Edit: Ry
Túc Khiêm nhìn Tô Dục Chu, ánh mắt dần trở nên dịu dàng. Anh vươn tay xoa mặt cậu.
Sắc mặt thanh niên trắng bệch như giấy, nhưng vừa uống chút cháo nên cũng khôi phục được chút hồng hào, chỉ là vẫn trông ốm yếu như cũ.
Anh khẽ nói: “Trước hết em nuôi bản thân tử tế đi đã.”
Tô Dục Chu không khỏi bĩu môi, lầm bầm: “Em sẽ mau chóng khỏe lại…”
“Em tốt nhất nên như vậy.” Túc Khiêm vươn tay bóp mũi cậu một cái, trong mắt thấp thoáng ý cười.
Giờ Túc tiên sinh đã rất ít khi tỏa ra cảm giác ngang ngược u ám lần đầu họ gặp. Anh như được rửa sạch tất cả bệnh tật dai dẳng, cả người trở nên thông suốt hơn nhiều, càng thêm chững chạc. Mặc dù đôi khi anh vẫn rất cố chấp, nhưng hầu hết thời gian luôn là một loại dịu dàng lắng đọng qua tháng năm, khiến anh càng thêm hấp dẫn với sự trưởng thành ôn hòa.
Tô Dục Chu cứ như vậy chăm chú nhìn anh.
Dần dà, thanh niên rủ mắt, chui vào lồng ngực Túc Khiêm, trước vẻ sửng sốt của anh, cậu nhỏ giọng nói:
“Em xin lỗi…”
Âm thanh ngập đầy sự áy náy.
Túc Khiêm cúi xuống nhìn cái đầu xù xù của cậu, cuối cùng vươn tay ôm người yêu vào lòng, như muốn khảm cậu vào cơ thể mình. Anh vừa nghĩ đã biết nhóc con ngốc này đang áy náy vì cái gì, khẽ nói: “Giữa chúng ta không cần phải nói những lời này.”
Tô Dục Chu: “Nhưng anh là vì em nên mới…”
Túc Khiêm ngắt lời cậu, không cho cậu nói tiếp.
“Tiền tài đều là vật ngoài thân, không có thì có thể kiếm, nhưng người đã mất thì vĩnh viễn không thể trở lại.”
Giống như mẹ anh, như ông ngoại anh…
Bọn họ đã vĩnh viễn rời xa anh, nếu như có thể cho Túc Khiêm lựa chọn, anh sẽ không chút do dự từ bỏ tất cả tài sản chỉ để đổi lấy sinh mạng của họ.
Nhưng, anh không thể.
Có lẽ điểm giống nhau nhất giữa họ là cả hai đều rất quý trọng người nhà nhỉ.
Nghe lời nói mang theo thương cảm của Túc Khiêm, Tô Dục Chu cũng không khỏi nhớ tới mọi người trong nhà mình…
Giờ cậu lại thành trẻ mồ côi rồi.
Nhưng cũng may cậu còn Túc tiên sinh, anh là người yêu của cậu, cũng là người nhà của cậu, bọn họ đã xây dựng một tổ ấm mới. Có Túc tiên sinh ở đây, cậu không còn cô độc.
Nghĩ tới đây, Tô Dục Chu hít vào một hơi thật dài, ổn định lại tâm tình, sau đó nói: “Vâng, em biết rồi.”
“Sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền, để anh có thể sống cuộc sống như trước, thậm chí còn tốt hơn trước.”
Tô Dục Chu rất hiếm khi hứa hẹn với người khác, cậu sợ mình không làm được. Nhưng nếu đã hứa, cậu sẽ dốc sức hoàn thành.
Túc Khiêm nghe chàng trai nói, nếu bảo không cảm động là giả, nhưng đúng là anh không thể để cậu vất vả như vậy được. Với khả năng của anh, anh không cho rằng mình là người cần bạn đời nuôi sống. Bọn họ đều là cá thể độc lập, chứ không phải là trách nhiệm hay người phụ thuộc của ai.
Chỉ là, Túc Khiêm cũng không nói gì.
Trong mắt anh, trước hết anh cần phải hòa nhập với thế giới lạ lẫm và đáng mong chờ này.
