Mạch Kính nhìn thấy Trịnh Thù Quan thực sự muốn cúi đầu hôn mình lập tức trợn tròn mắt, không giả vờ ngu ngơ được nữa mà vội vàng nói.
“Khoan từ từ, Trịnh Thù Quan, Trịnh Thù Quan, anh đối xử với Đỗ Kinh Hồng như thế chắc đã biết được thông tin từ hắn rồi phải không? Việc hắn lừa gạt người khác là lỗi của hắn, nhưng ít nhất có một chuyện hắn nói đúng. Anh không cần phải chú ý đến tôi. Tôi rất bình thường, mọi người chắc chắn sẽ cười nhạo khi biết một người kiêu kỳ như anh thích tôi. Để tôi đi được không?”
Ngụ ý chỉ có một.
Xin anh đừng có làm theo cốt truyện máu chó, đàn ông tốt bên ngoài có một mớ, đừng có tới đây chơi trò yêu hận tình thù với một nhân vật nhỏ bé như tôi.
Thực ra cậu nói rất có lý. Nếu hôm nay có người khác ở đây, một người có đầu óc bình thường có lẽ đã bị lừa Mạch Kính lừa rồi.
Nhưng đáng tiếc, người trước mặt cậu lại là… Trịnh Thù Quan nổi danh.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu bình tĩnh nhìn cậu, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng khiến người ta càng thêm khó đoán: “Ồ? Vậy ra từ lâu em đã biết kế hoạch của Đỗ Kinh Hồng rồi phải không?”
Nhân vật công chính trong truyện “Trò chơi của tên côn đồ khoác vest” có xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, nhưng tính tình hắn xảo quyệt hèn hạ, cố chấp và ích kỷ, một kẻ tàn ác, một tên ác ma ở địa ngục lẻn vào trần gian.
Thử hỏi đối phương quan tâm đến điều gì?
Cảm thấy bị sỉ nhục vì nhận ra rằng mình đã bị lừa?
Hay lo lắng sau này mình sẽ bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bất khả kháng, làm những việc đi ngược lại ý định thực sự của mình?
Có lẽ là vế sau.
Suy cho cùng không ai muốn bị thao túng, cho dù đối phương là người được vận mệnh sắp đặt.
Mạch Kính mừng rỡ, cố gắng suy nghĩ vấn đề từ góc độ của đối phương, hàng lông mi sau cặp kính gọng đen run rẩy dữ dội. Cậu nhanh chóng nhận sai đồng thời nói sang chủ đề khác: “Xin lỗi, tại vì tôi không hay thấy anh ở trường. Vả lại… mọi người toàn nói tôi chỉ biết cắm đầu vào học… À, nhưng anh đừng có lo, sau khi tôi lấy được bằng tốt nghiệp sẽ ra nước ngoài dạy học, tôi sẽ không bao giờ quay lại đâu.”
Tuy nghe được lời đảm bảo của Mạch Kính nhưng Trịnh Thù Quan cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ im lặng nhìn cậu chằm chằm và hỏi: “Bây giờ em chưa muốn đeo bám lợi dụng tôi, nhưng tương lai thì sao? Người khác muốn lợi dụng điều này thì sao?”
Hóa ra đang lo lắng về điều này.
Mạch Kính đã hình dung sẵn trong đầu, vô thức thả lỏng đôi vai căng thẳng rồi khéo léo nói ra kế hoạch đã định trước: “Tôi phát hiện một số nước cũng nói ngôn ngữ của nước mình. Sau khi rời khỏi, tôi sẽ lập tức xé hộ chiếu, đập nát điện thoại. Nếu anh vẫn chưa hài lòng, tôi sẽ lấy vợ sinh con ở nước khác và không bao giờ liên lạc với bất kỳ ai trong nước.”
Trịnh Thù Quan nghe xong một hồi tự dưng nhếch môi mỉm cười, thậm chí còn kề trán vào huyệt Thái Dương của đối phương, cười đến nỗi lồng ngực đều rung lên.
Dễ thương quá, cún con.
