Ta Có Thể Sờ Cái Đuôi Của Ngươi Không?

Chương 36



Ngay cả khi xảy ra đại sự ma hoả tấn công, Bạch Vũ Kiếm Tông vẫn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Chỗ ở của một vài tên đệ tử của Kiếm Các bị lửa thiêu rụi hoàn toàn, mọi người liền dọn đến nơi ở của những đệ tử bình thường, có vài người mặc dù xuất thân quyền quý, nhưng một tháng trời luyện kiếm đã khiến những người không thể sống chịu khổ được, thế nhưng lại cảm thấy ở chỗ của đệ tử bình thường không có gì là không tốt.

Không biết là do trận ma hoả kia, hay là do trận mưa lớn đã làm tan biến đi chút cái lạnh cuối cùng của mùa xuân, mùa hè nóng nực nhanh chóng bao phủ Bạch Vũ Kiếm Tông, cả ngọn núi Bạch Vũ giống như được đặt trong một cái lồng hấp, đi trên đường cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng dưới bàn chân.

Sự thay đổi khí hậu này thể hiện trên người các đệ tử Kiếm Các, đó là nơi luyện kiếm của bọn họ biến từ bãi đất trống bên ngoài thành đại điện trống trải nào đó, mà ở khoảng cách giữa mỗi lần luyện kiếm, các đệ tử sẽ sôi nổi chen chúc đến chỗ cách Hoa Ly mười thước bắt đầu nghỉ ngơi.

Xưa nay làn da Hoa Ly luôn lạnh lẽo, cho nên không khí xung quanh hắn giống như cũng có chút lạnh lẽo theo, nên mỗi khi các đệ tử không có việc gì đều muốn tới gần Hoa Ly hóng mát.

Vì thế Cố Nhàn Ảnh không có nhiều cơ hội gần gũi với Hoa Ly, nàng cảm thấy trong lòng thật mệt mỏi.

Sau khi các đệ tử rời khỏi Thanh Lam Tông, không bao lâu sau Diệp Ca cũng dưỡng thương tương đối ổn định, đối với sự việc ma hoả lần đó, thái độ của Diệp Ca rất khác thường chủ động nhận sai xin lỗi, thậm chí còn nhận lỗi thay Văn Hàn, Cố Nhàn Ảnh phạt cậu ta ba ngày bị giam trong động Thanh Vụ, không truy cứu gì nữa, Diệp Ca không biết trong lúc cậu ta hôn mê bất tỉnh, Văn Hàn đã chủ động nói hết tất cả nguyên nhân hậu quả thật rõ ràng.

Hai thằng nhóc cứng đầu này cho dù ý đồ có là gì đi nữa, sai là sai rồi, cần phải tự gánh vác hậu quả.

Thích Đồng và Tô Hành không có việc gì vẫn sẽ qua bên này xem mọi người luyện kiếm như cũ, khi nhìn tới vui vẻ còn sẽ mở miệng chỉ điểm hai câu.

“Đứng không ổn định, mà đã vung kiếm, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi.” Thích Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, làm động tác cho Cung Nguy xem, thấy cậu ta vung kiếm hai lần, lúc này mới quay trở lại chỗ cửa sổ của Hoa Ly, tìm ghế ngồi xuống.

Giống như các đệ tử Kiếm Các, chưởng môn và chưởng lão của Bạch Vũ Kiếm Tông cũng cảm thấy bên cạnh Hoa Ly chính là chỗ mát mẻ nhất, nên chỗ bên cạnh Hoa Ly trở thành chỗ đắc địa nhất, nhóm nào cướp được thì không ai chịu nhường.

Nhìn người trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh Hoa Ly ăn dưa hấu, Thích Đồng vỗ vai người nọ rồi nói: “Ngươi không đi luyện công à?”

“Ta luyện công cái gì?” Tô Hành ngẩng đầu lên, cười híp mắt.

Thích Đồng “Chậc” một tiếng, nhíu mày không vui nói: “Dáng vẻ hiện tại của ngươi, ta xem y hệt như đám tiểu quỷ quậy phá kia. ”

Tô Hành cười nói: “Dáng vẻ này của ta không tốt sao?”

“Ý ta là, bộ dáng ban đầu của ngươi vẫn thuận mắt hơn nhiều, một bó tuổi rồi còn giả vờ trẻ tuổi như vậy thì có ích gì…” Thích Đồng đang nói câu này, vừa vặn Cố Nhàn Ảnh từ ngoài điện đi đến, ông suýt nữa cắn đầu lưỡi, nhanh chóng nuốt nửa câu sau vào bụng.

