư Mạt thẹn quá hóa giận: “Chử Dạng, cậu đang mỉa mai mình đấy à?”
“….”
Chử Dạng không mỉa mai Thư Mạt, mà cô thực sự cảm thấy cô ấy không hiểu được.
Kỳ thực khi mới kết hôn, Từ Nam Diệp và Chử Dạng đều không muốn về nhà, mặc dù cuối tuần hai người đều ở nhà, cũng chỉ là đồng sàng dị mộng*
*Đồng sàng dị mộng: ý chỉ cùng sống chung, làm việc với nhau, nhưng tính toán, suy nghĩ, chí hướng khác nhau.
Ngay từ đầu hai người đã không cảm thấy tự nhiên, sau khi kết hôn Chử Dạng lại cảm thấy không quen.
Cô không biết nên ở chung với Từ Nam Diệp như thế nào.
Sau lại có những hôm Từ Nam Diệp tăng ca nên không ở nhà, ban ngày Chử Dạng bận rộn ở hội sinh viên nên về nhà lập tức vào phòng tắm, cô muốn gột rửa sạch sẽ cái nắng nóng ban ngày.
Sau khi tắm xong, cô trực tiếp quấn khăn tắm quanh người rồi đi ra, tính vào phòng ngủ rồi thay đồ.
Ai ngờ đúng lúc Từ Nam Diệp quay về lấy tài liệu.
Trong lúc nhất thời cả hai người đều thấy lúng túng.
Trước đó cũng không phải chưa từng đụng chạm da thịt, vốn sống dưới cùng một mái nhà, làm chuyện gì cũng là hợp pháp, không phải ngại ngùng.
Chử Dạng nắm chặt khăn tắm trước ngực, cơ thể bắt đầu nóng lên.
Cô chạy chân trần về phòng ngủ, vừa mới khóa cửa phòng, người đàn ông bị chặn ngoài phòng liền gõ cửa.
Chử Dạng dựa sát cánh cửa hỏi anh có chuyện gì không.
Giọng điệu trầm thấp của người đàn ông vang lên, lấy tài liệu.
Trong lòng Chử Dạng nghi hoặc, tại sao anh lại để tài liệu trong phòng ngủ.
Nhưng cô không có thời gian nghĩ lại, chỉ có thể nói: “Chờ em thay quần áo xong sẽ mở cửa cho anh.”
Người đàn ông cự tuyệt lời thỉnh cầu của cô: “Dạng Dạng, anh rất vội.”
Chử Dạng cắn môi, cô không biết anh gấp như thế nào nhưng nói đến công việc, cô không dám tùy ý.
Cô tự thuyết phục bản thân cũng không phải chưa khỏa thân bao giờ, cuối cùng mở cửa cho anh.
Từ Nam Diệp được vào bên trong, đưa mắt nhìn quanh bốn phía phòng ngủ, cuối cùng dừng lại trên người Chử Dạng.
Chử Dạng hỏi anh: “Tài liệu anh để ở đâu?”
Từ Nam Diệp nói: “Anh không nhớ đã để ở đâu.”
Đôi lúc anh sẽ phạm phải lỗi như này, Chử Dạng cau mày, để không làm chậm trễ công việc của anh cô định tìm giúp anh.
Cô quấn chặt khăn tắm, tìm một vòng những chỗ có thể nhìn thấy nhưng không có tài liệu anh cần.
Chử Dạng lật chăn trên giường lên, lại nhấc gối ra, vẫn không thấy.
Cô bò lên giường, khom lưng cúi xuống nhìn khe hở giữa góc giường và tủ đầu giường, cô nghi ngờ tài liệu bị rơi ở bên trong.
Từ Nam Diệp đứng ở bên giường, mắt tối sầm lại.
Trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn, lớp khăn mỏng quấn một vòng xung quanh cơ thể mảnh mai của cô. Hai cánh tay thanh mảnh trắng nõn như ngó sen, đôi chân thon dài quỳ ở trên giường.
Sống lưng thon dài, xương cánh bướm hơi nhô ra, xuống chút nữa là vòng eo thon nhỏ và đôi chân dài.
Chử Dạng tìm không thấy, giọng điệu có chút mất mát: “Em không tìm thấy tài liệu của anh.”
Cô đang muốn đứng dậy, đột nhiên bị anh ôm lấy, trực tiếp đè cô xuống giường.
Chử Dạng mở to mắt không dám quay đầu, giọng điệu run rẩy: “Đàn anh?”
Người đàn ông thấp giọng đáp một tiếng.
Không phải anh đang gấp sao?
Từ Nam Diệp khẽ thở dài xem như đồng ý: “Đúng vậy, rất gấp.”
Chử Dạng muốn cự tuyệt nhưng cả người bị anh ôm chặt, hô hấp ấm áp trực tiếp phả vào miệng, môi chạm môi.
Trong lúc hôn môi, cô khẽ giãy dụa.
