Bị Nam Chính Điên Cuồng Cưỡng Ép Yêu

Chương 2



Ba ngày trước.

Trong một căn biệt thự sang trọng, Trịnh Thù Quan đứng bên ngoài phòng ngủ ở giữa tầng ba, nhướng mày hỏi: “Mày không vào à? Bên trong là ánh trăng sáng mà mày nhung nhớ hơn hai năm qua đấy.”

Người được Trịnh Thù Quan đặc biệt mời đến xem tên là Vu Lai Đàn, nghe vậy khuôn mặt tuấn tú hơi biến sắc, tim cũng đập loạn xạ, lắp bắp: “Trịnh, anh Trịnh, ý anh là sao ạ?” 

So với nổi giận đùng đùng, điều hiện lên trong đầu là kinh ngạc và sự khó hiểu mà cậu ta không tài nào giải thích được.

Nếu tai cậu ta không có vấn đề gì thì trong phòng chắc hẳn phải có chục người đàn ông trưởng thành với chiều cao, ngoại hình và hoàn cảnh gia đình khác nhau đang vui vẻ với một người đẹp trẻ tuổi.

S/e/x party hả, cậu ta chơi rồi.

Nhưng mấu chốt là mỹ nhân đang bị hơn chục cây dương v/ật dài xâm phạm, phát ra những tiếng kêu dâm đãng chẳng phải là người được Trịnh Thù Quan cẩn thận che chở suốt ba năm trời, là ánh trăng sáng mà cậu ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên vào hai năm trước, học sinh vừa giỏi vừa đẹp Đỗ Kinh Hồng sao?

Các đường nét trên khuôn mặt của người đang đứng dựa vào khung cửa đã phát triển hoàn toàn, gột bỏ vẻ trẻ trung non nớt của tuổi thiếu niên chuyển sang chín chắn sắc sảo.

Lúc này hắn không vội trả lời câu hỏi của Vu Lai Đàn, mà dùng bàn tay phải trắng nõn của mình khéo léo buộc chiếc khuy măng sét hình vương miện đắt tiền vào mép ống tay áo sơ mi rộng thùng thình.

Trịnh Thù Quan liếc nhẹ về hướng phòng ngủ, thấy cánh cửa phòng đang đóng chặt cũng không ngăn được những âm thanh dâm loạn phát ra, mỉm cười thong dong nói: “Mày biết tao là thương nhân chân chính mà, mày đã bao giờ nhìn thấy tao chịu làm ăn thua lỗ chưa? Hiện tại tao chỉ đang tiến hành thu hoạch như bình thường thôi.”

“Thu hoạch?” Vu Lai Đàn vô cùng kinh ngạc.

Tuy mối giao tình của bố mẹ hai người không mấy khăng khít, nhưng cậu ta và Trịnh Thù Quan cũng trải qua phần lớn thời thơ ấu cùng nhau. Cậu ta đã quá hiểu rõ bản chất của hắn, đủ biết rằng đứa bạn được người ngoài coi là “quý ông mặc vest”, thực chất là một tên “tư bản máu lạnh” và “thương nhân vô tình”, nhưng…

“Nếu bây giờ đang thu hoạch, thì tại sao trước đây anh đối xử tốt với Kinh Hồng quá vậy, còn kiên quyết không cho em chạm vào hắn là có ý gì?”

Trịnh Thù Quan đang trong giây phút tận hưởng thành quả, nên chẳng mấy bận tâm nếu khán giả có hành động ngu ngốc, bởi vì điều đó sẽ mang lại cho hắn cảm giác đắc ý hơn khi trả lời: “Tao tốt với hắn? Mày nói vụ gì? Việc tao công khai thừa nhận mình thích Đỗ Kinh Hồng, hay là kêu trợ lý cho đối phương mấy cái ưu đãi bé nhỏ không đáng kể, bỏ tiền tặng quà?”

Hắn quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa. Trên đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần tây màu xanh là một thân hình trẻ trung khỏe khoắn, nhưng trên xương quai xanh xinh đẹp thanh tú lại là vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm.

Trịnh Thù Quan từ từ giải thích cho vị khán giả duy nhất về hành vi của mình trong ba năm qua.

“Lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Kinh Hồng thì tao đã biết hắn là một tên ngốc xinh đẹp nhưng đầy dã tâm. Thực sự rất hợp làm con mồi của tao, hắn muốn trèo cao thì tao cũng sẵn lòng tốt bụng giúp đỡ.”

“Tao giả vờ bị thu hút bởi những chiêu trò của hắn, cố tình đẩy hắn lên tâm điểm chú ý để hắn thích thú và quen với việc được nhiều chàng trai theo đuổi.”