“Đang nói gì vậy?” Cố Nhàn Ảnh nhướng mày hỏi.

Tô Hành và Thích Đồng liên tục lắc đầu, ở trước mặt Cố Nhàn Ảnh không dám nhiều lời dù là một chữ.

Cố Nhàn Ảnh không để ý hai người kia, đến khi tới bên cạnh Hoa Ly hỏi han ân cần, lúc này Tô Hành mới cười như không cười nhìn Thích Đồng một cái nói: “Ngươi cũng nhanh chóng tu luyện đi, dù không giỏi cũng có thể trở nên đẹp trai như ta vậy.”

Thích Đồng không có chút hứng thú nào: “Ta không giống ngươi, lớn tuổi rồi còn một lòng một dạ với người ta.”

Dáng vẻ Tô Hành đã quay lại, tính cách cũng quay trở lại, dứt khoát đạp Thích Đồng một cái, hai người già cứ vậy mà đánh nhau.

Cố Nhàn Ảnh vừa tiến vào, không hiểu hai người này rốt cuộc vì sao lại thế này, không khỏi nhìn Hoa Ly một cái. Hoa Ly ở bên cạnh nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại chớp chớp mắt, khi tiếp xúc với ánh mắt của Cố Nhàn ảnh mới như suy tư gì đó rồi hỏi: “Tô Hành một lòng một dạ với ai?”

Lời này không cố tình nhỏ giọng, Tô Hành và Thích Đồng đều nghe được, Cố Nhàn Ảnh có chút kinh ngạc Hoa Ly không biết được thứ này đó trong môn đạo, quay đầu nhìn Tô Hành cười mà không nói, Tô Hành ho nhẹ một tiếng, trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng Hạ Uẩn đang đứng luyện kiếm bên cạnh lại hét lớn một tiếng: “Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là sư bá Ninh Cửu của Thanh Lam Tông rồi.”

Tuy rằng người da mặt dày như chưởng môn Tô Hành của Bạch Vũ Kiếm Tông, cũng nhịn không được ném hạt dưa hấu qua đó, kêu Hạ Uẩn im miệng.

Một đám người cứ như vậy luyện công tới giữa trưa, trưởng lão Thích Đồng bưng đồ ăn từ phòng bếp tới, mọi người ngồi bên nhau ăn uống không ai làm ồn, cuối cùng Cố Nhàn Ảnh mở miệng nói: “Ngày mốt chính là đại điển Tế Kiếm, hai ngày qua ta và các vị trưởng lão đã dọn dẹp đại điện và quảng trường rồi, hiện giờ chỉ còn Từ Kiếm, ngày mai ta sẽ lấy hết toàn bộ kiếm từ trong Từ Kiếm ra lau một lần, rồi quét dọn Từ Kiếm một lần nữa, các người cũng tới giúp đỡ đi.”

Tô Hành và Thích Đồng tập mãi thành thói quen gật đầu, đệ tử Kiếm Các lại kinh ngạc mở to mắt nhìn, không nhịn được hỏi: “Lấy kiếm ra sao? Không làm ảnh hưởng gì đến tiền bối tổ tiên chứ?”

“Chỉ là kiếm mà thôi, có liên quan gì?” Cố Nhàn Ảnh không để bụng chút nào, nói đương nhiên: “Các ngươi cho rằng thường ngày Kiếm Các cũng không có ai chạm vào sao? Nếu bị rỉ sét thì sao bây giờ?”

Vài tên đệ tử lập tức cứng họng, ngay sau đó liên tục gật đầu, trong đó Đàm Mộ Vũ có lá gan nhỏ nhất nói: “Thái Sư Thúc Tổ, nghe nói danh kiếm đều có linh hồn, những thanh kiếm đó đều là bội kiếm của cao nhân, có thể có linh kiếm ẩn trong đó hay không?”

Cố Nhàn Ảnh nghe thấy lời này im lặng một lát, giống như suy tư gì mà cười nói: “Tuy rằng không phải linh kiếm, nhưng cũng không kém bao nhiêu đâu, chờ đến ngày mai các ngươi sẽ biết.”

Lời này của Cố Nhàn Ảnh làm vài tên đệ tử kiếm tông có chờ mong cũng có sợ hãi, cho nên ngày hôm sau lúc mọi người cùng nhau đứng ở cửa Từ Kiếm, Cố Nhàn Ảnh phát hiện trước mắt đàn tiểu quỷ này đều có một tầng thâm quầng,  giống như không ngủ ngon. Nhưng ba người Tô Hành Thích Đồng và Nghiêm Thiên Thư lại thần thái sảng khoái, chan chứa ý cười đi vào bên trong Từ Kiếm.

