Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 104



Sở trưởng Từ trong ngoài bất nhất, chẳng những eo tốt, tầm bắn còn chuẩn.

Chất lượng còn cao.

Cụ thể xin tham khảo bụng của phu nhân sở trưởng.

Bạn nhỏ Dương Dương chào đời vào một ngày nắng đẹp.

Ngày cậu ra đời, cậu nặng tám cân, là một đứa bé khỏe mạnh.

Ba ở bên ngoài phòng sinh đợi cả ngày, bộ âu phục thẳng tắp đã hơi nhăn nhúm, đôi bàn tay rộng lớn ấm áp của anh cẩn thận bế con lên, sợ làm đau đứa bé, nâng niu cậu như đồ sứ quý giá.

Dương Dương không quen mùi hương mát lạnh xa lạ trên người anh, cậu vẫn thích hương thơm ngọt ngào trong vòng ôm của mẹ hơn.

Vì để tỏ vẻ kháng cự, Dương Dương khóc rất lớn.

Ba cũng chỉ là mới làm ba, đối với việc con mình khóc, anh hiển nhiên cũng rất mờ mịt.

Tuy rằng cậu bé làm cho cả người anh toàn là nước miếng, làm bẩn bộ âu phục đã nhăn nhúm nhưng anh vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trên trán con trai một cái.

Nếu bây giờ Dương Dương mà biết đây là một trong những cái hôn ít ỏi cậu có thể nhận được từ ba thì cậu nhất định sẽ không khóc.

Thật đáng tiếc, cậu không biết.

Cho nên khi đi học mẫu giáo, ba nói với cậu buổi tối phải ngủ ở phòng của mình, cậu cũng không chuẩn bị một chút tâm lý nào.

Đôi mắt của Dương Dương được thừa hưởng từ mẹ, vừa to và sáng, hai tròng mắt giống như hai viên đá quý chưa được gọt dũa nhưng gần như không thua kém đá quý.

Cho nên khi cậu lã chã chực khóc trông vô cùng đáng yêu, giống như mẹ cậu vậy.

Tính cách cũng y như nhau, luôn cố gắng tìm cớ.

“Giường của con quá nhỏ, giường ba mẹ lại rất lớn, rất thoải mái.”

Ba nhìn cánh tay và bắp chân nhỏ nhắn của cậu, không đếm xỉa tới lý do của cậu.

Hừ, không cho cậu ngủ cùng, cậu cũng có cách khác để ngủ cùng.

Buổi tối một hôm nào đó, Dương Dương ôm gối tới gõ cửa phòng ba mẹ.

Tiếng của mẹ từ bên trong truyền ra: “Sao Dương Dương vẫn chưa ngủ vậy?”

Dương Dương vừa định mở miệng, giọng nói trầm thấp của ba  lại vang lên: “Dương Dương về phòng con ngủ.”

“…”

Phòng cậu rất lớn nhưng lại rất tối, còn không có mùi thơm của mẹ.

Dương Dương bĩu môi, kiễng chân với lấy tay nắm cửa nhưng vô dụng.

Cửa phòng khóa.                 

Dương Dương ôm lấy gối, dùng tiếng nức nở tố cáo: “Ba mẹ là người xấu.”

Cậu vừa khóc lóc tố cáo, dì giúp việc liền vội vàng đi tới.

Dì cũng biết đứa bé không thể ngủ cùng với ba mẹ nữa nhưng nhìn đứa nhỏ ôm siêu nhân của mình ủy khuất đứng trước cửa phòng vì muốn ngủ cùng ba mẹ, không ai nhẫn tâm từ chối cậu.  

Dù sao cũng là do mình sinh ra, cuối cùng ba mẹ vẫn phải cho cậu vào trong.

Chờ Dương Dương ngủ say trong tiếng ru dịu dàng của mẹ, ba cậu mới chậm rãi đi qua ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cậu, bế về phòng.

Ngày hôm sau, Dương Dương phát hiện bản thân ngủ ở phòng mình, vì vậy nổi giận đùng đùng đi tìm ba mẹ đang ăn sáng để chất vấn.

Người mẹ quyết đoán quăng nồi: “Là ba ôm con về.”

Ba đang muốn lên tiếng, chợt nghe thấy tiếng lẩm bẩm hỏi của Dương Dương: “Ba, ba không thương con sao?”

Ba: “…”

Anh cảm thấy việc này không ổn.

Rất quấy rầy cuộc sống của anh và vợ.

Người ba bình thường chỉ toàn mua sách tặng con nay đã phá lệ mua cho con trai một máy chơi game VR.

Ông bà nội ngoại đều không đồng ý để anh làm chuyện này, đứa bé còn nhỏ như vậy mà đã mua máy điện tử cho nó, nhỡ sau này nghiện không nghiêm túc học hành thì phải làm thế nào.