Cũng chỉ là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, làm lại từ đầu thôi. Không có sự nâng đỡ của nhà họ Túc, anh vẫn có thể dùng khả năng của mình tạo ra một khoảng trời.
Trong lòng Túc tiên sinh tràn đầy ý chí chiến đấu.
Thời gian tiếp đó, Tô Dục Chu ở bệnh viện tĩnh dưỡng một tuần. Trong lúc này, Túc Khiêm vẫn luôn chăm sóc cậu.
Mỗi ngày ăn cơm đúng giờ, dùng thuốc theo lời dặn của bác sĩ, sức khỏe cậu càng ngày càng tốt, cuối cùng cũng không còn ốm yếu như trước.
Anh Lâm cũng thành công rút lui, trở về bận rộn với công việc, thỉnh thoảng sẽ lại tới thăm cậu, tiện thể kể khổ.
Dù sao Tô Dục Chu cũng đã rời khỏi công ty này nhiều năm, sau khi chuyển kiếp cũng là lính mới vừa tốt nghiệp, nên cậu khó tránh khỏi mù mờ với một vài vấn đề hắn nói.
Giám đốc Túc thỉnh thoảng lại có thể tiếp chuyện đôi câu. Mà đề nghị của Túc tiên sinh thường đi thẳng vào trọng điểm, khiến anh Lâm chỉ tiếc họ gặp nhau quá muộn.
Một tới hai đi, hai người cũng trở nên thân quen.
Để giúp Túc Khiêm nhanh chóng hòa nhập với thế giới này, Tô Dục Chu nhờ anh Lâm mua giúp một cái sim điện thoại —
Điện thoại của Túc Khiêm có thẻ sim mới thì lại sử dụng được, vừa tiện.
Sau đó anh lên mạng tải các loại phần mềm ứng dụng, bắt đầu hành trình học tập của mình.
Khả năng làm quen của Túc tiên sinh rất mạnh, thậm chí thế giới không có pheromone ABO này còn khiến anh cảm thấy dễ thở hơn.
Túc Khiêm vốn có khứu giác nhạy bén, không thích có quá nhiều thứ mùi trộn lẫn với nhau. Thế giới này với anh mà nói chắc chắn là thoải mái dễ chịu hơn nhiều.
Chỉ là tư duy bị thói quen ảnh hưởng, lúc quan sát người khác, Túc Khiêm vẫn vô thức thông qua vóc dáng để phân biệt giới tính của họ, cho đến khi không ngửi được pheromone mới chợt nhớ ra —
Thế giới này chỉ có giới tính nam và nữ, chỉ cần dựa trên đặc điểm bên ngoài là có thể phân biệt. Mà dáng người của nam hay nữ cũng có nhiều kiểu hình, có người cao lớn, có người nhỏ gầy, cũng có người mảnh mai cũng có người cường tráng, mập mạp.
Không giống như thế giới của anh, to lớn là Alpha, nhỏ bé là Omega. Mà anh ở thế giới này, cũng không còn là một tên lập dị.
Thậm chí anh còn nhận được vô số thiện ý và ánh mắt tán thưởng. Chiều cao 1 mét 9 vượt trội hơn rất nhiều người, dù là nam hay nữ, mà bề ngoài của anh có vẻ cũng để lại ấn tượng tốt cho người ta.
Túc Khiêm cảm thấy đây là trải nghiệm rất kì diệu.
Mặc dù anh đã qua cái tuổi để ý ánh mắt của người khác, nhưng sống trong một môi trường thân thiện thế này, anh thật sự cảm thấy thư thái chưa từng có.
Túc Khiêm rất vui vì có thể tới một thế giới như vậy.
Túc Khiêm xách theo ấm nước trở lại phòng bệnh, đã thấy thanh niên ngồi trên giường đang ôm một hộp bánh quy.
“Bánh quy ở đâu ra vậy?” Anh hỏi.
“Y tá tặng đó. Chị ấy bảo đang giảm béo nên không thể ăn.” Tô Dục Chu cầm một miếng đưa cho anh: “Anh Túc, anh muốn ăn không?”
Túc Khiêm lắc đầu, đặt ấm nước lên tủ đầu giường, ngồi xuống cạnh cậu.
“Khi nào thì có thể ra viện?” Anh nhìn hộp bánh quy trong tay thanh niên, nhẹ nhàng hỏi.