Mạch Kính không biết tại sao, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy chờ mong.
Trịnh Thù Quan cười đủ rồi, vỗ nhẹ vào má Mạch Kính. Yết hầu của hắn chuyển động lên xuống ở nơi mà cậu không nhìn thấy, nói: “Hahaha, em không phải học sinh đứng nhất sao? Sao ngốc thế?”
“Không phải tôi đã nói với em từ đầu rồi sao? Cún con là cún con, không có chủ nhân sao mà có cún con được.”
“Quyết định rồi, nếu đây là khảo nghiệm do định mệnh sắp đặt thì tôi sẽ chấp nhận khảo nghiệm.”
Có một sự im lặng đến ngột ngạt.
Những ngón tay không dám trực tiếp chạm vào làn da của đối phương tiếp xúc với khí lạnh, các đốt ngón tay siết chặt đến mức sắc mặt Mạch Kính trắng bệch, liên tục nói: “Không, không, không, không, không, đừng làm vậy, đừng có chấp gì hết, làm ơn, tôi cầu xin anh đừng làm vậy.”
Dưới ánh nắng ấm áp một làn hơi nóng thiêu đốt ập đến, trong cơn gió nhẹ nhưng ẩm ướt và sảng khoái lạ thường. Chiếc ba lô mà Mạch Kính đang đeo đã bị quăng xuống, chiếc mắt kính cậu mang quanh năm suốt tháng cũng bị tháo ra, hàng mi run rẩy lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với không khí.
Phanh.
Trịnh Thù Quan dùng chân đạp nát gọng kính. Đối diện với đôi mắt ngây thơ đang chống cự pha lẫn kinh hãi của cún con, hắn vẫn tàn nhẫn mỉm cười rồi làm bộ làm tịch hỏi: “Xem ra tôi cũng chưa đến quá muộn, tôi còn mang quà tới nên bây giờ chắc vẫn được phép ngồi vào bàn ăn chứ?”
“Đương nhiên là không, ưm ưm…”
Thân hình cao lớn của người đàn ông trẻ tuổi nóng rực, toả ra mùi hương sang trọng và lôi cuốn của loại nước hoa nam đẳng cấp, trực tiếp ấn Mạch Kính nhỏ gầy vào bức tường cứng.
Người đàn ông khoẻ mạnh dễ dàng kiềm chế một đứa học sinh yếu đuối như Mạch Kính.
Mạch Kính cảm giác thân thể và tay bị giữ chặt, không khí trong lồng ngực bị ác ý ép ra, đôi môi bị ngón tay thon dài ấn xuống. Sau đó, cậu trơ mắt đứng nhìn đối phương cúi đầu đút chiếc lưỡi của mình vào trong khoang miệng non nớt của cậu.
Trịnh Thù Quan dùng thêm lực bóp chặt một bên cổ và cằm của Mạch Kính, để lại những vết đỏ ửng trên làn da mỏng manh.
Đôi mắt hắn nhắm nghiền, khuôn mặt hơi nghiêng sang một bên, đến nỗi chỉ có chóp mũi cao chạm vào đôi má mềm mại của cún con.
Trên thông tin cho thấy Mạch Kính chỉ lo học nên chưa bao giờ đi chơi với bạn bè, trường học tổ chức các buổi giao lưu cũng chẳng thấy cậu đi, nên rất có thể mối tình đầu và nụ hôn đầu của cậu vẫn còn.
Trịnh Thù Quan thầm nghĩ, quả thực là như vậy.
Dù đây cũng là lần đầu tiên hắn hôn nên kỹ năng hôn cũng chẳng tới đâu, nhưng ít nhất hắn sẽ không ngốc giống như cún con, mới bị người đút lưỡi vào trong miệng đã rưng rưng nước mắt, còn sợ đến mức phải không dám thở tiếp.
Nước bọt và nước mắt hòa vào nhau, đôi môi trắng hồng bị mút đến đỏ tươi.
