Chiếc quạt rơi xuống đất, Giang Nghiệt bất ngờ, tay hắn lơ lửng giữa không trung một lúc lâu cuối cùng mới đặt lên tóc ta.
“Sao vậy?”
“Ta nhớ huynh.” Ta siết chặt cánh tay, như một đứa trẻ không ngừng trút ra những chiếc kẹo yêu thích, giọng nói đầy nức nở, “Ta nhớ huynh lắm.”
Hứa Ninh Chu, ta nhớ huynh lắm.
Ta biết mà.
Ta biết Giang Nghiệt không phải là Hứa Ninh Chu. Họ hoàn toàn khác nhau.
Ta đã sớm chấp nhận sự thật này, nhưng ta vẫn dựa vào vai Giang Nghiệt, khóc nức nở đến mất kiểm soát. Những lo lắng, bất an trong thời gian qua, khi gặp lại hắn, ngửi thấy mùi hương trên người hắn, tất cả như mực đen bị đổ tràn, lan ra khắp nơi.
Giang Nghiệt kiên nhẫn vuốt ve đuôi tóc ta: “Nàng đang làm nũng sao?”
Ta vùi mặt vào cổ hắn, không đáp lại.
Hắn trước đây thường xịt rượu lên cổ áo và tay áo, giả vờ mình say khướt, chìm đắm trong sắc đẹp, nhưng gần đây, khi ở trước mặt ta, hắn thậm chí còn lười không thèm diễn nữa.
Ta ghét hắn như vậy.
Ta thà rằng Giang Nghiệt thật sự giống như lời đồn đại bên ngoài, lăng nhăng, phóng đãng, không học vấn, hoặc giống như hôm ở Kính Hồ, tàn bạo, âm hiểm, m.á.u lạnh vô tình.
Dù sao đi nữa, đừng có dịu dàng như thế này.
Đừng giống Hứa Ninh Chu đến vậy.
Ta ngẩng đầu lên, cắn mạnh vào vai Giang Nghiệt.
Hắn “xì” một tiếng, sau đó khẽ cười.
“Mấy ngày không đến thăm nàng, giận rồi sao?”
Ta buông môi ra, từng chữ một sửa lại: “Không phải mấy ngày, mà là mười ba ngày.”
“Đó có là phải lý do để nàng tự chăm sóc mình đến phát bệnh không?”
“Nếu đúng thì sao.”
“Càng ngày càng không biết lễ phép.” Hắn giả vờ mắng ta, “Lẽ ra không nên để ý đến nàng, cứ để nàng sốt mà c.h.ế.t đi cho rồi.”
Nước mắt ta lập tức tuôn rơi như suối, hệt như muốn xây thêm một con sông bảo vệ cho Phượng Thành.
Thần sắc Giang Nghiệt hiếm khi lộ vẻ d.a.o động, thậm chí có chút luống cuống. Khi ta khóc như mưa, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, đưa tay lau nước mắt cho ta, nhưng ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
“Khóc gì chứ…” Hắn nhíu mày, giọng như nghẹn lại, không nói rõ được, “Đừng khóc mà.”
Ta giận dỗi đẩy tay hắn ra.
Ngón tay Giang Nghiệt co lại, bỗng nhiên nghiêm giọng gọi: “A Nguyễn!”
Ta, hai mắt đẫm lệ, cuối cùng cũng lấy lại lý trí, cúi đầu nhận lỗi.
“Xin lỗi, Thế tử.”
Lông mày Giang Nghiệt dần dãn ra, cúi mắt nhìn ta một lúc, rồi nói: “Vừa rồi ta nghe trong mơ nàng gọi tên người khác.”
Tim ta chợt giật thót, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản: “Thật sao? Có lẽ ta nói mê thôi.”
Hắn đưa tay véo má ta.
Ta đau đến mức nước mắt lưng tròng, cố tỏ ra ngoan ngoãn: “Đau… Nghiệt ca ca…”
“Dù là nói mê cũng không nên gọi, hiểu chưa?”
Ta gật đầu.
Người hầu dâng lên bát thuốc, kính cẩn lui ra. Giang Nghiệt buông tay, khuấy nhẹ chén thuốc rồi đưa thìa đến miệng ta.
“Bệnh thành ra thế này, nếu hôm qua ta không đến chăm sóc nàng, e rằng hôm nay đã phải đốt tiền vàng mã cho nàng rồi.”
Ta vô thức lùi lại, nhưng dưới ánh mắt uy h.i.ế.p của Giang Nghiệt đành ngoan ngoãn nuốt xuống. Hắn cho ta uống thuốc rất cẩn thận, còn ta thì lòng dạ rối bời, cuối cùng nghĩ ngợi một lúc lâu, mới nhấn mạnh một câu.
“Điện hạ, ngài đừng dùng tiền âm phủ.”
Giang Nghiệt liếc ta một cái: “Cái gì?”
“Chúng ta, các cô nương ở Phường Vô Ưu đều có giá rõ ràng, dù ta có chết, ngài cũng phải đốt tiền thật cho ta, không được dùng tiền âm phủ.”
Hắn khẽ nhếch khóe miệng, không rõ là tức giận hay buồn cười, sau đó đặt bát thuốc sang một bên, khoanh tay nhìn ta.
“Nguyễn Lưu Hương, nàng đúng là như một con tỳ hưu.”
“Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà mắc bẫy. Kiếm tiền, đâu có gì xấu.”
“Vậy cái giá rõ ràng của nàng là thế nào.” Giang Nghiệt ung dung hỏi, “Hôn một cái thì tốn bao nhiêu bạc?”
Ta không ngờ hắn lại hỏi như vậy, ta lưỡng lự một hồi rồi nói với vẻ ngập ngừng: “Mười lượng… à không, hai mươi lượng?”
Hắn đột ngột hỏi: “Vậy nếu ta muốn nàng thêu cho ta một cái túi thơm, thì cần bao nhiêu bạc?”
Ta không hiểu ý hắn, thành thật khuyên nhủ: “Ta thêu không đẹp. Nếu Điện hạ muốn túi thơm, chi bằng tìm Tiểu Ngọc, tay nghề thêu của nàng ấy là tốt nhất trong phường.”
“Nhưng ta chỉ muốn chính tay nàng làm.”
Ta ngạc nhiên: “Gì cơ?”
“Không có gì.” Hắn khẽ cười, ra hiệu cho ta lại gần, “Lại đây.”
Ta rụt rè dịch lại gần.
Giang Nghiệt khẽ cười, những ngón tay của hắn quen thuộc luồn vào giữa những ngón tay ta, đan chặt lấy nhau.
Khi ta còn chưa kịp phản ứng, môi hắn đã nhẹ nhàng áp lên, mang theo hương vị thanh mát.
Thanh kiếm mềm đỏ rực rơi xuống đáy nước, sôi lên mà không hề phát ra tiếng động.
Nụ hôn lần này khác hẳn với bất kỳ nụ hôn nào trước đây, hắn hôn rất đắm say, không phải là sự hờ hững thoáng qua, mà là sự xâm nhập sâu sắc, khí chất lạnh lùng, sắc bén thường ngày của hắn như mây khói tan biến, để lộ ra sự dịu dàng.