Tô Dục Chu có ngoại hình đẹp, tính cách lại ôn hòa dễ bắt chuyện, nên nằm viện rất được nhiều người quý mến, thường xuyên có y tá tặng đồ ăn cho. Tuy biết Tô Dục Chu thích con trai, nhưng… Nghĩ đến bộ dáng Tô Dục Chu thấy anh mặc váy là hai mắt sáng lên, Túc Khiêm vẫn khó tránh khỏi có chút bận tâm.
“Bác sĩ nói ngày kia ạ.” Tô Dục Chu đậy nắp hộp bánh lại, lau miệng đáp.
“Em cũng muốn về, ở bệnh viện nhiều lúc bất tiện lắm.”
Nghe vậy, vẻ mặt Túc tiên sinh rõ ràng vui hẳn. Anh nhìn Tô Dục Chu, nhướng mày: “Ví dụ như?”
“Cái gì?”
“Ví dụ như bất tiện chỗ nào?”
Nhìn vẻ đứng đắn nghiêm túc của anh, tai Tô Dục Chu lại hơi đỏ lên: “Chỗ nào cũng bất tiện!”
Thấy người yêu xù lông, Túc Khiêm không trêu nữa, kéo tay cậu qua đặt lên môi hôn một cái.
“Mau khỏe lên đi, em phải mau chóng khỏe lại.” Anh nghiêm túc nói.
Tô Dục Chu nhìn anh, cười nói được.
–
Sau khi bác sĩ xác nhận không có vấn đề gì, Tô Dục Chu được phép ra viện, nhưng vẫn phải ở nhà tĩnh dưỡng.
Bên công ty, anh Lâm đã xin nghỉ hẳn ba tháng cho cậu nên giờ cậu vẫn còn nhiều thời gian.
“Đây là chỗ ở cũ của em.”
Tô Dục Chu ngồi trên xe lăn, được Túc Khiêm đẩy lên trước. Băng vải trên đầu cậu đã được tháo, tinh thần cũng dồi dào hơn hẳn.
Cậu nhìn căn hộ mình thuê, có chút bùi ngùi, vì trong kí ức của cậu, đây đã là chuyện hơn hai mươi năm trước. Còn nhớ được địa chỉ ở đâu khiến Tô Dục Chu không thể không bội phục trí nhớ của mình.
Túc Khiêm gật đầu, đẩy cậu vào khu chung cư.
Thật ra căn hộ mà Tô Dục Chu thuê ở kiếp này tốt hơn rất nhiều căn phòng cậu thuê hồi mới vào đại học S. Dù sao thì cậu cũng đã tốt nghiệp đại học, có công việc ổn định lương cao, thu nhập tốt như vậy, cậu sẽ không làm khổ bản thân.
Hai người nhanh chóng vào trong thang máy, tới tầng 16.
“Cạch —“
Túc Khiêm dùng chìa khoá mở cửa, cửa vừa hé ra một cái khe, trong phòng đã vang lên tiếng mèo kêu yếu ớt.
Anh không khỏi giật mình, trong thoáng chốc tưởng như thấy Bánh Bông Tuyết.
Sau khi Tô Dục Chu biến mất, Bánh Bông Tuyết cũng không thấy đâu, anh đi khắp vườn cũng không tìm được nó.
Nhưng Túc Khiêm nhanh chóng phát hiện mình nhìn nhầm.
Một chú mèo trắng có phần bụng màu quýt đi từ trong nhà ra.
Nó thong thả đi, chầm chậm bước ra khỏi căn phòng mờ tối, dò xét nhìn anh.
“Túi Sữa Vàng?” Lúc này Tô Dục Chu kêu lên.
Nghe được tiếng gọi quen thuộc của chủ nhân, Túi Sữa Vàng cuối cùng cũng thả lỏng cảnh giác. Nó chạy vèo tới, cọ qua cọ lại bên chân cậu. Mặc dù nó làm như không thấy Túc Khiêm, nhưng cũng không thể hiện địch ý.
Tô Dục Chu cúi xuống bế nó đặt lên đùi, vui vẻ xoa đầu nó.
