Vào ngày Bạch Lộ*, Phượng Thành đón một cơn mưa. Mãi đến khi đêm xuống, xe ngựa của Hứa Ninh Chu mới đến cổng thành.
(*)Ngày Bạch Lộ (白露) là một trong 24 tiết khí trong lịch Trung Quốc, có nghĩa là “Sương Trắng”. Đây là thời điểm bắt đầu vào khoảng ngày 7 hoặc 8 tháng 9 (theo lịch Dương), khi thời tiết bắt đầu chuyển từ mùa hè sang mùa thu. Vào thời gian này, nhiệt độ ban đêm giảm xuống đáng kể, dẫn đến hiện tượng sương mù xuất hiện vào sáng sớm, và sương này thường có màu trắng, do đó gọi là Bạch Lộ.
Lúc đó, Giang Nghiệt đang cùng ta chơi cờ ngũ tử trong phòng. Nghe xong lời bẩm báo của người hầu, hắn lặng lẽ nở một nụ cười.
Con chim bách thanh nuôi bên cửa sổ nhảy nhót không ngừng, Giang Nghiệt ném quân cờ trở lại giỏ trúc, rồi nhúng tay vào chậu nước người hầu vừa mang lên, chậm rãi vẩy nước cho khô.
“Thật là một con chim sa vào lưới.”
Trong phòng hương trầm kỳ nam lan tỏa, Giang Nghiệt dang tay, để nàng hầu phía sau khoác áo choàng lên người. Ta bước tới trước mặt hắn, chỉnh lại cổ áo cho ngay ngắn.
Hắn khẽ cúi đầu, môi chạm nhẹ vào khớp ngón tay ta.
“Tân khoa Trạng nguyên, A Nguyễn có tò mò không?”
“Nghiệt ca ca muốn ta tò mò thì ta sẽ tò mò; không muốn ta tò mò thì A Nguyễn sẽ không tò mò.” Ta đáp lại với giọng điệu lười biếng, “Lúc nào cũng thử ta như vậy, thật chẳng thú vị chút nào.”
Giang Nghiệt mỉm cười, nắm tay ta và hôn nhẹ: “Ta không hỏi nữa vậy.”
Một tên vệ binh vội vã chạy vào, quỳ rạp xuống đất.
“Điện hạ, không cản được.”
“Ồ?” Giang Nghiệt vẫn thản nhiên chỉnh lại tay áo, “Một thư sinh mà cũng không cản được, lính canh cổng thành làm cái gì vậy.”
“Bẩm Điện hạ… Trạng nguyên không ra mặt, chỉ bảo quan Phong Hiến Lục Địch Phi c.h.é.m đứt tay một người. Quân lính sợ xảy ra xung đột nên…”
“Vô dụng!”
Ta giật mình run lên.
Giang Nghiệt nổi giận đùng đùng.
“Người của ta, ta tự quản! Hứa Ninh Chu thật sự đã chán sống rồi!”
Khi đoàn người của Hứa Ninh Chu tiến vào phường, Giang Nghiệt ngồi trên vị trí cao nhất, hai hàng lính mặc giáp sắt đứng ngay ngắn hai bên, tương phản một cách khôi hài với tấm màn đỏ rực xung quanh.
Trên đài chính, tiếng đàn sáo vang lên xa hoa, những vũ cơ y phục lộng lẫy không ngừng nhảy múa. Ta tựa vào lòng Giang Nghiệt, chỉ thấy ngoài cửa có một người mặc trường sam màu xanh lam trầm ổn, ung dung bước vào.
Bên cạnh hắn là một thanh niên mặc võ phục, vẻ mặt căng thẳng, chắc hẳn đó chính là quan Phong Hiến – Lục Địch Phi mà họ vừa nhắc đến.
Ta không kiềm được mà cử động trong lòng Giang Nghiệt, hắn cười khẽ, siết chặt ta lại.
“Tân khoa Trạng nguyên và Lục đại nhân đường xa vất vả, bổn hầu không kịp ra đón, thật đáng trách.”
“Đừng có giả vờ giả vịt nữa!”
Lục Địch Phi bước lên một bước.
“Vệ binh Phượng Thành dám ngăn cản quan viên triều đình! Thế tử không định giải thích sao?”
Giang Nghiệt buông ta ra, gương mặt hiện lên vẻ kinh ngạc giả tạo, từng bước từng bước đi xuống bậc thang: “Sao lại có chuyện đó? Bổn hầu hoàn toàn không hay biết.”
“Ngươi…”
Lục Địch Phi vừa định nổi giận, nhưng khi Giang Nghiệt tiến lại gần, hắn lập tức ngưng bặt.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Nghiệt, rồi quay lại nhìn Hứa Ninh Chu, rõ ràng là đang bối rối.
Quá giống nhau.
Giang Nghiệt đầy uy nghiêm và tàn bạo, nụ cười như giấu kim trong lụa; Hứa Ninh Chu thì thanh tao, đứng đắn, sáng như vầng trăng. Thật khó tưởng tượng rằng trên đời lại có hai người giống nhau đến vậy nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược.
Ta bấu chặt lòng bàn tay, không thốt nổi nửa lời.
Lục Địch Phi còn biểu hiện sự kinh ngạc hơn cả ta: “Các ngươi…”
Giang Nghiệt cười ngạo nghễ: “Chẳng lẽ Trạng nguyên không nói với Lục đại nhân rằng hắn và ta là cố nhân sao?”
Lời nói như mũi tên xuyên tim, ta không thể tin nổi nhìn về phía Giang Nghiệt. Nhưng hắn chẳng thèm để mắt đến ta, không ném cho ta dù chỉ một ánh nhìn.
Hứa Ninh Chu vẫn cung kính hành lễ.
“Điện hạ, đã lâu không gặp.”
Bao nhiêu thông tin và nghi vấn ập đến, ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim vẫn không ngừng run rẩy.
Giang Nghiệt nhìn ta, dù hắn không nói gì, ta cũng đã cảm thấy bất động.
Đó là một lời cảnh cáo.
“Từ sau khi rời khỏi học phủ Thanh Hà, Hứa đại nhân gầy đi nhiều.”
“Được Hầu gia quan tâm, thật là vinh hạnh.”
“A Nguyễn,” Giang Nghiệt gọi, “lại đây.”
Ta ngoan ngoãn bước tới chỗ họ.
Mỗi bước chân như dẫm lên lưỡi d.a.o sắc bén, đau thấu tận tim gan.
Những ký ức trước năm ta mười bốn tuổi dồn dập ùa về trong đầu, khi ta đứng trước mặt Hứa Ninh Chu, nước mắt gần như sắp rơi xuống.
Giang Nghiệt kéo ta vào lòng: “Còn không chào hỏi?”
Tim ta đập như trống dồn, tay nắm chặt lấy vạt áo.
“Hứa đại nhân.”
Hứa Ninh Chu nhìn ta, ánh mắt xa lạ và lạnh lùng.
Hắn hỏi: “Chúng ta từng quen biết sao?”