Ba vô cùng bình tĩnh đáp: “Yên tâm đi, sẽ không đâu.”

Vì từ nhỏ ba đã trầm tính, học tập cũng rất tự giác, lại có dáng vẻ của một chính nhân quân tử nên nếu là con anh sinh ra, chắc chắn sẽ không nghịch ngợm chút nào.

Thấy ba chắc chắn như vậy, dáng vẻ lại vô cùng nghiêm túc như một chuyên gia, người lớn cũng không nói thêm nữa.

Vì vậy, mỗi tối, sau khi học xong các khóa học song ngữ và các khóa học yêu thích, bạn nhỏ Dương Dương liền có thêm một sở thích mới đó là chơi game.

Tối hôm đó ba về nhà, thấy trong nhà rất ồn ào.

Không chỉ riêng mỗi tiếng con trai.

“Mẹ, đằng sau mẹ có zombie.”

“Đâu, chỗ nào, chỗ nào cơ?”

“Mẹ, zombie cắn cổ mẹ kìa.”

“Nằm không cũng trúng đạn, dám đánh lén ta, chết đi này.”

Ba đứng ở cửa phòng, chân dài bắt chéo, ôm ngực nhìn hai mẹ con đang chơi game mê mệt.

Cả hai người đều đội mũ sắt, không phát hiện ra anh.

Sau khi kết thúc tiếng kêu gào, Dương Dương thở dài một hơi: “Chế độ hai người chơi thật khó.”

Mẹ cậu cũng phụ họa: “Đúng vậy, tiếp tục ải tiếp theo đi.”

Ba nhíu mày, cuối cùng cũng lên tiếng: “Hai người chơi vui không?”

Cơ thể hai mẹ con đồng thời cứng đờ.

Dương Dương vốn nghĩ ba muốn giáo huấn mình, thật không ngờ anh lại thản nhiên cho cậu về phòng mình đọc sách.

Dương Dương vừa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời dùng ánh mắt đồng tình nhìn mẹ.

Mẹ cũng hiểu được ánh mắt này, run rẩy cầu xin con trai: “Dương Dương, con đừng đi.”

“Mẹ”, Dương Dương thương tiếc quay đầu lại, học giọng điệu trong phim truyền hình: “Mẹ bảo trọng.”

Ba: “…”

Nói thật, anh không quá đồng tình khi thấy nhà trẻ cho một đứa nhỏ như vậy xem kịch của Shakespeare*.

(*) Shakespeare: một nhà văn vĩ đại, nhà viết kịch đi trước thời đại của Anh. Sáng tác của ông ban đầu là hài kịch và kịch lịch sử nhưng sau đó ông chủ yếu sáng tác bi kịch cho đến năm 1608, đến giai đoạn cuối cùng của sự nghiệp ông sáng tác những vở chính kịch, đồng thời hợp tác với một số nhà viết kịch khác.

Dương Dương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba và mẹ.

Từ Nam Diệp lập tức đi về phía Chử Dạng, rũ mắt thấy biểu tình chột dạ của cô, giơ tay lên bóp mặt cô: “Lúc trước anh mua máy chơi game cho Dương Dương, em sợ nó nghiện, bây giờ là ai nghiện hả?”

“Là do Dương Dương nói muốn thử hình thức hai người, trong nhà dì lại không chơi được, em mới giúp con chơi”, Chử Dạng cắn môi, định lấp liếm: “Em cũnh không ngờ lại chơi vui như vậy.”

Nghe được hai chữ “chơi vui”, Từ Nam Diệp biết vợ anh hoàn toàn không có ý tự trách.

“Chơi vui sao?” Từ Nam Diệp híp mắt nhìn cô, khẽ cười: “Anh cũng mua một cái cho em nhé?”

Hai mắt Chử Dạng phát sáng: “Thật sao?”

Trò chơi này rất đắt, yêu cầu cấu hình rất cao, để phù hợp với cấu hình của máy chơi game này, Từ Nam Diệp đã phải mua thêm một màn hình LCD lắp trong phòng.

Từ Nam Diệp cười mà không nói, dưới lớp kính, màu sắc càng thêm đậm.

Chử Dạng biết anh sẽ không mua cho cô, không có thành ý hối lỗi, nói: “Em không nên giúp Dương Dương chơi game, em sai rồi.”

Từ Nam Diệp ừ một tiếng.

Chử Dạng đảo tròng mắt, biết nên lừa anh như thế nào.

Cô ngựa quen đường cũ ôm lấy cánh tay anh, dở giọng nũng nịu nịnh bợ: “Đàn anh, ánh mắt anh thật tốt, tùy tiện mua đồ cũng có thể mua được một trò chơi tốt như vậy.”