“Bởi vì con mồi này mà tao đã thăm dò tính tình của những người xung quanh, loại bỏ trước ba kẻ có nguy cơ cao rình rập xung quanh mình, rồi tận hưởng những màn đấu đá tranh giành tình cảm, cuối cùng đẩy con mồi đến nơi thích hợp với hắn, còn tao thì nhận được thù lao xứng đáng!

“Thù lao xứng đáng.” Vu Lai Đàn lặp lại bốn chữ cuối cùng, trong lòng lạnh buốt.

Kỹ năng diễn xuất của Trịnh Thù Quan đúng là không có chỗ nào chê, trước đây mọi người trong giới đều cho rằng hắn si mê một học sinh xinh đẹp trong trường, nhưng bây giờ sự thật mới được phơi bày. 

Đúng vậy, quả thật là như thế. 

Mỗi lần bọn họ tranh giành tình cảm đều là do Trịnh Thù Quan châm ngòi, nhưng càng về sau bản thân hắn càng chẳng dính dáng gì đến chuyện này, mà ngược lại mấy tên nam sinh tham gia vào đều phải gánh chịu tổn thất nặng nề, người thì bị đánh hội đồng người thì việc kinh doanh trong nhà bị thua lỗ.

Lần nào Trịnh Thù Quan cũng an toàn, còn giữ vững được hình tượng “chung tình” được mọi người hết lời khen ngợi. 

Nhưng bây giờ, mục tiêu đã đạt được và trò chơi cũng đến hồi kết thúc. Trịnh Thù Quan biến mỹ nhân ngu ngốc thành một món đồ chơi thượng đẳng để làm vui lòng những kẻ quyền thế, còn có thời gian cười nhạo cậu ta vì tôn sùng một tên trai bao suốt hai năm.

Hơi thở của Vu Lai Đàn dồn dập, nắm đấm siết chặt, một nỗi oán hận mãnh liệt từ trong lòng lan ra nhưng lại bởi vì địa vì cách biệt quá xa mà cũng chỉ biết ngậm ngùi cho qua.

Ngay lúc cậy ta không kìm được cơn bực tức, đang định tức giận rời đi thì Trịnh Thù Quan nghiêng đầu, đưa ngón tay thon dài lên môi rồi nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Nghe kìa, bên trong đang gọi tên của mày đó. Mặc dù bẩn thỉu nhưng đưa về nhà rửa sạch vẫn dùng được tiếp. Mày muốn mua lại với giá gốc không?”

Mua lại à?

Do dự một lát, Vu Lai Đàn lắc đầu với sắc mặt tái nhợt.

Chưa nói đến vấn đề “sạch sẽ” thì khi Trịnh Thù Quan “theo đuổi” Đỗ Kinh Hồng đã bỏ ra 20 triệu tiền thật, nếu quyết định mua lại bằng “giá gốc” chắc chắn sẽ khiến nhà cậu ta phá sản mất.

“Vậy thì hết cách.”

Lúc trước Trịnh Thù Quan không đến tìm Vu Lai Đàn ra giá, vì biết một kẻ khờ khạo dám thật lòng thích Đỗ Kinh Hồng như cậu ta chẳng thể nào có nổi số tiền đó đâu.

Nhưng hắn vẫn là một thương nhân đúng nghĩa, suy nghĩ vài giây rồi nói: “Xét đến việc hắn cũng từng làm ánh trăng sáng của mày mà, mày trả hai triệu tao sẽ cho mày thuê trong hai tháng?”

“Khiếp, em có bị điên đâu?” Vu Lai Đàn buộc miệng thốt lên.

Khi một người bị coi như một món hàng có thể dễ dàng trao đổi, hào quang “đáng giá ngàn vàng” vốn có của người đó trong mắt người khác cũng vỡ vụn, giá cả sẽ tự nhiên rớt xuống vực thẳm cuối cùng trở thành một thứ hàng hóa rẻ tiền.

Ánh trăng sáng nào có thể đo bằng tiền chứ?

Vu Lai Đàn cũng từng ăn chơi đàn đúm đủ kiểu, cậu ta nhanh chóng bắt đầu mặc cả: “Anh à, nể tình anh em của chúng ta nhiều năm, hơn nữa em còn coi anh như tình địch nhưng từ đầu đến giờ chưa bao giờ khiến anh khó chịu. Anh rộng lương cho em thuê với giá hai trăm tệ một tháng được không?”

Nghèo kiết xác.

Giá trên thị trường của một người đẹp đã là hai nghìn một lần, năm nghìn qua đêm, còn lại tính riêng.

Mấy năm trước Đỗ Kinh Hồng chưa được ăn sung mặc sướng như bây giờ nhưng vẫn có người sẵn sàng bỏ ra hai mươi nghìn để có được, chứ đừng nói đến hiện tại.