Mạch Kính cảm giác không khí xung quanh càng ngày càng loãng, cậu khó thở, tầm mắt mơ hồ như đang bị choáng váng.
Người còn lại cũng không quá dễ chịu, ban đầu nụ hôn khiến hắn thích thú, nhưng lâu dần nụ hôn khiến hắn mụ mị, khiến mọi dục vọng xấu xa và dục vọng chiếm hữu chôn sâu trong lòng đều bộc phát.
Thế giới đặt vào lòng hắn một con thú đói khát hung dữ, để rồi khi hắn đã quá quen với đói khát thì đột nhiên đưa lên miệng hắn món ngon đáng lẽ phải xuất hiện từ ba bốn năm trước.
Trịnh Thù Quan hoàn toàn không thể giữ được lý trí.
Hắn cọ xát thật mạnh vào môi lưỡi của người trong ngực, dùng sức cướp đoạt mật ngọt tiết ra từ miệng đối phương mà chẳng màng đến suy nghĩ của cậu, chỉ lo ra sức ăn hiếp con cún nhỏ ngây thơ bị hắn bắt được còn muốn chạy trốn. Đến khi hai mắt của chính hắn cũng trở nên đỏ ngầu, trở nên tham lam không biết thỏa mãn.
Hắn có suy nghĩ ác độc thế này.
Nếu cậu đã dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt hắn như trong “cốt truyện gốc”, đến gần hắn rồi hấp dẫn hắn. Nhưng lại không làm tốt trách nhiệm của mình, khiến hắn phải bất mãn ra ngoài kiếm ăn, chưa kể cậu còn tự ý tránh mặt hắn đi lưu lạc bên ngoài tận ba năm…
Cún con bị nhốt vào trong lồng phải trả hết cả vốn lẫn lãi!
Trả hết từng khoản nợ.
Đầu tiên là trả khoản nợ này.
Chiếc lưỡi lớn lấp đầy toàn bộ miệng đột nhiên rút lại, Mạch Kính vô thức nghiêng đầu ho một tiếng.
Trịnh Thù Quan điều chỉnh lại hơi thở của mình, đôi mắt sâu thẳm, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Biết liếm không?”
“…”
Mạch Kính rất muốn giả ngu nhưng cái bụng mềm mại đang bị một thứ gì đó vừa cứng vừa nóng đâm vào khiến cậu khó có thể bỏ qua sự tồn tại của nó.
Người đàn ông duỗi ngón tay ra lau đi những giọt nước mắt trong suốt không ngừng lăn dài trên mặt cậu, lại hỏi: “Biết hay không? Nói đi.”
Mạch Kính tiếp tục im lặng.
Nhưng ánh mắt của cậu lại né tránh, trong đầu đang điên cuồng suy nghĩ biện pháp đối phó.
Trịnh Thù Quan kiên nhẫn chờ đợi trong vài giây, trong lúc đó hắn dùng ngón tay vuốt ve hàng lông mi đang run rẩy của Mạch Kính, vuốt vài lần đã rút tay về nhưng phát hiện nước mắt đã làm ướt đầu ngón tay của mình.
Sau đó hắn nhìn cún con đang cúi đầu không nói gì. Những thay cảm xúc trong mắt cậu bị nước làm mờ đi, khiến hắn khó có thể nhìn rõ.
Hắn quyết không chờ đợi nữa, thở dài: “Thật đáng tiếc, chắc tôi phải nghĩ ra những cách khác thôi.”
Giây tiếp theo thế giới quay cuồng, Mạch Kính bị hắn khiêng lên trên vai.
Người đàn ông ăn mặc bảnh bao làm đủ các bước trước bữa ăn, lúc này hắn giải thích trước: “Tôi đã chuẩn bị sẵn đồ bôi trơn và bao cao su, nhưng vì đây là lần đầu tiên tôi thực chiến nên cún con sẽ phải giúp tôi nhiều hơn.”
Không có đảm bảo về thời gian, tốc độ hay sự dễ chịu, chỉ có một điều được hứa hẹn.
Chắc chắn sẽ khiến cún con không bao giờ quên.