Từ Nam Diệp khẽ nhếch miệng, trực tiếp đi qua cô, ngồi xuống thảm, thay hai mẹ con thu dọn tàn cuộc.

Dì giúp việc không hiểu mấy thứ công nghệ cao này nên không dám đụng vào, vì sợ mình sẽ làm hỏng nên bình thường mọi thứ trong phòng này đều do Dương Dương tự dọn dẹp.

Anh ngồi xổm xuống thu dọn được một nửa, Chử Dạng đã chạy tới bên cạnh anh, ôm đầu gối cười tủm tỉm nhìn anh: “Đàn anh, trò chơi anh mua về, anh có muốn chơi thử không?”

Từ Nam Diệp dò xét cô: “Không muốn.”

Chử Dạng khẽ kêu một tiếng, ​​khóe môi nở nụ cười xấu xa.

“Em hiểu mà, người lớn tuổi không còn hứng thú với mấy thứ trò chơi này, chuyện này không phải là lỗi của anh.”

Từ Nam Diệp dừng lại việc thu dọn máy chơi game, đầu ngón tay thon dài nâng cằm của cô, giọng điệu nguy hiểm: “Khích anh?”

Chử Dạng gỡ tay anh ra, tuy rằng rất thành khẩn lắc đầu nhưng trên mặt lại hiện lên mấy chữ to: “Khích anh đó thì sao?”

Từ Nam Diệp cởi áo khoác âu phục rồi  lại cởi cúc cổ áo sơ mi và khuy măng ra, bình tĩnh nói: “Trước tiên để anh làm quen với thao tác của trò chơi.”

Cái gọi là làm quen thật ra là thay mới thao tác một lần.

Chế độ hai người chơi so xem ai có nhiều lần tiêu diệt zombie hơn, nếu số lần tiêu diệt giống nhau, thì ai còn HP nhiều hơn sẽ thắng. 

Ván đầu tiên, hòa.

Chử Dạng kinh ngạc, tuy rằng cô cũng vừa chơi không lâu nhưng Từ Nam Diệp lại đổi mới thao tác không khỏi có chút quá đáng.

Ngay sau đó ở ván thứ hai, Từ Nam Diệp thắng cô hai đầu người.

Chử Dạng vô cùng hoài nghi nhân sinh.

Từ Nam Diệp thắng cô, lòng tự trọng của lão đàn ông cũng đã hồi phục, dự định ngưng chiến rời đi.

Ai ngờ Chử Dạng không cho anh đi.

Cô năn nỉ chơi thêm một lần nữa, Từ Nam Diệp không để ý tới cô, cô liền theo anh đi từ phòng máy tới phòng khách, lại từ phòng khách đi tới phòng tắm.

Từ Nam Diệp ở trong phòng tắm tắm rửa, cô ở ngay bên ngoài chờ.

Dương Dương không biết tại sao mẹ lại đi theo ba, mãi cho tới khi đi ngủ, mẹ vẫn còn dính lấy ba.

Dương Dương đi tới cạnh mẹ, tay nhỏ khẽ kéo ống tay áo mẹ.

“Mẹ, mẹ kể chuyện ru con ngủ.”

Chử Dạng qua loa lấy lệ với con trai: “Ngày hôm nay để dì kể chuyện cho con nghe có được không, đêm nay mẹ có việc rồi.”

Dương Dương cũng không phải đứa trẻ càn quấy, cậu chỉ đáp một tiếng rồi để dì ôm cậu về phòng.

Từ Nam Diệp bị kẹo cao su dính cả một buổi tối.

Cuối cùng anh cũng phải đi ngủ, Chử Dạng vẫn còn luôn miệng nhắc đến trò chơi.

Máy trò chơi lúc này giống như đánh bạc, thua một ván liền muốn lật bàn, huống chi Chử Dạng còn thua trong tay người mới như Từ Nam Diệp.

Cô cảm thấy tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp bởi vậy nhất định phải chơi lại một lần nữa.

Từ Nam Diệp bị bám lấy đến không còn cách nào, chỉ có thể để cô lôi mình đến phòng chơi game.

Khi anh còn học cấp ba, thời điểm còn chơi với Sùng Chính Nhã, mỗi ngày tên nhóc kia đều ở khu trò chơi chơi xuyên đêm, mưa dầm thấm lâu, anh tự nhiên cũng sẽ chơi.

Sau đó lên đại học, không một nam sinh nào có thể chịu được sự cám dỗ của điện tử. Từ Nam Diệp không đến nỗi mất ăn mất ngủ, mê mệt cái này nhưng những lúc không có gì làm cũng sẽ chơi một chút.

Từ Nam Diệp chỉ bày ra dáng vẻ không chơi game nhưng không có nghĩa là anh thật sự không biết.