Từ lúc cậu gặp tai nạn đến giờ, thế giới này mới trôi qua nửa tháng. Sau khi tỉnh lại, mặc dù trạng thái tinh thần không tốt, nhưng cậu vẫn nhờ anh Lâm định kì tới cho mèo ăn giúp mình.
Túi Sữa Vàng là chú mèo cậu nhặt được ở thùng rác dưới lầu, tự tay nuôi lớn, có thể nói nó là vướng bận duy nhất của cậu ở đây.
Túc Khiêm nhìn nụ cười của cậu, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng. Anh vươn tay, thử gãi cằm nó. Túi Sữa Vàng thoải mái rên rỉ, giương cằm lên cho anh gãi.
Tô Dục Chu cười: “Nó dính người lắm, trước kia em còn nghĩ sẽ có ngày nó chạy theo người ta cơ.”
“Méo —“
Túi Sữa Vàng kêu một tiếng, dường như đang phản đối.
“À đúng rồi, còn là một nhóc lắm lời nữa.”
Kí ức của quá khứ từng chút khôi phục lại, Tô Dục Chu xoa đầu nó, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
–
Túc Khiêm chính thức chuyển vào căn hộ của cậu.
Vấn đề hộ khẩu của Túc tiên sinh, nhờ sự cố gắng bôn ba của cậu và bạn, cũng thuận lợi giải quyết. Thế là Túc tiên sinh, không chỉ không một xu dính túi, không có bất cứ tài sản nào, còn trở thành một con cá chưa chín.
“Cáchưa chín?”
“Đúng rồi, cá chưa hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc.”
“…”
Cái này đương nhiên là Tô Dục Chu giỡn thôi, Túc tiên sinh cũng không để trong lòng, với khả năng và bộ não của mình, anh không lo không kiếm được tiền.
Trong một tháng ngắn ngủi sau đó, Tô Dục Chu cứ thế chứng kiến Túc Khiêm làm thế nào vận dụng một vạn tiền vốn cậu cho, từ cổ phiếu kiếm về mười mấy vạn.
Mỗi lần nhớ lại thao tác của anh, cậu vẫn không khỏi thán phục.
Túc tiên sinh cũng có chừng mực. Đại khái bị cách nói “cá chưa chín” kích thích, anh lên mạng đăng kí một khóa học, chuẩn bị tham gia thi bổ sung lại bằng cấp.
Ngày xưa, mặc dù Tô Dục Chu có kì nghỉ đông và nghỉ hè, nhưng Túc tiên sinh không có, dù có ngày nghỉ thì cũng bận chuyện công việc.
Hai người hoàn toàn đặt xuống mọi trách nhiệm như bây giờ là chuyện chưa từng xảy ra.
Cả hai như có được một kì nghỉ hoàn toàn thuộc về mình, thật sự là thế giới của hai người.
Tô Dục Chu an tâm tĩnh dưỡng, thỉnh thoảng cậu vẫn nhớ ba mẹ Tô, nhưng nghĩ hai người chắc hẳn vẫn đang sống hạnh phúc, cậu cũng không đến mức khổ sở như trước. Lại thêm có Túc tiên sinh làm bạn, cậu nhanh chóng vực dậy bản thân, một lần nữa làm thanh niên lạc quan sáng sủa như ánh mặt trời.
Sáng sớm, Tô Dục Chu được Túc Khiêm bế vào trong nhà tắm. Trước kia Túc tiên sinh đã bế cậu quen tay rồi, chứ đừng nói là giờ Tô Dục Chu vừa thấp vừa gầy.
Cậu đứng trước gương, vừa đánh răng vừa giơ tay đo chênh lệch chiều cao giữa hai người, sau đó có chút phiền muộn thở dài.
“Sao thế?” Túc Khiêm nhìn cậu.
“Em không cao được lên nữa.” Tô Dục Chu nhổ bọt kem, lầm bầm.
Túc Khiêm xoa đầu cậu: “Thế này cũng được mà.”
Tô Dục Chu không khỏi hừ một tiếng, ngửi mùi hạt dẻ nhàn nhạt tỏa ra từ người Túc Khiêm. Một tháng sau khi về nhà, cậu mới ý thức được một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
“Anh Túc, cơ thể anh vẫn là cơ thể trước kia đúng không?” Cậu hỏi.
“Ừ.”
“Vậy… Kì tình nhiệt của anh có đến không?”