Ngón tay người đàn ông cầm lấy cằm của cô, dịu dàng lại bá đạo, Dạng Dạng, anh cũng không định làm vợ chồng trên danh nghĩa với em.
Kính mắt của anh sớm đã không biết bị ném đi đâu.
Chử Dạng thấy rõ dục vọng trong mắt anh.
Thời gian gần đến tối, bầu trời bị ánh mặt trời nhuộm thành một màu đỏ mập mờ.
Chử Dạng tê liệt nằm trên giường, bây giờ ngay cả đầu ngón tay cô cũng cảm thấy tê dại.
Từ Nam Diệp thực sự còn có việc, thấy anh sắp rời khỏi cửa, Chử Dạng muốn hỏi anh một chút xem đã tìm được tài liệu chưa.
Cô miễn cưỡng ngồi dậy, phát hiện trên tay anh quả thật có một tập tài liệu màu xanh.
Chỉ là cô không biết, tập tài liệu này anh lấy từ phòng làm việc ra.
Có điều sau đó, tuy rằng quan hệ của bọn họ vẫn có chút không tự nhiên như trước nhưng ít ra ở phương diện này cũng không có ngăn cách.
Thật ra trước kia Chử Dạng rất thích tần suất này.
Thỉnh thoảng mấy lần thì không sao, nằm một lúc là khỏe.
Nhưng gần đây thật sự… không phải quá nhiều rồi chứ.
Ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi cả ngày, cô không hiểu tại sao anh lại luôn có nhiều tinh lực để bắt đầu rồi kết thúc như vậy, cứ kết thúc rồi lại bắt đầu một đợt mới, dù sao cô cũng không được.
Cô nằm trên giường, hai chân như con rối bị mất sợi dây điều khiển, ngay cả việc đứng dậy đi lại cũng cảm thấy khó khăn.
Người múa rối Từ Nam Diệp lại có thể dùng sợi dây vô hình trong tay mà điều khiển cô theo những góc độ và tư thế mà anh thích.
Tha được một ngày nhưng không tha được mãi, Chử Dạng về nhà vào thứ bảy với đôi chân mềm oặt.
Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, Chử Dạng quyết định nói chuyện tử tế với anh.
Cô lập tức đi vào phòng làm việc của Từ Nam Diệp, bày ra dáng vẻ đến thẩm tra ngồi cạnh anh.
Người đàn ông khẽ cau mày, giọng điệu bình thản: “Em muốn nói gì?”
Chử Dạng im lặng hơn nửa ngày.
Từ Nam Diệp cũng không thúc giục cô, một bên chờ cô nói, một bên tiếp tục xem tài liệu.
Sống mũi người đàn ông đỡ lấy mắt kính, bởi vì đầu hơi cúi xuống, kính mắt hơi trượt xuống dưới mặt, gọng kính màu bạc giống như một đường vẽ tinh xảo, càng làm nổi lên ngũ quan tuấn tú của anh.
Đôi môi hồng phấn, làn da trắng nõn thanh tú, mặc bộ quần áo ở nhà màu nhạt, ánh đèn bảo vệ mắt trên đầu chiếu xuống, khiến anh mang phong độ của người tri thức nhưng sự điềm tĩnh và hời hợt của anh khiến người khác có cảm giác khó đến gần.
Chử Dạng nuốt nước miếng.
Thật ra chỉ cần giảm số lần xuống một chút, cô hoàn toàn có thể chấp nhận được.
“Dạng Dạng”, Từ Nam Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng đầu ngón tay đẩy gọng kính, khóe môi khẽ nhếch: “Nếu đã nhìn đủ rồi, có thể cho anh biết em muốn nói chuyện gì không?”
Chử Dạng không nói nên lời.
Cô cảm thấy nếu cô cùng Từ Nam Diệp nói chuyện này thì sẽ làm bẩn khí chất thanh cao, tao nhã của anh.
“Đàn anh”, Chử Dạng chịu đựng sự xấu hổ trong lòng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: “Cuối tuần này, chúng ta có thể không ở trong phòng ngủ cả ngày được không?”
Có lẽ người đàn ông không ngờ cô sẽ nói chuyện này, khẽ nhướng mày rồi bật cười.
Nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh ôn hòa như bình thường, nhàn nhã đặt tài liệu lên bàn, ngón tay thon dài chồng lên nhau, vẻ mặt lười biếng.
“Em muốn thử ở chỗ khác?”
Chử Dạng sửng sốt.
Cô mặc một chiếc hoodie rộng, mái tóc dài được búi xù trên đầu, vài sợi tóc con dính trên cổ thon dài, ánh đèn chiếu sáng sườn mặt tinh xảo của cô, vành tai xinh xắn đeo đôi bông tai kim cương đơn giản khẽ đong đưa.
Rất nhanh, hai má của cô đều đỏ lên.
Trong mắt người đàn ông toàn là ý cười, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô.