Mắt thấy Chử Dạng thua một trận, lại muốn chơi thêm một trận khác.

Đây là không xong không chịu bỏ qua.

Từ Nam Diệp nhướng mày, vẻ mặt lười biếng: “Chơi như vậy rất vô vị, có muốn cá thêm một chút không?”

“Thêm cái gì?”

Từ Nam Diệp đặt tay lên: “Đánh trước đã.”

Trong phòng, Dương Dương buồn tiểu đến tỉnh, vuốt mắt đi đến nhà vệ sinh.

Nhà yên tĩnh tối om, Dương Dương đột nhiên nghe thấy tiếng của ba mẹ.

Âm thanh từ trong phòng chơi game truyền ra. 

Cửa phòng đóng chặt, qua khe cửa trên sàn nhà truyền ra một tia ánh sáng yếu ớt.

Dương Dương dán lỗ tai trên cửa phòng.

Ba mẹ không ở trong phòng ngủ, hơn nửa đêm còn chơi game.

“Ông xã.”

Nghe đặc biệt không tình nguyện, giống như là bị cưỡng ép.

Dương Dương kinh ngạc, bình thường mẹ đều gọi ba là đàn anh, mẹ nói đây là biệt danh mẹ đặt riêng cho ba.

Danh xưng “ông xã” này là có thể nghe được đã ít lại càng ít.

Dương Dương lại nghe được tiếng ba cười:

“Còn chơi nữa không?”

“Em có chơi cũng không tin.”

“Vậy lần này chúng ta đánh cược cái khác đi.”

“Đánh cược gì?”

Tiếng của ba ngày càng nhỏ, Dương Dương nghe không rõ.

Cậu chỉ nghe tiếng mẹ hờn dỗi mắng: “Lão biến thái.”

Ba nhỏ giọng nói: “Không dám.”

Mẹ vội vàng phản bác: “Không dám là cháu trai.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Dương phát hiện mẹ bị ba ôm ra khỏi phòng.

Nhìn qua trông mẹ rất mệt, ba chỉ nhìn cậu rồi khẽ cười: “Ngoan, đừng làm phiền mẹ ngủ.”

Dương Dương sững sờ: “Đã bảy giờ rồi, mẹ còn chưa ngủ đủ ạ?”

“Buổi tối mẹ không ngủ”, ba nháy mắt mấy cái, giọng điều ôn hòa: “Cùng chơi với ba cả đêm.”

Dương Dương đột nhiên cảm thấy mình thật thừa thãi, là nhóc đáng thương, bất lực.

Ba cùng mẹ chơi một buổi tối, lại không rủ cậu.

Ba xấu xa!

Mẹ xấu xa!

Một tuần sau, ông ngoại và bà ngoại đến thăm cháu.

Hai người thay xong giày dép chỉ thấy có dì ra đón.

“Dương Dương đâu?”

Dì nói: “Ở phòng này.”

Chử Quốc Hoa nhớ trước đây không lâu con rể đã mua cho cháu ngoại một máy chơi game.

“Tôi đã nói rồi mà, trẻ em không cưỡng lại được sự cám dỗ của máy chơi game, sẽ nghiện. Cuối tuần cũng không ra ngoài chơi, chỉ ở trong phòng, buồn chán đến phát bệnh thì phải làm sao?”

Ông vừa trách móc vừa mở cửa phòng cháu ngoại.

Cháu ngoại đang ở trong phòng luyện piano.

Thân thể bé nhỏ ngồi trên ghế, cẩn thận nghiêm túc gõ từng phím trắng đen theo bài phổ.

Chử Quốc Hoa sửng sốt: “Dương Dương, ba mẹ con đâu?”

Dương Dương ngẩng đầu, giọng điệu yếu ớt: “Ba mẹ đang chơi game, không cần Dương Dương nữa rồi.”

Chử Quốc Hoa: “….”

Dương Dương bỗng nhiên nhảy xuống, nhào tới ôm bà ngoại khóc lớn.

“Ba mẹ không yêu con nữa, huhuhu.”

“…”

“…”

Cuối cùng, vợ chồng họ Từ bị thu mất máy chơi game.

Chử Quốc Hoa vô cùng đau lòng: “Hai người làm ba mẹ, sao có thể nghiện game mà ngay cả con mình cũng không quan tâm.”

Chử Dạng không nói lời nào, bởi vì cô mê game thật.

Từ Nam Diệp cũng không nói nhưng anh thật sự không có hứng thú đối với game.

Anh chỉ có hứng thú với việc Chử Dạng chơi game thua.

Có điều cuối cùng, vì để con trai không cảm thấy cô độc, bọn họ quyết định sinh thêm một đứa bé nữa, để có người bám theo Dương Dương.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.