Đầu tiên ba người quỳ xuống cung kính lạy mãn đường kiếm, rồi mới bắt đầu lấy kiếm treo trên tường xuống.

Hoa Ly đi theo phía sau Cố Nhàn Ảnh, bọn họ lạy một cái, cũng quay người giúp đỡ lấy kiếm xuống, Cố Nhàn Ảnh gọi Hoa Ly lại: “Chuyện ngươi cần làm không phải là cái này.”

Nàng nói như vậy, đưa Hoa Ly ra bên ngoài Từ Kiếm, nơi đó trưng bày một loạt giá gỗ, được chuẩn bị tạm thời để đưa kiếm từ trong Từ Kiếm ra ngoài, Cố Nhàn Ảnh sắp xếp Hoa Ly ở bên cạnh giá gỗ, gật đầu nói: “Ngươi ở đây nhìn mấy thanh kiếm này là được.”

Bên trong Từ Kiếm lập tức truyền ra âm thanh lên án sự bất công của Thái Sư Thúc Tổ, nhưng Cố Nhàn Ảnh làm như không nghe thấy, tiếp tục dặn dò Hoa Ly: “Nếu có mệt mỏi thì cứ ngồi nghỉ ngơi, bên cạnh còn có đồ ăn, đừng để bản thân mình quá mệt.”

Hoa Ly do dự chớp mắt một cái: “Nhưng mà…”

“Nhìn kiếm là chuyện rất quan trọng, ta chỉ yên tâm giao cho ngươi làm, những tên nhãi ranh đó không dựa vào được.” Cố Nhàn Ảnh nghiêm mặt nói.

Hoa Ly bị biểu cảm của nàng hù cho ngơ ngẩn, vội vàng ngoan ngoãn gật đầu: “Ta nhất định sẽ nhìn kiếm thật tốt.”

Cố Nhàn Ảnh hài lòng gật đầu, lúc này mới vui vẻ quay lại Từ Kiếm, thấy vài tên đệ tử Kiếm Các vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích như cũ, còn có cả Tô Hành và Thích Đồng đang bất lực bên cạnh, không khỏi thúc giục nói: “Làm việc đi, quét dọn xong sớm thì có thể nghỉ ngơi, ngày mai còn có người ở môn phái khác tới đây, có lẽ trong đó còn có Ninh Cửu nữa.”

Nghe thấy tên của Ninh Cửu, Tô Hành cắn răng khiêng mấy thanh kiếm chạy nhanh ra ngoài.

Thích Đồng lắc đầu khinh bỉ nói: “Không có tiền đồ.”

Diệp Ca Hạ Uẩn chờ vài tên đệ tử tới rồi cũng bắt đầu dọn kiếm, nhưng khi bước vào Từ Kiếm giơ tay muốn nhấc kiếm treo trên tường lên, Cố Nhàn Ảnh quay đầu lại nhìn, nhắc nhở thành tiếng: “Trước tiên phải chào hỏi chư vị tiền bối, nếu không bọn họ sẽ không cho các ngươi chạm vào kiếm.”

Vài tên đệ tử nghe xong lập tức ngơ ngẩn, nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của Cố Nhàn Ảnh thì không dám nhiều lời, sôi nổi học theo bộ dáng của Thích Đồng và Tô Hành vừa nãy, đầu tiên là lạy trước từ đường, sau đó mới cẩn thận chạm vào kiếm trên tường.

Cố Nhàn Ảnh lại nói: “Vị trí của mỗi thanh kiếm là cố định, các ngươi phải nhớ lúc lấy ở vị trí nào, sau khi quét dọn xong thì cất lại vị trí đó.”

Theo sự phân công của Cố Nhàn Ảnh, mới đầu mọi người còn đầy háo hức đi lấy kiếm, nhưng mà kiếm trong Từ Kiếm nhiều như vậy, hơn nữa dọn kiếm cũng không phải là việc đơn giản, không bao lâu sau vài tên đệ tử đã cạn kiệt thể lực, động tác dọn kiếm cũng không còn cẩn thận nữa.

Không biết cuối cùng đã qua bao lâu, trong Từ Kiếm đột nhiên truyền đến một tiếng kêu sợ hãi, tiếp theo đó là một tiếng vang nặng nề.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.