“Ý em không phải như vậy”, Chử Dạng cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng: “Số lần có thể giảm bớt một ít hay không? Em, em chịu không nổi.”
Từ Nam Diệp nhướng mày, không phát biểu ý kiến.
Chử Dạng cắn môi, bỗng nhiên đứng dậy đi đến bên cạnh anh, lại ngồi lên trên đùi anh, ôm lấy cổ anh, bắt đầu làm nũng.
Cô dùng giọng điệu thảo mai nhất bắt đầu cầu xin: “Anh, xin anh.”
Ngón tay thon dài của Từ Nam Diệp dần dần đi xuống hông cô.
Anh nhướng mày, lười biếng nói: “Việc này không liên quan tới anh.”
Chử Dạng cảm thấy người đàn ông này thật sự không có trách nhiệm gì cả, chuyện này cũng có thể vứt bỏ, giọng điệu có chút không vui: “Tại sao lại không liên quan tới anh?”
“Em muốn giảm bớt số lần thì nên xem lại chính em đi”, Từ Nam Diệp mỉm cười, ngữ khí vô tội: “Đừng câu dẫn anh.”
Chử Dạng mờ mịt chớp mắt: “Em câu dẫn anh như thế nào?”
Từ Nam Diệp khẽ nói: “Bây giờ em không phải sao?”
Chử Dạng đột ngột đứng lên, Từ Nam Diệp đưa bàn tay vừa mới ôm cô lên chóp mũi ngửi, thản nhiên hỏi cô: “Nước hoa mới à?”
“Em sẽ không dùng nữa, sau này ở nhà tuyệt đối sẽ không dùng.”
Chử Dạng lùi ra phía sau vài bước, bắt đầu nghĩ lại: “Anh cảm thấy em còn chỗ nào câu dẫn anh, anh nói đi, em sẽ sửa.”
Từ Nam Diệp cúi đầu cười hai tiếng, lắc đầu: “Vô dụng.”
Chử Dạng nhíu mày: “Anh không tin em?”
“Anh là không tin chính mình”, Từ Nam Diệp đặt tay ở trên đầu gối, tư thế ưu nhã: “Đối với anh mà nói em chính là một loại câu dẫn.”
Hơi thở như lan, yêu kiều mềm mại.
Trong lúc tình cảm dâng trào, dù cô có cố gắng cẩn thận thì phòng thủ của anh vẫn có thể sụp đổ chỉ trong một giây.
Nhưng anh vẫn là cho cô một chủ ý: “Cũng có một cách, có thể hơi giảm tần suất một chút.”
Chử Dạng lại thấy một tia hy vọng: “Cách gì?”
“Đến đây”, Từ Nam Diệp ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Anh dạy em.”
Chử Dạng đi tới liền bị anh ôm lấy bế lên bàn làm việc.
Từ Nam Diệp khẽ cười: “Hôm nay không đeo.”
“…”
Cuối cùng Từ Nam Diệp nằm ở trên ghế, Chử Dạng dựa vào trong ngực anh, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay lau vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi của cô.
Giọng của Chử Dạng cũng khàn đi nhưng cũng không quên mắng anh: “Lão biến thái.”
Thật sự đã lâu không gọi.
Từ Nam Diệp đáp lại bằng một tiếng trầm thấp.
“Ừ.”
Ngay từ đầu cũng chưa phải chưa nghĩ tới việc dè dặt chút.
Chỉ là chính Từ Nam Diệp cũng không hiểu tại sao vẫn không kìm lòng nổi.
Lúc vừa mới vừa kết hôn, anh vốn muốn để cô có thời gian chuẩn bị tốt nhưng lần đó thấy cô quấn khăn tắm, đỏ mặt không biết đứng ở trước mặt anh phải làm sao, cuộn mình thành một cục, ngay cả ngón chân cũng đều thẹn thùng.
Anh không có dục vọng nặng nhưng một khi nảy ra suy nghĩ trong đầu thì rất dễ đánh mất giới hạn của bản thân.
Vợ chồng trên danh nghĩa? Nghĩ cũng thật đẹp.
Cho cô thời gian là một chuyện, dù sao anh cũng phải lấy lại lãi.
Cũng không uổng công anh chờ lâu như vậy.
Hiện giờ đã lấy được, lại không biết thoả mãn, hận không thể bù đắp lại những ngày tháng còn thiếu trước kia.
Từ Nam Diệp có chút ảo não, anh phải đeo đồ bảo hộ.
Nếu không sẽ phí hết mười tháng.
Trong lòng anh tất cả đều là dục niệm, ánh mắt cũng trầm đi mấy phần.
Mặc dù trong bụng nổi lên ý nghĩ xấu xa nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ ôn hòa, lạnh nhạt đó.
Không khí ướt át hòa với khí chất thanh khiết của anh, mâu thuẫn nhưng lại mê người.
Trong lòng Từ Nam Diệp nghĩ gì, người ở trong ngực anh hoàn toàn không biết.
Đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết.