Sau khi xong việc Trịnh Thù Quan gửi tin nhắn cho tài xế, đối phương hiểu ý lập tức lái một chiếc xe sang trọng khác đến đậu gần đó. Về những dấu vết trên chiếc xe cũ sẽ được câu lạc bộ bảo mật, sau đó nhân viên vệ sinh sẽ tiến hành dọn dẹp.
Lúc hoàng hôn, sương mù trắng bao trùm khắp nơi.
Từ ngày bưng đồ ăn lên phòng ngủ chính, hầu hết nhân viên phục vụ một khách hàng duy nhất là Trịnh Thù Quan đều biết hắn đang giấu người tình của mình trong phòng.
Không chỉ có mỗi bọn họ tò mò, mà mặt trời đỏ rực trên bầu trời cũng tò mò, phái đến tia sáng cuối cùng còn sót lại hơi ấm, lặng lẽ len lỏi qua rèm cửa dày để nhìn lén.
Chỉ thấy quả thực có một người đang nằm nghiêng trên giường.
Chưa kịp nhìn kỹ diện mạo của người này, cái đập vào mắt trước tiên là những vết đỏ tím lúc đậm lúc nhạt trải dài từ vành tai đến gáy của đối phương.
Nhưng dù nhìn thế nào đi nữa, cũng biết đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.
Ngay cả khi chìm vào giấc ngủ được bao bọc trong lớp vải mềm mại, Mạch Kính vẫn cảm thấy khó chịu. Trên khuôn mặt kiệt sức đến cùng cực, hai con ngươi dưới mí mắt sưng húp ướt át đang run rẩy bất an.
Tất nhiên là cậu không thấy dễ chịu.
Dù là ai bị coi như miếng mỡ thơm ngon, bị dã thú bắt về hang ổ tối tăm gặm cắn nhai đi nhai cũng sẽ không thể cảm thấy dễ chịu.
Vì cảm thấy khó chịu nên cơ thể cứ vô thức làm rất nhiều cử động nhỏ.
Đầu tiên cậu khẽ cử động, cảm nhận được cảm giác khó chịu như có vật thể lạ chạm vào cổ tay dưới chăn, nên cậu vô thức vươn tay ra khỏi chăn. Năm ngón tay thon dài từ từ siết chặt, tạo thành những nếp nhăn trên ga trải giường.
Sau khi phát hiện làm vậy cũng không thể xua tan cảm giác kỳ quái, cậu tủi thân cau mày mếu máo, phát ra một tiếng hừ nhẹ phản đối trong không khí. Nhưng âm thanh cậu phát ra không chỉ khàn khàn mà còn yếu ớt lạ thường, không to hơn tiếng thở là bao.
Lan ra xung quanh rồi biến mất ngay.
Một lúc sau, tay chân bị sức nặng của cơ thể đè lên bắt đầu kêu cứu. Mạch Kính không còn cách nào khác, đành phải di chuyển cơ thể một cách chậm rãi và khó khăn.
Lần này lại phải chịu khổ.
Từ đỉnh đầu đến cổ, từ vai đến eo, từ hông đến ngón chân đều đồng loạt phát ra tiếng thét chói tai vì đau đớn. Mạch Kính đau đến nỗi không thể ôm lấy đầu gối theo bản năng, để khiến mình có cảm giác an toàn hơn. Thậm chí cậu càng cố gắng giãy giụa chỉ càng khiến phần lớn cơ thể rời khỏi chiếc chăn mềm mại, phơi bày hoàn toàn cơ thể thảm thương của mình.
Trên xương quai xanh, thắt lưng và đùi trong chi chít những vết véo, vết cắn, dấu tay và lòng bàn tay. Chưa kể hai cánh tay nhỏ nhắn trắng ngần ấy cũng đã phải trải qua những điều vô cùng khủng khiếp.
Những dấu vết mờ ám đỏ chói bắt đầu từ cổ tay trải dài đến tận vai, gương nanh múa vuốt không hề che giấu.
Đó không phải những dấu vết vô tình để lại trong lúc ân ái, mà là sau khi xong việc có người cố tình để lại dấu vết trên cánh tay rồi tuỳ hứng tạo thêm những dấu vết mới, cũng đủ cho thấy Trịnh Thù Quan là người ngang ngược và vênh vang tự đắc cỡ nào.
Làm vậy chẳng khác nào đang nói thẳng ý đồ đáng sợ của hắn chính là giam cầm Mạch Kính ở đây một thời gian dài.
Mục đích đã rõ như ban ngày!
Nói không chừng lúc đối phương liên tục liếm mút cơ thể cậu, đôi mắt sâu thẳm quyến rũ đã thản nhiên lộ ra vẻ mong đợi, tò mò Mạch Kính sẽ phản ứng thế nào khi thấy những dấu vết này.
Đáng tiếc Mạch Kính đã kiệt sức và đau đớn tột độ, buộc phải chìm vào giấc ngủ dài để chữa lành vết thương tinh thần lẫn thể xác.
Cho đến khi Trịnh Thù Quan đứng trước phòng ngủ lần thứ ba, con vật nhỏ tội nghiệp vẫn vô thức vùng vẫy với chiếc chăn mỏng mềm mại.
Khi chủ nhân trở về lãnh thổ của mình, đương nhiên hắn sẽ lập tức kiểm tra bảo vật được cất giấu ở đây.
Lúc mở cửa ra nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang nằm co ro, tâm trạng của Trịnh Thù Quan trở nên tốt hơn nhiều.
Mái tóc đen nhánh mềm mại ngoan ngoãn ôm sát da đầu, đôi bàn tay to đáng giận của Trịnh Thù Quan theo bản năng dán chặt vào mái tóc không chừa một kẽ hở nào.
Nhiệt độ lạ lẫm từ người đàn ông trưởng thành ngay lập tức truyền vào đỉnh đầu mát lạnh, cậu cau mày phát ra vài tiếng thở hổn hển vô nghĩa.
Ngoài điều đó ra cậu không thể làm gì khác.
Trịnh Thù Quan cảm nhận được sợi tóc mềm mại dưới tay mình, khẽ cười nhẹ ghé sát vào tai cậu giả vờ thở dài: “Thành thế này rồi à, đáng thương quá.”
Một giây tiếp theo, hắn vô thức nhếch đôi đôi môi mỏng của mình lên thành một đường cong, đưa đến gần khóe miệng hơi hé mở của đối phương, giọng điệu ngả ngớn: “Lại đây, để tôi hôn em nhé.”
Làm thế nào một con mồi thoi thóp sắp chết có thể thoát khỏi đòn tấn công bất ngờ?
Trịnh Thù Quan nhất quyết muốn đòi lại hết món nợ mà Mạch Kính còn thiếu, chứ chẳng thèm quan tâm đến việc cậu có chịu nổi hay không, tiếp tục lè lưỡi đút vào khoang miệng quấn quýt chiếm hữu cậu.
Kiểu hôn môi mạnh bạo này của hắn, dù là trước kia hay hiện tại Mạch Kính cũng không thể chịu nổi.
Chẳng mấy chốc cơ thể cậu lại vùng vẫy theo bản năng, chống trả quyết liệt gần như bằng toàn bộ sức lực còn lại. Do thân hình mảnh khảnh, nước da trắng ngần, thân hình gầy yếu và vô số những vết bầm tím trên da nên sức lực của cậu vẫn rất nhỏ, cực kỳ giống một con bướm xinh đẹp đang hoảng loạn bay dưới lớp kính vì không tìm được lối thoát.
Điều quá đáng hơn là trước khi Trịnh Thù Quan kịp đè cậu lại, Mạch Kính đã tự bỏ cuộc trước.
Cảm giác hoang mang bất lực trước tình cảnh hiện tại lập tức ập đến với Mạch Kính, bắt đầu từ những thay đổi rất nhỏ trên khuôn mặt rồi chảy dọc theo xương quai xanh xuống ngực. Vòng eo thon thả mất đi điểm tựa gục xuống phía sau, khiến toàn bộ cơ thể trở nên yếu ớt và mềm mại hơn bao giờ hết.
Trịnh Thù Quan hết cách rồi, hắn thích kiểu này muốn chết.
Hắn không thể không buông đôi môi của đối phương ra, hai tay vẫn khư khư ôm lấy Mạch Kính còn đang hôn mê, phát ra âm thanh thực sự hoang mang xen lẫn sung sướng: “Dễ thương quá, sao em có thể dễ thương đến vậy hả cún con?”
Mạch Kính không trả lời được câu hỏi của hắn, cánh môi bị hành hạ chỉ biết mình đã thành công thoát khỏi kiếp nạn, nhẹ nhàng thở ra một hơi thở nóng ướt.
Khuôn mặt của Trịnh Thù Quan thò lại gần đối diện với gương mặt của cậu, nhẹ nhàng cọ xát, cụp mắt xuống không gì nói nữa.
Một lúc lâu sau, cuộc gọi của Thu Thanh chợt cắt ngang.
“Sếp Trịnh, ngài Thẩm đã gửi cho chúng tôi báo cáo khảo sát thực tế về vịnh Lệ Chi. Tôi và cộng sự đã xem qua, trong đó có một số vấn đề cần anh dành chút thời gian đến kiểm tra. Về báo cáo kết quả sơ bộ, tôi đã gửi tới email cá nhân của anh, anh mở ra xem ạ.”
“Đã biết.”
Trịnh Thù Quan cúp điện thoại, cuối cùng cũng chịu bỏ người xuống.
“Ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi, tôi ra ngoài khám phá bí mật nhỏ của em đây.”
Hắn mỉm cười, khi quay người cúi đầu chỉnh lại quần áo, hơi ấm trong đôi mắt xanh dần dần biến mất, khuôn mặt cũng trở nên lạnh lùng khiến tất cả vẻ ngả ngớn đều hoá thành hư không, toàn thân toát lên vẻ hung hãn của một kẻ săn mồi đỉnh cấp trước khi đi săn
Lúc này chiều hôm buông xuống, ánh chiều tà dần tàn.
Cánh cửa đóng lại, chủ nhân rời đi, đôi môi đỏ bừng của người đang nằm nghiêng hơi hé mở khiến chiếc răng hổ nhỏ thoáng ẩn hiện, có người đang cố gắng giãy giụa vì bí mật nhỏ mà mình từng dày công che giấu dần dần lộ ra:
Ngôi nhà mà Mạch Kính tốn rất nhiều công sức thuyết phục ba mẹ bán nằm ở vịnh Lệ Chi.