Trịnh Thù Quan cười lạnh: “Tao thà gọi thêm vài người nữa tới. Thôi, mày đi mượn tiền bạn bè đi. Mà nhớ nhanh nhanh đó, có một khách nước ngoài rất thích giọng nói của hắn, nói rõ là kêu tao chơi đã rồi hẵng bán đi.”

Vu Lai Đàn đành phải cảm thán: “Hôm qua ánh trăng trên trời, hôm nay đã thành miếng băng trên mặt đất.” Cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho bạn bè.

Đúng lúc này chắc thuốc đã hết tác dụng nên người bên trong mới tỉnh lại, kêu gào thảm thiết: “Trịnh Thù Quan! Đồ ác quỷ! Tại sao lại làm như vậy?”

Không thể không nói Đỗ Kinh Hồng tuy ngốc nghếch nhưng thực sự rất xinh đẹp, nhất là ở khoản giọng nói. Sau khi bị hơn chục chiếc dương v/ật với kích cỡ và kích cỡ khác nhau đâm vào cổ họng, tiếng kêu vẫn có chút khàn khàn gợi cảm dễ dàng khơi dậy sự thương tiếc của người nghe.

Vu Lai Đàn bị hút hồn ngay lập tức. Trong lúc nhất thời tinh tr/ùng vọt lên não, tinh thần chính nghĩa bùng nổ thúc đẩy cậu ta bước về phía trước lao vào phòng, nhưng vừa vào đã đứng đơ ngay tại chỗ. 

Phòng ngủ rõ ràng đã được sửa sang lại, nhưng không có đồ chơi hay bất cứ đồ đạc nội thất nào. Chỉ có duy nhất một tấm thảm nhung dày được phủ kín trên mặt đất, và những tấm kính ở khắp phía.

Ngoài ra còn có một chiếc máy ảnh khổng lồ ở góc phòng, đèn flash tự động sáng lên theo cài đặt. Bốn hoặc năm người đàn ông đeo mặt nạ động vật thô bạo nắm lấy tay chân của Đỗ Kinh Hồng, dang rộng mông của gã ra để lộ hậu huyệt sưng đỏ ướt sũng bọt trắng ra trước ống kính.

Bộ phận thay đổi giọng nói của chiếc mặt nạ bóp méo giọng nói ban đầu của người đàn ông, chỉ còn thể hiện được ý nghĩ của chủ nhân: “Mẹ kiếp, mấy con đ/iếm phản kháng đúng là thú vị hơn, mấy con đ/iếm dâm tao chơi chán rồi!”

“Dương v/ật nhỏ xíu chả còn bắn ra được gì. Chậc chậc, hôm nay tao tốt bụng bịt lại giùm mày.”

Dương v/ật đằng trước bị những ngón tay thô ráp véo mạnh, cơn đau nhói lan rộng khiến Đỗ Kinh Hồng nhảy dựng lên như con cá sắp chết, khiến hai người đàn ông đang kiềm lại tay chân của gã suýt chút nữa hụt tay. 

Hai người đàn ông này có lẽ cảm thấy mình không bắt được một con đ/iếm nên rất mất mặt, bọn họ nhìn nhau rồi nắm lấy núm v/ú nhỏ tội nghiệp của Đỗ Kinh Hồng véo theo chiều kim đồng hồ.

Đỗ Kinh Hồng thậm chí còn không buồn nhìn Vu Lai Đàn đã mở cửa bước vào. Gã ngẩng đầu lên phát ra tiếng khóc chói tai: “Đau, đừng, đừng nhéo, núm v/ú sẽ chảy máu!!”

Khung cảnh thật gợi tình và dâm đãng, thảm, camera, gương và chất đục màu trắng tượng trưng cho tinh d/ịch nam giới ở khắp mọi nơi.

Vu Lai Đàn trợn mắt há mồm, đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn chằm chằm suốt hai phút, tự lẩm bẩm: “Chết tiệt, giờ đã hiểu tại sao thằng Tây kia muốn nó bị hiếp, nhìn thôi cũng cứng.”

Trước đây những bữa tiệc tục tĩu nhất mà cậu ta từng tham gia cũng chỉ dừng lại ở việc 3P, thỉnh thoảng lại trao đổi qua lại chứ chưa bao giờ nhìn thấy kiểu mười mấy chọi một như thế này.

Cậu ta hưng phấn quay đầu nhìn về phía Trịnh Thù Quan, đưa ra đề nghị: “Được, dù tốn bao nhiêu tiền em cũng sẵn lòng trả. Chúng ta cùng nhau vào nhé? Để xem ai dai sức hơn.”

“Tao thích xem, nhưng mấy chuyện còn lại thì xin miễn.”

Trịnh Thù Quan nhướng mày cười khẽ, lịch sự khom lưng cúi chào sau đó nhanh chóng đi ra ngoài và khóa cửa lại, “Cảm ơn vì sự ủng hộ, chúc quý khách chơi vui vẻ.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.